Thần Hoàng

Chương 897: Không chết không thôi (2)

Khai Hoang

24/08/2014

Đang lấy toàn bộ tinh thần đề phòng, chuẩn bị ứng phó điên cuồng cuối cùng của đối thủ. Đã thấy thân ảnh của Tông Thủ bỗng nhiên lóe lên, hướng về ngàn trượng phía sau lui lại.

Hai người tuy là cận thân chiến đấu, một cái sơ suất, liền có thể bỏ mình nơi đây. Nhưng lúc này Tông Thủ lại ẩn ẩn có thể đưa hắn áp chế, tự nhiên là tiến thối tự nhiên, muốn đi thì đi.

Lông mày Già Minh La nhíu lại, rồi sau đó là một tiếng cười gằn. Đúng là vẫn còn muốn đi, hắn còn tưởng rằng vị quốc quân này thật muốn ở chỗ này cùng hắn liều mạng đánh một trận tử chiến, cùng tồn vong với trăm vạn đại quân.

Đã thấy Tông Thủ đứng ở bên ngoài ngàn trượng, cũng không lập tức có ý định chạy trốn.

Cửu điều long ảnh ở sau lưng vẫn là đang phi đằng toàn vũ, tức giận gào thét, khí thế ngập trời.

Thanh kiếm không biết tên ở trong tay thì là kiếm khí trăm trượng, không ngừng phun ra hút vào, khúc khuỷu uyển chuyển, giống như long ảnh.

Bản thân Tông Thủ tựa hồ cũng là đang nghiêng tai lắng nghe, xem ra đang đợi cái gì đó.

- Hôm nay thắng bại đã định! Giống như ta và ngươi đã lường trước đêm qua. Già Minh La ta mặc dù là bại, lại có thể lấy Huy Châu này làm cơ sở, mưu đồ hậu sự. Ngược lại là quốc quân, trăm vạn tinh nhuệ, vô số đại tướng, tất cả đều phải táng thân tại đây!

Nhẹ giọng cười cười, cũng không biết là đang mỉa mai Tông Thủ hay vẫn là tự giễu. thần sắc Già Minh La nhàn nhạt, xách ngược trường đao:

- Nếu lúc này quốc quân không đi, chỉ sợ liền không có cơ hội. Tất cả mưu kế, kế hoạch, mưu lược vĩ đại của bổn vương, tất cả đều hủy trong tay của quốc quân. Nếu như có cơ hội, tất không để cho ngươi còn sống mà rời khỏi nơi này.

Trong giọng nói là không hề có chút ba động nào, lại có sát ý doanh nhiên sâm lãnh. Không hề có ý che giấu, càng có một tia oán hận mơ hồ xen lẫn trong đó.

Chợt về sau, Già Minh La cũng thấy có chút không đúng. Linh niệm cảm ứng, cuối cùng biết được người ở đối diện vì sao lại dừng lại. Lập tức là ngửa mặt lên trời cười ha ha, chấn động vân không.

- Thì ra là thế, thì ra là thế! Nguyên lai là hoàng tước đã đến ! Ta và ngươi lúc này ngao cò tranh nhau, trái lại tiện nghi cho ngư ông. Chỉ là ngư ông này không làm gì được bổn vương, lại hơn phân nửa là muốn hướng quốc quân ra tay.

Thời điểm nói ra, ở ngoài trăm dặm không trung, liền lục tục đi ra vài bóng người.



Tổng số bảy người, đều mặc một bộ thanh sắc đạo thường, tay mang theo một thanh bảo kiếm, các cứ một phương. Dưới chân đạp ngũ thải thụy hà, hướng bên này đạp bộ mà đến.

Có một vị thanh sam đạo nhân khác, lcs này đã đứng ở sau lưng Tông Thủ không xa, ước chừng hai mươi dặm, sắc mặt lạnh lùng, không chút biểu tình, hướng về phía Tông Thủ khẽ khom người.

- Đã ba tháng không thấy quân thượng, đã lâu! Minh Huệ phụng mệnh cung chủ khung cảnh, tới lấy tính mạng của quốc quân!

Ánh mắt Tông Thủ lóe lóe, nhìn nhìn bảy người đang đạp bộ mà đến. Chỉ cảm thấy ở bảy phương hướng này giống như là có một tia kiếm ý như có như không, lại lăng lệ ác liệt, mạnh mẽ tuyệt đối, xa xa khống tỏa tâm thần hắn.

- Cái này hẳn là Chân Vũ Thất Tiệt trận của Đạo gia các ngươi?

Hắn biết rõ tất cả đạo binh của các tông phái, đều phân ra Thiên, Địa, Huyền, Hoàng bốn tầng.

Giống như Thương Sinh Huyền Long Sĩ của Thương Sinh Đạo, Tử Tiêu Kiếm Kỵ của Thái Linh tông, chính là huyền giai.

Mà bảy người này, hẳn được gọi là Chân Vũ Kiếm Sĩ của Đạo Linh khung cảnh, là địa giai đạo binh trong truyền thuyết.

Huyền giai đạo binh, chỉ cần số lượng 100 liền có thể đạp phá mấy vạn địch nhân! Mà bảy người ở trước mắt này, mỗi một người có khả năng địch lại 300 vị Huyền Long Sĩ của Thương Sinh Đạo hợp lực.

Tu vi của bảy người này, tuy chỉ là Linh Mẫn cảnh sơ kỳ, nhưng nếu là liên thủ, thi triển ra Chân Vũ Thất Tiệt trận này, như vậy cho dù là Thiên Cảnh cấp độ, cũng có thể chống lại, cũng có thể chém giết!

Tông Thủ hắn có may mắn gì? Lại khiến cho Đạo gia này xuất động sát khí như thế.

- Quân thượng quả nhiên là nhận ra! Đây đúng là Chân Vũ Thất Tiệt trận!

Rồi khẽ vuốt cằm, tay nắm lấy kiếm. Một cỗ kiếm ý mát lạnh, tương tự đem Tông Thủ xa xa khóa lại.



- Đông Lâm vân lục, hàng tỉ con dân, vốn là chúng ta nói Lăng Vân tông trì hạ, hiện nay nhưng mà quân thượng lại chiếm đoạt. Sau ngày hôm nay muốn vật quy nguyên chủ, lại sợ quân thượng sẽ không dễ dàng đáp ứng. Vì vậy hôm nay nhất định phải khiến cho quốc quân quy thiên! Nhưng lại biết quốc quân tuy chỉ là cửu giai, nhưng mượn nhờ A Tị hoàng tọa, một thân vương đạo võ học, lãnh thổ có đến hai vạn dặm, chiến lực cũng có thể tiếp cận đến Thiên Cảnh, gần như là vô địch. Tinh tế nghĩ đến, ở trong Vân Giới, chỉ sợ cũng chỉ có Chân Vũ Thất Tiệt này, mới có thể khiến cho quốc quân nuốt hận.

Nhàn nhạt thuật lại, trong ngôn ngữ mang theo một cỗ vận luật đặc thù, khiến cho trong lòng người ta chỉ cảm thấy âm hàn, khí phách tinh thần càng là sa sút.

Tông Thủ cười cười, thu hồi ánh mắt.

Kỳ thật cũng không nhìn cái gì, chu vi quanh người, sớm đã ở nửa tức thời gian trước đều chuyển thành một mảnh đen nhánh.

Ngược lại cũng không phải là thiên không của Thất Hà sơn đã bị hắc ám che đậy. Mà là hắn lúc này đã bị người dùng pháp lực kéo vào một mảnh không gian nhỏ khác.

Xa xa có thể cảm giác, đang có hai bóng người, mỗi người cầm trên tay một kiện pháp khí, duy trì cái mảnh không gian hắc ám này. Một cỗ dị lực ngăn cách nội ngoại.

Hai người này hắn không nhận biết, bất quá một thân tu vi, cũng là gần tiếp cận Tiên Cảnh.

Hai pháp bảo này là Vẫn Không Trầm Tinh Bàn, mang đến nơi này không dùng cho việc khác, chỉ vì ngăn cản quân thượng bỏ chạy! Bất quá vị Ngao Khôn thánh quân kia, quốc quân cũng không cần trông cậy vào, Đạo Linh khung cảnh ta có thể khiến cho hắn không cách nào động đậy!

Người kia cười cười, sau đó lại nhìn về phía Già Minh La:

- Trận chiến này là Đạo gia ta cùng Càn Thiên Sơn đấu tranh, cùng Già Minh La vương không có quan hệ. Bất quá hml vương nếu nguyện ý tương trợ, hợp lực tru sát người này, cũng đồng dạng là sẽ không ngăn cản. Nếu như không muốn, chính là vương thượng có thể tự mình rời đi.

- Đại địch hàng lâm, lại vẫn là tự giết lẫn nhau. Đây cũng là bản tính của Nhân tộc các ngươi?

Già Minh La kia nghe vậy, lập tức là một tiếng cười nhẹ cuồng ngạo không kiềm chế được, tràn ngập ý tứ mỉa mai. Rồi sau đó lại tự giễu một tiếng:

- Bản vương tuy là xem thường các ngươi. Nhưng cường địch bậc này, thực sự muốn tự thân chém chết, mới có thể yên tâm! Đạo tông Vân Giới các ngươi, đã không duyên không cớ cho bổn vương cơ hội này, bổn vượng há lại coi nhẹ mà vứt bỏ? Đối với ta mà nói, Đông Lâm vân lục rơi vào trong tay những phế vật vô năng như các ngươi, dù sao cũng tốt hơn ở trong tay hắn.

Mí mắt lặng lẽ trợn lên, liền không thèm để ý chút nào. Trong lòng là yên tâm thêm vài phần. Có Già Minh La trợ giúp, một trận chiến hôm nay, hắn chính là nắm chắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook