Thần Hoàng

Chương 1308: Không đề. (1)

Khai Hoang

23/10/2014

Mà những lời này vừa nói ra, ngay cả Diệp Hiên cũng cả kinh, sau đó như có suy nghĩ gì đó, nói:

- Thì ra là thế! Trách không được tại hạ xung quanh tìm đọc Kinh điển, cũng không tìm được lai lịch xuất xứ của nó.

Tinh thần của Tông Thủ cũng đồng dạng hoảng hốt. Tiên tu tiền bối, kỳ thực đã sớm suy đoán ra, ngoài giới vực này ra, bên ngoài hẳn có một giới vực khác nữa.

Nhưng lại cần Hợp Đạo trở thành sự thật, mới có thể vượt qua. Thậm chí là Phật môn cũng luôn luôn mang chí hướng đến một giới vực khác.

Bất quá những điều này, đều chưa được chứng thực qua.

Tông Thủ đối với những thứ này vẫn luôn luôn duy trì nửa tin nửa ngờ.

Nhưng tấm da dê này lại không khác một bằng chứng chứng thực có một giới vực khác tồn tại!

- Quả nhiên là không được trọn vẹn. Đây hẳn là một phần khiếm khuyết của một bản Vô Thượng Đạo Điển, bị người khác cưỡng ép kéo rách xuống.

Tông Thủ lắc mạnh đầu, tập trung tinh thần nhìn tiếp, sau đó liền nhìn chăm chú vào một chỗ không trọn vẹn bên góc trái.

- Quả nhiên là không tầm thường! Đáng tiếc lại thiếu chừng ba mươi phần trăm. Bất quá Diệp Hiên nói qua hắn đã từng nghiên cứu qua một đoạn thời gian dài, nói không chừng có phương pháp bổ sung đầy đủ.

Đang nghĩ như vậy thì bỗng Vô Danh Kiếm trong tay áo hắn phát ra âm thanh chấn động.

Ý niệm Tông Thủ vừa động, đạo huyết hồng kiếm khí kia đã từ bên trong tay áo phóng ra, huyền phù trước người.

Chẳng qua lúc này nó đã khôi phục lại bình tĩnh, âm thanh kiếm minh cũng hạ xuống.

Kiếm linh Vô danh kiếm này chẳng lẽ đang cảnh báo cái gì sao?

Có thể là cái gì đây? Thực sự là khó hiểu…

Tông Thủ không kiên nhẫn vỗ lên thân kiếm, tựa như có ý hỏi. Chẳng qua Vô danh kiếm chỉ khẽ “U” một tiếng, sau đó lại trầm mặc.

Thực là khiến cho Tông Thủ không hiểu được gì, cẩn thận nghĩ lại, phải chăng ý niệm mà kiếm linh truyền tới, là phẫn nộ.

Hẳn là phẫn nộ rồi, tựa như một đứa nhỏ, bị người ta đoạt đi thứ đồ chơi mà mình thích vậy.

Nhưng duyên cớ ra sao thì Tông Thủ không thể biết được.

Hắn với Vô danh kiếm tuy nói là tâm niệm tương thong, nhưng không đến cái mức có thể lý giải loại ý niệm phức tạp đến như vậy.

Tiếp theo lại là bộ dáng chẳng quan tâm tựa như đang khinh bỉ vậy.

Kiếm linh có cảm giác như bản thân nó bị coi thường, dơ bẩn.



Cuối cùng là tức giận và lười nhác, cứ như nó muốn nói, ta mặc xác các người, chả quan tâm nữa vậy.

Nhưng “các người” này là ai, muốn cái gì, thì Tông Thủ không biết.

- Thanh kiếm này còn biết giận dỗi cơ đấy.

Tông Thủ thật là dớ khóc dở cười, nghĩ thầm bản thân mình chả làm gì mà chọc tới nó cả.

Là thứ gì trong tay mình ư ? Hằn là không.

Bởi kiếm linh này vẫn luôn thành thật, chưa bao giờ làm phiền hắn.

Trăm ý nghi xoay vần mà không có lời giải, cho nên Tông Thủ đành để tạm cái nghi vấn này xuống.

Nghĩ lại thì cũng không phải đại sự gì, ngược lại thì một tàn tấm trang Thái Thượng Tru Ma Lục này là binh pháp đạo môn, cần phải bổ sung lại, mới là việc cấp bách nên làm!

Di vật của Lục Thiên Thanh, chỉ riêng hạ phẩm tiên thạch kia cũng đạt đến hơn ba nghìn viên.

Tông Thủ vì Lâm Huyền Sương mà tổn hao không còn chút nào nay đã được bổ sung đầy đủ trở lại.

Vừa đúng lúc cần dùng đến, dùng Trụ thư gia tốc, mau chóng khiến cho vị tiên tu còn lại trong ngọc bàn trở thành thực lực trong tay mình.

Bất chợt, Tông Thủ lại phân thần thêm một lần nữa, lần này trên cánh tay phải của hắn, long hình phù ấn kia bắt đầu nóng lên.

Giật mình ngẩn ngơ, Tông Thủ vui mừng tới mức đứng bật dậy!

- Là Ngao Khôn, thương thế của hắn chắc đã khỏi hẳn rồi, cũng sắp đuổi tới rồi!

Hành tung của Tông Thủ hắn chỉ không thể giấu được hai người, một là Long Ảnh, người thứ hai chính là Ngao Khôn.

Lúc này ấn ký cảm ứng Ngao Khôn ở khá gần hấn, cũng không tới hai trăm thế giới, rất nhanh có thể hội hợp cùng hắn rồi.

Trừ điều đó ra, còn có một người khác ở bên cạnh nữa.

Đây là tin tức không thể tốt hơn rồi, bởi hắn có khả năng phải va chạm chính diện với Cửu đô tiên đình trong ngày Tu tiên hội đó.

Nếu có Ngao Khôn trợ giúp, hắn có thể vô sầu vô lo rồi, mà tàn trang Thái Thượng Tru Ma Lục với phương pháp bổ khuyết lại chỉ dựa vào hắn với Diệp Hiên thì cũng khó có thể làm được.

Nhưng nếu có một hai vị Thánh Cảnh thì tình hình lại khác đi ngay.

- Ngao Khôn?

Lông mày Lục Vô Bệnh nhíu hẳn lên, trong mắt cũng hiện lên quang mang kỳ lạ, bởi tên người này cứ như sấm bên tai vậy…



- Nhưng mà Quân Thượng nghĩa huynh, phải chăng là vị có làm bị thương Thánh Cảnh Chí tôn sao? Nếu như vậy thì tình thế nguy hiểm hiện giờ của Nguyên Liên giới hẳn là dễ dàng giải quyết.

Diệp Hiên vốn cũng mờ mịt, nhưng không thể nào không lưu ý, nhưng khi Lục Vô Bệnh vừa dứt lời, lại cúi lưng làm lễ, trong mắt hiện lên duệ quang.

Kẻ có thể làm bị Thánh Cảnh Chí Tôn sao ?

Vài chục năm bị khốn trong Cửu Tuyệt tử ngục không ra ngoài, thế mà đã có nhân vật kiệt xuất như thế xuất hiện rồi sao?

Tông Thủ thì cứ hưng phấn mà nói, nói xong mới nhớ ra là hai người có thể không biết được.

Lúc này nghe vậy, thì tự nhiên bật cười.

- Trước đây thì hắn không làm được, hiện tại ra sao thì ta không biết.

Vài năm không gặp, không biết Ngao Khôn có tang thực lực hay không, thực lực đã đạt đến mức độ nào rồi…

Thôn Long bí thuật thì sao rồi?

Hai mắt Tông Thủ híp lại, cái tên tu luyện cấp tốc công pháp vẫn không khiến cho hắn an tâm được.

Lúc gặp lại, đã là ba ngày sau.

Ngao Khôn bằng vào tu vi Thánh Cảnh, xuyên qua hư không, so với Ích Ma thần toa của Tông Thủ còn muốn nhanh hơn mấy lần.

Chỉ là Ích Ma thần toa sau khi được bổ sung linh kiện thì lại thêm ra một ít công năng.

Chỉ cần có thể định vị trí, sẽ thiết hạ được đường bay, mà phi toa có thể bằng vào tốc độ nhanh nhất của nó mà phi hành, không cần người khác thao túng.

Khiến cho Tông Thủ nghĩ mãi không ra, đó là sau vạn tái, mới có công năng tực động dẫn đạo, và trí năng hóa, nhưng từ trước vạn tái thì công năng đó đã có rồi.

Ở trong phi toa ba ngày thôi, nhưng Tông Thủ dùng Trụ thư gia tốc lên đến ba mươi ngày.

Bên cạnh lại thêm ra một vị tu sĩ Thần cảnh, thế nên tiêu hao tinh thạch của Trụ thư lại gấp mười, nhưng mà nhưng thế coi như vẫn lời.

Diệp Hiên đối với trương Thái Thượng Tru Ma Lục tàn trang hiển nhiên là rất có hứng thú.

Theo như lời vị tuyệt đỉnh kiếm giả đó, hắn mấy chục năm trong Tử ngục, thì chỉ có dùng cách này để giết thời gian mà thôi.

Tựa như có thể hoàn thành bản chính thì thì tu luyện công quyết, hoàn chỉnh kiếm trận sẽ xuất hiện.

Tông Thủ qua bốn mươi ngày cũng chỉ có thể tham khảo được một chút nội dung của môn đạo binh công pháp do Thương Sinh Đạo Hi Tử sang chế ra, Nguyên Hải Dịch Linh Pháp, để tiếp tục hoàn thiện.

Các đại tông phái tu hành đạo binh bản tông, trừ một số người bị bức bách ra thì đều là những kẻ không có hy vọng tấn giai cho nên mới đi con đường này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook