Chương 764: Không gì hơn thế này
Khai Hoang
06/08/2014
Một chưởng đánh ra, cương phong lại đánh tới lần nữa.
Cương phong ập tới, Tiêu Tương Tử nhíu mày và hơi có chút bất mãn, thực sự không có ngăn cản. Dù sao hắn cũng sinh ra sát cơ với cô gái nàng, rốt cuộc chết trong tay của ai thì hắn không quan tâm.
Trong mắt Nhược Thủy hiện ra tịch mịch càng sáng bóng, tâm niệm vẫn lạnh nhạt như cũ.
Nghĩ ngợi nói chỉ sợ lần này chết chắc rồi, nhưng mà chỉ có xin lỗi quân thượng thôi.
Cũng không biết thiếu quân hắn có vì cái chết của mình mà thương tâm hay không? Ước chừng sẽ mắng nàng một tiếng ngu xuẩn a.
NGhĩ tới chuyện này thì một đạo bóng kiếm bỗng nhiên từ bên khác ập tới. Chém nát đạo linh năng kia.
Kiếm phong đi qua thì quyền ảnh cương liệt kia bị một kiếm phá vỡ. Rồi sau đó là ngàn vạn linh bạo hiện ra, khiến cho tất cả dư kình bị quấy toái.
Không mảy may thương tổn lên người Nhược Thủy.
Là thiếu quân?
Trong mắt Nhược Thủy hiện ra thần sắc vui mừng, lập tức sau đó cảm giác không đúng.
Linh bạo chi kiếm này nàng đã từng nhìn thấy qua. Quay đầu thì nhìn thấy chính là Nguyên Vô Thương, hắn nghiêm mặt đi tới.
- Này! Đúng là xảo hợp nha, không nghĩ qua lại nhìn thấy đám người các ngươi làm chuyện xấu. Nguyên Vô Thương ta cũng nên làm người tốt một ngày...
Vũ Hiên nhíu mày một cái nhìn sang, rồi sau đó cũng cười khẽ một tiếng, nói:
- Hẳn là ngươi muốn bảo hộ nàng? Là có giao tình hay là kiếm cuồng ngươi khai khiếu rồi, biết được chỗ tốt của nữ nhân nên vừa ý nàng?
- Nói bậy, trong đời của ta chỉ có kiếm. Nữ nhân chỉ là thứ phiền toái mà thôi! Mặc dù muốn tìm bạn cũng chướng mắt nữ nhân lỗ mãng như nàng.
Nguyên Vô Thương lại khinh thường lắc đầu, nói:
- Càng không có giao tình gì. Chỉ sợ chủ nhân nhà nàng mà thôi!
Lại bình tĩnh nhìn qua Vũ Hiên, nói:
- Hôm nay nếu như ngồi nhìn nàng chết trong tay của ngươi, người nọ mà bực bội thì toàn bộ chúng ta ngày hôm nay sẽ bị hắn chém dưới kiếm! Cũng không có người nào có thể ra khỏi Âm Long Cốc!
- Người nọ? Ngươi nói là Tông Thủ?
Vũ Hiên cười ha ha, tràn ngập ý mỉa mai.
- Thì ra cái gọi là kiếm cuồng cũng không gì hơn cái này. Tông Thủ thực lực không tệ, nhưng mà đí là ở bên ngoài Âm Long Cốc. Nơi này có oán sát khí bao phủ, lại không không có Huyết Vân Kỵ. Một linh tu cửu giai sơ kỳ thì có bao nhiêu bổn sự? Một thân danh khí chỉ là thổi phồng mà thôi!
Hai tay nắm chặt, nói:
- Trước mặt Vũ Hiên ta thì mặc dù là kiếm thần chuyển sinh đi chăng nữa cũng phải nằm sấp cúi đầu xưng thần cho ta!
- Thổi phồng sao?
Nguyên Vô Thương lặng lẽ cười cười, danh khí của Tông Thủ là thổi phồng. Như vậy Nguyên Vô Thương hắn chỉ là hư danh nói chơi mà thôi.
Ước chừng trong mắt không ít tu giả cũng giông như thằng này, chỉ là một kẻ chuyên chú kiếm thuật hơi có chút thành tựu mà thôi, hơn phân nửa cực hạn nằm trong khung cảnh mà thôi, sớm có thể là một nhân vật Linh Vũ hợp nhất.
Tuy có trận chiến Thượng Tiêu Sơn, có thể trong mắt tuyệt đại đa số người ứng đều là Huyết Vân Kỵ, chiến lực chỉ hơi mạnh mà thôi.
Thần tiêu chết cũng có mấy Tôn Giả hộ giới, ra tay khiển trách.
Cũng chỉ có bọn họ biết được Tông Thủ Linh Vũ hợp nhất chỉ mới đạt tới tứ giai mà thôi.
Thế gian này hẳn không người nào làm được, là độc nhất vô nhị! Nguyên Vô Thương hắn không được, Phong Thái Cực không được, Tiêu Tương Tử càng không được.
Về phần Vũ Hiên này thì càng kém xa, xem là cái rễ hành gì chứ? Kiếm thần cũng cúi đầu? Những lời này thật sự dám nói loạn sao?
Dứt khoát không quan tâm tới thằng này, Nguyên Vô Thương trực tiếp nhìn qua Tiêu Tương Tử:
- Như vậy Tiêu Tương đạo huynh, ngươi nói như thế nào?
Xuất thân Ma Môn phần lớn đều bị công pháp ma đạo làm hỏng đầu óc.
Mặc dù ngẫu nhiên có kẻ không bị ảnh hưởng cũng đa số là âm dương quái khí, không dễ liên hệ.
Mà Tiêu Tương Tử có lẽ so với Vũ Hiên lãnh tĩnh hơn nhiều.
Hắn chỉ cảm thây vô cùng biệt khuất, nếu không phải trên người mình bị trọng thương, làm sao cần thương lượng xem sắc mặt đám người này?
Cảm thấy khó chịu, vậy thì một kiếm chém là được!
Tiêu Tương Tử thần sắc lạnh nhát, chắp tay sau lưng, ngữ khí không chút dao động, nói:
- Tử Cực Đan này ta tình thế bắt buộc! Cho dù nàng là thị nữ người phương nào, cho dù là công chúa Đại Thương ta cũng quyết lấy cho bằng được.
Tuy Kiền Thiên Sơn thế đại nhưng cũng chỉ gần thủ đô mà thôi. Nhưng mà người như vậy ra khỏi Âm Long Cốc tự nhiên có kế thoát thân.
Tông Thủ lại điên cuồng dám là địch với khung cảnh sao?
Thương Sinh Đạo lúc trước có thể phá huỷ Huyết Vân Kỵ, hôm nay hơn mười Đạo gia tông phái chẳng lẽ còn diệt không hết bốn ngàn kỵ sĩ?
Tiện nhân kia, giết thì giết...
Nguyên Vô Thương nhíu mày, lại nhìn Nhược Thủy, nháy mắt mấy cái dùng nhìn chằm chằm vào.
Nghĩ ngợi nói thứ này không có cũng được, có thể giữ được tính mạng thì vô cùng trọng yếu, đợi đến lúc Tông Thủ đi tới thì sợ hai thằng này thoát được sao?
Dùng bổn sự tên kia thì đoán chừng Vũ Hiên cùng Tiêu Tương Tử không gặp may.
Nhìn thấy Nhược Thủy lắc đầu, sáng bóng trong mắt ảm đạm, nắm Tử Cực Đan càng chặt hơn mấy phần.
Nguyên Vô Thương ngạc nhiên, sau đó hận không thể chửi ầm lên. Thời điểm này chỉ cần lùi một bước là có thể giải quyết, nữ nhân ngu xuẩn ngươi quật cường làm cái gì?
Nhưng trong lòng lại có chút bội phục, đổi lại là chính mình, hơn phân nửa cũng tuyệt không cúi đầu!
Nhưng mà như vậy lại hại hắn thật khổ!
Vũ Hiên thấy thế lại cười ha ha:
- Hắn là tự tìm chết! Không trách được ta rồi!
Đánh ra một quyền mạnh mẽ, cương kình tụ tập giống như cự chùy nện mạnh tới.
Nhưng mà hướng của quyền kình cũng là chém giết Nhược Thủy, chẳng bằng nói là tát vào mặt Nguyên Vô Thương.
Trong quyền phong như chứa cả thế giới, quyền phong có lệ quỷ rit gào.
Mắt của Nguyên Vô Thương nheo lại, nghĩ ngợi nói đây chính là địa ngục quyền ý? Kêu rên một tiếng, kiếm quang lóe sáng. Một dạo kiếm vũ phong bạo hiện ra trước mặt.
Tầng tấng suy yếu quyền thế nhưng không thể phá vỡ được quyền phong/.
Trong một sát na cuối cùng kia mới triệt để phá vỡ quyền kình. Chân lực trong cơ thể bỗng nhiên không còn.
Oanh một tiếng, vêt thương trên người Nguyên Vô Thương bỗng nhiên nổ tung, tuôn ra huyết vụ. Thân thể lui nhanh ra phía sau.
Thời điểm nện lên vách đá sau lưng, Nguyên Vô Thương bỗng dưng nhíu mày, cảm giác Nhược Thủy sau lưng đang hâp hối.
Lại lui về phía sau, thị nữ bên người Tông Thủ chỉ sợ sống không được rồi!
Đành phải cưỡng ép dừng lại, ngạnh kháng dư kình cương phong mạnh mẽ kia. Sau đó thân hình bên trái vừa mới khôi phục lại vỡ nát!
- Cái gì kiếm cuồng, Vân Giới tam tuyệt kiếm, hôm nay xem ra cũng không có gì hơn thế này! Thật sự là yếu tới đáng thương!
Vũ Hiên hắc một tiếng, tràn ngập ý trào phúng khinh thường.
Nguyên Vô Thương nghe vào trong tai cảm thấy phát điên lên, trong nội tâm bất đắc dĩ cười cười.
Hắc, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh mà!
Nếu không phải thương thế của hắn nặng như vậy, nội tức không dùng được năm thành, ngay cả Linh Vũ hợp nhất cũng không được thì sao câật vật như bây giờ?
Cương phong ập tới, Tiêu Tương Tử nhíu mày và hơi có chút bất mãn, thực sự không có ngăn cản. Dù sao hắn cũng sinh ra sát cơ với cô gái nàng, rốt cuộc chết trong tay của ai thì hắn không quan tâm.
Trong mắt Nhược Thủy hiện ra tịch mịch càng sáng bóng, tâm niệm vẫn lạnh nhạt như cũ.
Nghĩ ngợi nói chỉ sợ lần này chết chắc rồi, nhưng mà chỉ có xin lỗi quân thượng thôi.
Cũng không biết thiếu quân hắn có vì cái chết của mình mà thương tâm hay không? Ước chừng sẽ mắng nàng một tiếng ngu xuẩn a.
NGhĩ tới chuyện này thì một đạo bóng kiếm bỗng nhiên từ bên khác ập tới. Chém nát đạo linh năng kia.
Kiếm phong đi qua thì quyền ảnh cương liệt kia bị một kiếm phá vỡ. Rồi sau đó là ngàn vạn linh bạo hiện ra, khiến cho tất cả dư kình bị quấy toái.
Không mảy may thương tổn lên người Nhược Thủy.
Là thiếu quân?
Trong mắt Nhược Thủy hiện ra thần sắc vui mừng, lập tức sau đó cảm giác không đúng.
Linh bạo chi kiếm này nàng đã từng nhìn thấy qua. Quay đầu thì nhìn thấy chính là Nguyên Vô Thương, hắn nghiêm mặt đi tới.
- Này! Đúng là xảo hợp nha, không nghĩ qua lại nhìn thấy đám người các ngươi làm chuyện xấu. Nguyên Vô Thương ta cũng nên làm người tốt một ngày...
Vũ Hiên nhíu mày một cái nhìn sang, rồi sau đó cũng cười khẽ một tiếng, nói:
- Hẳn là ngươi muốn bảo hộ nàng? Là có giao tình hay là kiếm cuồng ngươi khai khiếu rồi, biết được chỗ tốt của nữ nhân nên vừa ý nàng?
- Nói bậy, trong đời của ta chỉ có kiếm. Nữ nhân chỉ là thứ phiền toái mà thôi! Mặc dù muốn tìm bạn cũng chướng mắt nữ nhân lỗ mãng như nàng.
Nguyên Vô Thương lại khinh thường lắc đầu, nói:
- Càng không có giao tình gì. Chỉ sợ chủ nhân nhà nàng mà thôi!
Lại bình tĩnh nhìn qua Vũ Hiên, nói:
- Hôm nay nếu như ngồi nhìn nàng chết trong tay của ngươi, người nọ mà bực bội thì toàn bộ chúng ta ngày hôm nay sẽ bị hắn chém dưới kiếm! Cũng không có người nào có thể ra khỏi Âm Long Cốc!
- Người nọ? Ngươi nói là Tông Thủ?
Vũ Hiên cười ha ha, tràn ngập ý mỉa mai.
- Thì ra cái gọi là kiếm cuồng cũng không gì hơn cái này. Tông Thủ thực lực không tệ, nhưng mà đí là ở bên ngoài Âm Long Cốc. Nơi này có oán sát khí bao phủ, lại không không có Huyết Vân Kỵ. Một linh tu cửu giai sơ kỳ thì có bao nhiêu bổn sự? Một thân danh khí chỉ là thổi phồng mà thôi!
Hai tay nắm chặt, nói:
- Trước mặt Vũ Hiên ta thì mặc dù là kiếm thần chuyển sinh đi chăng nữa cũng phải nằm sấp cúi đầu xưng thần cho ta!
- Thổi phồng sao?
Nguyên Vô Thương lặng lẽ cười cười, danh khí của Tông Thủ là thổi phồng. Như vậy Nguyên Vô Thương hắn chỉ là hư danh nói chơi mà thôi.
Ước chừng trong mắt không ít tu giả cũng giông như thằng này, chỉ là một kẻ chuyên chú kiếm thuật hơi có chút thành tựu mà thôi, hơn phân nửa cực hạn nằm trong khung cảnh mà thôi, sớm có thể là một nhân vật Linh Vũ hợp nhất.
Tuy có trận chiến Thượng Tiêu Sơn, có thể trong mắt tuyệt đại đa số người ứng đều là Huyết Vân Kỵ, chiến lực chỉ hơi mạnh mà thôi.
Thần tiêu chết cũng có mấy Tôn Giả hộ giới, ra tay khiển trách.
Cũng chỉ có bọn họ biết được Tông Thủ Linh Vũ hợp nhất chỉ mới đạt tới tứ giai mà thôi.
Thế gian này hẳn không người nào làm được, là độc nhất vô nhị! Nguyên Vô Thương hắn không được, Phong Thái Cực không được, Tiêu Tương Tử càng không được.
Về phần Vũ Hiên này thì càng kém xa, xem là cái rễ hành gì chứ? Kiếm thần cũng cúi đầu? Những lời này thật sự dám nói loạn sao?
Dứt khoát không quan tâm tới thằng này, Nguyên Vô Thương trực tiếp nhìn qua Tiêu Tương Tử:
- Như vậy Tiêu Tương đạo huynh, ngươi nói như thế nào?
Xuất thân Ma Môn phần lớn đều bị công pháp ma đạo làm hỏng đầu óc.
Mặc dù ngẫu nhiên có kẻ không bị ảnh hưởng cũng đa số là âm dương quái khí, không dễ liên hệ.
Mà Tiêu Tương Tử có lẽ so với Vũ Hiên lãnh tĩnh hơn nhiều.
Hắn chỉ cảm thây vô cùng biệt khuất, nếu không phải trên người mình bị trọng thương, làm sao cần thương lượng xem sắc mặt đám người này?
Cảm thấy khó chịu, vậy thì một kiếm chém là được!
Tiêu Tương Tử thần sắc lạnh nhát, chắp tay sau lưng, ngữ khí không chút dao động, nói:
- Tử Cực Đan này ta tình thế bắt buộc! Cho dù nàng là thị nữ người phương nào, cho dù là công chúa Đại Thương ta cũng quyết lấy cho bằng được.
Tuy Kiền Thiên Sơn thế đại nhưng cũng chỉ gần thủ đô mà thôi. Nhưng mà người như vậy ra khỏi Âm Long Cốc tự nhiên có kế thoát thân.
Tông Thủ lại điên cuồng dám là địch với khung cảnh sao?
Thương Sinh Đạo lúc trước có thể phá huỷ Huyết Vân Kỵ, hôm nay hơn mười Đạo gia tông phái chẳng lẽ còn diệt không hết bốn ngàn kỵ sĩ?
Tiện nhân kia, giết thì giết...
Nguyên Vô Thương nhíu mày, lại nhìn Nhược Thủy, nháy mắt mấy cái dùng nhìn chằm chằm vào.
Nghĩ ngợi nói thứ này không có cũng được, có thể giữ được tính mạng thì vô cùng trọng yếu, đợi đến lúc Tông Thủ đi tới thì sợ hai thằng này thoát được sao?
Dùng bổn sự tên kia thì đoán chừng Vũ Hiên cùng Tiêu Tương Tử không gặp may.
Nhìn thấy Nhược Thủy lắc đầu, sáng bóng trong mắt ảm đạm, nắm Tử Cực Đan càng chặt hơn mấy phần.
Nguyên Vô Thương ngạc nhiên, sau đó hận không thể chửi ầm lên. Thời điểm này chỉ cần lùi một bước là có thể giải quyết, nữ nhân ngu xuẩn ngươi quật cường làm cái gì?
Nhưng trong lòng lại có chút bội phục, đổi lại là chính mình, hơn phân nửa cũng tuyệt không cúi đầu!
Nhưng mà như vậy lại hại hắn thật khổ!
Vũ Hiên thấy thế lại cười ha ha:
- Hắn là tự tìm chết! Không trách được ta rồi!
Đánh ra một quyền mạnh mẽ, cương kình tụ tập giống như cự chùy nện mạnh tới.
Nhưng mà hướng của quyền kình cũng là chém giết Nhược Thủy, chẳng bằng nói là tát vào mặt Nguyên Vô Thương.
Trong quyền phong như chứa cả thế giới, quyền phong có lệ quỷ rit gào.
Mắt của Nguyên Vô Thương nheo lại, nghĩ ngợi nói đây chính là địa ngục quyền ý? Kêu rên một tiếng, kiếm quang lóe sáng. Một dạo kiếm vũ phong bạo hiện ra trước mặt.
Tầng tấng suy yếu quyền thế nhưng không thể phá vỡ được quyền phong/.
Trong một sát na cuối cùng kia mới triệt để phá vỡ quyền kình. Chân lực trong cơ thể bỗng nhiên không còn.
Oanh một tiếng, vêt thương trên người Nguyên Vô Thương bỗng nhiên nổ tung, tuôn ra huyết vụ. Thân thể lui nhanh ra phía sau.
Thời điểm nện lên vách đá sau lưng, Nguyên Vô Thương bỗng dưng nhíu mày, cảm giác Nhược Thủy sau lưng đang hâp hối.
Lại lui về phía sau, thị nữ bên người Tông Thủ chỉ sợ sống không được rồi!
Đành phải cưỡng ép dừng lại, ngạnh kháng dư kình cương phong mạnh mẽ kia. Sau đó thân hình bên trái vừa mới khôi phục lại vỡ nát!
- Cái gì kiếm cuồng, Vân Giới tam tuyệt kiếm, hôm nay xem ra cũng không có gì hơn thế này! Thật sự là yếu tới đáng thương!
Vũ Hiên hắc một tiếng, tràn ngập ý trào phúng khinh thường.
Nguyên Vô Thương nghe vào trong tai cảm thấy phát điên lên, trong nội tâm bất đắc dĩ cười cười.
Hắc, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh mà!
Nếu không phải thương thế của hắn nặng như vậy, nội tức không dùng được năm thành, ngay cả Linh Vũ hợp nhất cũng không được thì sao câật vật như bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.