Chương 1370: Kinh hãi bí văn.
Khai Hoang
28/10/2014
Mà vài trăm năm gần đây lại không phải không có ai dòm ngó. Chỉ vì còn đang kiềm chế lẫn nhau, lại lo lắng bị Dạ Ma tộc và Ảnh Ma tộc công phạt mới tổ chức Thiên Phương tu hội mới có thể dựa vào thuật Liên Hoành độc lập đến nay.
Ngoài thực lực của bản thân không hề kém, phía sau nhất định phải có người chống lưng.
Nếu không có đủ sức mạnh, sao có thể ở trong vòng cường giả trùng điệp có thể sinh tồn đến nay?
Tông Thủ không quan tâm. Bất kể hiện nay thế giới Thiên Phương có bao nhiêu sức mạnh, dù có kẻ nào chống lưng, hắn đều có thể một quyền đánh tan.
Miếng thịt này nếu tất cả đều chỉ nhìn chưa dám ăn thì hắn trước hết ăn trọn đã!
- Còn không mau chùi miệng? Ngươi chảy hết nước miếng ra rồi kia!
Bên cạnh truyền đến tiếng của Triệu Yên Nhiên khiến Tông Thủ đột ngột tỉnh lại, vô ý lau khóe môi mới phát hiện bản thân mắc lừa.
Vì vậy mới quay đầu hung hăng lườm nữ nhân nhân này, mà nàng lại không mấy quan tâm.
- Tông Thủ ngươi chẳng qua chỉ là bế quan một tháng, vì sao ta lại thấy như đã biến thành người khác vậy?
Nguyên Vô Thương hơi nghiêng người, cuối cùng nhịn không được nghi hoặc hỏi.
Người thay đổi đương nhiên không phải chỉ tính cách, lời nói của việc làm mà là chỉ khí chất của Tông Thủ.
Vẫn là có chút mệt mỏi không thay đổi, nhưng Nguyên Vô Thương lại đột nhiên cảm nhận được một sự biến hóa.
Tựa hồ như chính bản thân Tông Thủ còn không thể khống chế, nhưng ý niệm kia toát ra bất thình lình tạo nên một loại cảm giác mạnh mẽ bao trùm vô hạn.
- Một tháng tĩnh tâm tu luyện đương nhiên phải có thành tích nhất định!
Tông Thủ khiêm tốn cười, nhưng đáng tiếc là tu vi của Nguyên Vô Thương không đủ, nếu không có Trụ Thư toàn lực bảo hộ, thần hồn không thể xuyên qua thời không.
Bằng không chỉ với việc Nguyên Vô Thương liều mạng báo tin cho hắn, y liền có thể hao tổn thọ nguyên, sử dụng nghi lễ Quan Giới đem hắn dạo một vòng mấy năm gần đây.
Nói đến thành tích một tháng này, kỳ thực cũng không phải nhiều lắm, hiệu quả cũng không quá lớn, sau này mới thể hiện rõ rệt.
Nguyên Vô Thương bán tín bán nghi liếc mắt nhìn Tông Thủ liền cảm nhận được tu vi tăng lên. Nhưng xem ra quãng thời gian phía trước, cơ hội sống sót mạnh mẽ này cũng giảm đi không ít.
Lắc đầu khó hiểu, Nguyên Vô Thương cũng không tiếp tục dò hỏi.
- Trận chiến này nếu cần đến sự giúp đỡ của ta, ngươi cứ nói!
Hình nộm bằng ngọc bên cạnh hiện tại bây giờ trông có chút rách nát nhưng lại có thực lực vượt đến Thánh giai.
Bản thân đã giao đấu với bảy, tám bậc cao nhân đỉnh cao Tiên cảnh, không cần phải nói thêm, thậm chí là tu sĩ Thần cảnh cũng không phải quá thua kém.
Tông Thủ cũng trịnh trọng gật đầu, nếu thật đến khi bất đắc dĩ, hắn sẽ không khách khí với Nguyên Vô Thương.
Sau đó tản bớt chân lực ra, từng vòng từng đai đưa một phần thân ảnh đẩy về phía trước.
Chính là Đàm Kính tóc tai bù xù, dáng vẻ tiều tụy mình đầy vết thương. Nếu còn như vậy thì y chính là kẻ khiến Tông Thủ lo lắng nhất.
Lúc đầu còn chưa đầu hàng, Trang Vũ cũng bắt giết mấy người của Hồng Cửu trần.
Kẻ khác có thể thống khoái mà chết, chỉ có Đàm Kính lại bị giữ lại.
Bị Tông Thủ có tình giao cho Hình Bộ tra tấn bức cung, dùng vô số loại cực hình bức cung.
Phải đến ngày hôm nay đến thế giới Thiên Phương, Tông Thủ mới đưa y ra ngoài.
Khi đó kẻ này đã hấp hối, chỉ còn lại một hơi thở.
Nhưng sau một tháng điều dưỡng, vị trưởng lão của Thiên Phương tu hội này đã khôi phục vài phần nguyên khí.
- Đàm huynh, phía trước là thế giới Thiên Phương, là sào huyệt của ngươi. Nhưng nhìn đám người Thiên Phương tu hội các ngươi cũng không chào đón cô đến đây. Đao kiếm đều giương ra, đây không phải đạo đãi khách!
Tông Thủ vừa nói vừa phẩy tay áo, tháo bỏ cấm chế trên người Đàm Kính.
- Vậy mời Đàm huynh làm sứ giả, thay mặt ta đi một chuyến có được không? Nói cho những người đồng tu của ngươi, thế giới Thiên Phương hiện nay đã rơi vào vòng áp bức của ta. Nếu các ngươi đàu hàng, ta có thể để tất cả mọi người trong tộc các ngươi đều an toàn rời khỏi. Hạn trong nửa ngày, sau nửa ngày này, cô đành phải ra tay…
Đàm Kính nghe xong, nét mặt trắng bệch.
Y hiểu được nếu nghe lời Tông Thủ qua bên ấy, bản thân đến một nửa hi vọng sống cũng không có.
Thậm chí hoàn cảnh thê thảm, trả y về bên Tông Thủ, chấp nhận những cực hình này.
Gần ba vạn đạo quân mà Thiên Phương tu hội cực khổ kinh doanh đều chon vùi tại Nguyên Liên thế giới.
- Đây không chỉ là những người mà tu hội dùng vô số linh thạch, đan dược, tốn bao tâm huyết xây dựng lên, còn có rất nhiều đệ tử, hậu bối dấn thân vào.
Còn tổn hao đến gần trăm tu sĩ Linh cảnh, hơn mười người Tiên cảnh.
Thậm chí mấy tu sĩ Thần cảnh cũng ngã xuống.
Thiên Phương tu hội từ khi thành lập đến nay chưa bao giờ bị thương tổn nặng đến vậy! Thậm chí căn cơ chao đảo!
Mà việc phải hứng chịu đại họa Tông Thủ công phạt, cũng là do y nhiều lần đắc tội Tông Thủ mà dẫn đến.
Nếu bị nhìn thấy, rất nhiều người hận không thể ăn tươi nuốt sống Đàm Kính!
Lại càng biết Tông Thủ đã hận đến tận xương tủy! Cầu xin hắn căn bản vô dụng.
Chỉ một thoáng suy nghĩ, Đàm Kính đã quyết định, khom người nói:
- Đàm Kính cơ duyên xảo hợp, ngẫu nhiên có thể biết được một bí mật lớn có thể giúp ích cho quân thượng. chỉ cần quân thượng có thể tha cho ta một mạng! Hoặc có thể cho ta chết một cách thống khoái!
Tông Thủ hạ cấm chế trong cơ thể y. Nếu không được hắn co phép, Đàm kính dù muốn chết cũng không thể chết được.
Trong lòng sinh ra một cảm giác hối hận, nếu biết vậy sẽ không ở chỗ bức tường bùn đất nhào nhoét ở Hồng Cửu Trần.
Nếu lúc đầu coi trọng Tông Thủ, hợp tác với y, … có lẽ lúc này tình thế đã khác.
Chỉ là hiện nay hối hận có ích gì?
Ai có thể nghĩ đến Cửu Đô tiên đế Liễu Mộ Trần thực lực khuynh đảo một nước lại rơi vào tình cảnh này?
- Bí mật của thiên hạ?
Tông Thủ có hứng thú nhìn qua, nghĩ xem có phải Đàm Kính đang vì tuyệt vọng mà bắt đầu ăn nói lung tung, chỉ mong giữ lại mạng sống?
Nhưng nhìn dáng vẻ y lại không hề hoảng sợ, mười phần bình tĩnh.
- Vậy thì ngươi trước tiên nói ra một chút, nêu có thể làm cô hài lòng thì cũng không phải là không thể. Nếu còn không bằng lòng thì thôi, chỗ này của cô không cho phép mặc cả…
Đàm Kính hít sâu một hơi, không hề do dự mở miệng nói:
- Ta vô tình nghe được, thé giới Nguyên Liên này có thể trong thời gian ngắn thăng cấp thành đại thế giới! Cửu Đô tiên đình mới có thể sát khí hoảng loạn, gần như là vận dụng sức lực khuynh quốc.
Lời này nói ra khiến tất cả những người ở đây đều thay đổi sắc mặt. Kể cả Nguyên Vô Thương luôn không có hứng thú với chuyện này cũng rất kinh ngạc nhìn qua.
Thăng lên đại thế giới? Quả là có chút khiến người ta kinh sợ!
Một đại thế giới cho dù là kém cỏi nhất, tài nguyên cũng có thể sánh ngang với mười thế giới Trung Thiên.
Mạnh hơn một chút thì phải gấp đến hai mươi, ba mươi lần.
Trong tám trăm thế giới của Lục gia, chỉ có chín đại thế giới chân chính.
Ngoài thực lực của bản thân không hề kém, phía sau nhất định phải có người chống lưng.
Nếu không có đủ sức mạnh, sao có thể ở trong vòng cường giả trùng điệp có thể sinh tồn đến nay?
Tông Thủ không quan tâm. Bất kể hiện nay thế giới Thiên Phương có bao nhiêu sức mạnh, dù có kẻ nào chống lưng, hắn đều có thể một quyền đánh tan.
Miếng thịt này nếu tất cả đều chỉ nhìn chưa dám ăn thì hắn trước hết ăn trọn đã!
- Còn không mau chùi miệng? Ngươi chảy hết nước miếng ra rồi kia!
Bên cạnh truyền đến tiếng của Triệu Yên Nhiên khiến Tông Thủ đột ngột tỉnh lại, vô ý lau khóe môi mới phát hiện bản thân mắc lừa.
Vì vậy mới quay đầu hung hăng lườm nữ nhân nhân này, mà nàng lại không mấy quan tâm.
- Tông Thủ ngươi chẳng qua chỉ là bế quan một tháng, vì sao ta lại thấy như đã biến thành người khác vậy?
Nguyên Vô Thương hơi nghiêng người, cuối cùng nhịn không được nghi hoặc hỏi.
Người thay đổi đương nhiên không phải chỉ tính cách, lời nói của việc làm mà là chỉ khí chất của Tông Thủ.
Vẫn là có chút mệt mỏi không thay đổi, nhưng Nguyên Vô Thương lại đột nhiên cảm nhận được một sự biến hóa.
Tựa hồ như chính bản thân Tông Thủ còn không thể khống chế, nhưng ý niệm kia toát ra bất thình lình tạo nên một loại cảm giác mạnh mẽ bao trùm vô hạn.
- Một tháng tĩnh tâm tu luyện đương nhiên phải có thành tích nhất định!
Tông Thủ khiêm tốn cười, nhưng đáng tiếc là tu vi của Nguyên Vô Thương không đủ, nếu không có Trụ Thư toàn lực bảo hộ, thần hồn không thể xuyên qua thời không.
Bằng không chỉ với việc Nguyên Vô Thương liều mạng báo tin cho hắn, y liền có thể hao tổn thọ nguyên, sử dụng nghi lễ Quan Giới đem hắn dạo một vòng mấy năm gần đây.
Nói đến thành tích một tháng này, kỳ thực cũng không phải nhiều lắm, hiệu quả cũng không quá lớn, sau này mới thể hiện rõ rệt.
Nguyên Vô Thương bán tín bán nghi liếc mắt nhìn Tông Thủ liền cảm nhận được tu vi tăng lên. Nhưng xem ra quãng thời gian phía trước, cơ hội sống sót mạnh mẽ này cũng giảm đi không ít.
Lắc đầu khó hiểu, Nguyên Vô Thương cũng không tiếp tục dò hỏi.
- Trận chiến này nếu cần đến sự giúp đỡ của ta, ngươi cứ nói!
Hình nộm bằng ngọc bên cạnh hiện tại bây giờ trông có chút rách nát nhưng lại có thực lực vượt đến Thánh giai.
Bản thân đã giao đấu với bảy, tám bậc cao nhân đỉnh cao Tiên cảnh, không cần phải nói thêm, thậm chí là tu sĩ Thần cảnh cũng không phải quá thua kém.
Tông Thủ cũng trịnh trọng gật đầu, nếu thật đến khi bất đắc dĩ, hắn sẽ không khách khí với Nguyên Vô Thương.
Sau đó tản bớt chân lực ra, từng vòng từng đai đưa một phần thân ảnh đẩy về phía trước.
Chính là Đàm Kính tóc tai bù xù, dáng vẻ tiều tụy mình đầy vết thương. Nếu còn như vậy thì y chính là kẻ khiến Tông Thủ lo lắng nhất.
Lúc đầu còn chưa đầu hàng, Trang Vũ cũng bắt giết mấy người của Hồng Cửu trần.
Kẻ khác có thể thống khoái mà chết, chỉ có Đàm Kính lại bị giữ lại.
Bị Tông Thủ có tình giao cho Hình Bộ tra tấn bức cung, dùng vô số loại cực hình bức cung.
Phải đến ngày hôm nay đến thế giới Thiên Phương, Tông Thủ mới đưa y ra ngoài.
Khi đó kẻ này đã hấp hối, chỉ còn lại một hơi thở.
Nhưng sau một tháng điều dưỡng, vị trưởng lão của Thiên Phương tu hội này đã khôi phục vài phần nguyên khí.
- Đàm huynh, phía trước là thế giới Thiên Phương, là sào huyệt của ngươi. Nhưng nhìn đám người Thiên Phương tu hội các ngươi cũng không chào đón cô đến đây. Đao kiếm đều giương ra, đây không phải đạo đãi khách!
Tông Thủ vừa nói vừa phẩy tay áo, tháo bỏ cấm chế trên người Đàm Kính.
- Vậy mời Đàm huynh làm sứ giả, thay mặt ta đi một chuyến có được không? Nói cho những người đồng tu của ngươi, thế giới Thiên Phương hiện nay đã rơi vào vòng áp bức của ta. Nếu các ngươi đàu hàng, ta có thể để tất cả mọi người trong tộc các ngươi đều an toàn rời khỏi. Hạn trong nửa ngày, sau nửa ngày này, cô đành phải ra tay…
Đàm Kính nghe xong, nét mặt trắng bệch.
Y hiểu được nếu nghe lời Tông Thủ qua bên ấy, bản thân đến một nửa hi vọng sống cũng không có.
Thậm chí hoàn cảnh thê thảm, trả y về bên Tông Thủ, chấp nhận những cực hình này.
Gần ba vạn đạo quân mà Thiên Phương tu hội cực khổ kinh doanh đều chon vùi tại Nguyên Liên thế giới.
- Đây không chỉ là những người mà tu hội dùng vô số linh thạch, đan dược, tốn bao tâm huyết xây dựng lên, còn có rất nhiều đệ tử, hậu bối dấn thân vào.
Còn tổn hao đến gần trăm tu sĩ Linh cảnh, hơn mười người Tiên cảnh.
Thậm chí mấy tu sĩ Thần cảnh cũng ngã xuống.
Thiên Phương tu hội từ khi thành lập đến nay chưa bao giờ bị thương tổn nặng đến vậy! Thậm chí căn cơ chao đảo!
Mà việc phải hứng chịu đại họa Tông Thủ công phạt, cũng là do y nhiều lần đắc tội Tông Thủ mà dẫn đến.
Nếu bị nhìn thấy, rất nhiều người hận không thể ăn tươi nuốt sống Đàm Kính!
Lại càng biết Tông Thủ đã hận đến tận xương tủy! Cầu xin hắn căn bản vô dụng.
Chỉ một thoáng suy nghĩ, Đàm Kính đã quyết định, khom người nói:
- Đàm Kính cơ duyên xảo hợp, ngẫu nhiên có thể biết được một bí mật lớn có thể giúp ích cho quân thượng. chỉ cần quân thượng có thể tha cho ta một mạng! Hoặc có thể cho ta chết một cách thống khoái!
Tông Thủ hạ cấm chế trong cơ thể y. Nếu không được hắn co phép, Đàm kính dù muốn chết cũng không thể chết được.
Trong lòng sinh ra một cảm giác hối hận, nếu biết vậy sẽ không ở chỗ bức tường bùn đất nhào nhoét ở Hồng Cửu Trần.
Nếu lúc đầu coi trọng Tông Thủ, hợp tác với y, … có lẽ lúc này tình thế đã khác.
Chỉ là hiện nay hối hận có ích gì?
Ai có thể nghĩ đến Cửu Đô tiên đế Liễu Mộ Trần thực lực khuynh đảo một nước lại rơi vào tình cảnh này?
- Bí mật của thiên hạ?
Tông Thủ có hứng thú nhìn qua, nghĩ xem có phải Đàm Kính đang vì tuyệt vọng mà bắt đầu ăn nói lung tung, chỉ mong giữ lại mạng sống?
Nhưng nhìn dáng vẻ y lại không hề hoảng sợ, mười phần bình tĩnh.
- Vậy thì ngươi trước tiên nói ra một chút, nêu có thể làm cô hài lòng thì cũng không phải là không thể. Nếu còn không bằng lòng thì thôi, chỗ này của cô không cho phép mặc cả…
Đàm Kính hít sâu một hơi, không hề do dự mở miệng nói:
- Ta vô tình nghe được, thé giới Nguyên Liên này có thể trong thời gian ngắn thăng cấp thành đại thế giới! Cửu Đô tiên đình mới có thể sát khí hoảng loạn, gần như là vận dụng sức lực khuynh quốc.
Lời này nói ra khiến tất cả những người ở đây đều thay đổi sắc mặt. Kể cả Nguyên Vô Thương luôn không có hứng thú với chuyện này cũng rất kinh ngạc nhìn qua.
Thăng lên đại thế giới? Quả là có chút khiến người ta kinh sợ!
Một đại thế giới cho dù là kém cỏi nhất, tài nguyên cũng có thể sánh ngang với mười thế giới Trung Thiên.
Mạnh hơn một chút thì phải gấp đến hai mươi, ba mươi lần.
Trong tám trăm thế giới của Lục gia, chỉ có chín đại thế giới chân chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.