Thần Hoàng

Chương 1112: Không để lại người sống

Khai Hoang

23/09/2014

Lúc này mới phát giác phương vị những con cờ trên bàn cờ này cùng mấy tháng trướcvẫn như vậy, chỉ là nhiều hơn hai con. Lập tức tò mò hỏi:

- Sao ngươi biết ta cầm cờ trắng?

- Dựa vào thủy đàm.

Ngao Khôn cười giải thích, hồn niệm lướt qua bao bọc lấy mười con cờ trắng bên cạnh hồ, sau đó vẻ mặt ảm đạm:

- Cực Diễm chân thủy! Di nhi, mấy năm nay, ngươi vẫn là tự nhốt mình bên trong Cực Diễm chân thủy này đúng không?

Ngao Di tiếp tục im lặng không đáp, nàng còn có thể như thế nào nữa?

Lòng tràn nhu tình, lại chỉ có thể thương tâm, ở xa đứng nhìn Vốn đã dự định ẩn cư xa rời nhân thế, âm thầm chúc phúc cho chính thân tỷ mình cùng người mình thầm yêu có thể vĩnh viễn bên nhau, không bao giờ rời xa, mãi mãi một lòng.

Kết quả không lâu sau liền nghe có kinh biến, muốn cứu người nhưng thực lực không đủ.

Đành phải tự giam mình nơi đây một lòng cầu đạo, hy vọng một ngày, chính mình có thể dốc sức liều mạng cứu Ngao Khôn là mãn nguyện rồi.

Yên tĩnh một lát, Ngao Di lại thản nhiên cười:

Chuyện này để làm gì, hiện giờ ngươi đã đi ra là tốt rồi! Mấy hôm nay, Di nhi quả thật rất vui vẻ!

Ngao Khôn khẽ run nhưng sau đó lại than khẽ.

Đáng tiếc hai mắt hắn đã mù không thấy được Ngao Di tươi cười, nhất định là xinh đẹp tuyệt trần.

Cho dù là thánh cảnh, không có mắt cũng rất bất tiện.

Lập tức liền lấy lại tinh thần, nhớ tới Tông Thủ. Tên kia hiện giờ chỉ sợ đang rất đau đầu.

Tương lai tám trăm thế giới chi chủ sao? Sợ là chông gai đầy đường.. Bên trong không gian Long điện, Tông Thủ vẫn đang tâm thần hốt hoảng, nhìn trước mắt.

Cho dù là hắn đã trải qua vô số mưa gió, đã có thể đúng trước núi lớn sụp đổ mặt cung không đổi sắc.

Vô luận gặp phải dạng gì biến cố đều có thể giữ vững tâm cảnh, lạnh nhạt đối đãi.

Nhưng lúc này khi một gã thánh đột nhiên đi đến trước mặt nói cần bái mình làm chủ, hơn nữa còn hành đại lễ.Cũng cảm thấy nội tâm mờ mịt, cảm giác không biết làm thế nào.

Lục gia Thiếu chủ? Không sai, trên người hắn có Lục gia huyết mạch thế nhưng sự thật cùng Lục gia không có quan hệ gì, ngược lại còn như đại địch, như vậy chỉ một câu Thiếu chủ liền nhấc lên quan hệ?

Phía sau hắn Diệp Phi Hàn cũng rất ngạc nhiên, lập tức vẻ mặt cũng một trận khác thường.



Cũng đang suy nghĩ, thì ra là vậy, chẳng trách Tông Thủ đối với vị Minh Nguyệt Thiếu chủ nửa điểm đều chưa từng để ý.

Nếu thật là Lục gia tương lai chủ nhân, như vậy vô luận là Minh Nguyệt này hay Tuyệt Long tiên vực đi nữa, ở trước mặt hắn đều chẳng là cái thá gì!

Ước chừng một lát sau, Tông Thủ mới thanh tỉnh lại, nhất thời nhíu mày:

- Các hạ là Thương Viêm Thánh điện điện chủ đúng không? Danh xưng Thiếu chủ này có phải hay không lầm lẫn gì?

Ngôn ngữ trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo vài phần bài xích ý tứ.

- Chư vị xin đứng lên! Quả nhân vốn là Đại Kiền Vương Tông Thủ, tộc chủ Tông Thị. Cùng Lục gia các ngươi cũng không có quan hệ gì. Chớ làm cho người ta hiểu lầm!

- Thiếu chủ! Những lời nói này của ngươi nếu là bị Hàm Yên tiểu thư nghe thấy, tiểu thư nàng nhất định rất thương tâm! Chẳng lẽ trong cơ thể Thiếu chủ, không có

Lục gia phần không chi huyết huyết? hay là Ngài không muốn thừa nhận?

Thương Viêm Thánh điện chi chủ cười, không thèm để ý chút nào không thèm để ý chút nào nói:

- Ta họ Phương, tên Tuyệt, từng đi theo chủ nhân cùng tiểu thư đã nhiều năm, Thiếu chủ gọi tên ta là được rồi.

Hơi thở Tông Thủ nhất thời cứng lại, sau đó tiếp tục lắc đầu:

- Nhớ kỹ, mẫu thân của ta, nàng hiện đang là tội nhân Lục gia, cũng không biết bị bọn ngươi giam cầm nơi nào. Tông Thủ dù thế nào cũng sẽ không cùng Lục gia cùng các ngươi có quan hê gì.

Những lời này còn chưa nói xong, chung quanh mọi người trên mặt đều hiện ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Nguyên lai Tông Thủ lại là con của vị nữ nhân Lục gia kia.

Năm đó Lục gia biến cố, bọn hắn cũng có cũng có nghe nói qua.

Khoảng chừng hơn mười năm trước, không biết sao Lục gia Vốn là nữ tử rất có hi vọng kế thừa tám trăm thế giới, đột nhiên bị tội phạt giam cầm. Thế lực của vị chủ nhân Lục gia đương nhiệm bởi vậy bị suy yếu trên diện rộng.

Nghe nói cuối cùng, thậm chí giận dữ bế quan không còn để ý thế sự.

Nếu là hậu nhân của vị tội nhân này, như vậy Tông Thủ này cùng Lục gia quan hệ đương nhiên cũng không như bọn hắn tưởng tượng.

Cái gì mà xưng là Thiếu chủ, chỉ là thủ hạ cũ của nữ nhân kia lén xưng hô, chứ không phải là sự thật.

Bất quá chỉ là một đứa con hoang, không cần để ý.



Đều tâm thần buông lỏng, chỉ cần không phải chân chính đắc tội Lục thị, như vậu chuyện ngày hôm nay còn có thể vãn hồi.

Thế nhưng thanh âm của Tông Thủ lập tức bị Phương Tuyệt cắt đứt:

- Thiếu chủ,ta là Thương Viêm điện chủ, làm việc tất nhiên phải theo quy củ! Sao có thể tùy hứng làm bậy? Danh xưng Thiếu chủ Lục gia, thuộc hạ dám tùy ý gọi?

Cúi đầu, khóe miệng Phương Tuyệt khẽ nhíu lại:

Bất quá cũng khó trách Thiếu chủ không biết, ngay tại nửa tháng trước. Lục gia tổng khu chúng ta đã đem tên của Thiếu chủ xếp vào trong tổ tông Từ đường, thuộc vào danh sách dòng chính. Trong ba mươi bảy người, huyết mạch liệt vào hàng mười ba. Bốn ngày sau chính là Lục gia ta tế tổ kỳ. Như vậy chẳng bao lâu nữa, việc này sẽ được truyền khắp chư phương thế giới!

Sau lời nói ấy, cả trong không gian Long điện nhất thời một mảnh tĩnh mịch.

Đến khi một tiếng ' loảng xoảng' vang lên, chỉ thấy Minh Nguyệt Thiếu chủ ở trên liễn xa thất thố,bóp nát tay ghế tựa đang ngội.

Lục gia thừa nhận người thừa kế cùng với việc đám thủ hạ của Lục Hàm Yên lén xưng hô ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.

Tên được liệt trong chi mạch, cho dù cuối cùng tranh không được Lục gia chủ đại vị thì cũng là chủ nhân của hơn mời thế giới.

Không giống với Tà Dương Kiếm Thánh đứng đầu một giới mà là chân chính tài nguyên phong phú, ít nhất cũng là trung thiên thế giới!

Với lại Lục gia có nội đấu như thấ nào đi nữa, đối ngoại đều cùng chung vinh nhục. Tuyệt không chấp nhận bị người ngoài khi dễ, làm nhục.

Chỉ cảm thấy trái tim tê dại, trong lòng dấy lên vô tận sợ hãi

Trong lồng ngực hệt như vạn kiếm xuyên tim,trong đời chưa bao giờ hối hận như lúc này.

Tại sao ta lại có ý ngĩ tới đây một chuyến? Vì sao lại thay những người này xuất đầu? Vì sao lại nói năng bậy bạ như vậy?

Nếu là tất cả chuyện này tất cả chuyện này đều chưa từng phát sinh thì việc gì cũng không có.

Liền cả thần cảnh tu sĩ Túc Nhường cũng là mặt xám như tro tàn. Thân hình không gắng ượng được nữa, ngồi bệt xuống.

Ánh mắt dại ra tựa hồ đang suy tư cái gì.

Ánh mắt mọi người chỉ liếc hai người này một cái rồi lại dời đi.

Trừ mấy người Lê Phượng Phi ra, phần lớn cũng không có vẻ thuơng hại gì, cũng chẳng phải băn khoăn.

Chỉ vì tình cảnh mọi người lúc này đều không sai biệt lắm.

Tông Thủ híp mắt, cẩn thận chăm chú nhìn Phương Tuyệt, sau đó lắc đầu một trận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook