Thần Hoàng

Chương 866: Khả năng cấm ta

Khai Hoang

19/08/2014

Ngàn vạn con dân có thể nuôi hai mươi vạn tinh nhuệ. Lúc linh triều thịnh nhất, ít mà nói cũng có thể ra mười đến hai mươi vạn tứ giai cường giả. Trong lòng hắn thật đúng là thương tiếc. Muốn nhất thống Vân Lục, muốn chinh phạt Dị Giới, mỗi một điểm nhân lực đều là đáng quý!

Tiếp đó không đợi phản ứng, Tông Thủ lại nói tiếp:

- Ứng chiến Dạ Ma, chung quy cần phải phân chủ thứ. Ngươi bất quá là một Tổng binh Đại Thương, địa vị hèn mọn, không bằng để quân quyền này đều giao phó cho cô đi sao?

Chăm chú nhìn Ngụy Hải, chỉ cần người này đáp ứng xuống, cho dù là bằng mặt không bằng lòng, giữa hai bên cũng đều có chút dư địa cứu vãn...

Trọng yếu là một câu sau, những con dân Huy Châu bị bắt đến kia chỉ là tiện thể. Quân quyền nơi này, hắn là nhất định phải đạt được.

Lúc này thanh âm của hắn vang ra phía xa. Những dân tráng đã bị áp giải kia, quỳ sát ở biên giới phù đảo, cũng đều nghe được. Nhất thời nhãn thần trở nên sáng ngời, lộ ra vài phần mong chờ.

Ngụy Hải đầu tiên là ngẩn ra, âm thầm kỳ quái, một hùng chủ có thể nhất thống Đông Lâm, còn có thể quan tâm tính mệnh của đám dân đen này, đây thật đúng là không thể tưởng tượng được!

Sau khi nghe được, con ngươi co rụt lại, cũng vô ý thức minh bạch, quan trọng là cái sau.

- Quân thượng chẳng lẽ là đang nói đùa? Kiền Thiên ngươi bất quá là một tiểu quốc man di. Cho dù là quốc quân, cũng chỉ có thể quỳ gối nói chuyện trước Ngô Hoàng, cư nhiên lại dám mở miệng, muốn chỉ huy binh mã Đại Thương ta?

Một tiếng cười lạnh, Ngụy Hải nắm chặt song quyền. Không cần hắn ra hiệu, linh nỗ chín tay trên tiễn đài các nơi đều chuyển hướng, từ phía xa chỉ qua đây. Sau đó không chút nào sợ hãi khí thế ngập trời của Tông Thủ, tiến về phía trước mạnh mẽ bước đi.

Khiến mặt đất nhất thời cũng rung chuyển lên. Mà Ngụy Hải ngẩng đầu, nhìn thẳng Tông Thủ nói:

- Những lời này, Ngụy Hải coi như không có nghe thấy quân thượng nói tới. Về phần những tinh tráng kia cũng là dân chúng của Huy Châu Chư Thành, cùng với bản tướng không có quan hệ! Quân thượng nếu muốn, cứ việc đến hỏi bọn hắn là được....

Thượng quốc? Man di?

Tông Thủ nghe vậy cười "ha ha", xem ra đây là nói chuyện không thông rồi.

Lại vẫn ôm vài phần hy vọng, nhìn mấy người bên cạnh Ngụy Hải.

- Không biết ý các ngươi thế nào? Cô tính tình không tốt, không thích người cự tuyệt. Kiền Thiên tuy nhỏ, nhưng cũng có thể phạt thành diệt quốc. Tông Thủ linh pháp linh pháp bất quá Cửu giai, nhưng cũng có thể quyết định sinh tử của người ta! Nhưng giao ra quân quyền, do cô chấp chưởng, các ngươi có thể an tâm chờ đợi, tự nhiên không có việc gì!

Mấy thành chủ Huy Châu kia nhất thời biến đổi sắc mặt. Nghe ra trong lời nói của Tông Thủ ẩn hàm ý uy hiếp rõ ràng.



Phạt thành diệt quốc, quyết định sinh tử người ta! Đây là ý uy hiếp không chút nào che giấu.

Cố tình cự tuyệt, lại đều lúng túng không dám nói.

Cổ khí thế bức nhân này, không phải chuyện đùa. Lúc trước Tông Thủ còn có thể theo Ngụy Hải cùng nhau cùng nhau châm chọc Tông Thủ. Nhưng đợi đến khi vị này tới trước mặt, mới phát giác nói một câu khước từ cũng là khó khăn như vậy.

Chỉ riêng ánh mắt của vị Yêu Vương trước mặt này đã băng lãnh như đao, phảng phất như nếu bọn họ nói một từ "không", đã có thể đem bọn hắn chém giết tại chỗ!

Biết rõ chính mình là bị ngăn cách ở trong linh trận, xung quanh mười vạn đại quân của bản thân, tâm thần lại vẫn như cũ sợ đến không ngừng run rẩy.

Bỗng dưng lại nghe Ngụy Hải hừ lạnh một tiếng, mới nhớ tới bên cạnh còn có vị Đại Thương Tổng binh ngang ngược không giảng đạo lý kia.

Một vị đạo nhân ở bên cạnh càng cười lớn, chắp tay một cái nói:

- Bản đạo Huyền Đồng Tông Hàn Đô nơi này có lễ! Chúng ta tuy là người bên ngoài, hôm nay lại cũng cảm thấy quân thượng nói như vậy, khó tránh khỏi có chút quá mức! Rốt cuộc hành sự thế nào, theo cách nhìn của bản đạo, vẫn nên do mấy vị đây tự quyết mới đúng...

Thần tình của mấy người nhất thời chính là buông lỏng. Ngụy Hải khó bảo toàn bình an của bọn họ, vị Hàn Đô đạo nhân này lại có thể.

Huyền Đồng cùng Linh Minh, La Thiên tam tông đều là đại phái đương đại. Dù chưa thể chiếm cứ linh phủ, thực lực lại cũng không ở dưới linh phủ.

Mặc dù còn không đủ để cùng Kiền Thiên Sơn đối địch. Nhưng ở phía sau hắn, lại còn có một Đạo Linh Khung Cảnh.

Vị Hàn Đô chân nhân này vừa lên tiếng, ứng với có thể bảo vệ bọn họ bình an, lập tức đều lên tiếng cự tuyệt.

- Kỳ thực do quân thượng đến chấp chưởng quân quyền, vốn không phải không được. Bất quá hôm nay nếu là có thượng quốc đại thần ở đây, chiến cuộc nơi này vẫn là do Đại Thương chủ trì, chúng ta mới yên tâm.

- Những tinh tráng này là có chuyện khác cần dùng. Mặc dù chúng ta không cần, cũng tuyệt không có đạo lý tặng cho Kiền Thiên Sơn!

- Đúng vậy! Lời ấy của quân thượng, khó tránh khỏi quá phận? Chúng ta mặc dù quốc nhỏ dân ít, ở trước mặt quân thượng giống như con kiến hôi, cũng không phải hạng người mặc cho ngươi bóp nắn!

Tông Thủ nheo mắt lại, nhìn ba vị đạo nhân kia một cái, lại nhìn về phía chân trời xa xa.



Xem ra ý tứ của Đạo Linh Khung Cảnh này phỏng chừng là cũng giống như Ngụy Hải đọ sức một phen. Cơ nghiệp kinh doanh vạn năm, quả nhiên là không thể khinh thường.

- Các ngươi nắm giữ đó là Đại Hư Thiên Vô Sinh Cấm Tuyệt trận?

Lời này vừa nói ra, mấy người Ngụy Hải ở đối diện kia đều khẽ kinh hãi, vô cùng ngạc nhiên nhìn Tông Thủ.

Tựa hồ có chút có chút không tưởng được, Tông Thủ cũng có thể biết được trận này.

Khổng Huyền lại khóe môi châm biếm nhếch lên một cái, đưa mắt nhìn cửu nha cự hạm bên kia.

Có tiện nhân kia ở đây, sao có khả năng không nhận biết?

Tông Thủ lại vẫn là ngôn ngữ nhàn nhạt như cũ:

- Cô nếu nói trận này vô dụng, không biết các ngươi có tin hay không?

Mấy người bên kia lại là ngẩn ra, nhưng chỉ qua vài giây, Ngụy Hải lại khẽ mỉm cười:

- Không cần dùng, làm sao biết không cần dùng? Quân thượng ngươi sẽ không đi mật báo Dạ Ma bên kia chứ?

Những người còn lại, mấy thành chủ đều là sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cũng không biết Tông Thủ nói như vậy là thật hay giả. Bất quá thấy rõ Ngụy Hải như vậy, cũng lập tức trấn định xuống.

Ba vị đạo nhân còn lại là thần tình đạm nhiên tự nhược, không để y chút nào.

Tông Thủ ánh mắt nghiêm túc, đã hiểu được ý của hắn, là mặc kệ không cần, hay là muốn thử nghiệm một lần!

- Tục ngữ có nói, quân coi dân như cỏ rác, thì dân sẽ nhìn quân như thảo khấu. Các ngươi đã làm người đứng đầu một thành, không nghĩ bảo vệ con dân dưới trướng, ngược lại tàn sát dân sinh. Lấy máu của vạn dân đến bảo vệ uy quyền trong tay các ngươi, không lẽ không hề cảm thấy xấu hổ hay sao?

Những lời này nói ra, đã thấy mấy người đối diện, đều là ánh mắt kỳ quái nhìn lẫn nhau. Trong lòng Tông Thủ thầm than, biết được những người này căn bản là nghe không vào.

Bản thân đăm chiêu suy nghĩ cùng thời đại này quả nhiên là không hợp nhau.

Mặc dù là sau khi thần hoàng xuất thế cũng đã qua vạn năm, thiên hạ này thảo dân mới dần dần có chút địa vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook