Chương 1281: Khúc nhạc dạo trước dị biến.
Khai Hoang
23/10/2014
Phần Thế Chi Viêm bộc phát, chỉ trong chớp mắt đã thiêu đốt toàn bộ hắc vụ trong mấy trăm dặm hầu như không còn.
Nơi này hết thảy đều đã rộng mở, đã có thể nhìn, cũng không còn trở ngại linh thức dò xét nữa
Nơi đang chú mục tới, đúng Lục Hàm Yên dưới yêu thụ, trong đôi mắt đẹp kinh dị và lo lắng giao tạp.
Tuyệt Diễm cười cười, dứt khoát lắc mình một cái, đã đến dưới gốc yêu thụ kia
Tiện tay phẩy tay áo một cái, những dây leo một mực trói lấy Lục Hàm Yên lập tức nhao nhao vỡ vụn ra, tất cả phong cấm, kể cả gốc cây kia cũng đều hóa thành bột mịn!
Tuyệt Diễm lập tức, lại hơi có chút đau đầu nhìn Tông Thủ mang theo bên người.
Lo nghĩ, liền ném qua một bên như ném rác.
Lục Hàm Yên vốn đang ngạc nhiên vì sao Tuyệt Diễm lại phá hủy những cấm chế này
Lúc này thấy thế cũng không nghĩ nhiều nữa, vội hơi biến hóa thân hình tiếp lấy Tông Thủ.
Rồi sau đó mắt lộ ra vẻ giận dữ, nhìn Tuyệt Diễm.
- Không biết Thánh Tôn, vi sao lại thế? Rốt cuộc là ý gì?
- Còn có thể là ý gì, Hàm Yên ngươi vận khí không tệ, sinh ra một hảo nhi tử, rất có công! Năm đó Hình Điện phán phạt, thức sự quá qua loa. Mấy ngày trước, lão phu đã cùng Diễm Nguyên cùng quyết định, miễn hình phạt còn lại cho ngươi rồi--
Tuyệt Diễm bật cười, chắp tay sau lưng:
- Trước kia ngươi đã bị tù đày ở tầng thứ 8 Tử Ngục này hơn hai mươi năm, việc này lão phu sẽ có đền bù tổn thất. Chỉ có một câu hỏi ngươi, bị giam ở nơi này, trong lòng ngươi có oán hận không?
Lục Hàm Yên hơi nhướng mày, nàng hỏi chính là Tuyệt Diễm vì sao lại đối đãi với Tông Thủ như vậy?
Rõ ràng rất coi trọng, thậm chí không tiếc linh vật như Ngọc Cốt Hoàn Linh Tủy, nhưng lại ‘ tra tấn ’ như thế.
Nghe đền lời sau liền thực sự không khỏi động dung.
Vận khí tốt, sinh ra hảo nhi tử? Đây rốt cuộc là ý gì? Hình phạt hai mươi năm còn lại cứ như vậy miễn đi?
Trước mắt là Chí Cảnh Thánh Tôn, một trong mấy người thân phận tôn quý nhất Lục gia, tự nhiên sẽ không nói bừa, nhưng vì sao lại như vậy?
Nghe giọng điệu này, mình có thể thoát nạn tựa hồ là vì Thủ nhi?
Nàng liền trầm mặc một hồi, muốn hỏi nàng có oán hận Lục gia hay không, thật sự rất khó trả lời.
Chắc chắn là có, lúc trước mình cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có hậu quả như vậy. Khi đó tuổi thật sự còn rất trẻ, tâm tư cũng cực đơn thuần, cho rằng chỉ là hình trách bình thường.
Tuyệt không nghĩ tới, kết quả lại là mấy vị quốc chủ nguyên lão liên thủ làm khó dễ.
Khốn cư trong Tử Ngục, chắc chắn cũng đã từng hận.
Bất quá vài chục năm qua cũng đã thấy phai nhạt. Duy nhất cảm thấy có lỗi, có thẹn trong lòng chính là tổ phụ của nàng, Phần Không Thánh đế hôm nay --
Tuyệt Diễm lúc này dáng tươi cười càng tăng lên:
- Ước chừng ngàn năm trước kia, Lục gia ta đạt được một kiện thần bảo đỉnh giai. Dù chưa có Khai Thiên chi năng, khiến người Hợp đạo thành chân. Bất quá mượn nhờ uy năng bảo vật này, chỉ cần là tu giả Thánh cảnh hơi có chút ít thần thông pháp lực liền có thể nhẹ nhõm bước vào Chí Cảnh. Vì vật ấy, trong Phần Không Thánh Đình Lục gia ta tranh đấu gay gắt, trải qua mấy đời, thẳng đến 30 năm trước, mới có kết quả. Ta và ba người, cũng dần dần hướng vào tổ phụ kia của ngươi.
Lục Hàm Yên thân hình hơi chấn, lưng eo không tự kìm hãm được thẳng tắp, nhìn chằm chằm Tuyệt Diễm, trong mắt đều là vẻ không dám tin.
- Bất quá về sau liền nổi bật biến cố, ngươi kết hôn với Hồ tộc Vân Giới sinh ra nhi tử. Khi đó Tuyên Hoa quốc chủ, nắm giữ Phần Không Hình Điện, đầu tiên làm khó dễ. Nói tổ phụ ngươi chỉ có duy nhất hậu duệ là ngươi, lại kết duyên cùng ngoại tộc, hậu duệ huyết mạch không tinh khiết. Nếu do hắn mượn thần bảo chi lực đăng nhập Chí Cảnh, thì có thể kéo dài huyết mạch của Phần Không Lục gia. Lúc đó quốc chủ bảy thành và nhân vật nguyên lão trong toàn bộ Thánh Đình đều ăn theo phía sau, quần chúng mãnh liệt, dù là những Thánh Tôn như chúng ta cũng không thể không theo ý hắn để tránh Lục gia sụp đổ --
Trên mặt Lục Hàm Yên lúc trắng lúc xanh. Nàng chỉ biết chuyện bị phạt nhập vào Cửu Tuyệt Tử Ngục có chút quỷ dị.
Lại không biết trong đó còn có ẩn tình ghê gớm như vậy.
Sự tình liên quan đến tranh đoạt Chí Cảnh vị, , tự nhiên là ngươi chết ta sống, không chết không ngớt.
Phần Không Thánh đế cuối cùng có thể toàn thân trở ra, đã là vạn hạnh rồi.
- Khi đó Bắc Võ còn có hai lựa chọn, trước khi đến Chí Cảnh nạp thiếp thất khác, tiêu hao chút ít Dương Nguyên, sinh ra con cháu khác. Chỉ là phải trì hoãn thời gian bước vào Chí Cảnh lại đến mấy trăm năm thôi. Bất quá tổ phụ và tổ mẫu ngươi tình cảm rất sâu, đều chưa từng cân nhắc qua cách này. Bất quá có một cách khác, chính là bức ngươi buông tha tiểu tử tạp hồ kia, chọn một người khác trong tộc để gả.
Lục Hàn Yên cắn chặt răng lại, nắm chặt tay, một tia máu đỏ tươi, từ trong nhỏ ra.
Lục Bắc Võ, chính là tên tổ phụ kia của nàng, Phần Không Thánh Đế hiện giờ!
Chính nàng cũng rất rõ, khi đó từ đầu đến cuối, Phần Không Thánh Đế đều chưa từng có lời bức bách.
Chỉ như một trời đại thụ cây che, yên lặng đứng thẳng che mưa che gió cho nàng.
- Tộ phụ kia của ngươi cũng là người rất có ngạo khí. Khi đó liền lấy quyền lực và trách nhiệm trong tay trao đổi, đổi được mấy vị nguyên lão trong tộc ủng hộ, bảo vệ tính mệnh của ngươi không lo. Về sau liền bế quan, không hỏi đến chuyện Thánh Đình, thối lui ra khỏi tranh đoạt thần bảo. Ta xem giống như là muốn không cần mượn ngoại vật, bước vào đại đạo Chí Cảnh --
Nói đến chỗ này, Tuyệt Diễm dừng lại một chút:
- Nói đến chuyện năm đó, cũng thức sự quá trùng hợp. Hôm nay nghĩ đến, trong đó khó tránh khỏi có người thầm thi triển thủ đoạn. Chỉ tiếc Bắc Võ, trong rất nhiều hậu bối tử tôn mấy ngàn năm qua, duy chỉ có hắn là khiến ta coi trọng nhất.
Ánh măt Lục Hàm Yên mờ mịt, nói vậy, chuyện tình duyên giữa nàng và Tông Vị Nhiên kỳ thật chỉ là một hồi âm mưu có dự định?
Chợt lại kiên định lắc đầu, nàng đối với Vị Nhiên tình sâu vô cùng, sẽ không có chuyện đó.
Vô luận sự gặp gỡ giữa hai người có phải được dụng tâm an bài hay không nhưng phần tình cảm kia lại không giả được.
Trong lòng lại kỳ quái, Tuyệt Diễm vì sao đang yên lành lại nói đến những bí ẩn này với nàng?
Lập tức chỉ thấy Tuyệt Diễm, quái dị cười:
- Lúc này Bắc Võ hắn, tình cảnh có lẽ không tốt. Mấy chục năm chưa từng xử lý chính vụ Thánh Đình, sớm nên chắp tay nhượng hiền Thánh đế vị. Chỉ vì mấy vị kia tranh đoạt vẫn chưa từng phân ra thắng bại, vậy nên mới một mực kéo dài. Bất quá hai mươi năm nay tranh đấu trong Thánh Đình mặc dù vẫn còn tiếp tục. Nhưng những lời đàm luận thay đổi người lựa chọn Thánh đế cũng dần nổi lên. Tổ phụ ngươi cả đời thù hận vô số, lúc còn ở đế vị còn có thể chấn nhiếp. Một khi không còn nữa, vậy thì trả thù nhất định sẽ theo nhau mà đến. Dùng bản lãnh của hắn, mặc dù không sợ, cũng sẽ rất phiền toái. Chưa hẳn có thể lần nữa thanh tịnh, chuẩn bị Chí Cảnh chi kiếp --
Nơi này hết thảy đều đã rộng mở, đã có thể nhìn, cũng không còn trở ngại linh thức dò xét nữa
Nơi đang chú mục tới, đúng Lục Hàm Yên dưới yêu thụ, trong đôi mắt đẹp kinh dị và lo lắng giao tạp.
Tuyệt Diễm cười cười, dứt khoát lắc mình một cái, đã đến dưới gốc yêu thụ kia
Tiện tay phẩy tay áo một cái, những dây leo một mực trói lấy Lục Hàm Yên lập tức nhao nhao vỡ vụn ra, tất cả phong cấm, kể cả gốc cây kia cũng đều hóa thành bột mịn!
Tuyệt Diễm lập tức, lại hơi có chút đau đầu nhìn Tông Thủ mang theo bên người.
Lo nghĩ, liền ném qua một bên như ném rác.
Lục Hàm Yên vốn đang ngạc nhiên vì sao Tuyệt Diễm lại phá hủy những cấm chế này
Lúc này thấy thế cũng không nghĩ nhiều nữa, vội hơi biến hóa thân hình tiếp lấy Tông Thủ.
Rồi sau đó mắt lộ ra vẻ giận dữ, nhìn Tuyệt Diễm.
- Không biết Thánh Tôn, vi sao lại thế? Rốt cuộc là ý gì?
- Còn có thể là ý gì, Hàm Yên ngươi vận khí không tệ, sinh ra một hảo nhi tử, rất có công! Năm đó Hình Điện phán phạt, thức sự quá qua loa. Mấy ngày trước, lão phu đã cùng Diễm Nguyên cùng quyết định, miễn hình phạt còn lại cho ngươi rồi--
Tuyệt Diễm bật cười, chắp tay sau lưng:
- Trước kia ngươi đã bị tù đày ở tầng thứ 8 Tử Ngục này hơn hai mươi năm, việc này lão phu sẽ có đền bù tổn thất. Chỉ có một câu hỏi ngươi, bị giam ở nơi này, trong lòng ngươi có oán hận không?
Lục Hàm Yên hơi nhướng mày, nàng hỏi chính là Tuyệt Diễm vì sao lại đối đãi với Tông Thủ như vậy?
Rõ ràng rất coi trọng, thậm chí không tiếc linh vật như Ngọc Cốt Hoàn Linh Tủy, nhưng lại ‘ tra tấn ’ như thế.
Nghe đền lời sau liền thực sự không khỏi động dung.
Vận khí tốt, sinh ra hảo nhi tử? Đây rốt cuộc là ý gì? Hình phạt hai mươi năm còn lại cứ như vậy miễn đi?
Trước mắt là Chí Cảnh Thánh Tôn, một trong mấy người thân phận tôn quý nhất Lục gia, tự nhiên sẽ không nói bừa, nhưng vì sao lại như vậy?
Nghe giọng điệu này, mình có thể thoát nạn tựa hồ là vì Thủ nhi?
Nàng liền trầm mặc một hồi, muốn hỏi nàng có oán hận Lục gia hay không, thật sự rất khó trả lời.
Chắc chắn là có, lúc trước mình cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có hậu quả như vậy. Khi đó tuổi thật sự còn rất trẻ, tâm tư cũng cực đơn thuần, cho rằng chỉ là hình trách bình thường.
Tuyệt không nghĩ tới, kết quả lại là mấy vị quốc chủ nguyên lão liên thủ làm khó dễ.
Khốn cư trong Tử Ngục, chắc chắn cũng đã từng hận.
Bất quá vài chục năm qua cũng đã thấy phai nhạt. Duy nhất cảm thấy có lỗi, có thẹn trong lòng chính là tổ phụ của nàng, Phần Không Thánh đế hôm nay --
Tuyệt Diễm lúc này dáng tươi cười càng tăng lên:
- Ước chừng ngàn năm trước kia, Lục gia ta đạt được một kiện thần bảo đỉnh giai. Dù chưa có Khai Thiên chi năng, khiến người Hợp đạo thành chân. Bất quá mượn nhờ uy năng bảo vật này, chỉ cần là tu giả Thánh cảnh hơi có chút ít thần thông pháp lực liền có thể nhẹ nhõm bước vào Chí Cảnh. Vì vật ấy, trong Phần Không Thánh Đình Lục gia ta tranh đấu gay gắt, trải qua mấy đời, thẳng đến 30 năm trước, mới có kết quả. Ta và ba người, cũng dần dần hướng vào tổ phụ kia của ngươi.
Lục Hàm Yên thân hình hơi chấn, lưng eo không tự kìm hãm được thẳng tắp, nhìn chằm chằm Tuyệt Diễm, trong mắt đều là vẻ không dám tin.
- Bất quá về sau liền nổi bật biến cố, ngươi kết hôn với Hồ tộc Vân Giới sinh ra nhi tử. Khi đó Tuyên Hoa quốc chủ, nắm giữ Phần Không Hình Điện, đầu tiên làm khó dễ. Nói tổ phụ ngươi chỉ có duy nhất hậu duệ là ngươi, lại kết duyên cùng ngoại tộc, hậu duệ huyết mạch không tinh khiết. Nếu do hắn mượn thần bảo chi lực đăng nhập Chí Cảnh, thì có thể kéo dài huyết mạch của Phần Không Lục gia. Lúc đó quốc chủ bảy thành và nhân vật nguyên lão trong toàn bộ Thánh Đình đều ăn theo phía sau, quần chúng mãnh liệt, dù là những Thánh Tôn như chúng ta cũng không thể không theo ý hắn để tránh Lục gia sụp đổ --
Trên mặt Lục Hàm Yên lúc trắng lúc xanh. Nàng chỉ biết chuyện bị phạt nhập vào Cửu Tuyệt Tử Ngục có chút quỷ dị.
Lại không biết trong đó còn có ẩn tình ghê gớm như vậy.
Sự tình liên quan đến tranh đoạt Chí Cảnh vị, , tự nhiên là ngươi chết ta sống, không chết không ngớt.
Phần Không Thánh đế cuối cùng có thể toàn thân trở ra, đã là vạn hạnh rồi.
- Khi đó Bắc Võ còn có hai lựa chọn, trước khi đến Chí Cảnh nạp thiếp thất khác, tiêu hao chút ít Dương Nguyên, sinh ra con cháu khác. Chỉ là phải trì hoãn thời gian bước vào Chí Cảnh lại đến mấy trăm năm thôi. Bất quá tổ phụ và tổ mẫu ngươi tình cảm rất sâu, đều chưa từng cân nhắc qua cách này. Bất quá có một cách khác, chính là bức ngươi buông tha tiểu tử tạp hồ kia, chọn một người khác trong tộc để gả.
Lục Hàn Yên cắn chặt răng lại, nắm chặt tay, một tia máu đỏ tươi, từ trong nhỏ ra.
Lục Bắc Võ, chính là tên tổ phụ kia của nàng, Phần Không Thánh Đế hiện giờ!
Chính nàng cũng rất rõ, khi đó từ đầu đến cuối, Phần Không Thánh Đế đều chưa từng có lời bức bách.
Chỉ như một trời đại thụ cây che, yên lặng đứng thẳng che mưa che gió cho nàng.
- Tộ phụ kia của ngươi cũng là người rất có ngạo khí. Khi đó liền lấy quyền lực và trách nhiệm trong tay trao đổi, đổi được mấy vị nguyên lão trong tộc ủng hộ, bảo vệ tính mệnh của ngươi không lo. Về sau liền bế quan, không hỏi đến chuyện Thánh Đình, thối lui ra khỏi tranh đoạt thần bảo. Ta xem giống như là muốn không cần mượn ngoại vật, bước vào đại đạo Chí Cảnh --
Nói đến chỗ này, Tuyệt Diễm dừng lại một chút:
- Nói đến chuyện năm đó, cũng thức sự quá trùng hợp. Hôm nay nghĩ đến, trong đó khó tránh khỏi có người thầm thi triển thủ đoạn. Chỉ tiếc Bắc Võ, trong rất nhiều hậu bối tử tôn mấy ngàn năm qua, duy chỉ có hắn là khiến ta coi trọng nhất.
Ánh măt Lục Hàm Yên mờ mịt, nói vậy, chuyện tình duyên giữa nàng và Tông Vị Nhiên kỳ thật chỉ là một hồi âm mưu có dự định?
Chợt lại kiên định lắc đầu, nàng đối với Vị Nhiên tình sâu vô cùng, sẽ không có chuyện đó.
Vô luận sự gặp gỡ giữa hai người có phải được dụng tâm an bài hay không nhưng phần tình cảm kia lại không giả được.
Trong lòng lại kỳ quái, Tuyệt Diễm vì sao đang yên lành lại nói đến những bí ẩn này với nàng?
Lập tức chỉ thấy Tuyệt Diễm, quái dị cười:
- Lúc này Bắc Võ hắn, tình cảnh có lẽ không tốt. Mấy chục năm chưa từng xử lý chính vụ Thánh Đình, sớm nên chắp tay nhượng hiền Thánh đế vị. Chỉ vì mấy vị kia tranh đoạt vẫn chưa từng phân ra thắng bại, vậy nên mới một mực kéo dài. Bất quá hai mươi năm nay tranh đấu trong Thánh Đình mặc dù vẫn còn tiếp tục. Nhưng những lời đàm luận thay đổi người lựa chọn Thánh đế cũng dần nổi lên. Tổ phụ ngươi cả đời thù hận vô số, lúc còn ở đế vị còn có thể chấn nhiếp. Một khi không còn nữa, vậy thì trả thù nhất định sẽ theo nhau mà đến. Dùng bản lãnh của hắn, mặc dù không sợ, cũng sẽ rất phiền toái. Chưa hẳn có thể lần nữa thanh tịnh, chuẩn bị Chí Cảnh chi kiếp --
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.