Chương 1310: Không đề. (3)
Khai Hoang
23/10/2014
Ngược lại là nét mặt vui vẻ, ẩn chứa bên trong đó là thứ gì đó, của đám kỵ quân kia mới khiến hắn âm thầm lo lắng.
Trong mười ngày đêm, hành quân bốn ngàn dặm, cho dù là quân tinh nhuệ bằng sắt, thì cũng đỡ không được.
Mặc dù có thể bách chiến bách thắng, nhưng cũng sẽ sớm suy yếu đi mà thôi.
Nếu dự đoán không sai thì giai đoạn tiếp theo, bọn họ sẽ còn phải mệt mỏi nhiều đều cứu hỏa cho xung quanh.
Trang Vũ nhăn mày, gân xanh trên nắm tay hiện ra, cuối cùng lại biết mất, chỉ khẽ thở dài.
Hắn dùng binh nhiều rồi mà ít khi có cái cảm giác bất đắc dĩ như vậy.
Với số lượng gần như gấp đôi này, cần phải kéo dài thành phòng tuyến dài vạn dặm.
Cho dù là phương hướng nào thì cũng không có thoải mái.
Thực ra thì hắn cảm thấy điều kiện này thì phương pháp tốt nhất vẫn là chủ động xuất kích, lấy công làm thủ, lấy kỳ đánh hại, quyết chiến với đối phương!
Nhưng vậy mới có thể dùng được sở trường mà tránh được sở đoản.
Tựa như trận chiến ngày hôm nay, thật không biết nên làm sao ứng phó, quả thực rất là gian nan.
Bỗng nhiên....
Đại Kiền tiên đình hôm nay cũng lo lắng không thôi.
- Vũ soái! Ta thấy có thể thu binh rồi, hôm nay mặc dù địch yếu, nhưng vẫn đáng gờm vô cùng. Cho nên đề phòng cái khả năng vạn nhất...
Từ phía sau truyền tới âm thanh nhắc nhở của phụ tá quân, Trang Vũ lấy lại tinh thần, tiếp tục nhìn về phía trước.
Hắn có chút do dự không cam lòng, nhưng lại gật đầu:
- Hãy truyền lệnh cho chư quân, tất cả dừng lại, nghỉ ngơi và hồi sức tại chỗ! Cho đám hậu binh tới thu thập chiến trường, an ủi binh mã, tất cả phải xử lý cho thỏa đáng.
Bên trong sa mạc, ngựa của Nguyên Liên giới không thể chạy nhanh được, nên chỉ có thể dùng Đà Vi thú mà thôi.
Chẳng qua lúc Tông Thủ tới nơi thì lại mang theo mười vạn ngự phong đạp vân nhị chủng lương câu, chúng có thể đạp không mà đi, cho nên không bị hạn chế trong sa địa này, có thể phát huy hoàn toàn sở trường của mình.
Mà lúc này có hơn ngàn con Huyền Hồ Thiết Kỵ, kinh qua hơn mười trận chiến, chiến lực đã vực qua Huyền Đô vệ huyền giai đạo binh.
Móng ngựa đạp, không quân nào không sợ!
Vì thế Trang Vũ có ý muốn dừng ở nơi này, lấy ưu thế của kỵ quân, cố gắng bao vây tiêu diệt địch quân, phá hủy đám tinh nhuệ tây bắc này, để giảm bớt áp lực cho cuộc chiến ngày sau.
Nhưng kết quả ngày hôm nay lại ngoài ý muốn cho nên hẳn là Trang Vũ kỳ vọng rất cao.
Làm cho địch nhân phải vướng tay vướng chân, tựa hồ cũng không để ý tới thắng bại, cũng không có ý bảo tồn thực lực.
Quay đầu lại, Trang Vũ nhìn vị tham tán vừa mới nhắc nhở mình.
Nhớ lại tên người này, sau đó ghi nhớ lại, Trang Vũ xoay người, bước vào trong đại trướng.
Lúc này Đại Kiền tiên đình thiếu binh vô cùng, cũng khó có thể đảm đương được một phương.
Kẻ này không bị hắn chấn nhiếp, lại có thể đúng lúc nhắc nhở hắn, hẳn là can đảm, kiến thức tốt, phía sau còn có tiếng đám phụ tá bàn luận truyền tới.
- Hay là binh lực không đủ! Bằng không thì làm sao lại để cho đám thỏ con này chạy thoát chứ?
- Chỉ là do đám quốc quân kia làm quá. Một năm trước đại soái đã thông báo chư quốc chỉnh đốn và chuẩn bị quân lực, thế mà giờ, cũng chỉ tăng lên được hai thành thì được ích gì chứ?
- Xảo phụ thì cũng không bột đố gột nên hồ, người phụ nữ có khéo léo tới đâu, tới khi thổi cơm mà không có gạo, thì có khác gì là đối diện với quân địch mà tự sát cũng không xong. Cũng không biết bọn họ lấy đâu ra tài lực vậy?
- Có người nói, nửa năm trước, chỉ riêng Huyền Linh tu hội đã có mười bảy chiến thuyền không hạm, vũ khí mang theo phải hơn ba trăm vạn, thấy sao?
- Đau đầu nhất là mấy vị quốc chủ kia khi nói đến chuyện tiếp viện quân lương thì không chịu đồng ý, sống chết cũng không chịu tăng thuế! Không có da thì lông mao tồn tại làm cái quái gì?
- Cũng không biết cứ tiếp tục như thế này thì trụ nổi bao lâu?
Vùng lông mày của Trang Vũ càng thêm nhíu chặt, giờ lại bình thường trở lại.
Mạc phủ của hắn cũng lòng dạ như thế sao? Làm loạn quân tâm, quả là đáng chết!
Cố cắn răng chịu giận, Trang Vũ cũng không biết, cũng không phải chỉ mình hắn nghe thấy.
Nhìn một chiếc lá biết thu sang, đến cây cỏ vô tri cũng có thể cảm nhận được sự biến hóa của bốn mùa.
Tình thế hôm nay thì chỉ cần thông minh chút, liền có thể nhìn ra được.
Tâm tư của những người này, với binh lực trong tay hắn, có thể dừng nổi không?
Trong lòng cũng không có chút oán khí nào, chỉ cần có ba thành quân lực, trăm vạn sĩ tốt, hắn cũng sẽ không phải gian nan ứng phó như thế.
Rồi lại có chút bất đắc dĩ, lúc Quân thượng rời đi, mang theo toàn là người có năng lực, thế nên người có thể kiềm chế mình giờ chỉ có mình mà thôi.
Cũng giống như vị Tân quân của Tuyên quốc kia mới nói, lúc này đám dân tây nam đã không kham nổi gánh nặng từ lâu rồi, vì kháng địch mà đặt thuế áp vạn dân, thế thì có khác gì trước kia đâu?
Vẫn là tàn dân sinh sống đi, chỉ cần nửa năm, sẽ khiến cho dân chúng lầm than lần nữa, trôi giạt khắp nơi.
Trong lòng ý niệm xung đột không ngừng, nhưng Trang Vũ vẫn cố gắng nhẫn nại đau khổ mà chịu đựng.
Lắc đầu, Trang Vũ giục ngựa về doan, sau đó xoay mình nhảy xuống, đi vào trong trướng.
Lo lắng trong lòng khiến cho hắn mất ngủ mười ngày này, cho dù là Tiên giai thì hắn cũng không kham nổi, hận một nỗi không thể lăn ra, ngủ thêm một chút, giảm bớt đi nỗi phiền lòng này.
Chỉ là mới đi vào bên trong, trong lòng hắn có chút máy động.
Ánh mắt ra ánh quang, bàn tay hắn đảo một cái, một thanh xích kim đại kiếm xuất hiện, hơi nghiêng về trước!
Một tiếng nổ bụp, sự ma luyện chiến trường, kinh qua bách luyện võ đạo thiên chuy, khiến cho kiếm thế ngưng tụ tới cực điểm, sau khi phóng ra một tiếng kêu kinh người, phóng thẳng ra ngoài trướng.
Mà phiến hư không kia cũng bị đánh thành mảnh nhỏ.
Cũng không phải chân chính hư không, mà là phá hủy được huyễn thuật, bên trong lộ ra một bóng người, trong mắt kẻ đó đầy vẻ kinh hãi.
Chỉ giây lát đã có hơn mười trương phù lục xuất hiện trên tay phải, tựa như kim thiết, một ngón tay điểm ra.
Một cỗ dị lực khiến cho thứ âm lãng kia biến mất trong hư không bị đè nén xuống.
Đầu ngón tay với trọng kiếm giao chiến, ý niệm trùng kích, cương kình loạn đảo.
Giữa lúc phong cuồng liệt bạo, tựa như là nổ tung đến nơi.
Người nọ phất tay áo một cái, khiến cho kình khí tràn đầy kia bị triệt toái hết, biến thành vô hình.
Hắn nhẹ giọng cười:
- Thủ đoạn của Vũ soái thật sắc bén! Kiếm đạo tạo nghệ như này cũng là đệ nhất Nguyên Liên giới rồi, chỉ là ta không có ác ý, không biết ngài có thể dừng tay nói chuyện với ta không?
Trang Vũ đưa mắt nhìn, sau đó ngẩn ra.
- Ngươi là Đàm Kính của Thiên Phương tu hội?
Kẻ này, tuy hắn chưa gặp mặt, nhưng có thể nhận ra được.
Bởi kẻ này sau trận chiến ấy vẫn chưa có đi, luôn ở lại bên trong Nguyên Liên giới.
Lần này đông diện liên minh quốc quân tiến đánh không thể thoát được quan hệ với kẻ này được.
Nhưng quả là đã dừng lại, hắn lúc bước vào trong trướng, thì trong mắt kẻ này có vài phần sát khí.
Trong mười ngày đêm, hành quân bốn ngàn dặm, cho dù là quân tinh nhuệ bằng sắt, thì cũng đỡ không được.
Mặc dù có thể bách chiến bách thắng, nhưng cũng sẽ sớm suy yếu đi mà thôi.
Nếu dự đoán không sai thì giai đoạn tiếp theo, bọn họ sẽ còn phải mệt mỏi nhiều đều cứu hỏa cho xung quanh.
Trang Vũ nhăn mày, gân xanh trên nắm tay hiện ra, cuối cùng lại biết mất, chỉ khẽ thở dài.
Hắn dùng binh nhiều rồi mà ít khi có cái cảm giác bất đắc dĩ như vậy.
Với số lượng gần như gấp đôi này, cần phải kéo dài thành phòng tuyến dài vạn dặm.
Cho dù là phương hướng nào thì cũng không có thoải mái.
Thực ra thì hắn cảm thấy điều kiện này thì phương pháp tốt nhất vẫn là chủ động xuất kích, lấy công làm thủ, lấy kỳ đánh hại, quyết chiến với đối phương!
Nhưng vậy mới có thể dùng được sở trường mà tránh được sở đoản.
Tựa như trận chiến ngày hôm nay, thật không biết nên làm sao ứng phó, quả thực rất là gian nan.
Bỗng nhiên....
Đại Kiền tiên đình hôm nay cũng lo lắng không thôi.
- Vũ soái! Ta thấy có thể thu binh rồi, hôm nay mặc dù địch yếu, nhưng vẫn đáng gờm vô cùng. Cho nên đề phòng cái khả năng vạn nhất...
Từ phía sau truyền tới âm thanh nhắc nhở của phụ tá quân, Trang Vũ lấy lại tinh thần, tiếp tục nhìn về phía trước.
Hắn có chút do dự không cam lòng, nhưng lại gật đầu:
- Hãy truyền lệnh cho chư quân, tất cả dừng lại, nghỉ ngơi và hồi sức tại chỗ! Cho đám hậu binh tới thu thập chiến trường, an ủi binh mã, tất cả phải xử lý cho thỏa đáng.
Bên trong sa mạc, ngựa của Nguyên Liên giới không thể chạy nhanh được, nên chỉ có thể dùng Đà Vi thú mà thôi.
Chẳng qua lúc Tông Thủ tới nơi thì lại mang theo mười vạn ngự phong đạp vân nhị chủng lương câu, chúng có thể đạp không mà đi, cho nên không bị hạn chế trong sa địa này, có thể phát huy hoàn toàn sở trường của mình.
Mà lúc này có hơn ngàn con Huyền Hồ Thiết Kỵ, kinh qua hơn mười trận chiến, chiến lực đã vực qua Huyền Đô vệ huyền giai đạo binh.
Móng ngựa đạp, không quân nào không sợ!
Vì thế Trang Vũ có ý muốn dừng ở nơi này, lấy ưu thế của kỵ quân, cố gắng bao vây tiêu diệt địch quân, phá hủy đám tinh nhuệ tây bắc này, để giảm bớt áp lực cho cuộc chiến ngày sau.
Nhưng kết quả ngày hôm nay lại ngoài ý muốn cho nên hẳn là Trang Vũ kỳ vọng rất cao.
Làm cho địch nhân phải vướng tay vướng chân, tựa hồ cũng không để ý tới thắng bại, cũng không có ý bảo tồn thực lực.
Quay đầu lại, Trang Vũ nhìn vị tham tán vừa mới nhắc nhở mình.
Nhớ lại tên người này, sau đó ghi nhớ lại, Trang Vũ xoay người, bước vào trong đại trướng.
Lúc này Đại Kiền tiên đình thiếu binh vô cùng, cũng khó có thể đảm đương được một phương.
Kẻ này không bị hắn chấn nhiếp, lại có thể đúng lúc nhắc nhở hắn, hẳn là can đảm, kiến thức tốt, phía sau còn có tiếng đám phụ tá bàn luận truyền tới.
- Hay là binh lực không đủ! Bằng không thì làm sao lại để cho đám thỏ con này chạy thoát chứ?
- Chỉ là do đám quốc quân kia làm quá. Một năm trước đại soái đã thông báo chư quốc chỉnh đốn và chuẩn bị quân lực, thế mà giờ, cũng chỉ tăng lên được hai thành thì được ích gì chứ?
- Xảo phụ thì cũng không bột đố gột nên hồ, người phụ nữ có khéo léo tới đâu, tới khi thổi cơm mà không có gạo, thì có khác gì là đối diện với quân địch mà tự sát cũng không xong. Cũng không biết bọn họ lấy đâu ra tài lực vậy?
- Có người nói, nửa năm trước, chỉ riêng Huyền Linh tu hội đã có mười bảy chiến thuyền không hạm, vũ khí mang theo phải hơn ba trăm vạn, thấy sao?
- Đau đầu nhất là mấy vị quốc chủ kia khi nói đến chuyện tiếp viện quân lương thì không chịu đồng ý, sống chết cũng không chịu tăng thuế! Không có da thì lông mao tồn tại làm cái quái gì?
- Cũng không biết cứ tiếp tục như thế này thì trụ nổi bao lâu?
Vùng lông mày của Trang Vũ càng thêm nhíu chặt, giờ lại bình thường trở lại.
Mạc phủ của hắn cũng lòng dạ như thế sao? Làm loạn quân tâm, quả là đáng chết!
Cố cắn răng chịu giận, Trang Vũ cũng không biết, cũng không phải chỉ mình hắn nghe thấy.
Nhìn một chiếc lá biết thu sang, đến cây cỏ vô tri cũng có thể cảm nhận được sự biến hóa của bốn mùa.
Tình thế hôm nay thì chỉ cần thông minh chút, liền có thể nhìn ra được.
Tâm tư của những người này, với binh lực trong tay hắn, có thể dừng nổi không?
Trong lòng cũng không có chút oán khí nào, chỉ cần có ba thành quân lực, trăm vạn sĩ tốt, hắn cũng sẽ không phải gian nan ứng phó như thế.
Rồi lại có chút bất đắc dĩ, lúc Quân thượng rời đi, mang theo toàn là người có năng lực, thế nên người có thể kiềm chế mình giờ chỉ có mình mà thôi.
Cũng giống như vị Tân quân của Tuyên quốc kia mới nói, lúc này đám dân tây nam đã không kham nổi gánh nặng từ lâu rồi, vì kháng địch mà đặt thuế áp vạn dân, thế thì có khác gì trước kia đâu?
Vẫn là tàn dân sinh sống đi, chỉ cần nửa năm, sẽ khiến cho dân chúng lầm than lần nữa, trôi giạt khắp nơi.
Trong lòng ý niệm xung đột không ngừng, nhưng Trang Vũ vẫn cố gắng nhẫn nại đau khổ mà chịu đựng.
Lắc đầu, Trang Vũ giục ngựa về doan, sau đó xoay mình nhảy xuống, đi vào trong trướng.
Lo lắng trong lòng khiến cho hắn mất ngủ mười ngày này, cho dù là Tiên giai thì hắn cũng không kham nổi, hận một nỗi không thể lăn ra, ngủ thêm một chút, giảm bớt đi nỗi phiền lòng này.
Chỉ là mới đi vào bên trong, trong lòng hắn có chút máy động.
Ánh mắt ra ánh quang, bàn tay hắn đảo một cái, một thanh xích kim đại kiếm xuất hiện, hơi nghiêng về trước!
Một tiếng nổ bụp, sự ma luyện chiến trường, kinh qua bách luyện võ đạo thiên chuy, khiến cho kiếm thế ngưng tụ tới cực điểm, sau khi phóng ra một tiếng kêu kinh người, phóng thẳng ra ngoài trướng.
Mà phiến hư không kia cũng bị đánh thành mảnh nhỏ.
Cũng không phải chân chính hư không, mà là phá hủy được huyễn thuật, bên trong lộ ra một bóng người, trong mắt kẻ đó đầy vẻ kinh hãi.
Chỉ giây lát đã có hơn mười trương phù lục xuất hiện trên tay phải, tựa như kim thiết, một ngón tay điểm ra.
Một cỗ dị lực khiến cho thứ âm lãng kia biến mất trong hư không bị đè nén xuống.
Đầu ngón tay với trọng kiếm giao chiến, ý niệm trùng kích, cương kình loạn đảo.
Giữa lúc phong cuồng liệt bạo, tựa như là nổ tung đến nơi.
Người nọ phất tay áo một cái, khiến cho kình khí tràn đầy kia bị triệt toái hết, biến thành vô hình.
Hắn nhẹ giọng cười:
- Thủ đoạn của Vũ soái thật sắc bén! Kiếm đạo tạo nghệ như này cũng là đệ nhất Nguyên Liên giới rồi, chỉ là ta không có ác ý, không biết ngài có thể dừng tay nói chuyện với ta không?
Trang Vũ đưa mắt nhìn, sau đó ngẩn ra.
- Ngươi là Đàm Kính của Thiên Phương tu hội?
Kẻ này, tuy hắn chưa gặp mặt, nhưng có thể nhận ra được.
Bởi kẻ này sau trận chiến ấy vẫn chưa có đi, luôn ở lại bên trong Nguyên Liên giới.
Lần này đông diện liên minh quốc quân tiến đánh không thể thoát được quan hệ với kẻ này được.
Nhưng quả là đã dừng lại, hắn lúc bước vào trong trướng, thì trong mắt kẻ này có vài phần sát khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.