Chương 859: Không nói quy củ
Khai Hoang
19/08/2014
Nhưng ngay tại thời khắc tuyệt cảnh này, thân thể Sư Nhược Lan
lại như cung bắn lên, lao thẳng tới yết hầu của Diễm Kim Lang này.
Trong mi tâm cũng hiện ra vài đạo linh văn, động tác mau lẹ, cùng
với lúc trước so sánh, vẫn chưa tăng tốc nhiều lắm. Nhưng mỗi một
động tác đó, lại chính xác đến toàn thân trên dưới, mỗi một khối
xương cốt, mỗi một khối cơ nhục đều không có nửa phần dư thừa.
Càng phảng phất như thấy rõ được nhược điểm của Diễm Kim Lang, đã dễ dàng bổ ra trảo chặn đường kia. Sau đó từ chỗ yếu nhất cử đem cương khí của Diễm Kim Lang phá vỡ.
Tại chỗ cổ của nó vẽ ra một vết máu kinh người.
Khi huyết dịch bắn ra, thân hình Sư Nhược Lan đã vội vàng thối lui mười trượng. Phảng phất như một đao kia đã hao hết toàn bộ khí lực của nàng. Thân thể suy yếu, chỉ có thể nửa quỳ không ngừng thở dốc.
Kia Diễm Kim Lang kia lúc này mặc dù đã thụ thương tích trí mạng, lại vẫn tồn tại như cũ. Hơn nữa nổi giận không ngớt, hướng phía Sư Nhược Lan một chưởng bổ đến. Tông Thủ là nhịn không được nữa, khẽ bắn ra một chỉ. Một đạo kình khí hình kiếm lập tức đem đầu và nửa người trước của Diễm Kim này đều phát nổ thành bột máu!
Sư Nhược Lan vốn là nhãn thần bình tĩnh cam chịu. Sau khi trải qua một phen biến cố trước mắt này, cũng không có kinh hỉ gì cả. Quay đầu lại, đã thấy Tông Thủ, lúc này trong mắt sáng ngời, lập tức chạy nhanh qua, một tay ôm lấy thắt lưng Tông Thủ.
Tông Thủ cười to, vỗ vỗ đầu của Sư Nhược Lan, thầm nghĩ tiểu nha đầu này vóc người thật là không hề nhỏ.
Cách biệt mấy tháng, cũng không ngờ lại cao lớn hơn bao nhiêu.
Lúc này đã mười bốn, vừa mới đứng đến ngực hắn. Bất quá vóc người này thật sự đã có chút quy mộ. Tiếp đó Sư Nhược Lan ngẩng đầu lên, trong nhãn thần kinh hỉ lại mang theo vài phần sợ hãi:
- Thủ ca ca, ngươi có phải là không cần Nhược Lan?
Trong mắt ướt sũng, mang theo vẻ trông mong, lệ quang lưu chuyển. Tông Thủ chỉ cảm thấy chính mình trong nháy mắt đã bị nhãn thần này miểu sát. Một trận tự trách, bản thân quả thực chính là cầm thú, không thể tha thứ.
Nhược Lan này thật sự là khiến người ta cực kỳ thương yêu.
- Làm sao có khả năng? Sau này sẽ cùng ca ca ở chung một chỗ được không?
Một tay đem nàng ôm lấy, dặt ở một bên vai của mình. Tông Thủ lại từ trong túi áo lấy ra một viên kẹo đường.
Cũng không ngờ Sư Nhược Lan rất là ủy khuất quay đầu sang một bên. Tông Thủ lúc này mới nhớ tới, nha đầu kia đã không phải tiểu hài tử năm xưa từ dưới Vân Hải đi ra, chưa thấy qua thế giới. Hơi chút xấu hổ, Tông Thủ lại là da mặt cực dầy, lấy ra thanh Thanh Long Kiếm Trâm, cắm ở trên tóc của Sư Nhược Lan. Lúc này mới khiến Sư Nhược Lan mặt mày rạng rỡ.
Tông Thủ lúc này mới quay sang nhìn Hàn Phương, trong ánh mắt mang theo ý hỏi.
Vừa rồi Nhược Lan đánh chết Diễm Kim Lang một kích trí mạng thực sự có thể nói là quỷ dị!
- Đây là một loại thần thông trời sinh của Tuyết Sư Tộc các nàng, chỉ có Đế tộc mới có.
Hàn Phương nhìn ra ý hỏi của hắn, nhàn nhạt giải thích:
- Nhược Lan nàng nếu toàn lực mà làm, có thể trong vòng một khắc, đem thân suy nghĩ cùng tốc độ phản ứng của thân thể gia tăng gấp trăm lần! Bất quá đây chỉ là một loại đơn giản nhất trong huyết mạch thần thông của nàng.
Tông Thủ bị cả kinh, lần thứ hai nhìn Sư Nhược Lan đang ở trên vai mình, thưởng thức thanh Thanh Long Kiếm Trâm kia.
Tốc độ suy nghĩ và phản ứng của thân thể gia tăng gấp trăm lần? Khi ấy sẽ phát sinh cái gì?
Điều đó có ý nghĩa nhất cử nhất động của người khác ở trong mắt nàng sẽ thả chậm lại gấp trăm lần!
Cuồng Sư Cuồng Sư Tuyết Ấn kia không ngờ lại là đồ vật lợi hại như vậy?
Nhược Lan cư nhiên cùng với hắn cũng là Yêu tộc Đế Huyết. Tiếp đó Hàn Phương lại nhăn mặt nhíu mày nói:
- Ngươi muốn ta dạy nàng binh pháp, chẳng lẽ là muốn Nhược Lan thống quân sao? Ta xem nha đầu kia giống như không có khả năng ấy!
Tông Thủ cũng là trong lòng máy động. Lúc này Nhược Lan xác thực không có hiện ra nửa phần tiềm chất danh tướng vô song.
Tài năng của một người ngoại trừ thiên tư của bản thân ra, càng có nhân tố hoàn cảnh cùng kinh lịch.
Rất khó nói Sư Nhược Lan ở dưới sự nuôi dưỡng của hắn cùng với Hàn Phương có thể so sánh với hoàn cảnh giống như Địa Ngục, cường nhục nhược thực của kiếp trước càng tốt hơn.
Một người muốn đạt được cái gì đó, cũng nhất định sẽ mất đi một thứ khác...
Bất chợt lại yên lặng cười một tiếng, nếu nói vài năm trước, hắn để Sư Nhược Lan tìm đến, còn mang theo vài phần công lợi trong lòng.
Như vậy lúc này đã đem nữ oa kia coi như thành thân muội muội của mình để đối đãi.
Không được vậy thì bỏ đi...
- Sư thúc vì sao lại nói như vậy? Nha đầu kia dù có không nên thân thế nào, chung quy vẫn sẽ so với người bình thường mạnh hơn một chút!
Mang trên người thiên phú vô song, đâu chỉ là mạnh hơn một chút mà thôi?
Hàn Phương chau mày, tựa hồ không biết nói như thế nào mới tốt. Một lát sau, mới nghẹn ra một câu:
- Nàng không nói quy củ!
Tông Thủ nghe được liền một trận mờ mịt, không nói quy củ? Điều này thì tính là cái gì? Đến cùng là không tuân thủ quy củ chỗ nào? Là không nghe lời sao?
- Ta cùng nàng giảng binh pháp, nói đến câu " nhị bách lý nhi thú lợi giả tất quyết thượng tương quân, bách lý nhi thú lợi giả quân bán chí" này. Nàng lại hỏi ta câu "tật như phong, từ như lâm, xâm lược như hỏa, bất động như sơn, nan tri như âm, động như lôi chấn" thì nên giải thích thế nào?
Tựa hồ như mở máy hát, Hàn Phương có chút căm giận nói:
- Ta dạy nàng hạ binh kỳ. Quy định một chi bộ quân, nhưng ngày đi một trăm bốn mươi dặm. Nàng lại hết lần này tới lần khác muốn đi một trăm sáu mươi dặm. Hỏi nàng nguyên do, liền nói ta lãng phí đồ quân nhu và khôi giáp. Vì vậy có thể đi một trăm sáu mươi dặm có thừa. Nói tóm lại, nói tóm lại là...
Nói đến câu này, Hàn Phương lời nói do dự, tựa hồ là đang tự cân nhắc, rốt cuộc nên diễn tả lời nói làm sao cho tốt, cuối cùng mới mở miệng nói:
- Nói tóm lại, là khi ngươi cùng nàng giảng đạo lý, nàng đùa giỡn lưu manh với ngươi. Khi ngươi cùng nàng tỏ ra vô lại, nàng liền cùng với ngươi giảng quy củ. Nha đầu kia, căn bản là đem binh pháp thứ này xem như trò đùa.
Tông Thủ hơi giật mình, lại đem ánh mắt nhìn về phía Sư Nhược Lan, chỉ thấy nha đầu kia đang là thần tình vô tội nhìn về phía hai người bọn hắn. Tựa hồ đang biểu thị chính mình thực sự không phải cố ý.
Sau một khắc, Tông Thủ lại cười ha ha một trận, vui vẻ không gì sánh được, xoa xoa đầu Nhược Lan. Nha đầu kia thực sự không khiến người ta thất vọng!
Hàn Phương thì bị tiếng cười đột ngột của Tông Thủ làm cho hoàn toàn không hiểu ra sao. Cũng biết gia hỏa này rốt cuộc đang vui vẻ cười cái gì?
Nói là muốn cho Tông Thủ trực tiếp dẫn Sư Nhược Lan rời đi, nhưng đến khi sắp sửa chia tay, Hàn Phương lại là vạn phần không muốn.
Càng phảng phất như thấy rõ được nhược điểm của Diễm Kim Lang, đã dễ dàng bổ ra trảo chặn đường kia. Sau đó từ chỗ yếu nhất cử đem cương khí của Diễm Kim Lang phá vỡ.
Tại chỗ cổ của nó vẽ ra một vết máu kinh người.
Khi huyết dịch bắn ra, thân hình Sư Nhược Lan đã vội vàng thối lui mười trượng. Phảng phất như một đao kia đã hao hết toàn bộ khí lực của nàng. Thân thể suy yếu, chỉ có thể nửa quỳ không ngừng thở dốc.
Kia Diễm Kim Lang kia lúc này mặc dù đã thụ thương tích trí mạng, lại vẫn tồn tại như cũ. Hơn nữa nổi giận không ngớt, hướng phía Sư Nhược Lan một chưởng bổ đến. Tông Thủ là nhịn không được nữa, khẽ bắn ra một chỉ. Một đạo kình khí hình kiếm lập tức đem đầu và nửa người trước của Diễm Kim này đều phát nổ thành bột máu!
Sư Nhược Lan vốn là nhãn thần bình tĩnh cam chịu. Sau khi trải qua một phen biến cố trước mắt này, cũng không có kinh hỉ gì cả. Quay đầu lại, đã thấy Tông Thủ, lúc này trong mắt sáng ngời, lập tức chạy nhanh qua, một tay ôm lấy thắt lưng Tông Thủ.
Tông Thủ cười to, vỗ vỗ đầu của Sư Nhược Lan, thầm nghĩ tiểu nha đầu này vóc người thật là không hề nhỏ.
Cách biệt mấy tháng, cũng không ngờ lại cao lớn hơn bao nhiêu.
Lúc này đã mười bốn, vừa mới đứng đến ngực hắn. Bất quá vóc người này thật sự đã có chút quy mộ. Tiếp đó Sư Nhược Lan ngẩng đầu lên, trong nhãn thần kinh hỉ lại mang theo vài phần sợ hãi:
- Thủ ca ca, ngươi có phải là không cần Nhược Lan?
Trong mắt ướt sũng, mang theo vẻ trông mong, lệ quang lưu chuyển. Tông Thủ chỉ cảm thấy chính mình trong nháy mắt đã bị nhãn thần này miểu sát. Một trận tự trách, bản thân quả thực chính là cầm thú, không thể tha thứ.
Nhược Lan này thật sự là khiến người ta cực kỳ thương yêu.
- Làm sao có khả năng? Sau này sẽ cùng ca ca ở chung một chỗ được không?
Một tay đem nàng ôm lấy, dặt ở một bên vai của mình. Tông Thủ lại từ trong túi áo lấy ra một viên kẹo đường.
Cũng không ngờ Sư Nhược Lan rất là ủy khuất quay đầu sang một bên. Tông Thủ lúc này mới nhớ tới, nha đầu kia đã không phải tiểu hài tử năm xưa từ dưới Vân Hải đi ra, chưa thấy qua thế giới. Hơi chút xấu hổ, Tông Thủ lại là da mặt cực dầy, lấy ra thanh Thanh Long Kiếm Trâm, cắm ở trên tóc của Sư Nhược Lan. Lúc này mới khiến Sư Nhược Lan mặt mày rạng rỡ.
Tông Thủ lúc này mới quay sang nhìn Hàn Phương, trong ánh mắt mang theo ý hỏi.
Vừa rồi Nhược Lan đánh chết Diễm Kim Lang một kích trí mạng thực sự có thể nói là quỷ dị!
- Đây là một loại thần thông trời sinh của Tuyết Sư Tộc các nàng, chỉ có Đế tộc mới có.
Hàn Phương nhìn ra ý hỏi của hắn, nhàn nhạt giải thích:
- Nhược Lan nàng nếu toàn lực mà làm, có thể trong vòng một khắc, đem thân suy nghĩ cùng tốc độ phản ứng của thân thể gia tăng gấp trăm lần! Bất quá đây chỉ là một loại đơn giản nhất trong huyết mạch thần thông của nàng.
Tông Thủ bị cả kinh, lần thứ hai nhìn Sư Nhược Lan đang ở trên vai mình, thưởng thức thanh Thanh Long Kiếm Trâm kia.
Tốc độ suy nghĩ và phản ứng của thân thể gia tăng gấp trăm lần? Khi ấy sẽ phát sinh cái gì?
Điều đó có ý nghĩa nhất cử nhất động của người khác ở trong mắt nàng sẽ thả chậm lại gấp trăm lần!
Cuồng Sư Cuồng Sư Tuyết Ấn kia không ngờ lại là đồ vật lợi hại như vậy?
Nhược Lan cư nhiên cùng với hắn cũng là Yêu tộc Đế Huyết. Tiếp đó Hàn Phương lại nhăn mặt nhíu mày nói:
- Ngươi muốn ta dạy nàng binh pháp, chẳng lẽ là muốn Nhược Lan thống quân sao? Ta xem nha đầu kia giống như không có khả năng ấy!
Tông Thủ cũng là trong lòng máy động. Lúc này Nhược Lan xác thực không có hiện ra nửa phần tiềm chất danh tướng vô song.
Tài năng của một người ngoại trừ thiên tư của bản thân ra, càng có nhân tố hoàn cảnh cùng kinh lịch.
Rất khó nói Sư Nhược Lan ở dưới sự nuôi dưỡng của hắn cùng với Hàn Phương có thể so sánh với hoàn cảnh giống như Địa Ngục, cường nhục nhược thực của kiếp trước càng tốt hơn.
Một người muốn đạt được cái gì đó, cũng nhất định sẽ mất đi một thứ khác...
Bất chợt lại yên lặng cười một tiếng, nếu nói vài năm trước, hắn để Sư Nhược Lan tìm đến, còn mang theo vài phần công lợi trong lòng.
Như vậy lúc này đã đem nữ oa kia coi như thành thân muội muội của mình để đối đãi.
Không được vậy thì bỏ đi...
- Sư thúc vì sao lại nói như vậy? Nha đầu kia dù có không nên thân thế nào, chung quy vẫn sẽ so với người bình thường mạnh hơn một chút!
Mang trên người thiên phú vô song, đâu chỉ là mạnh hơn một chút mà thôi?
Hàn Phương chau mày, tựa hồ không biết nói như thế nào mới tốt. Một lát sau, mới nghẹn ra một câu:
- Nàng không nói quy củ!
Tông Thủ nghe được liền một trận mờ mịt, không nói quy củ? Điều này thì tính là cái gì? Đến cùng là không tuân thủ quy củ chỗ nào? Là không nghe lời sao?
- Ta cùng nàng giảng binh pháp, nói đến câu " nhị bách lý nhi thú lợi giả tất quyết thượng tương quân, bách lý nhi thú lợi giả quân bán chí" này. Nàng lại hỏi ta câu "tật như phong, từ như lâm, xâm lược như hỏa, bất động như sơn, nan tri như âm, động như lôi chấn" thì nên giải thích thế nào?
Tựa hồ như mở máy hát, Hàn Phương có chút căm giận nói:
- Ta dạy nàng hạ binh kỳ. Quy định một chi bộ quân, nhưng ngày đi một trăm bốn mươi dặm. Nàng lại hết lần này tới lần khác muốn đi một trăm sáu mươi dặm. Hỏi nàng nguyên do, liền nói ta lãng phí đồ quân nhu và khôi giáp. Vì vậy có thể đi một trăm sáu mươi dặm có thừa. Nói tóm lại, nói tóm lại là...
Nói đến câu này, Hàn Phương lời nói do dự, tựa hồ là đang tự cân nhắc, rốt cuộc nên diễn tả lời nói làm sao cho tốt, cuối cùng mới mở miệng nói:
- Nói tóm lại, là khi ngươi cùng nàng giảng đạo lý, nàng đùa giỡn lưu manh với ngươi. Khi ngươi cùng nàng tỏ ra vô lại, nàng liền cùng với ngươi giảng quy củ. Nha đầu kia, căn bản là đem binh pháp thứ này xem như trò đùa.
Tông Thủ hơi giật mình, lại đem ánh mắt nhìn về phía Sư Nhược Lan, chỉ thấy nha đầu kia đang là thần tình vô tội nhìn về phía hai người bọn hắn. Tựa hồ đang biểu thị chính mình thực sự không phải cố ý.
Sau một khắc, Tông Thủ lại cười ha ha một trận, vui vẻ không gì sánh được, xoa xoa đầu Nhược Lan. Nha đầu kia thực sự không khiến người ta thất vọng!
Hàn Phương thì bị tiếng cười đột ngột của Tông Thủ làm cho hoàn toàn không hiểu ra sao. Cũng biết gia hỏa này rốt cuộc đang vui vẻ cười cái gì?
Nói là muốn cho Tông Thủ trực tiếp dẫn Sư Nhược Lan rời đi, nhưng đến khi sắp sửa chia tay, Hàn Phương lại là vạn phần không muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.