Chương 1347: Không kiên nhẫn được nữa. (2)
Khai Hoang
28/10/2014
Lúc này chỉ rải rác hơn bốn trăm người, mà hai phần ba trong đó, rõ ràng là Thiên giai đạo binh của Cửu Đô Tiên Đình.
Cửu Đô Tuyệt Nhận Tiên!
Tông Thủ có phần là hiếu kỳ nhìn thoáng qua, sau đó lại nhìn qua hướng khác!.
Cảm giác đầu tiên, chính là hoa lệ! Trăm vị Thần Cảnh, 300 Thiên giai đạo binh, đội hình hoa lệ mà bàng bạc khổng lồ.
Chỉ những người này xuất hiện, đã đủ khiến cho không ít thế lực tu giả phải tuyệt vọng rồi!
Khiến người chú ý nhất chính là chín vị Thánh Cảnh. Các cứ một phương, phần lớn thần sắc ngạo nghễ, ánh mắt lạnh như băng.
- Cửu Đô Tiên Đình Liễu Tuyệt, Quản Trọng, Bạch Đạo Tử, Cụ Dã Sinh, Hạnh Long, Tá Liêu Người tóc xích hồng gọi là Cơ Mệnh, là người Huyền Linh Tu Hội. Tên còn lại, ta lại không biết người cuối cùng, gọi là Hàm Đào, là một trong mấy vị Tôn giả của Cực Tuyệt Tiên Đình. Phù đạo rất là cao minh --
Lục Vô Bệnh ở sau lưng Tông Thủ giải thích lai lịch từng người một. Đối với sự tích, thần thông pháp môn sở trưởng, chỗ yếu ở đâu, đều hạ bút thành văn, thuộc như lòng bàn tay.
Vực này nói lớn cũng lớn, cộng thêm chưa bị người phát hiện, đoán chừng có sáu vạn thế giới,
Nói nhỏ thì cũng nhỏ, Chí Cảnh Thánh Tôn và Thánh Cảnh Tôn Giả, đếm tới đếm lui, cũng chỉ có mấy trăm vị như vậy, tuyệt không quá ngàn.
Một khi bước vào Thánh Cảnh, như vậy tất cả chuyện trải qua, chư giới đều sẽ hay biết.
Tông Thủ sao cũng được nghe, chỉ là hơi có chút tò mò, trong chín người này, còn thiếu một vị.
Mà lúc hắn nhìn qua, một trăm tám mươi bốn vị Nguyên Hải Tru Ma Sĩ sau lưng đều nhao nhao tản ra.
Chỗ đứng từng người tự giác biến đổi theo trận đồ đã diễn luyện qua.
Chính là Tiểu Chu Thiên Thái Thượng Tru Ma Trận!
108 người làm chủ, 76 vị còn lại thì tạo ra hai cái Thái Thượng Thiên Cương Tru Ma Trận, phân ở hai bên, làm bổ sung và hộ cánh cho chủ trận.
Cũng vào lúc này, một khung ngọc liễn, cũng chậm rãi xuất hiện từ trong cự hạm
Thình lình một vị đang mặc long bào ngồi ngay ngắn trên liễn xa, ăn mặc đều là màu tử kim, đẹp đẽ quý giá lại không thô tục.
Khuôn mặt ngay ngắn, khí độ nho nhã. Ngồi ở trên ngọc liễn tựa như một tòa cự sớm, mang đến cho người cảm giác nguy nga trầm hùng.
Ánh mắt cũng đạm mạc lạnh như băng, nhìn Tông Thủ, giống như nhìn tiểu nhi vậy.
Tông Thủ cũng chỉ liếc mắt nhìn, liền biết vị này, nhất định là Cửu Đô Tiên Đình Chi Chủ Liễu Mộ Trận!
Ngoài kinh ngạc ngoài ý muốn ra, vui vẻ trên khóe môi càng thêm rõ ràng.
Người bên ngoài không biết vì sao, nhưng Tinh Minh và hai vị khác cách đó không xa lại hiểu.
Thần sắc càng thêm khó coi, mà Tinh Minh thì càng nhịn không được một hồi muốn lên tiếng.
Liễu Mộ Trần này tự mình tới đây, rõ ràng đã cực kỳ coi trọng Tông Thủ, nửa điểm cơ hội cũng không chịu cho.
Trên mặt ánh mắt tuy khinh miệt, nhưng kỳ thật lại rất coi trọng.
Nhưng Tông Thủ sao lại cho hắn cơ hội.
Tông cánh đầy đủ, có thể ngạo tiếu thế gian.
Cửu Đô Thánh Đình có thể như hắn mong muốn là tốt nhất, không thể cũng không sao cả, làm theo có thể đánh hạ Nguyên Liên, chỉ chuyện phía sau lại hơi phiền toái
Ngược lại vị Cửu Đô Tiên Đế này đến, rất coi trọng đối với Tông Thủ, nhưng có thể khiến cả Cửu Đô Tiên Đình đều triệt để bị đẩy vào trong thâm uyên vạn kiếp bất phục.
Nếu không phải đến còn có cơ hội, lần này tới rồi, trong thời gian ngắn, chỉ sợ không còn ai có thể kiềm chế được Đại Càn tiên triều của Tông Thủ cả.
Sau khi chiếm cứ Nguyên Liên thế giới, Tông Thủ sẽ thế nào?
Ý niệm Tinh Minh tán ra, rồi sau đó trong nội tâm liền trầm xuống.
Nguyên Liên thế giới đình trệ, Tiểu Thiên Thế Giới chung quanh chỉ có một chút đạo binh, mấy vị tiên tu trấn thủ, sao có thể may mắn thoát khỏi?
Là nuốt chửng!
Cửu Đô Tiên Đình trọng thương thậm chí trực tiếp sụp đổ, lúc thế lực bạt nhược, mấy thế lực lớn ở phụ cận nơi này tất nhiên sẽ liều chết tranh đoạt.
Không còn người nào để ý đến Nguyên Liên thế giới sẽ thế nào, Đại Càn tiên triều sẽ thế nào nữa..
Mặc dù lòng có kiêng kị, có ý đề phòng nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không để ý đến bên này nữa.
- Muốn cùng trẫm phân cái thắng bại? Đây là ngươi nói? Không hổ là Chí Cảnh chi đồ, không sợ hãi, làm việc cũng không kiêng nể gì cả. Cũng may mắn trẫm tự mình tới đây--
Liễu Mộ Trần lại hồn nhiên chưa phát giác ra, nhẹ mỉm cười một tiếng:
- Thực cho rằng trẫm không giết được ngươi sao?
Ý nghĩa lời nói uy nghiêm, cũng vô cùng băng hàn, sát ý tuyệt lệ quét ngang tới, bất đồng với mấy vị Thánh Cảnh bên hắn, càng vô cùng cường hoành.
- Ngươi đến tột vẫn là đồ đệ Long Ảnh, cho ngươi một cái cơ hội cuối cùng. Nếu thối lui, ly khai Nguyên Liên, trẫm có thể tha cho ngươi một lần
Tông Thủ tâm tình rất tốt, lúc này thu lại hứng thú. Sắc mặt hơi đổi, giả bộ như rất ngoài ý muốn nói:
- Cửu Đô Tiên Đế? Ngươi sao lại ở đây???
Lại hơi "kinh hãi" nhìn nhìn chín vị cường giả Thánh Cảnh ở bên cạnh cự hạm đối diện.
Diệp Hiên ở đằng sau thấy thế liền lắc đầu một hồi, chỉ cảm thấy im lặng. Vị Thiếu chủ này của hắn, tính cách sao lại ác thế chứ?
Hơn mấy trăm người bên kia lại chỉ cảm thấy đương nhiên, đều cười lạnh không ngớt.
Liễu Mộ Trần càng nhếch môi, mắt lộ vẻ khinh miệt.
Hôm nay hắn đến nơi này, như vậy vô luận Tông Thủ này có chuẩn bị gì, có chỗ dựa gì, cũng đều phải cúi đầu, rời khỏi Nguyên Liên thế giới!
Chỉ thấy thần sắc Tông Thủ vật lộn một phen, sau lại thở một hơi thật dài, hung hăng cắn răng nói:
- Đại Càn tiên triều ta chưa từng khi nào không đánh mà lui! Đơn giản là chết thôi, có gì phải sợ? Chỉ mong ngày sau không ai phải hối hận!
Liễu Mộ Trần nghe vậy không chút nào ngoài ý muốn, trong mắt hắn, Tông Thủ đơn giản chỉ là đã phóng lao phải theo lao thôi.
Còn câu sau, hơn phân nửa là muốn dùng Long Ảnh để uy hiếp.
Chí Cảnh sao?
Liễu Mộ Trần cười lạnh, một tên Long Ảnh, hắn còn không cần quá mức cố kỵ. Vị Thánh Tôn này nếu thật sự tìm đến, cũng sẽ có người thay hắn ứng phó.
Dứt khoát nghiêng đầu đi, không để ý tới nữa, nhìn về phía này hơn mười người Đạo Môn nói:
- Là Vân Giới Đạo Môn Tinh Minh công chúa đấy sao? Danh tiếng cha ngươi, Liễu Mộ Trần ngưỡng mộ đã lâu, nghe nói trong vòng mấy tháng này liền có thể đặt chân Chí Cảnh, từ nay về sau Trường Sinh. Liễu Mộ Trần không thể tiến đến xem lễ, quả thật đáng tiếc. Kính xin công chúa, thay Mộ Trần ân cần thăm hỏi một hai!
Tinh Minh lại chỉ cảm thấy hàm răng ngứa, lại có một loại xúc động muốn cắn người, thầm nghĩ Liễu Mộ Trần lúc này còn có tâm tư nói những lời này nữa?
Đến tình trạng này rồi, hôm nay cửa ải này có thể bình yên vượt qua hay không còn không biết, rõ ràng còn muốn để nàng tiện thể nhắn nhủ, ta mang lời ấy về thì có ích gì?
Rõ ràng tánh mạng mình đã vào lúc nguy cấp, lại không phát giác gì. Vẫn như tự phụ như thế. Thực cho rằng Tông Thủ đã là vật trong lòng bàn tay hắn rồi sao?
Càng cực kỳ "chán ghét" hành động lần này của Tông Thủ. Ngược lại thật sự giống như đúc, khiến kẻ khác quá mức buồn nôn.
Cửu Đô Tuyệt Nhận Tiên!
Tông Thủ có phần là hiếu kỳ nhìn thoáng qua, sau đó lại nhìn qua hướng khác!.
Cảm giác đầu tiên, chính là hoa lệ! Trăm vị Thần Cảnh, 300 Thiên giai đạo binh, đội hình hoa lệ mà bàng bạc khổng lồ.
Chỉ những người này xuất hiện, đã đủ khiến cho không ít thế lực tu giả phải tuyệt vọng rồi!
Khiến người chú ý nhất chính là chín vị Thánh Cảnh. Các cứ một phương, phần lớn thần sắc ngạo nghễ, ánh mắt lạnh như băng.
- Cửu Đô Tiên Đình Liễu Tuyệt, Quản Trọng, Bạch Đạo Tử, Cụ Dã Sinh, Hạnh Long, Tá Liêu Người tóc xích hồng gọi là Cơ Mệnh, là người Huyền Linh Tu Hội. Tên còn lại, ta lại không biết người cuối cùng, gọi là Hàm Đào, là một trong mấy vị Tôn giả của Cực Tuyệt Tiên Đình. Phù đạo rất là cao minh --
Lục Vô Bệnh ở sau lưng Tông Thủ giải thích lai lịch từng người một. Đối với sự tích, thần thông pháp môn sở trưởng, chỗ yếu ở đâu, đều hạ bút thành văn, thuộc như lòng bàn tay.
Vực này nói lớn cũng lớn, cộng thêm chưa bị người phát hiện, đoán chừng có sáu vạn thế giới,
Nói nhỏ thì cũng nhỏ, Chí Cảnh Thánh Tôn và Thánh Cảnh Tôn Giả, đếm tới đếm lui, cũng chỉ có mấy trăm vị như vậy, tuyệt không quá ngàn.
Một khi bước vào Thánh Cảnh, như vậy tất cả chuyện trải qua, chư giới đều sẽ hay biết.
Tông Thủ sao cũng được nghe, chỉ là hơi có chút tò mò, trong chín người này, còn thiếu một vị.
Mà lúc hắn nhìn qua, một trăm tám mươi bốn vị Nguyên Hải Tru Ma Sĩ sau lưng đều nhao nhao tản ra.
Chỗ đứng từng người tự giác biến đổi theo trận đồ đã diễn luyện qua.
Chính là Tiểu Chu Thiên Thái Thượng Tru Ma Trận!
108 người làm chủ, 76 vị còn lại thì tạo ra hai cái Thái Thượng Thiên Cương Tru Ma Trận, phân ở hai bên, làm bổ sung và hộ cánh cho chủ trận.
Cũng vào lúc này, một khung ngọc liễn, cũng chậm rãi xuất hiện từ trong cự hạm
Thình lình một vị đang mặc long bào ngồi ngay ngắn trên liễn xa, ăn mặc đều là màu tử kim, đẹp đẽ quý giá lại không thô tục.
Khuôn mặt ngay ngắn, khí độ nho nhã. Ngồi ở trên ngọc liễn tựa như một tòa cự sớm, mang đến cho người cảm giác nguy nga trầm hùng.
Ánh mắt cũng đạm mạc lạnh như băng, nhìn Tông Thủ, giống như nhìn tiểu nhi vậy.
Tông Thủ cũng chỉ liếc mắt nhìn, liền biết vị này, nhất định là Cửu Đô Tiên Đình Chi Chủ Liễu Mộ Trận!
Ngoài kinh ngạc ngoài ý muốn ra, vui vẻ trên khóe môi càng thêm rõ ràng.
Người bên ngoài không biết vì sao, nhưng Tinh Minh và hai vị khác cách đó không xa lại hiểu.
Thần sắc càng thêm khó coi, mà Tinh Minh thì càng nhịn không được một hồi muốn lên tiếng.
Liễu Mộ Trần này tự mình tới đây, rõ ràng đã cực kỳ coi trọng Tông Thủ, nửa điểm cơ hội cũng không chịu cho.
Trên mặt ánh mắt tuy khinh miệt, nhưng kỳ thật lại rất coi trọng.
Nhưng Tông Thủ sao lại cho hắn cơ hội.
Tông cánh đầy đủ, có thể ngạo tiếu thế gian.
Cửu Đô Thánh Đình có thể như hắn mong muốn là tốt nhất, không thể cũng không sao cả, làm theo có thể đánh hạ Nguyên Liên, chỉ chuyện phía sau lại hơi phiền toái
Ngược lại vị Cửu Đô Tiên Đế này đến, rất coi trọng đối với Tông Thủ, nhưng có thể khiến cả Cửu Đô Tiên Đình đều triệt để bị đẩy vào trong thâm uyên vạn kiếp bất phục.
Nếu không phải đến còn có cơ hội, lần này tới rồi, trong thời gian ngắn, chỉ sợ không còn ai có thể kiềm chế được Đại Càn tiên triều của Tông Thủ cả.
Sau khi chiếm cứ Nguyên Liên thế giới, Tông Thủ sẽ thế nào?
Ý niệm Tinh Minh tán ra, rồi sau đó trong nội tâm liền trầm xuống.
Nguyên Liên thế giới đình trệ, Tiểu Thiên Thế Giới chung quanh chỉ có một chút đạo binh, mấy vị tiên tu trấn thủ, sao có thể may mắn thoát khỏi?
Là nuốt chửng!
Cửu Đô Tiên Đình trọng thương thậm chí trực tiếp sụp đổ, lúc thế lực bạt nhược, mấy thế lực lớn ở phụ cận nơi này tất nhiên sẽ liều chết tranh đoạt.
Không còn người nào để ý đến Nguyên Liên thế giới sẽ thế nào, Đại Càn tiên triều sẽ thế nào nữa..
Mặc dù lòng có kiêng kị, có ý đề phòng nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không để ý đến bên này nữa.
- Muốn cùng trẫm phân cái thắng bại? Đây là ngươi nói? Không hổ là Chí Cảnh chi đồ, không sợ hãi, làm việc cũng không kiêng nể gì cả. Cũng may mắn trẫm tự mình tới đây--
Liễu Mộ Trần lại hồn nhiên chưa phát giác ra, nhẹ mỉm cười một tiếng:
- Thực cho rằng trẫm không giết được ngươi sao?
Ý nghĩa lời nói uy nghiêm, cũng vô cùng băng hàn, sát ý tuyệt lệ quét ngang tới, bất đồng với mấy vị Thánh Cảnh bên hắn, càng vô cùng cường hoành.
- Ngươi đến tột vẫn là đồ đệ Long Ảnh, cho ngươi một cái cơ hội cuối cùng. Nếu thối lui, ly khai Nguyên Liên, trẫm có thể tha cho ngươi một lần
Tông Thủ tâm tình rất tốt, lúc này thu lại hứng thú. Sắc mặt hơi đổi, giả bộ như rất ngoài ý muốn nói:
- Cửu Đô Tiên Đế? Ngươi sao lại ở đây???
Lại hơi "kinh hãi" nhìn nhìn chín vị cường giả Thánh Cảnh ở bên cạnh cự hạm đối diện.
Diệp Hiên ở đằng sau thấy thế liền lắc đầu một hồi, chỉ cảm thấy im lặng. Vị Thiếu chủ này của hắn, tính cách sao lại ác thế chứ?
Hơn mấy trăm người bên kia lại chỉ cảm thấy đương nhiên, đều cười lạnh không ngớt.
Liễu Mộ Trần càng nhếch môi, mắt lộ vẻ khinh miệt.
Hôm nay hắn đến nơi này, như vậy vô luận Tông Thủ này có chuẩn bị gì, có chỗ dựa gì, cũng đều phải cúi đầu, rời khỏi Nguyên Liên thế giới!
Chỉ thấy thần sắc Tông Thủ vật lộn một phen, sau lại thở một hơi thật dài, hung hăng cắn răng nói:
- Đại Càn tiên triều ta chưa từng khi nào không đánh mà lui! Đơn giản là chết thôi, có gì phải sợ? Chỉ mong ngày sau không ai phải hối hận!
Liễu Mộ Trần nghe vậy không chút nào ngoài ý muốn, trong mắt hắn, Tông Thủ đơn giản chỉ là đã phóng lao phải theo lao thôi.
Còn câu sau, hơn phân nửa là muốn dùng Long Ảnh để uy hiếp.
Chí Cảnh sao?
Liễu Mộ Trần cười lạnh, một tên Long Ảnh, hắn còn không cần quá mức cố kỵ. Vị Thánh Tôn này nếu thật sự tìm đến, cũng sẽ có người thay hắn ứng phó.
Dứt khoát nghiêng đầu đi, không để ý tới nữa, nhìn về phía này hơn mười người Đạo Môn nói:
- Là Vân Giới Đạo Môn Tinh Minh công chúa đấy sao? Danh tiếng cha ngươi, Liễu Mộ Trần ngưỡng mộ đã lâu, nghe nói trong vòng mấy tháng này liền có thể đặt chân Chí Cảnh, từ nay về sau Trường Sinh. Liễu Mộ Trần không thể tiến đến xem lễ, quả thật đáng tiếc. Kính xin công chúa, thay Mộ Trần ân cần thăm hỏi một hai!
Tinh Minh lại chỉ cảm thấy hàm răng ngứa, lại có một loại xúc động muốn cắn người, thầm nghĩ Liễu Mộ Trần lúc này còn có tâm tư nói những lời này nữa?
Đến tình trạng này rồi, hôm nay cửa ải này có thể bình yên vượt qua hay không còn không biết, rõ ràng còn muốn để nàng tiện thể nhắn nhủ, ta mang lời ấy về thì có ích gì?
Rõ ràng tánh mạng mình đã vào lúc nguy cấp, lại không phát giác gì. Vẫn như tự phụ như thế. Thực cho rằng Tông Thủ đã là vật trong lòng bàn tay hắn rồi sao?
Càng cực kỳ "chán ghét" hành động lần này của Tông Thủ. Ngược lại thật sự giống như đúc, khiến kẻ khác quá mức buồn nôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.