Thần Hoàng

Chương 290: Hoàng Đạo Đế Phong

Khai Hoang

11/05/2014

Lấy kiếm thay thân tập đế vương võ đạo. Môn công quyết này rất nhiều địa phương đều cần suy tính lại.

Bất quá Tông Thủ giờ phút này, thực sự không cầu hoàn mỹ vô khuyết, không có tai hoạ ngầm hay chỗ thiếu hụt. Chỉ cần có thể thấy hiệu quả là đủ.

Đế Phong trọn bộ tổng cộng là chia làm mười ba tầng. Võ đạo hoàng gia đại đế quốc giới hắn vừa tới chín tầng nhưng với với tiên đạo cửu giai.

Bản thân Nguyên Nhất Kiếm trụ cột của Tông Thủ tương đương với Dạ Du Cảnh giới. Tầng thứ nhất, tầng thứ hai cơ hồ là lập tức tu thành.

Mãi tới khi thứ tư, tầng thứ năm hơi xuất hiện chút ít chướng ngại. Một canh giờ sau đã tu thành.

Mà giờ khắc này trên thân kiếm kia ngưng tụ một chữ, chú mục nhìn qua, loáng thoáng là một chữ Vương.

Chữ tụ lại, một cỗ thế áp cực lớn bao phủ phòng luyện võ tràn ngập mấy trăm trượng phạm vi.

Lúc đầu không cách nào khống chế, như bạo long đi nhanh nghiền áp bốn phía, đất đá biến thành phấn vụn, xà nhà cũng nát bấy hơn mười cái, vô số tro bụi trên nóc nhà rơi xuống.

Đến tầng thứ sáu, Tông Thủ quyết đoán dừng lại.

Hoàng đế võ đạo cùng phàm tục võ học bất đồng, tu hành không nhìn tư chất mà phải xem thực lực quốc gia.

Nếu như người tập luyện có thể tinh thông võ đạo xu thế, thực lực quốc gia cường đại, quốc lực cường thịnh nhưu vậy trong thời gian hai ba tháng cũng có thể tu đến mười ba tầng đỉnh phong.

Thiếu niên mười mấy tuổi kế vị, qua trong giây lát có tư cách tàn sát đỉnh phong võ tu hoàng giả. Mà một ít đại quốc, trẻ con ba năm tuổi kế thừa ngôi vị hoàng đế dưới tác dụng của huyết mạch nắm giữ lực lượng kinh người căn bản là không cần tu hành.

Mà Vương khí Càn Thiên Sơn thành tụ tập, Tông Thủ có nắm chắc ở trong một tháng trực tiếp đến cảnh giới tầng thứ bảy, thậm chí nếu có mấy tháng thời gian nhảy vào tầng thứ 8 cũng không phải hy vọng xa vời! Nói cách khác, hắn chỉ cần một tháng sau có thể chống lại Linh Sư Dạ Du Cảnh và Thiên Vị Võ Tông.

Đương nhiên phải ở trong Càn Thiên Sơn thành mới phát uy được. Xu thế một quốc gia vương đạo chi khí chỉ có tại đô thành một ít linh mạch dày đặc chi địa, khoảng cách đô thành càng xa thì càng yếu.

Vì vậy đô thành của một quốc gia đều là chọn lựa Long mạch tụ tập, phàm là thiên tử không thể rời quốc gia, tuyệt không xuất cảnh bên ngoài. Một khi ly khai, như vậy vô luận bổn sự lớn thế nào sẽ bị giảm đi, thậm chí như rồng mắc cạn.



Tu thành tầng bảy của Đế Phong, Tông Thủ có nắm chắc có thể tránh được tai kiếp lần này. Bất quá bây giờ thời gian cũng không gấp, chỉ cần hoàn thành trước khi Thiên Vị Võ Tông kia thậm chí cường giả Võ Tôn tới tìm hắn gây phiền toái là được.

Giờ phút này việc cấp bách là củng cố đê đập, ngăn trở vương đạo chi khí ăn mòn.

Mi tâm của Tông Thủ nhíu lại, hắn suy ngẫm một lát, bắt đầu xây dựng phù văn ở trong thân kiếm Nguyên Nhất Kiếm.

Cái thứ nhất là ký tự "Đình", "Kỳ", dựa vào lôi đình chi lực phong tỏa. Thứ hai là chữ Tịnh không hoàn chỉnh, khi mấy cái Chân Lục Linh Cấm vừa vặn khắc ở trên thân kiếm, Tông Thủ lập tức cảm giác được một cỗ lực lượng dị thường cường hoành. Là thực lực quốc gia, cũng Vương khí! Chân phù tầm thường căn bản là không có tư cách trói buộc!

- Tựa hồ vài đạo chính lệnh hôm qua khiến cho vương đạo chi khí ở trong kiếm này sôi trào, không hề tăng trưởng mà còn cô đọng hơn, đây có tính là mua dây buộc mình không? Đau đầu thật, minh quân thật sự đảm đương không nổi.

Sầu mi khổ kiểm mở mắt ra, Tông Thủ quan sát bốn phía, chỉ thấy ngoài cửa sổ đã là đêm khuya, tiếp theo hắn "A!" một tiếng nhìn về phía thanh kiếm hiện giờ đã biến hóa kịch liệt.

Vương khí bên trong như tơ bỗng nhiên co rút lại yên lặng xuống, bị Nguyên Nhất Kiếm của hắn tụ vào trong cũng bỗng nhiên tiêu tán, làm cho Tông Thủ cảm thấy ngoài ý muốn vô cùng.

Vương đạo chi khí còn có cái tên khác là Long khí. Long uy nghiêm cao ngạo đại biểu cho đế vương, có thể làm nó thu liễm nanh vuốt, cam tâm kính phục hoặc là chính là thực lực quốc gia đại suy hoặc là cường giả hàng lâm đạt được Thiên Địa thừa nhận, ít nhất cũng trên xa Linh Võ Tôn thậm chí con đường tiên đạo, đồng thời cũng không có ý xấu đối với Càn Thiên Sơn thành.

Cấp bậc cường giả như này chỉ cần nổi lên một cái ý niệm trong đầu sẽ nghiền nát Long khí mới hình thành ở bên trong Càn Thiên Sơn thành.

Nghĩ kĩ chốc lát, sắc mặt Tông Thủ trở nên cổ quái.

- Chẳng lẽ là chỗ dựa tương lai của ta đã tới? Thương Sinh Đạo cùng Kiếm Tông, rốt cục phân ra thắng bại? Đậu xanh rau má, sao không đến sớm hơn đi? Đế Phong không thể dừng lại.

Tông Thủ hận không thể đấm ngực giẫm chân, Đế Phong tầng năm muốn thanh trừ vương đạo chi khí trong Nguyên Nhất Kiếm, ngày sau phải trả giá cao gấp 10 lần lúc trước.

Tiếng đàn đang tiếp tục nhưng Tông Thủ lại không còn tâm tư chiếm tiện nghi. Hắn ủ rũ đẩy đại môn ra, chỉ thấy Hiên Vận Lan vẫn như cũ vật ngã lưỡng vong, hai bàn tay trắng như ngọc đã nhuộm đầy tơ máu.

Người ngọc đánh đàn, vốn là cực ưu mỹ, phong cảnh mỹ lệ nhưng đầu ngón tay của Hiên Vận Lan tất cả đều là vết thương, nhìn sơ thể thấy được bên trong lộ ra xương trắng, nhìn vẻ đẹp của nàng lúc này ngược lại có chút khủng bố.



Tông Thủ nhếch môi lên, lấy linh pháp tụ tập Linh Năng làm ra một khối nước trong lạnh như băng xối lên đỉnh đầu Hiên Vận Lan.

Hiên Vận Lan quả nhiên thanh tỉnh lại nhìn hằm hằm Tông Thủ, chỉ thấy bên cạnh có mấy chữ:

- Đủ rồi! Có chừng có mực, hăng quá hoá dở!

Hiên Vận Lan vốn là tiếc nuối không cam lòng, một ngày đánh đàn, hồn lực trong cơ thể nàng tăng vọt gấp đôi. Nói không chừng đến sáng mai, tu vi sẽ đột phá đến hoàn dương đỉnh phong Giờ phút này lại hơi kinh hãi, nàng nghĩ kỹ lại cảm giác khí tức trong cơ thể quả nhiên có chút di động, không khỏi mắt lộ vẻ bội phục đứng dậy cúi đầu thật sâu với Tông Thủ.

- Vận Lan đa tạ quân thượng thành toàn! Ngày hôm nay ân chỉ điểm, vô cùng cảm kích. Nếu không phải quân thượng kịp thời tỉnh lại, Vận Lan suýt nữa ngộ nhập lạc lối...

Tông Thủ trừng mắt nhìn, thật sự khó mà nói hắn thật ra là xuất phát từ ghen ghét mới dùng nước giội tỉnh Hiên Vận Lan.

Lập tức ra vẻ tiêu sái phất phất tay, Tông Thủ cười cười định ra khỏi cửa thì trong lòng máy động.

Sau đó trong nháy mắt, chợt nghe 'Oanh' một tiếng nổ tung.

Phòng luyện võ ầm ầm sụp xuống, Tông Thủ căn bản là không cách nào tránh né, gạch ngói đập xuống đầu, bụi mù đầy trời.

Đợi đến khi bốn phía tràn ngập tro bụi tan hết, Tông Thủ chr còn lại màu vàng xám lộ ra hai con mắt, hắn im lặng nhìn trời xanh.

Lão thiên gia này thật không muốn để hắn gặp may sao?

Xa xa Hiên Vận Lan chứng kiến trợn mắt há hốc mồm, trong lòng thầm nghĩ thực lực của Tông Thủ vốn nên nhẹ nhõm né được mới đúng.

Mà Sơ Tuyết thì buồn ngủ đã tỉnh mơ màng màng nhìn thoáng qua, thì không thèm để ý ngáp một cái:

- Phòng sập rồi à? Thiếu chủ, ngươi lại dùng ký tự vận sao?

Nửa đêm, một thanh niên ăn mặc áo đạo màu xanh đi vào bên trong Càn Thiên Sơn thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook