Chương 746: Là thương lượng sao ?
Khai Hoang
04/08/2014
Phương viên hơn 700 dặm, nói là một cái hạp cốc, chẳng bằng nói là một cái núi hình vòng cung.
Tông Thủ ở chỗ biên giới rơi xuống, rồi sau đó liền bình tĩnh nhìn chỗ sâu trong làn khói đen.
Âm lực tụ tập trong sương mù này, so với Tà Linh câu kia, còn phải nồng đậm hơn mấy lần.
Cũng giống như ở Trầm Luân vân hải, linh thức không có cách nào thăm dò vào mảy may.
- Cũng không biết đã chết bao nhiêu người ! Bất quá ở trong Linh giới, chỉ có chỗ như thế mới có thể uẩn dưỡng ra Âm Long.
Lông mày Lôi Động ngưng lại, lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
Mà Tông Thủ cũng khẽ vuốt cằm, nơi đây không chỉ là chết không ít người, hơn nữa phải là phần lớn tu sĩ cấp cao, mới có được âm lịch oán sát nồng nặc như vậy.
Theo hắn được biết, đầu Âm Long kia, hẳn đã đến cấp độ Tiên cảnh.
Lẽ ra cái cảnh giới này đã không thể ở lại Vân Giới mới đúng. Bất quá con thú này một mực chưa xuất thế, mà Âm Long cốc, thật ra cũng có hoàn cảnh như linh phủ thánh địa cùng cấp.
Vì vậy cũng không bị Vân Giới bài xích, cũng không có người đi quản. Tu sĩ thông thường, chính là cũng không làm được gì.
- Bất quá vừa rồi hơi thở kia quả nhiên không phải là Âm Long cốc, cũng không phải là một vật đang còn sống.
Tinh tế cảm giác, Tông Thủ là dị sắc càng sâu.
- Không giống vật còn sống, ở trong cái hơi thở kia, lại hàm chứa hồn lực, chẳng lẽ là khí linh?
Cấp bậc này, ít nhất cũng phải là pháp bảo đứng đầu.
Cái hồn niệm này chấn động, phảng phất như đang cầu cứu. Hẳn là trải qua vạn năm, bản thân pháp bảo đã tiếp cận suy vong.
Kim Vô Hối chú ý, nhưng lại là chỗ khác. Liên tục lấy ra mấy cái phù lục, đánh vào trong sơn cốc.
Rồi sau đó trong chốc lát, cũng là khe khẽ gật đầu:
- Cấm chế nơi này, quả nhiên đã có sơ hở.
Long Điện cũng là như thế, trăm triệu năm thời gian. Vốn là một cấm chế linh trận hoàn mỹ không tì vết, cũng bắt đầu xuất hiện tổn hại.
Thời gian vạn năm ở Vân Giới, động phủ tiên nhân cùng di tích thời thượng cổ được lưu lại, phần lớn đều bị phá trừ, vơ vét sạch sẽ.
Bất quá những bộ phận còn lại, mới thật sự là tinh hoa.
Bởi vì lấy lực lượng của chư tông ở Đông Lâm vân lục, cũng đồng dạng không thể phá mở, chỉ có thể đặt ở một bên, chờ đợi có một ngày, cái linh trận này tự mình sụp đổ, hoặc là chờ đến ngày cường giả chư tông trở về.
Âm Long cốc liền là như thế, mười mấy năm trước khi hiệu quả của huyễn thuật bị nghiền nát, liền có người phát giác.
Nhưng cho đến lúc này, cũng không có người có thể nhẹ nhàng động đến!
Tông Thủ chú ý nhất đấy, vẫn là con Âm Long kia. Theo ta quan sát cả buổi, đều không thể phát giác chỗ của nó.
Ngược lại là nhìn hấy ở trong cái âm vụ này, có vô số tà mị, hướng về phía hắn giương nanh múa vuốt. Có ý đối với đạt được tham lam, cũng có sợ hãi uy hiếp.
Tính tính toán toán thời gian, lúc này cần phải dời đến thời điểm Âm Long này ngủ say mới có thể tiến vào.
Lại nhìn về bốn phía nơi này, nếu đổi lại ở dĩ vãng, Càn Thiên Sơn có chí ít hai mươi quân trấn thường trú nơi này để khu trục tu sĩ.
Không lâu trước đó, chỉ vì muốn đối kháng Thiên Thành Minh, rồi sau đó lại tiến công chiếm đóng chư thành. Nơi đóng quân này đều bị hắn điều đi chỗ khác, giờ phút này như cũ vẫn chưa trở lại.
Lúc này ven rìa sơn cốc, đã hàng trăm hàng ngàn tu sĩ hội tụ ở đây. Ánh mắt mong đợi, lại kiêng kỵ những linh cấm còn sót lại cùng tà vật ở bên trong cốc.
Một số người tự hỏi thực lực không tệ, lá gan lại lớn, đã không quan tâm, trực tiếp xâm nhập tiến vào.
Lại thường thường chỉ trong giây lát, ở trong âm vụ kia, liền truyền ra tiếng kêu thảm thiết của mấy người, khiến cho người khác sởn hết cả gai ốc.
Lôi Động thấy thế, hơi hơi cười lạnh:
- To gan lớn mật! Cái chỗ này, dù linh trận đã phá, hai người chúng ta cũng không dám tùy tiện xâm nhập. Những người này ngược lại là rất tốt, hắc! Đây gọi là người chết vì tiền, chim chết vì ăn.
Tông Thủ cũng là khẽ lắc đầu, bỗng dưng bước ra vài bước, đứng ở giữa Huyền Âm cốc. Sau đó lienf một cổ kiếm ý cuộn trào như nước, lập tức xông lên mấy trăm dặm.
Khiến cho tu sĩ xung quanh đều là lắp bắp kinh hãi. Kiếm kia áp lên, mây đen cuồng dũng, vô số tà vật ở ngoại vi âm vụ cùng đa số người ở biên giới Âm Long cốc, hầu hết bị áp bách liền lùi lại mấy bước, cũng vô pháp tới gần phía trước.
Rồi sau đó là liên tục đưa ánh mắt nhìn về chỗ phát ra kiếm ý này, trên thân người Tông Thủ.
Tiếp đó là từng tiếng kinh hô, ở chỗ biên giới Âm Long cốc này liên tiếp vang lên.
- Đây là, Càn Thiên Tông Thủ!
- Vị yêu vương của Càn Thiên Sơn?
Là Tông Thủ nhất thống Đông lâm, toàn diệt Thượng Tiêu Huyền Linh tông, khiến cho Thần Tiêu vẫn lạc? Thật trẻ tuổi.
- Quả nhiên hắn đã đến.
- Là đỉnh phong kiếm ý! Đứng đầu Lục Tuyệt kiếm sao.
Tông Thủ nhíu mày, lạnh lùng quét mắt tới những người nơi đây, rồi sau đó hờ hững vung tay áo lên.
- Tất cả thất giai trở xuống! không phải con dân của Càn Thiên ta, có thể đi về!
Mặc dù hắn xem cái Âm Long cốc này là tài sản riêng, bất quá nơi này là linh trận di bảo, chưa hẳn nhất định sẽ rơi vào trong túi hắn.
Nếu như là con dân của mình, có thể lấy được cũng là không tệ. Bất quá điều kiện tiên quyết là những người này đúng là người của Đông Lâm vân lục, không có quan hệ gì với chư tông mới được. Mặc dù không chịu hiệu lực của Càn Thiên Sơn, cũng không có quan hệ gì. Hôm nay chỉ cần tự nhận là con dân của Càn Thiên, muốn vào bên trong một chuyến, liền có thể kết xuống nhân quả, ngày sau có thể tự nghĩ biện pháp mời chào bọn hắn.
Về phần hạn chế thất giai, chính là không đành lòng những tu sĩ cấp thấp này toi mạng.
Dù sao cái tính toán trong tâm lý này, là đánh vào chỗ tốt.
Rất nhiều tu sĩ ở chỗ biên duyên kia, đều là nao nao, chần chờ một chút.
Tông Thủ cũng đã chẳng muốn cùng bọn họ phân trần, kiếm ý bốc lên, cơ hồ là không đến một tức, liền tăng thêm một phần.
Không ngừng xông lên, tiêu thăng, mênh mông, huy hoàng!
Nơi này là ở trong lãnh thổ quốc gia hắn, cũng không cần vận dụng lực lượng của kiếm ý, kiếm phách. Chỉ dùng vương đạo võ học, tụ ý niệm của ngàn vạn con dân, ngưng tụ kiếm thế, là có thể nghiền ép được tất cả tu giả ở nơi đây!
Theo thời gian chuyển dời, một ít người có tu vi không đủ, mặt mày đã là liên tục tái nhợt, biết điều rối rít rút đi.
Mà còn một chút người không muốn đi, dù là mạnh như thất giai, giờ phút này mặc dù là muốn rời đi, cũng là không đi được. Liên tiếp bị cái vương đạo kiếm thế mênh mông cuồn cuộn này ép lên, đã là nửa quỳ trên mặt đất.
Tông Thủ chính là phảng phất giống như quên đám người đó đi, tựa hồ là muốn nhìn cực hạn của mình một chút, không ngừng tăng lên kiếm thế uy áp kia !
Thời gian dần trôi qua, ngay cả núi đá quanh Âm Long cốc này cũng dần dần không chịu nổi, liên tục toái tán sụp đổ.
Tông Thủ ở chỗ biên giới rơi xuống, rồi sau đó liền bình tĩnh nhìn chỗ sâu trong làn khói đen.
Âm lực tụ tập trong sương mù này, so với Tà Linh câu kia, còn phải nồng đậm hơn mấy lần.
Cũng giống như ở Trầm Luân vân hải, linh thức không có cách nào thăm dò vào mảy may.
- Cũng không biết đã chết bao nhiêu người ! Bất quá ở trong Linh giới, chỉ có chỗ như thế mới có thể uẩn dưỡng ra Âm Long.
Lông mày Lôi Động ngưng lại, lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
Mà Tông Thủ cũng khẽ vuốt cằm, nơi đây không chỉ là chết không ít người, hơn nữa phải là phần lớn tu sĩ cấp cao, mới có được âm lịch oán sát nồng nặc như vậy.
Theo hắn được biết, đầu Âm Long kia, hẳn đã đến cấp độ Tiên cảnh.
Lẽ ra cái cảnh giới này đã không thể ở lại Vân Giới mới đúng. Bất quá con thú này một mực chưa xuất thế, mà Âm Long cốc, thật ra cũng có hoàn cảnh như linh phủ thánh địa cùng cấp.
Vì vậy cũng không bị Vân Giới bài xích, cũng không có người đi quản. Tu sĩ thông thường, chính là cũng không làm được gì.
- Bất quá vừa rồi hơi thở kia quả nhiên không phải là Âm Long cốc, cũng không phải là một vật đang còn sống.
Tinh tế cảm giác, Tông Thủ là dị sắc càng sâu.
- Không giống vật còn sống, ở trong cái hơi thở kia, lại hàm chứa hồn lực, chẳng lẽ là khí linh?
Cấp bậc này, ít nhất cũng phải là pháp bảo đứng đầu.
Cái hồn niệm này chấn động, phảng phất như đang cầu cứu. Hẳn là trải qua vạn năm, bản thân pháp bảo đã tiếp cận suy vong.
Kim Vô Hối chú ý, nhưng lại là chỗ khác. Liên tục lấy ra mấy cái phù lục, đánh vào trong sơn cốc.
Rồi sau đó trong chốc lát, cũng là khe khẽ gật đầu:
- Cấm chế nơi này, quả nhiên đã có sơ hở.
Long Điện cũng là như thế, trăm triệu năm thời gian. Vốn là một cấm chế linh trận hoàn mỹ không tì vết, cũng bắt đầu xuất hiện tổn hại.
Thời gian vạn năm ở Vân Giới, động phủ tiên nhân cùng di tích thời thượng cổ được lưu lại, phần lớn đều bị phá trừ, vơ vét sạch sẽ.
Bất quá những bộ phận còn lại, mới thật sự là tinh hoa.
Bởi vì lấy lực lượng của chư tông ở Đông Lâm vân lục, cũng đồng dạng không thể phá mở, chỉ có thể đặt ở một bên, chờ đợi có một ngày, cái linh trận này tự mình sụp đổ, hoặc là chờ đến ngày cường giả chư tông trở về.
Âm Long cốc liền là như thế, mười mấy năm trước khi hiệu quả của huyễn thuật bị nghiền nát, liền có người phát giác.
Nhưng cho đến lúc này, cũng không có người có thể nhẹ nhàng động đến!
Tông Thủ chú ý nhất đấy, vẫn là con Âm Long kia. Theo ta quan sát cả buổi, đều không thể phát giác chỗ của nó.
Ngược lại là nhìn hấy ở trong cái âm vụ này, có vô số tà mị, hướng về phía hắn giương nanh múa vuốt. Có ý đối với đạt được tham lam, cũng có sợ hãi uy hiếp.
Tính tính toán toán thời gian, lúc này cần phải dời đến thời điểm Âm Long này ngủ say mới có thể tiến vào.
Lại nhìn về bốn phía nơi này, nếu đổi lại ở dĩ vãng, Càn Thiên Sơn có chí ít hai mươi quân trấn thường trú nơi này để khu trục tu sĩ.
Không lâu trước đó, chỉ vì muốn đối kháng Thiên Thành Minh, rồi sau đó lại tiến công chiếm đóng chư thành. Nơi đóng quân này đều bị hắn điều đi chỗ khác, giờ phút này như cũ vẫn chưa trở lại.
Lúc này ven rìa sơn cốc, đã hàng trăm hàng ngàn tu sĩ hội tụ ở đây. Ánh mắt mong đợi, lại kiêng kỵ những linh cấm còn sót lại cùng tà vật ở bên trong cốc.
Một số người tự hỏi thực lực không tệ, lá gan lại lớn, đã không quan tâm, trực tiếp xâm nhập tiến vào.
Lại thường thường chỉ trong giây lát, ở trong âm vụ kia, liền truyền ra tiếng kêu thảm thiết của mấy người, khiến cho người khác sởn hết cả gai ốc.
Lôi Động thấy thế, hơi hơi cười lạnh:
- To gan lớn mật! Cái chỗ này, dù linh trận đã phá, hai người chúng ta cũng không dám tùy tiện xâm nhập. Những người này ngược lại là rất tốt, hắc! Đây gọi là người chết vì tiền, chim chết vì ăn.
Tông Thủ cũng là khẽ lắc đầu, bỗng dưng bước ra vài bước, đứng ở giữa Huyền Âm cốc. Sau đó lienf một cổ kiếm ý cuộn trào như nước, lập tức xông lên mấy trăm dặm.
Khiến cho tu sĩ xung quanh đều là lắp bắp kinh hãi. Kiếm kia áp lên, mây đen cuồng dũng, vô số tà vật ở ngoại vi âm vụ cùng đa số người ở biên giới Âm Long cốc, hầu hết bị áp bách liền lùi lại mấy bước, cũng vô pháp tới gần phía trước.
Rồi sau đó là liên tục đưa ánh mắt nhìn về chỗ phát ra kiếm ý này, trên thân người Tông Thủ.
Tiếp đó là từng tiếng kinh hô, ở chỗ biên giới Âm Long cốc này liên tiếp vang lên.
- Đây là, Càn Thiên Tông Thủ!
- Vị yêu vương của Càn Thiên Sơn?
Là Tông Thủ nhất thống Đông lâm, toàn diệt Thượng Tiêu Huyền Linh tông, khiến cho Thần Tiêu vẫn lạc? Thật trẻ tuổi.
- Quả nhiên hắn đã đến.
- Là đỉnh phong kiếm ý! Đứng đầu Lục Tuyệt kiếm sao.
Tông Thủ nhíu mày, lạnh lùng quét mắt tới những người nơi đây, rồi sau đó hờ hững vung tay áo lên.
- Tất cả thất giai trở xuống! không phải con dân của Càn Thiên ta, có thể đi về!
Mặc dù hắn xem cái Âm Long cốc này là tài sản riêng, bất quá nơi này là linh trận di bảo, chưa hẳn nhất định sẽ rơi vào trong túi hắn.
Nếu như là con dân của mình, có thể lấy được cũng là không tệ. Bất quá điều kiện tiên quyết là những người này đúng là người của Đông Lâm vân lục, không có quan hệ gì với chư tông mới được. Mặc dù không chịu hiệu lực của Càn Thiên Sơn, cũng không có quan hệ gì. Hôm nay chỉ cần tự nhận là con dân của Càn Thiên, muốn vào bên trong một chuyến, liền có thể kết xuống nhân quả, ngày sau có thể tự nghĩ biện pháp mời chào bọn hắn.
Về phần hạn chế thất giai, chính là không đành lòng những tu sĩ cấp thấp này toi mạng.
Dù sao cái tính toán trong tâm lý này, là đánh vào chỗ tốt.
Rất nhiều tu sĩ ở chỗ biên duyên kia, đều là nao nao, chần chờ một chút.
Tông Thủ cũng đã chẳng muốn cùng bọn họ phân trần, kiếm ý bốc lên, cơ hồ là không đến một tức, liền tăng thêm một phần.
Không ngừng xông lên, tiêu thăng, mênh mông, huy hoàng!
Nơi này là ở trong lãnh thổ quốc gia hắn, cũng không cần vận dụng lực lượng của kiếm ý, kiếm phách. Chỉ dùng vương đạo võ học, tụ ý niệm của ngàn vạn con dân, ngưng tụ kiếm thế, là có thể nghiền ép được tất cả tu giả ở nơi đây!
Theo thời gian chuyển dời, một ít người có tu vi không đủ, mặt mày đã là liên tục tái nhợt, biết điều rối rít rút đi.
Mà còn một chút người không muốn đi, dù là mạnh như thất giai, giờ phút này mặc dù là muốn rời đi, cũng là không đi được. Liên tiếp bị cái vương đạo kiếm thế mênh mông cuồn cuộn này ép lên, đã là nửa quỳ trên mặt đất.
Tông Thủ chính là phảng phất giống như quên đám người đó đi, tựa hồ là muốn nhìn cực hạn của mình một chút, không ngừng tăng lên kiếm thế uy áp kia !
Thời gian dần trôi qua, ngay cả núi đá quanh Âm Long cốc này cũng dần dần không chịu nổi, liên tục toái tán sụp đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.