Chương 1224: Huyễn kính rình coi.
Khai Hoang
09/10/2014
Lúc này trong Thương Sinh khung cảnh, mặc dù cũng có không ít đồng môn Tiên giai, nhưng lại không có Thánh Cảnh Tôn Giả, những người này thì không thể biết được hành tung của hắn được.
Tông Thủ trong nội tâm chợt khẽ động, từ trong tay áo lấy ra một vật.
Đúng là mặt Huyễn Tâm Kính kia, theo Tông Thủ linh quyết dẫn động, kinh quang liền chiếu khắp hư không.
Lập tức một đoàn quang ảnh đen sì xuất hiện trong Huyễn Tâm Kính
Mấy lần chuyển dời, chuyển đổi phương vị. Rốt cục một mảnh cảnh sắc quen thuộc xuất hiện trong mắt hắn.
Đây chính là Ánh Chiếu Giới Vực chi thuật, một trong các thần thông của Huyễn Tâm Kính
Trước kia Tông Thủ thực lực không đủ, không thể vận dụng. Giờ phút này tu vị hắn đã bước chân vào tiên cảnh, sử dụng không cần tiêu hao thọ nguyên nữa.
- Quả nhiên không ở đâu
Chuyển đổi phương vị trong Thương Sinh khung cảnh, quả nhiên là không thấy có bóng dáng tu sĩ Thần Cảnh.
Trong đó có mấy vị đồng môn Linh Giác đặc biệt nhạy cảm cũng có phát giác.
Lại chỉ hơi lộ dị sắc, liền không để ý tới nữa.
Đây là bởi vì Tông Thủ có quyền hạn cực cao trong đại trận khung cảnh, thần niệm không bị ngăn trở.
Những người này chỉ cho rằng trưởng bối trong môn đang tìm tòi trong khung cảnh, vì vậy cũng không sinh lòng đề phòng.
- Bất quá trong khung cảnh ngược lại thật là bình tĩnh. Vô luận sư trưởng đệ tử, đều không có dị sắc. Mặc dù có chuyện gì, cũng không lên quan đến tông môn tồn vong --
Tông Thủ thu hồi linh thức, trong nội tâm an tâm một chút. Tiếp theo liền lại mỉm cười, chiếu kính quang khắp hướng Vân Giới.
- Không biết Y Nhân các nàng có khỏe không?
Chỉ một lát liền đưa ý niệm đến Càn Thiên Sơn Thành.
Niệm động, lại một cảnh tưởng khác hiện ra trước mắt hắn.
Hắn vốn trực tiếp nhìn đan phương, lại ra ngoài ý định, không có trông thấy thân ảnh Hiên Viên Y Nhân.
Lại chuyển tới phòng ngủ, vẫn không thấy. Lại chuyển đổi phương vị mấy lần, lúc này mới thấy được thê tử đang ở trong một tiểu đình.
Đúng là tay ôm một trẻ mới sinh, vui sướng ngâm nga bài hát.
Tông Thủ khẽ giật mình, nhìn về phía trong tay Y Nhân.
Không khỏi có chút thất thần, nghĩ thầm nhanh như vậy đã sinh ra rồi sao?
Nói cách khác, hắn đã làm cha rồi?
Đúng rồi, bất tri bất giác, mình ở thế giới Ngoại Vực đã ngây người hơn năm.
Tiểu hài tử này chính là Hải nhi của mình sao? Thật yên tĩnh, cắn ngón tay cái, đúng là đang ngủ say. Thật đáng yêu --
Ý niệm chấn động nháy mắt, Hiên Viên Y Nhân liền có cảm giác, kinh hỉ nhìn về phía bầu trời.
Sau đó cái mặt đẹp lên, lập tức lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng. Trực tiếp phá vỡ hư không bích chướng, đi vào trong hư không.
Tông Thủ vô ý thức cả kinh, sau một lát, mới nhớ tới Hiên Viên Y Nhân, cũng là tiên cảnh.
Ở bên ngoài Vân Giới, đứng trong hư không đối với nàng mà nói, đã không phải việc gì khác, cũng có dư lực, bảo vệ tiểu Hải bình an.
Sau khi bật cười, Tông Thủ mở rộng linh niệm, tiếp dẫn lấy Hiên Viên Y Nhân yên tâm bay tới Cực Quang Độ Ách Châu. Lại xem Khổng Dao, kính quang biến ảo, tìm khắp trong xu mật viện của Càn Thiên Sơn, cuối cùng cũng tìm được tung tích Khổng Dao.
Đứng ở bên cạnh dư đồ, đang nhẹ chau mày lại, tựa hồ đang suy tư gì đó.
Tông Thủ cũng không tận lực che lấp linh niệm c ủa mình, thậm chí cố ý quấy.
Khổng Dao cũng sau mấy tức, mới rốt cục phát giác. Vốn trong mắt hơi lộ vui mừng.
Lập tức liền lại hừ lạnh một tiếng, duỗi ngón tay điểm một cái, kính quang trước người Tông Thủ lập tức tán loạn ra.
Tông Thủ lập tức cười ha ha, cũng không thèm để ý. Biết được tính tình Khổng Dao chính là như thế.
Tiếng cười dừng lại, thần sắc Tông Thủ lại có chút ngưng tụ.
- Thật nhanh! Nam Phong Vân Lục chiếm được nhanh vậy sao?
Một cái Nam Phong Vân Lục, đã có thể tương đương với nửa cái Nguyên Liên thế giới.
Ngày sau vài chục năm sau, số lượng linh thạch mạch khoáng trên đó còn gấp 10 lần thậm chí 30 lần.
Khách quan tvới thành tích của Khổng Dao, hắn làm một Quận chúa quả thật xấu hổ.
Hắn giờ phút này đặc biệt may mắn, có thể đoạt lấy Dao nhi từ trong Đại Thương triều.
Huyễn Tâm Kính lại linh quang lóe lên, lại chiếu một nơi vào trong kính.
Đúng là trên đỉnh Thặng Sơn, chỉ là tình cảnh trên ngọn núi đập vào mắt, Tông Thủ sắc mặt đã đỏ ửng.
Chỉ thấy cô bé kia, vẫn bị một đạo xiềng xích màu đen xuyên qua trói chặt. Bất quá toàn thân, lúc này lại không có mảnh vải.
Đang tụ nước làm tuyến, tẩy trừ lấy c thân thể mềm mại xích lõa của mình
Nàng này cơ hồ lập tức liền có cảm ứng, sắc mặt tái nhợt, lập tức sát cơ bạo lên. Kiếm quyết một dẫn, một thanh Thanh Trúc tiểu Kiếm bên cạnh đã bay lên không chém tới.
Công kích trực tiếp sợi thần niệm kia của Tông Thủ.
Tông Thủ lúc này, cũng kịp phản ứng lại từ khiếp sợ.
Vội vàng thu thần niệm lại
Nhưng có một đám kiếm ý, thuận theo không buông tha theo đuôi tới.
Tông Thủ trong nội tâm chột dạ, lại không chút hoang mang, khu sử Huyễn Tâm Kính, không ngừng bố trí xuống ảo thuật. Lại khống chế lấy chiếc Cực Quang Độ Ách Châu liên tục đổi chỗ mấy phương vị.
Trọn vẹn mười tức sau, mới bỏ qua ý niệm của Lãnh Đại Ngọc kia.
Mới kinh hồn hơi định, chợt nghe Tịnh Âm ở một bên nọa nọa nói:
- Vị Lai Phật, tuy nói Phật môn ta không cấm sắc. Bất quá rình coi nữ hài tắm rửa, thật không tốt --
Tông Thủ trên mặt ửng đỏ, quay đầu xem, chỉ thấy Tịnh Âm bên cạnh đang dùng một loại ánh mắt dị thường thuần khiết, còn hơi hàm khinh bỉ nhìn qua.
Lập tức liền một hồi xấu hổ, cái này cũng không cách nào giải thích. Rồi sau đó liền thẹn quá hoá giận, tức giận quát lớn:
- Om sòm! Ngươi chỉ cần để ý quan chiếu pháp tướng là được, nửa tháng mới chỉ tứ giai, thực là vô dụng.
Tịnh Âm lập tức hai mắt ửng đỏ, ủy khuất hếch môi.
Nhưng lại không thể không khuất phục dưới dâm uy của Tông Thủ, tiếp tục nhìn trước người.
Rõ ràng là hai điểm nhỏ Hắc Bạch đang lơ lửng trước người Tịnh Âm.
Chỉ lớn chừng một phận vạn hạt gạ, lại khiến cho tất cả ánh sáng trước người Tịnh Âm đều vặn vẹo. Thời gian không gian, hơn mấy trăm ngàn đại đạo pháp tắc, đều hoặc sụp đổ, hoặc biến hóa.
Mà Tịnh Âm lúc này đang bình tĩnh quan sát hai điểm sáng kia.
Muốn khiến Tịnh Âm trong mấy năm ngắn ngủn tiến vào Tiên cảnh
Tông Thủ nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể tham chiếu Phật Ma hai giáo chi pháp lại hơi cải tiến một chút.
Sau khi tự mình trồng xuống Linh Thai Ma Chủng lại để Tịnh Âm quan chiếu Chung Thủy Pháp Tướng của mình để tìm hiểu tu hành.
Chỗ tốt của Phật môn khi tu pháp tướng ở ngay chỗ này.
Có chư Phật trợ lực, thành công pháp có thể tham khảo. So với Đạo Môn tụ chân hình, phải nhanh hơn nhiều lắm.
Chỉ cần thiên tư đầy đủ, mặc dù là ở thời đại mạt pháp, thường thường cũng chỉ cần năm sáu năm là đã có thành tựu rồi.
Tịnh Âm dùng hắn làm Phật, khiến cho Chung Thủy Pháp Tướng của hắn có thể trực tiếp chiếu rọi trong hư không hồn niệm của Tịnh Âm.
Bất quá Linh Thai Ma Chủng của Ma Môn cũng có thể trợ nàng cảm ngộ. Vi tăng lên tu vị Tịnh Âm hắn đã bất chấp thủ đoạn rồi.
Tông Thủ trong nội tâm chợt khẽ động, từ trong tay áo lấy ra một vật.
Đúng là mặt Huyễn Tâm Kính kia, theo Tông Thủ linh quyết dẫn động, kinh quang liền chiếu khắp hư không.
Lập tức một đoàn quang ảnh đen sì xuất hiện trong Huyễn Tâm Kính
Mấy lần chuyển dời, chuyển đổi phương vị. Rốt cục một mảnh cảnh sắc quen thuộc xuất hiện trong mắt hắn.
Đây chính là Ánh Chiếu Giới Vực chi thuật, một trong các thần thông của Huyễn Tâm Kính
Trước kia Tông Thủ thực lực không đủ, không thể vận dụng. Giờ phút này tu vị hắn đã bước chân vào tiên cảnh, sử dụng không cần tiêu hao thọ nguyên nữa.
- Quả nhiên không ở đâu
Chuyển đổi phương vị trong Thương Sinh khung cảnh, quả nhiên là không thấy có bóng dáng tu sĩ Thần Cảnh.
Trong đó có mấy vị đồng môn Linh Giác đặc biệt nhạy cảm cũng có phát giác.
Lại chỉ hơi lộ dị sắc, liền không để ý tới nữa.
Đây là bởi vì Tông Thủ có quyền hạn cực cao trong đại trận khung cảnh, thần niệm không bị ngăn trở.
Những người này chỉ cho rằng trưởng bối trong môn đang tìm tòi trong khung cảnh, vì vậy cũng không sinh lòng đề phòng.
- Bất quá trong khung cảnh ngược lại thật là bình tĩnh. Vô luận sư trưởng đệ tử, đều không có dị sắc. Mặc dù có chuyện gì, cũng không lên quan đến tông môn tồn vong --
Tông Thủ thu hồi linh thức, trong nội tâm an tâm một chút. Tiếp theo liền lại mỉm cười, chiếu kính quang khắp hướng Vân Giới.
- Không biết Y Nhân các nàng có khỏe không?
Chỉ một lát liền đưa ý niệm đến Càn Thiên Sơn Thành.
Niệm động, lại một cảnh tưởng khác hiện ra trước mắt hắn.
Hắn vốn trực tiếp nhìn đan phương, lại ra ngoài ý định, không có trông thấy thân ảnh Hiên Viên Y Nhân.
Lại chuyển tới phòng ngủ, vẫn không thấy. Lại chuyển đổi phương vị mấy lần, lúc này mới thấy được thê tử đang ở trong một tiểu đình.
Đúng là tay ôm một trẻ mới sinh, vui sướng ngâm nga bài hát.
Tông Thủ khẽ giật mình, nhìn về phía trong tay Y Nhân.
Không khỏi có chút thất thần, nghĩ thầm nhanh như vậy đã sinh ra rồi sao?
Nói cách khác, hắn đã làm cha rồi?
Đúng rồi, bất tri bất giác, mình ở thế giới Ngoại Vực đã ngây người hơn năm.
Tiểu hài tử này chính là Hải nhi của mình sao? Thật yên tĩnh, cắn ngón tay cái, đúng là đang ngủ say. Thật đáng yêu --
Ý niệm chấn động nháy mắt, Hiên Viên Y Nhân liền có cảm giác, kinh hỉ nhìn về phía bầu trời.
Sau đó cái mặt đẹp lên, lập tức lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng. Trực tiếp phá vỡ hư không bích chướng, đi vào trong hư không.
Tông Thủ vô ý thức cả kinh, sau một lát, mới nhớ tới Hiên Viên Y Nhân, cũng là tiên cảnh.
Ở bên ngoài Vân Giới, đứng trong hư không đối với nàng mà nói, đã không phải việc gì khác, cũng có dư lực, bảo vệ tiểu Hải bình an.
Sau khi bật cười, Tông Thủ mở rộng linh niệm, tiếp dẫn lấy Hiên Viên Y Nhân yên tâm bay tới Cực Quang Độ Ách Châu. Lại xem Khổng Dao, kính quang biến ảo, tìm khắp trong xu mật viện của Càn Thiên Sơn, cuối cùng cũng tìm được tung tích Khổng Dao.
Đứng ở bên cạnh dư đồ, đang nhẹ chau mày lại, tựa hồ đang suy tư gì đó.
Tông Thủ cũng không tận lực che lấp linh niệm c ủa mình, thậm chí cố ý quấy.
Khổng Dao cũng sau mấy tức, mới rốt cục phát giác. Vốn trong mắt hơi lộ vui mừng.
Lập tức liền lại hừ lạnh một tiếng, duỗi ngón tay điểm một cái, kính quang trước người Tông Thủ lập tức tán loạn ra.
Tông Thủ lập tức cười ha ha, cũng không thèm để ý. Biết được tính tình Khổng Dao chính là như thế.
Tiếng cười dừng lại, thần sắc Tông Thủ lại có chút ngưng tụ.
- Thật nhanh! Nam Phong Vân Lục chiếm được nhanh vậy sao?
Một cái Nam Phong Vân Lục, đã có thể tương đương với nửa cái Nguyên Liên thế giới.
Ngày sau vài chục năm sau, số lượng linh thạch mạch khoáng trên đó còn gấp 10 lần thậm chí 30 lần.
Khách quan tvới thành tích của Khổng Dao, hắn làm một Quận chúa quả thật xấu hổ.
Hắn giờ phút này đặc biệt may mắn, có thể đoạt lấy Dao nhi từ trong Đại Thương triều.
Huyễn Tâm Kính lại linh quang lóe lên, lại chiếu một nơi vào trong kính.
Đúng là trên đỉnh Thặng Sơn, chỉ là tình cảnh trên ngọn núi đập vào mắt, Tông Thủ sắc mặt đã đỏ ửng.
Chỉ thấy cô bé kia, vẫn bị một đạo xiềng xích màu đen xuyên qua trói chặt. Bất quá toàn thân, lúc này lại không có mảnh vải.
Đang tụ nước làm tuyến, tẩy trừ lấy c thân thể mềm mại xích lõa của mình
Nàng này cơ hồ lập tức liền có cảm ứng, sắc mặt tái nhợt, lập tức sát cơ bạo lên. Kiếm quyết một dẫn, một thanh Thanh Trúc tiểu Kiếm bên cạnh đã bay lên không chém tới.
Công kích trực tiếp sợi thần niệm kia của Tông Thủ.
Tông Thủ lúc này, cũng kịp phản ứng lại từ khiếp sợ.
Vội vàng thu thần niệm lại
Nhưng có một đám kiếm ý, thuận theo không buông tha theo đuôi tới.
Tông Thủ trong nội tâm chột dạ, lại không chút hoang mang, khu sử Huyễn Tâm Kính, không ngừng bố trí xuống ảo thuật. Lại khống chế lấy chiếc Cực Quang Độ Ách Châu liên tục đổi chỗ mấy phương vị.
Trọn vẹn mười tức sau, mới bỏ qua ý niệm của Lãnh Đại Ngọc kia.
Mới kinh hồn hơi định, chợt nghe Tịnh Âm ở một bên nọa nọa nói:
- Vị Lai Phật, tuy nói Phật môn ta không cấm sắc. Bất quá rình coi nữ hài tắm rửa, thật không tốt --
Tông Thủ trên mặt ửng đỏ, quay đầu xem, chỉ thấy Tịnh Âm bên cạnh đang dùng một loại ánh mắt dị thường thuần khiết, còn hơi hàm khinh bỉ nhìn qua.
Lập tức liền một hồi xấu hổ, cái này cũng không cách nào giải thích. Rồi sau đó liền thẹn quá hoá giận, tức giận quát lớn:
- Om sòm! Ngươi chỉ cần để ý quan chiếu pháp tướng là được, nửa tháng mới chỉ tứ giai, thực là vô dụng.
Tịnh Âm lập tức hai mắt ửng đỏ, ủy khuất hếch môi.
Nhưng lại không thể không khuất phục dưới dâm uy của Tông Thủ, tiếp tục nhìn trước người.
Rõ ràng là hai điểm nhỏ Hắc Bạch đang lơ lửng trước người Tịnh Âm.
Chỉ lớn chừng một phận vạn hạt gạ, lại khiến cho tất cả ánh sáng trước người Tịnh Âm đều vặn vẹo. Thời gian không gian, hơn mấy trăm ngàn đại đạo pháp tắc, đều hoặc sụp đổ, hoặc biến hóa.
Mà Tịnh Âm lúc này đang bình tĩnh quan sát hai điểm sáng kia.
Muốn khiến Tịnh Âm trong mấy năm ngắn ngủn tiến vào Tiên cảnh
Tông Thủ nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể tham chiếu Phật Ma hai giáo chi pháp lại hơi cải tiến một chút.
Sau khi tự mình trồng xuống Linh Thai Ma Chủng lại để Tịnh Âm quan chiếu Chung Thủy Pháp Tướng của mình để tìm hiểu tu hành.
Chỗ tốt của Phật môn khi tu pháp tướng ở ngay chỗ này.
Có chư Phật trợ lực, thành công pháp có thể tham khảo. So với Đạo Môn tụ chân hình, phải nhanh hơn nhiều lắm.
Chỉ cần thiên tư đầy đủ, mặc dù là ở thời đại mạt pháp, thường thường cũng chỉ cần năm sáu năm là đã có thành tựu rồi.
Tịnh Âm dùng hắn làm Phật, khiến cho Chung Thủy Pháp Tướng của hắn có thể trực tiếp chiếu rọi trong hư không hồn niệm của Tịnh Âm.
Bất quá Linh Thai Ma Chủng của Ma Môn cũng có thể trợ nàng cảm ngộ. Vi tăng lên tu vị Tịnh Âm hắn đã bất chấp thủ đoạn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.