Thần Hoàng

Chương 1405: Kiếm linh dị động. (3)

Khai Hoang

04/11/2014

- Tam Thập Tam Thiên trận tương trợ lẫn nhau, ta tự hỏi là phá không được! Bất quá lại có thể ở bên ngoài Tam Thập Tam Thiên, lập ra một thiên khác! Thanh Vi Ngọc Thanh Cảnh!

Thân ảnh của Thanh Huyền lần nữa đi lên thiên không bước vào. Lần này lại là liên tục cường hành phá tan ngăn cách của tam thập tầng và tam thập nhất tầng, đứng ở trên ngũ sắc quang mô kia. Rồi sau đó là không chút kiêng kỵ, cười to một hồi.

- Ta tự tiêu dao, không bị Tam Thập Tam Thiên giới hạn. Ngược lại là Tú Quan đạo huynh, ngươi có thể xuống được rồi!

Thình lình toàn bộ khung cảnh đều vang lên từng đợt răng rắc. Một mảnh hắc sắc kẽ nứt hẹp dài hướng về bốn phía lan tràn.

Rộng nhất thì đạt đến trăm trượng, cơ hồ đem phiến khung cảnh này phân cách ra.

Tất cả tu sĩ Thương Sinh Đạo đều là sắc mặt trắng bệch. Biết được giờ phút này khoản cách khung cảnh sụp đổ tan rã vẻn vẹn chỉ thiếu chút nữa mà thôi.

Xa xa nhìn lại, có thể thấy tam thập nhị trọng kim tháp lại đang sụp đổ.

Tầng quang mô kia phá thành mảnh nhỏ. Mà Tú Quan ở phía trên tức thì nhíu mày không nói, giống như cũng bất lực.

Ở trong thủy kính bên cạnh càng là truyền ra trận trận tiếng hoan hô giống như lôi động.

Tông Thủ nghiêng mắt nhìn qua, trong nội tâm lại trầm hơn mấy phần.

Tam Thập Tam Thiên trận dị biến, cũng trực tiếp ảnh hưởng đến Vân Giới. Không thể lại phân cách không gian đại quy mô, vài chục vạn đạo binh hùng mạnh kia đã có thể sơ bộ hình thành hợp lực.

Mà chỉ còn lại không đến năm vạn Thương Sinh Huyền Long sĩ, tình thế cũng càng ngày càng ác liệt.

Cứ tiếp tục như thế, sớm muộn cũng có kết quả bị vây mà diệt!

Trong lòng hắn biết lúc này ở trong khung cảnh còn có hậu thủ. Vô luận là Thương Sinh thất kiếm hay là một vị sư tôn khác Lâm Huyền Sương cũng có thể vãn hồi cục diện xấu.

Chỉ là Thái Thủy ma quân kia đã nói rõ là muốn chiến một trận với Tú Quan, cho tới giờ khắc này nhưng chưa từng hiện thân.

Rốt cục là trong tâm ý này vẫn còn có vài phần lo lắng.

Chợt liền khẽ lắc đầu, lúc này đây, chỉ có tử chiến mà thôi.

Nếu chỉ là Thương Sinh Đạo, Tông Thủ hắn còn không có đại nghĩa lẫm nhiên như vậy, vì nó mà bồi táng theo.



Nhưng ở trong khung cảnh này, đã có Long Ảnh sư tôn, nghĩa huynh Ngao Khôn của hắn, còn có Sơ Tuyết.

Hắn vô luận như thế nào cũng không thể để cho những thân bằng này gặp nạn!

Nheo mắt, Tông Thủ nhìn về một phía khác. Chỉ thấy một mảnh thanh sắc lôi quang bỗng nhiên ngang trời mà lên, lan tràn ở phía bầu trời.

Uyển chuyển như long xà, lại duy chỉ không có tiếng sấm. Chỉ cần thanh quang kia lướt qua, tất cả mọi thứ đều lập tức bị toái diệt. Không phải là hóa thành bột mịn, mà là tan rã ở trên kết cấu căn bản, khiến cho sóng âm cũng không kịp truyền ra.

Mà vẻn vẻn chỉ là uy áp to lớn của thiên địa này tán khai ra, liền khiến cho hàng nghìn tu sĩ Thương Sinh Đạo ở trong khung cảnh nhất thời không cách nào thởi nổi.

Thất khiếu chảy máu, thân hình lung lay muốn đổ.

- Thiên kiếp? Thật nhanh!

Tông Thủ nỉ non một tiếng, kiếp số của Ngụy Húc này đúng là tới không phải lúc.

Ước chừng là người sư huynh kia của hắn cũng thật sự là áp chế không nổi, mới ở thời khắc mấu chốt này dẫn phát ra lôi kiếp.

Kiếp lôi thanh thế ngập trời, hạo liệt vô cùng. Nhưng tám vị Chí cảnh thánh tôn ở trên không kia lại đều chưa từng liếc mắt nhìn qua.

Lúc này mắt đều sáng như đuốc, giống như ác lang vậy, nhìn xem Tú Quan. Đang đợi vị Chí cảnh đệ nhất nhân của Vân Giới này từ trên mây ngã xuống.

Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, tầm mắt của tám người này đều lại ngay ngắn tập trung vào phía dưới.

Chỗ mà ánh mắt mọi người nhìn chăm chú, một vị nữ tử đang từ từ đạp lên ‘Thang trời’ không tồn tại mà lên.

Mọi người trước tiên là sững sờ một hồi, sau một lát, Thái Hoàng mới chần chờ hỏi một câu:

- Có phải là Huyền Sương tán nhân?

Gọi ra tên này, ngoại trừ Chu Tử là thế hệ sau, Nguyên Giang cư sĩ là tổ tiên Long tộc ở vực ngoại.

Còn lại những người như Đổng Trọng Thư cùng Đạp Thế thiên quân đều là sắc mặt kịch biến.

Thế nào lại là nàng? Nữ nhân này không phải là đã độ kiếp không thành, vẫn lạc rồi sao? Vì sao còn có thể hiện thân trên nhân thế?

Cho dù là có Huyền Mệnh Kim Sách, có thể khiến cho nàng này phục sinh. Nhưng vì sao một chút tin tức cũng không có? Mà Tú Quan kia cũng rõ ràng là không có nửa phần nguyên khí hao tổn.



Giờ phút này càng là nhẹ nhõm cực kỳ, liền vượt qua tầng hai mươi, tương tự đến tầng thứ hai mươi hai Vô Tư Giang Do Thiên.

Nữ nhân này, thân thể mặc dù vẫn chỉ là tương đương với Thần cảnh tu sĩ, nhưng mà nguyên hồn lại là Chí cảnh bất diệt chi hồn!

Nhưng mấy ngàn năm trước, nàng này không phải là đã độ kiếp thất bại? Mặc dù là trọng sinh, nhưng nhục thân tàn tổn, thì như thế nào mà đọ kiếp?

Bị rất nhiều ánh mắt kinh ngạc nhìn chăm chú, Lâm Huyền Sương khinh bỉ cười cười, cũng bước vào bên trong kim tháp.

Khiến cho kim tháp nguyên bổn đang lung lay sắp đổ lập tức liền vững chắc. Tiên âm linh hoạt kỳ ảo truyền đến tứ phương khung cảnh.

- Thiếp thân ngày xưa một đường lấy võ xưng hùng. Lúc này thân thể chưa hồi phục, không thể sử dụng. May mắn năm đó được phu quân chỉ điểm, nắm giữ một môn thần thông linh pháp, thỉnh các vị chỉ giáo cho.

Mà ở phía trên khung cảnh, tường vân ẩn tụ, dần dần tích lũy dày thêm. Ước chừng qua thời gian mấy chục giay, liền có từng hạt mưa từ trên đó rơi xuống.

Lúc đầu vẫn không thấy được cái gì, nhưng lập tức về sau, rất nhiều đệ tử Thương Sinh Đạo ở phía dưới đều cảm giác được mệt mỏi mất hết, tinh khí thần khôi phục lại trạng thái cường thịnh.

Khí huyết tinh nguyên tiêu hao đều đang từ từ hồi phục. Thương thế bên trong cơ thể cũng đang khôi phục như cũ.

Không riêng những tu sĩ Thương Sinh Đạo là như thế, mà ngay cả Tông Thủ cũng giống như vậy.

Chân nguyên hồn lực bị tổn thất đều đang khôi phục.

Cảm thấy không khỏi vui vẻ, hắn dùng phương pháp tiêu hao chân nguyên. Chân nguyên hao hết, cũng không ngoài ý muốn thì một thân lực lượng bằng với Thánh cảnh cũng lập tức mất đi.

- Lại là Phổ Hàng Cam Lộ!

Thật không nghĩ tới vị sư tôn này của hắn rõ ràng có có chiêu thức đó.

Chỉ bằng vào thần thông như vậy, tác dụng linh pháp của Lâm Huyền Sương liền không kém hơn bất luận Chí cảnh tông sư nào!

Hẳn là bí thuật cấm pháp đệ thập nhất đẳng thần thông. Nhưng cộng thêm Nguyên Sinh Linh Tức quyết của Lâm Huyền Sương thì đủ tương đương với đệ thập nhị đẳng Diệt Thế Nhất Cực.

Lấy thực lực Chí cảnh của nàng thi triển, càng lộ ra vẻ bá đạo! Khiến cho 17 vạn đệ tử của Thương Sinh Đạo đều khôi phục lại lực lượng ở thời điểm toàn thịnh. Lúc này bởi vì thời không kẽ nứt quá nhiều, Tông Thủ đã không hề thử đi mưu đồ ngăn địch ở bên ngoài khung cảnh.

Rất nhiều tu sĩ tam giáo đều liên tục xông vào, ngoại trừ Tiên, Thần nhị cảnh, trong đó càng có không ít Thánh cảnh tôn giả có tu vi cao thâm, tổng số đã có gần ngàn. Tuy nhiên cũng như con ruồi không đầu, ở trong khung cảnh tán loạn bốn phía, bị vây ở trong thiến chướng của Tam Thập Nhị tầng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook