Chương 630: Không giảng đạo lý. (2)
Khai Hoang
21/07/2014
Trung ương là mộ con dao cầu cục lớn, bên cạnh có một số hình cụ, hai cái búa lớn, hai ngân câu, còn có một chút đinh dài tử kim sắc cũng có
cảm giác là oán khí trùng thiên.
Đi đến phụ cận, thậm chí nhìn phía trên binh khí mơ hồ có Long ảnh quấn quanh.
Lôi Đình Dực Giao bên trên cánh tay Tông Thủ co lại thành một đoàn, Long vân nhanh chóng biến mất.
Phi Sương, Phi Hàn cũng không dám tới gần. Chỉ có thể dùng mắt trông mong nhìn Tông Thủ.
Ngay cả thanh niên bị băng một mắt thần sắc ngu ngơ giờ phút này trên mặt cũng hiện ra vài phần sợ hãi theo bản năng.
Tông Thủ giật mình, trong lòng thầm nghĩ trách không được Diệp Phi Sương nói hình cụ long tộc tuyệt không thể rơi vào tay Tuyệt Long Thành.
Tàn sát quá nhiều long tộc những hình cụ này quanh năm bị long huyết đổ vào, tự nhiên có thể khắc chế long tộc.
Bị người của ma môn lấy đi có thể luyện chế tuyệt đỉnh ma bảo.
Trát Đao (dao cầu) Tự nhiên là dùng để chặt đầu, cái búa lớn hẳn là để chặt tứ chi, Hai cái ngân câu hẳn là để cắt gân, về phần cái đinh dài thì không cần phải nói.
Tay đứt ruột xót, cổ nhân tra tấn thích dùng cái đinh đóng xuyên qua ngón chân của tội phạm. Nghe nói thủ đoạn này truyền từ long tộc ra.
Tông Thủ còn chưa kịp nhìn kỹ thì sinh lòng dị triệu. Không chút do dự đánh ra mấy cái linh phù.
Đây là Nhiếp Vật Phù, những binh khí đặc thù này xem như Pháp bảo thượng phẩm, đều là nặng đạt mấy ngàn vạn cân. Thực tế Đoạn Long Trát ít nhất nặng ba trăm triệu cân, trầm trọng vô cùng.
Dùng lực của hắn không thể lay động được, chỉ có thể dùng nhiếp vật phù thu vào túi càn khôn.
Nhưng mới vừa vặn để vào túi càn khôn hồi lâu lắc lư, bị oán sát chi lực trùng kích dường như muốn nổ.
Tông Thủ hơi kinh hãi, cũng may trên người còn có không gian linh giới hoàn. Hắn đành phải cho những vật này vào trong linh giới hoàn.
Những hình cụ long tộc này vừa mới cất kỹ. Sau lưng Tông Thủ xuất hiện mấy cái khí tức mơ hồ, năm hắc y nhân hắc y đạp không hoặc ngự bay nhanh tới.
Năm người kia rơi xuống, trông thấy mấy người Tông Thủ nơi này đều là ngẩn người. Hình như không nghĩ tới rõ ràng còn có người có thể nhanh hơn so với bọn hắn một bước.
Tiếp theo khi trông thấy trên hình đài không có gì thì nhíu mày, lộ ra vẻ giận dữ.
Một vị nam tử rơi xuống phụ cận bước ra một bước, có vẻ là thủ lĩnh của mấy người lạnh lùng nhìn Tông Thủ:
- Ngươi là Càn Thiên Yêu Vương Tông Thủ? Hình cụ nơi này không có quan hệ với Càn Thiên Sơn ngươi, có thể trả lại hình cụ long tộc cho Tuyệt Long Thành trả lại cho ta không? Tự nhiên, tại hạ cũng sẽ xuất ra bảo vật phù hợp để đổi, tuyệt sẽ không để cho điện hạ chịu thiệt.
Tông Thủ không nói chuyện, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu về phía hắn. Nam tử áo đen giận dữ về sau lại đè nén xuống:
- Chúng ta tới đây là vì vật này, nếu điện hạ không chịu bỏ qua thì mấy người ta đây thật sự không tiện ăn nói. Long ảnh lão nhân tuy mạnh, nhưng Tuyệt Long Thành ta chưa hẳn quan tâm, điện hạ hãy nghĩ lại!
- Những lời này chẳng lẽ là đang uy hiếp Cô?
Tông Thủ cười cười, quang trạch trong mắt biến ảo, khí tức nam tử áo đen cứng lại. Chỉ cảm thấy khí tức Tông Thủ lúc này nguy hiểm dị thường.
Bất quá thấy kẻ này là hồn lực thất giai mà thôi, thậm chí còn không ngưng tụ ra Thiên Phù.
Chỉ có nam tử băng một mắt lộ khí tức cửu giai làm hắn hơi có chút kiêng kị.
Thực sự chỉ là kiêng kị mà thôi.
Bốn thất giai, một cửu giai, thực lực song phương tối đa cũng chỉ ngang tay. Về phần hai nữ hài, hắn càng không đặt ở trong mắt. Nhìn đám người Tông Thủ, khóe môi của hắn nhếch lên nói:
- Nói như vậy có chút hơi quá! Phong cách Tuyệt Long Thành ta là rất nói đạo lý, xin điện hạ cho giá. Nghe nói Càn Thiên Sơn điện hạ hôm nay nguy nan, hẳn là không muốn có thêm cường địch.
Lời còn chưa dứt trong nháy mắt, chỉ thấy Tông Thủ lắc đầu:
- Nhưng cô không thích giảng đạo lý với người khác.
Tay áo Tông Thủ phất một cái, bạch quang lao ra hóa thành vài đạo nhận quang khó có thể nhìn rõ trùng kích tới.
Đồng tử của nam tử áo đen co rụt lại, vô thức cảm giác vô cùng kinh hãi. Thân hình nhanh lùi lại, kiếm quang chém ra giao kích với bạch quang phát ra liên tiếp sáu âm thanh nổ tung. Không biết là ám khí gì, cuối cùng là mạo hiểm vô cùng bắn ra.
Nhưng một đạo cuối cùng lại ngăn cản không nổi, một lưỡi đao màu trắng bạc lóe lên xẹt ngang cổ hắn, lập tức huyết dịch tuôn ra như suối!
Lúc này bên cạnh hai gã Bát Giai Võ Tôn vừa mới phản ứng qua đây, hướng phía trước bước ra mấy bước, sau đó, bi rống một tiếng. Lập tức dẫn tới nơi đây phong vân biến sắc, nội linh năng mười vạn trượng điên cuồng phun ra, hai cổ sát ý mạnh mẽ tuyệt đối đã đem Hàm Hi vững vàng tập trung.
Bất quá còn chưa có xuất thủ, đã lại nghe được một tiếng long khiếu. Tiền phương lôi quang chợt lóe, đầy trời thương ảnh, mang theo tử sắc Lôi Đình, theo sau mà đến. Đem thân ảnh hai người đều bao phủ ở bên trong.
Trong mắt Hàm Hi còn lại là tử mang thành lệ. Binh khí ở trước mắt hai người cùng với Tử Lôi Thương của Tông Nguyên giao kích trong chốc lát, lại chớp động lần nữa, hóa thành một điểm bạch quang. Ở trong cương khí rung động đi xuyên qua. Hai đôi đao tí, nhận ảnh xoay tròn, đúng là từ bên trong thân thể một người xuyên thấu mà ra! Đem ngũ tạng lục phủ của đối phương đều cắn thành phấn toái!
Phía sau hai Linh Sư của Tuyệt Long Thành đã sớm vào trước khi hắc y nam tử bị chém rơi đầu, cũng cảm thấy kinh hãi, không chút do dự bắt đầu triệu hoán hộ giá, đều tự vỗ lên túi linh thú, lập tức liền có hai con Thất Giai hiện thân, bảo vệ ở phía trước hai người.
Lại ném ra mấy khối hồn thạch, niệm động chân ngôn, linh quyết dẫn dắt kêu gọi. Mấy con Bát Giai hồn thú lần lượt bị triệu ra. Trong giây lát, đã đem bản thân bảo vệ nghiêm kín.
Một người bên trái đang muốn thi triển linh pháp, nhưng chỉ mới vừa khó khăn đem Hỏa hệ linh năng ở xung quanh, thu hút qua. đã biến sắc, trở nên vô cùng trắng bệch.
Một đạo nhận ảnh, không hề có dấu hiệu, bỗng nhiên đã xuất hiện ở bên cạnh người hắn. Vô thanh vô tức, thẳng đến đem linh phù hộ thân của hắn, hết thảy đánh bại, lúc này mới bị phát hiện.
Người này cả kinh, Nguyên Hồn định thoát khỏi nhục thân, vọt lên không trung. Kiếm ảnh lại như hình với bóng theo sát tới, đâm vào trong hồn. Thân kiếm tràn đầy chân lực đâm mạnh một cái, đã đem Nguyên Hồn khó khăn lắm mới hóa thành hình người này chém thành mạt phấn.
Tên còn lại thấy thế liền đại kinh thất sắc. Vô ý thức đã muốn ngự không bay lên, chạy thoát về phía xa.
Nhưng là vừa mới bay lên đến ba trượng trên không trung, chỉ thấy phía dưới Tông Thủ hướng phía bên này, bỗng nhiên mỉm cười.
Giây lát sau, chỉ thấy lại là bốn điểm ngân quang lấp lánh, mạnh mẽ xuyên thấu mà đến. Lúc ban đầu, hắn còn chỉ là hơi chút cảnh giác.
Nhưng bốn đạo đao quang trước sau phóng đến kia, mơ hồ càng ẩn hàm một đạo Kiếm Ý cực hạn, đi tới phụ cận.
Đi đến phụ cận, thậm chí nhìn phía trên binh khí mơ hồ có Long ảnh quấn quanh.
Lôi Đình Dực Giao bên trên cánh tay Tông Thủ co lại thành một đoàn, Long vân nhanh chóng biến mất.
Phi Sương, Phi Hàn cũng không dám tới gần. Chỉ có thể dùng mắt trông mong nhìn Tông Thủ.
Ngay cả thanh niên bị băng một mắt thần sắc ngu ngơ giờ phút này trên mặt cũng hiện ra vài phần sợ hãi theo bản năng.
Tông Thủ giật mình, trong lòng thầm nghĩ trách không được Diệp Phi Sương nói hình cụ long tộc tuyệt không thể rơi vào tay Tuyệt Long Thành.
Tàn sát quá nhiều long tộc những hình cụ này quanh năm bị long huyết đổ vào, tự nhiên có thể khắc chế long tộc.
Bị người của ma môn lấy đi có thể luyện chế tuyệt đỉnh ma bảo.
Trát Đao (dao cầu) Tự nhiên là dùng để chặt đầu, cái búa lớn hẳn là để chặt tứ chi, Hai cái ngân câu hẳn là để cắt gân, về phần cái đinh dài thì không cần phải nói.
Tay đứt ruột xót, cổ nhân tra tấn thích dùng cái đinh đóng xuyên qua ngón chân của tội phạm. Nghe nói thủ đoạn này truyền từ long tộc ra.
Tông Thủ còn chưa kịp nhìn kỹ thì sinh lòng dị triệu. Không chút do dự đánh ra mấy cái linh phù.
Đây là Nhiếp Vật Phù, những binh khí đặc thù này xem như Pháp bảo thượng phẩm, đều là nặng đạt mấy ngàn vạn cân. Thực tế Đoạn Long Trát ít nhất nặng ba trăm triệu cân, trầm trọng vô cùng.
Dùng lực của hắn không thể lay động được, chỉ có thể dùng nhiếp vật phù thu vào túi càn khôn.
Nhưng mới vừa vặn để vào túi càn khôn hồi lâu lắc lư, bị oán sát chi lực trùng kích dường như muốn nổ.
Tông Thủ hơi kinh hãi, cũng may trên người còn có không gian linh giới hoàn. Hắn đành phải cho những vật này vào trong linh giới hoàn.
Những hình cụ long tộc này vừa mới cất kỹ. Sau lưng Tông Thủ xuất hiện mấy cái khí tức mơ hồ, năm hắc y nhân hắc y đạp không hoặc ngự bay nhanh tới.
Năm người kia rơi xuống, trông thấy mấy người Tông Thủ nơi này đều là ngẩn người. Hình như không nghĩ tới rõ ràng còn có người có thể nhanh hơn so với bọn hắn một bước.
Tiếp theo khi trông thấy trên hình đài không có gì thì nhíu mày, lộ ra vẻ giận dữ.
Một vị nam tử rơi xuống phụ cận bước ra một bước, có vẻ là thủ lĩnh của mấy người lạnh lùng nhìn Tông Thủ:
- Ngươi là Càn Thiên Yêu Vương Tông Thủ? Hình cụ nơi này không có quan hệ với Càn Thiên Sơn ngươi, có thể trả lại hình cụ long tộc cho Tuyệt Long Thành trả lại cho ta không? Tự nhiên, tại hạ cũng sẽ xuất ra bảo vật phù hợp để đổi, tuyệt sẽ không để cho điện hạ chịu thiệt.
Tông Thủ không nói chuyện, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu về phía hắn. Nam tử áo đen giận dữ về sau lại đè nén xuống:
- Chúng ta tới đây là vì vật này, nếu điện hạ không chịu bỏ qua thì mấy người ta đây thật sự không tiện ăn nói. Long ảnh lão nhân tuy mạnh, nhưng Tuyệt Long Thành ta chưa hẳn quan tâm, điện hạ hãy nghĩ lại!
- Những lời này chẳng lẽ là đang uy hiếp Cô?
Tông Thủ cười cười, quang trạch trong mắt biến ảo, khí tức nam tử áo đen cứng lại. Chỉ cảm thấy khí tức Tông Thủ lúc này nguy hiểm dị thường.
Bất quá thấy kẻ này là hồn lực thất giai mà thôi, thậm chí còn không ngưng tụ ra Thiên Phù.
Chỉ có nam tử băng một mắt lộ khí tức cửu giai làm hắn hơi có chút kiêng kị.
Thực sự chỉ là kiêng kị mà thôi.
Bốn thất giai, một cửu giai, thực lực song phương tối đa cũng chỉ ngang tay. Về phần hai nữ hài, hắn càng không đặt ở trong mắt. Nhìn đám người Tông Thủ, khóe môi của hắn nhếch lên nói:
- Nói như vậy có chút hơi quá! Phong cách Tuyệt Long Thành ta là rất nói đạo lý, xin điện hạ cho giá. Nghe nói Càn Thiên Sơn điện hạ hôm nay nguy nan, hẳn là không muốn có thêm cường địch.
Lời còn chưa dứt trong nháy mắt, chỉ thấy Tông Thủ lắc đầu:
- Nhưng cô không thích giảng đạo lý với người khác.
Tay áo Tông Thủ phất một cái, bạch quang lao ra hóa thành vài đạo nhận quang khó có thể nhìn rõ trùng kích tới.
Đồng tử của nam tử áo đen co rụt lại, vô thức cảm giác vô cùng kinh hãi. Thân hình nhanh lùi lại, kiếm quang chém ra giao kích với bạch quang phát ra liên tiếp sáu âm thanh nổ tung. Không biết là ám khí gì, cuối cùng là mạo hiểm vô cùng bắn ra.
Nhưng một đạo cuối cùng lại ngăn cản không nổi, một lưỡi đao màu trắng bạc lóe lên xẹt ngang cổ hắn, lập tức huyết dịch tuôn ra như suối!
Lúc này bên cạnh hai gã Bát Giai Võ Tôn vừa mới phản ứng qua đây, hướng phía trước bước ra mấy bước, sau đó, bi rống một tiếng. Lập tức dẫn tới nơi đây phong vân biến sắc, nội linh năng mười vạn trượng điên cuồng phun ra, hai cổ sát ý mạnh mẽ tuyệt đối đã đem Hàm Hi vững vàng tập trung.
Bất quá còn chưa có xuất thủ, đã lại nghe được một tiếng long khiếu. Tiền phương lôi quang chợt lóe, đầy trời thương ảnh, mang theo tử sắc Lôi Đình, theo sau mà đến. Đem thân ảnh hai người đều bao phủ ở bên trong.
Trong mắt Hàm Hi còn lại là tử mang thành lệ. Binh khí ở trước mắt hai người cùng với Tử Lôi Thương của Tông Nguyên giao kích trong chốc lát, lại chớp động lần nữa, hóa thành một điểm bạch quang. Ở trong cương khí rung động đi xuyên qua. Hai đôi đao tí, nhận ảnh xoay tròn, đúng là từ bên trong thân thể một người xuyên thấu mà ra! Đem ngũ tạng lục phủ của đối phương đều cắn thành phấn toái!
Phía sau hai Linh Sư của Tuyệt Long Thành đã sớm vào trước khi hắc y nam tử bị chém rơi đầu, cũng cảm thấy kinh hãi, không chút do dự bắt đầu triệu hoán hộ giá, đều tự vỗ lên túi linh thú, lập tức liền có hai con Thất Giai hiện thân, bảo vệ ở phía trước hai người.
Lại ném ra mấy khối hồn thạch, niệm động chân ngôn, linh quyết dẫn dắt kêu gọi. Mấy con Bát Giai hồn thú lần lượt bị triệu ra. Trong giây lát, đã đem bản thân bảo vệ nghiêm kín.
Một người bên trái đang muốn thi triển linh pháp, nhưng chỉ mới vừa khó khăn đem Hỏa hệ linh năng ở xung quanh, thu hút qua. đã biến sắc, trở nên vô cùng trắng bệch.
Một đạo nhận ảnh, không hề có dấu hiệu, bỗng nhiên đã xuất hiện ở bên cạnh người hắn. Vô thanh vô tức, thẳng đến đem linh phù hộ thân của hắn, hết thảy đánh bại, lúc này mới bị phát hiện.
Người này cả kinh, Nguyên Hồn định thoát khỏi nhục thân, vọt lên không trung. Kiếm ảnh lại như hình với bóng theo sát tới, đâm vào trong hồn. Thân kiếm tràn đầy chân lực đâm mạnh một cái, đã đem Nguyên Hồn khó khăn lắm mới hóa thành hình người này chém thành mạt phấn.
Tên còn lại thấy thế liền đại kinh thất sắc. Vô ý thức đã muốn ngự không bay lên, chạy thoát về phía xa.
Nhưng là vừa mới bay lên đến ba trượng trên không trung, chỉ thấy phía dưới Tông Thủ hướng phía bên này, bỗng nhiên mỉm cười.
Giây lát sau, chỉ thấy lại là bốn điểm ngân quang lấp lánh, mạnh mẽ xuyên thấu mà đến. Lúc ban đầu, hắn còn chỉ là hơi chút cảnh giác.
Nhưng bốn đạo đao quang trước sau phóng đến kia, mơ hồ càng ẩn hàm một đạo Kiếm Ý cực hạn, đi tới phụ cận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.