Chương 1257: Không còn hậu hoạn
Khai Hoang
12/10/2014
Nguyên nhất chi âm!
Trong vòng mười trượng, là Bất Phá Kiếm Vực của ta!
Toàn bộ không vực ba nghìn dặm đều là Phong Bạo không dứt. Lại duy chủ có mười trượng quanh người Tông Thủ là dần dần bình tĩnh lại.
Không có gió lướt bốn phía, không có điện lôi thiểm diệu, không khác gì một nơi bình thường cả.
Chư kiếm hợp nhất, cũng không hề giới hạn trong Cửu Cửu Long ảnh kiếm.
Nhân quả chi pháp, sinh tử chi pháp, vận mệnh chi pháp, đủ loại đại đạo. Bảy mươi chín miếng tinh thần đạo chủng, 37 thanh Ngự Đạo Long Nha kiếm, đều có thể dung nhập vào đó.
Lúc đầu không lưu loát, Nhưng về sau càng ngày càng thuần thục. Tiện tay đánh ra, vô cùng thoải mái, triệt để dung nhập vào nguyên âm nhất kiếm.
Thời gian dần trôi qua, Tông Thủ mỗi một kiếm đánh ra, sáu đầu Lôi Ưng kia đều kêu sợ hãi né tránh. Mỗi một kiếm chém xuống, đều có vô số Ưng vũ bay xuống.
Trong mắt bão, cũng không biết bao lâu, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu lần giao phong.
Bất phá kiếm vực trong mười trượng kia cũng đang điên cuồng khuếch trương.
-- trăm trượng! Ngàn trượng! Cho đến chín ngàn bảy trăm ba mươi chín trượng thì mắt Tông Thủ bỗng nhiên mở ra. Trong huyết nhãn vô số phù văn đang chớp động nhảy lên.
Lẳng lặng nhìn qua xa xa, sáu đầu Lôi Ưng kia liều mạng cũng đều không thể đột phá Kiếm Vực. Khí diễm biến mất dần, vô cùng chật vật.
Lúc này chỉ cảm thấy đáng tiếc, nếu đám Thanh Lôi Ưng này có thể chống đỡ lâu thêm một chút
Kiếm thuật của hắn, nhất định có thể đột phá!
Lúc Bất Phá Kiếm Vực, chính thức bao trùm vạn trượng. Thậm chí có mười thành khả năng, khiến cho hắn một lần hành động bước vào kiếm ý hồn cảnh trung đoạn!
Chỉ tiếc, xem tình huống này, khí cơ rõ ràng đã hư nhược rồi.
Hiệu quả của quang phù đã biến mất. Nhiên không chi hỏa thiêu đốt toàn thân cũng dần ảm đạm, rõ ràng đã cực kỳ suy yếu.
- Là kích phát tiềm năng nguyên lực? Vị Thánh Tôn kia cũng thật keo kiệt --
Tiềm năng hao hết, tánh mạng Chân Nguyên cũng dần dần không đủ, tự nhiên là không thể tiếp tục nữa rồi.
Dù vẫn còn có quang phù rơi xuống, cũng không đủ để chèo chống sáu đầu Lôi Ưng kia tái chiến với hắn nữa.
- Bất quá chính mình không biết có nên cảm tạ nhiên không chi huyết của mình không nữa --
Nếu không phải là nhiên không huyết mạch, nếu không phải ở Cửu Tuyệt Tử Ngục, hắn mặc dù có lực chống lại Thần Cảnh cũng khó đối kháng sáu đầu Lôi Ưng kia.
Dù kiếm thuật tuyệt cao, cũng không cách nào chèo chống.
Tâm niệm tản ra, Tông Thủ lúc này mới phát giác, Minh Ngục uyên môn kia cũng không biết tại khi nào đã khôi phục như thường.
Dị lực phong tỏa cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.
Chỉ có ý niệm áp bách kia là vẫn còn y nguyên.
- Nếu như thế, cũng nên xong rồi!
Tâm niệm không tinh khiết, không thể lại cực tại kiếm. Tông Thủ liền cảm thấy đau nhực kịch liệt trong nháy mắt đánh úp lại.
Bỗng nhiên bộc phát, khiến hắn nhịn không được muốn hô ra tiếng.
Rồi sau đó liền cười cười, Tông Thủ phẩy tay áo một cái, liền có sáu đạo ánh đao bắn nhanh ra.
Xuyên thẳng qua hư không, sáu thanh lục thần phi đao, chỉ chớp mắt đã xuyên thủng đầu lâu sáu đầu cự cầm suy yếu vô cùng, đang hoảng sợ bỏ chạy ở xa xa!
Lúc Huyết Quang nổ tung, thân ảnh Tông Thủ cũng triệt để biến mất trong Minh Ngục môn.
Giờ phút này ở bên ngoài Cửu Tuyệt Tử Ngục, trong Tinh Hỏa Vi Trần Trận.
Lục Tuyệt Diễm đứng chắp tay, sắc mặt có phần cổ quái, có chút tức giận, cũng có chút kinh ngạc, cũng có mấy phần trêu tức nghiền ngẫm.
Bất càng nhiều vẫn là ngoài ý muốn.
Lục Thiên Thanh cung kính đứng ở bên cạnh, yên lặng không nói.
Vị Tuyệt Diễm Thánh Tôn trong mắt hắn chính là một nhân vật hỉ nộ đã sớm không lộ ra rồi.
Nếu muốn dùng đó để suy đoán suy nghĩ của hắn thì sẽ chỉ sai mười phần thôi.
Yên lặng hồi lâu, Lục Tuyệt Diễm lại bỗng nhiên nở nụ cười.
- Thiên Thanh, đối với tiểu tử này ngươi cảm thấy thế nào?
Lục Thiên Thanh suy ngẫm một lát, châm chước ngôn từ một phen, mới nói.
- Ngông nghênh, ý chí bất khuất. Tính tình kẻ này nhất định là dù gãy cũng không buông tha. Thủ đoạn tầm thường khó có thể lay động ý niệm hắn--
- Bất khuất sao? Câu đánh giá này cũng coi như đúng trọng tâm!
Lục Tuyệt Diễm có chút gật đầu, trong mắt lại chớp lên quang mang kỳ lạ.
Biết được tên hậu bối bên cạnh là trong lời nói có chuyện.
Tâm niệm kiên nghị, nói cách khác Nhiên Không Lục gia bọn hắn, chỉ sợ khó có thể loại bỏ hận ý trong lòng hắn.
Mặc dù cưỡng ép thu nạp, cũng không cách nào làm lành vết rách kia.
Phải cân nhắc phong hiểm trong đó.
Từ chối cho ý kiến, Lục Tuyệt Diễm khẽ cười nói.
- Nhưng lão phu hỏi lại không phải là tâm tính người này, mà là bản lãnh của hắn. Dưới áp chế mạnh mẽ như thế cũng chưa từng sụp đổ, ngược lại mượn đó để đánh bóng kiếm đạo võ ý của mình, khiến kiếm thuật càng tiến một tầng. Kẻ này thật có thể nói là --
Tựa hồ tìm không từ gì để đánh giá, Lục Tuyệt Diễm suy ngẫm chỉ chốc lát, mới mở miệng lần nữa.
- Là tuyệt thế kiếm khách! Lão phu từ trên người hắn, rõ ràng đã thấy được đại đạo chi cơ. Đợi một thời gian nữa, chí cảnh chỉ sợ chỉ dễ dàng. Hậu bối như vâỵ, cũng không phải phế vật gì cả! Ta nhớ được thứ tử vừa sinh ra đã có chuyên gia hồi báo. Hắn là song mạch chi thân, tàn hồn thân thể?
Lục Thiên Thanh mắt lóng lánh. Rồi sau đó cũng thi lễ nói:
- Đúng vậy! Theo Thiên Thanh thấy, Lục gia trong cùng thế hệ, có thể bì kịp được hắn đấy cũng không có ai!
Tông Thủ này không chỉ không phải phế vật, mà càng có thiên tư tuyệt đại.
Trong ấn tượng của hắn, trng vực này, gần ngàn năm qua, cũng không có mấy người có thể đánh đồng.
Tài tuyệt thế, mỗi ngàn năm đều có một hai vị.
Giờ là Tông Thủ, thân lại có Lục gia Nhiên Không chi huyết. Cho nên đối với bọn hắn mà nói ý nghĩa lại đặc biệt bất đồng.
- Thật không hỗ là Thánh đế chi hậu, nếu vị kia biết được, nhất định sẽ rất mừng rỡ! Diễm nguyên nhất mạch đã có người truyền thừa rồi!
Lời này nhìn như đang tán thưởng nhưng Lục Tuyệt Diễm nghe, lại khẽ lắc đầu, trực tiếp hỏi:
- Ngươi đây là chuẩn bị nhắc nhở lão phu, nếu kẻ này trở về thì Diễm Nguyên nhất mạch, nhất định một nhà độc đại sao? Chớ có tự cho là thông minh --
Sắc mặt Lục Thiên Thanh đột biến, đôi môi trắng bệch. Mờ mờ ảo ảo cảm giác, diễm lực nóng rực đâm thẳng vào nguyên thần.
Lại cắn răng, chưa từng cầu xin tha thứ, trầm mặc mà chống đỡ.
Lục Tuyệt Diễm cũng chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái liền lơ đễnh.
- Lão phu thấy tình hình kẻ này rõ ràng đã thức tỉnh Cửu Vĩ Thiên Hồ chi huyết, cơ hồ hợp hai loại huyết mạch lại làm một. Đúng rồi! Trước đó vài ngày, người độc thân xâm nhập Tử Ngục kia chính là phu quân Hàm Yên! Chính hai mươi năm đã là tu giả Thần Cảnh, dường như cũng là Cửu Vĩ Huyền Hồ! Đứa bé Hàm Yên kia, ngược lại thật tinh mắt. Nếu nói thế, nàng cũng chưa từng sai, ngược lại còn có công nữa?
Lục Thiên Thanh có chút nhíu mà, do dự một lát vẫn mở miệng nói:
- Có thể đây chỉ là trường hợp đặc biệt! Lục gia Nhiên Không huyết mạch ta vốn đã duy trì gian nan.
Trong vòng mười trượng, là Bất Phá Kiếm Vực của ta!
Toàn bộ không vực ba nghìn dặm đều là Phong Bạo không dứt. Lại duy chủ có mười trượng quanh người Tông Thủ là dần dần bình tĩnh lại.
Không có gió lướt bốn phía, không có điện lôi thiểm diệu, không khác gì một nơi bình thường cả.
Chư kiếm hợp nhất, cũng không hề giới hạn trong Cửu Cửu Long ảnh kiếm.
Nhân quả chi pháp, sinh tử chi pháp, vận mệnh chi pháp, đủ loại đại đạo. Bảy mươi chín miếng tinh thần đạo chủng, 37 thanh Ngự Đạo Long Nha kiếm, đều có thể dung nhập vào đó.
Lúc đầu không lưu loát, Nhưng về sau càng ngày càng thuần thục. Tiện tay đánh ra, vô cùng thoải mái, triệt để dung nhập vào nguyên âm nhất kiếm.
Thời gian dần trôi qua, Tông Thủ mỗi một kiếm đánh ra, sáu đầu Lôi Ưng kia đều kêu sợ hãi né tránh. Mỗi một kiếm chém xuống, đều có vô số Ưng vũ bay xuống.
Trong mắt bão, cũng không biết bao lâu, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu lần giao phong.
Bất phá kiếm vực trong mười trượng kia cũng đang điên cuồng khuếch trương.
-- trăm trượng! Ngàn trượng! Cho đến chín ngàn bảy trăm ba mươi chín trượng thì mắt Tông Thủ bỗng nhiên mở ra. Trong huyết nhãn vô số phù văn đang chớp động nhảy lên.
Lẳng lặng nhìn qua xa xa, sáu đầu Lôi Ưng kia liều mạng cũng đều không thể đột phá Kiếm Vực. Khí diễm biến mất dần, vô cùng chật vật.
Lúc này chỉ cảm thấy đáng tiếc, nếu đám Thanh Lôi Ưng này có thể chống đỡ lâu thêm một chút
Kiếm thuật của hắn, nhất định có thể đột phá!
Lúc Bất Phá Kiếm Vực, chính thức bao trùm vạn trượng. Thậm chí có mười thành khả năng, khiến cho hắn một lần hành động bước vào kiếm ý hồn cảnh trung đoạn!
Chỉ tiếc, xem tình huống này, khí cơ rõ ràng đã hư nhược rồi.
Hiệu quả của quang phù đã biến mất. Nhiên không chi hỏa thiêu đốt toàn thân cũng dần ảm đạm, rõ ràng đã cực kỳ suy yếu.
- Là kích phát tiềm năng nguyên lực? Vị Thánh Tôn kia cũng thật keo kiệt --
Tiềm năng hao hết, tánh mạng Chân Nguyên cũng dần dần không đủ, tự nhiên là không thể tiếp tục nữa rồi.
Dù vẫn còn có quang phù rơi xuống, cũng không đủ để chèo chống sáu đầu Lôi Ưng kia tái chiến với hắn nữa.
- Bất quá chính mình không biết có nên cảm tạ nhiên không chi huyết của mình không nữa --
Nếu không phải là nhiên không huyết mạch, nếu không phải ở Cửu Tuyệt Tử Ngục, hắn mặc dù có lực chống lại Thần Cảnh cũng khó đối kháng sáu đầu Lôi Ưng kia.
Dù kiếm thuật tuyệt cao, cũng không cách nào chèo chống.
Tâm niệm tản ra, Tông Thủ lúc này mới phát giác, Minh Ngục uyên môn kia cũng không biết tại khi nào đã khôi phục như thường.
Dị lực phong tỏa cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.
Chỉ có ý niệm áp bách kia là vẫn còn y nguyên.
- Nếu như thế, cũng nên xong rồi!
Tâm niệm không tinh khiết, không thể lại cực tại kiếm. Tông Thủ liền cảm thấy đau nhực kịch liệt trong nháy mắt đánh úp lại.
Bỗng nhiên bộc phát, khiến hắn nhịn không được muốn hô ra tiếng.
Rồi sau đó liền cười cười, Tông Thủ phẩy tay áo một cái, liền có sáu đạo ánh đao bắn nhanh ra.
Xuyên thẳng qua hư không, sáu thanh lục thần phi đao, chỉ chớp mắt đã xuyên thủng đầu lâu sáu đầu cự cầm suy yếu vô cùng, đang hoảng sợ bỏ chạy ở xa xa!
Lúc Huyết Quang nổ tung, thân ảnh Tông Thủ cũng triệt để biến mất trong Minh Ngục môn.
Giờ phút này ở bên ngoài Cửu Tuyệt Tử Ngục, trong Tinh Hỏa Vi Trần Trận.
Lục Tuyệt Diễm đứng chắp tay, sắc mặt có phần cổ quái, có chút tức giận, cũng có chút kinh ngạc, cũng có mấy phần trêu tức nghiền ngẫm.
Bất càng nhiều vẫn là ngoài ý muốn.
Lục Thiên Thanh cung kính đứng ở bên cạnh, yên lặng không nói.
Vị Tuyệt Diễm Thánh Tôn trong mắt hắn chính là một nhân vật hỉ nộ đã sớm không lộ ra rồi.
Nếu muốn dùng đó để suy đoán suy nghĩ của hắn thì sẽ chỉ sai mười phần thôi.
Yên lặng hồi lâu, Lục Tuyệt Diễm lại bỗng nhiên nở nụ cười.
- Thiên Thanh, đối với tiểu tử này ngươi cảm thấy thế nào?
Lục Thiên Thanh suy ngẫm một lát, châm chước ngôn từ một phen, mới nói.
- Ngông nghênh, ý chí bất khuất. Tính tình kẻ này nhất định là dù gãy cũng không buông tha. Thủ đoạn tầm thường khó có thể lay động ý niệm hắn--
- Bất khuất sao? Câu đánh giá này cũng coi như đúng trọng tâm!
Lục Tuyệt Diễm có chút gật đầu, trong mắt lại chớp lên quang mang kỳ lạ.
Biết được tên hậu bối bên cạnh là trong lời nói có chuyện.
Tâm niệm kiên nghị, nói cách khác Nhiên Không Lục gia bọn hắn, chỉ sợ khó có thể loại bỏ hận ý trong lòng hắn.
Mặc dù cưỡng ép thu nạp, cũng không cách nào làm lành vết rách kia.
Phải cân nhắc phong hiểm trong đó.
Từ chối cho ý kiến, Lục Tuyệt Diễm khẽ cười nói.
- Nhưng lão phu hỏi lại không phải là tâm tính người này, mà là bản lãnh của hắn. Dưới áp chế mạnh mẽ như thế cũng chưa từng sụp đổ, ngược lại mượn đó để đánh bóng kiếm đạo võ ý của mình, khiến kiếm thuật càng tiến một tầng. Kẻ này thật có thể nói là --
Tựa hồ tìm không từ gì để đánh giá, Lục Tuyệt Diễm suy ngẫm chỉ chốc lát, mới mở miệng lần nữa.
- Là tuyệt thế kiếm khách! Lão phu từ trên người hắn, rõ ràng đã thấy được đại đạo chi cơ. Đợi một thời gian nữa, chí cảnh chỉ sợ chỉ dễ dàng. Hậu bối như vâỵ, cũng không phải phế vật gì cả! Ta nhớ được thứ tử vừa sinh ra đã có chuyên gia hồi báo. Hắn là song mạch chi thân, tàn hồn thân thể?
Lục Thiên Thanh mắt lóng lánh. Rồi sau đó cũng thi lễ nói:
- Đúng vậy! Theo Thiên Thanh thấy, Lục gia trong cùng thế hệ, có thể bì kịp được hắn đấy cũng không có ai!
Tông Thủ này không chỉ không phải phế vật, mà càng có thiên tư tuyệt đại.
Trong ấn tượng của hắn, trng vực này, gần ngàn năm qua, cũng không có mấy người có thể đánh đồng.
Tài tuyệt thế, mỗi ngàn năm đều có một hai vị.
Giờ là Tông Thủ, thân lại có Lục gia Nhiên Không chi huyết. Cho nên đối với bọn hắn mà nói ý nghĩa lại đặc biệt bất đồng.
- Thật không hỗ là Thánh đế chi hậu, nếu vị kia biết được, nhất định sẽ rất mừng rỡ! Diễm nguyên nhất mạch đã có người truyền thừa rồi!
Lời này nhìn như đang tán thưởng nhưng Lục Tuyệt Diễm nghe, lại khẽ lắc đầu, trực tiếp hỏi:
- Ngươi đây là chuẩn bị nhắc nhở lão phu, nếu kẻ này trở về thì Diễm Nguyên nhất mạch, nhất định một nhà độc đại sao? Chớ có tự cho là thông minh --
Sắc mặt Lục Thiên Thanh đột biến, đôi môi trắng bệch. Mờ mờ ảo ảo cảm giác, diễm lực nóng rực đâm thẳng vào nguyên thần.
Lại cắn răng, chưa từng cầu xin tha thứ, trầm mặc mà chống đỡ.
Lục Tuyệt Diễm cũng chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái liền lơ đễnh.
- Lão phu thấy tình hình kẻ này rõ ràng đã thức tỉnh Cửu Vĩ Thiên Hồ chi huyết, cơ hồ hợp hai loại huyết mạch lại làm một. Đúng rồi! Trước đó vài ngày, người độc thân xâm nhập Tử Ngục kia chính là phu quân Hàm Yên! Chính hai mươi năm đã là tu giả Thần Cảnh, dường như cũng là Cửu Vĩ Huyền Hồ! Đứa bé Hàm Yên kia, ngược lại thật tinh mắt. Nếu nói thế, nàng cũng chưa từng sai, ngược lại còn có công nữa?
Lục Thiên Thanh có chút nhíu mà, do dự một lát vẫn mở miệng nói:
- Có thể đây chỉ là trường hợp đặc biệt! Lục gia Nhiên Không huyết mạch ta vốn đã duy trì gian nan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.