Thần Hoàng

Chương 626: Long Linh huyết sinh. (1)

Khai Hoang

21/07/2014

Lẽ ra dùng thực lực như vậy ở Vân Giới có thể tùy ý tìm một Địa cấp tông môn để được che chở hoặc phụ thuộc một nước nào đó.

Nhưng có thể bởi vì lo lắng bí mật chế phù trọng yếu nhất của tông môn bị chư phái lấy cớ trừng phạt. Hai mươi năm qua cũng chỉ có thể khốn cư tại một hòn đảo ở vân hải, không khác Ma Sơn tông lắm.

Mà lúc này tuy là đầu nhập Càn Thiên sơn nhưng đối với họ vẫn tồn tại ý nghĩ phòng bị.

Bất quá hắn đối với bí thuật chế này đích thực cũng có lòng muốn biết.

Hai người này đều là phù đạo đại sư, linh pháp rất cao minh. Tông Thủ tìm ra chủ yếu là vì đại trận Thập Tuyệt Khung Không này.

Nhưng nếu muốn toàn diện đối kháng Lăng Vân tông chỉ với hai người còn chưa đủ, cũng tuyệt đối không thể quá mức dựa vào, cần có cường giả thay thế.

Trước kia không nhận tội đó là lo lắng áp chế không nổi ngược lại cắn trả bản thân. Hiện nay, vô luận là bản thân hắn hay là Huyết Vân Kỵ đều có thể chấn nhiếp, dủ để mời mấy cung phụng ứng đối chư tông.

Dùng tình hình hôm nay đoán chừng nhất nhiều nửa tháng, Long Tượng thành Dương Phàm sẽ làm khó dễ, thời gian càng ngày càng gấp.

Tiếp theo Tông Thủ lại lấy ra một ngọc giản. Đúng là thứ lấy được trong công đức lâu, thoáng phân biệt phương hướng một chút rồi cứ tiếp tục đi về phía đông.

Ước chừng nửa ngày Tông Thủ bỗng nhiên dừng lại.

- Có lẽ chính là chỗ này!

Nhìn bốn phía một chút, Tông Thủ liên tục đánh ra hơn mười cái ấn quyết, linh quang tỏa ra, xung quanh hai bàn tay hắn bỗng dưng xuất hiện một tầng vân vụ bị hồn lực của Tông Thủ cường hành sắp xếp sang một bên.

Mấy người cùng nhau đi được ngàn trượng thì một tòa thạch điện cự đại xuất hiện ở trước mắt Tông Thủ.

Thạch điện khôi vĩ phiêu phù giữa không trung, nếu đứng trên không trung nhìn xuống có thể phát hiện sau nó là một tòa kiến trúc, nhưng đã hoang vu và vị tàn phá. Rất nhiều địa phương chỉ còn là một mảnh phế tích.

Trong đó đại bộ phận đều ẩn một tầng ngũ sắc quang màng không nhìn rõ hình dạng lắm.

Lại dùng linh giác cảm ứng thì có thể cảm giác không gian này là một linh trận khổng lồ phân cách trở thành mảnh vỡ.

Trước cửa điện còn tụ tập trăm nhân ảnh chia làm mười mấy nhóm chiếm cứ một góc.

Vừa mới đến tận đây, Tông Thủ thì có thể cảm giác được Lôi Đình Dực Giao tiềm phục trên cánh tay hắn đang than nhẹ một kiếng như muốn bay lên trời.

Mà Tông Nguyên bên kia cũng như có điều suy nghĩ:

- Nơi này là một trong thượng cổ Long điện?

Tông Thủ ừ một tiếng, xem như trả lời. Lôi Đình Dực Giao của hắn có thể cảm giác được, Long Hồn trên người Tông Nguyên tự nhiên cũng sẽ phản ứng.



Thời cổ đại, thế giới long tộc cực kỳ cường thịnh, là một trong chúa tể Vân Giới mãi tới khi Vân Hoang dị biến của Vân Giới khiến rất nhiều thế giới cường hành xâm nhập. Nhiều lần chịu trọng thương cuối cùng cả tộc vội vàng thối lui ra khỏi bên ngoài Vân Giới.

Mà Long điện chính là một trong phế tích long tộc lưu lại nghe nói là thánh địa của long tộc. Toàn bộ Vân Giới chỉ có chín cái!

Đây cũng là nguyên nhân mà Tông Thủ nhận.

Một mặt là thuận tiện, một mặt khác là có chỗ tốt.

Nếu có thể ở bên trong tìm được cái gì đó tốt đối với Lôi Đình Dực Giao thì nhất định phải vào.

Tông Thủ ngự kiếm tiến vào cửa thạch điện, hắn dùng lệnh bài che khuôn mặt của mình rồi lấy thân phận Tông Thủ bước tới bên ngoài bậc thang.

Chuyện lần này chỉ cần hoàn thành là được, vô luận là Tông Thủ hay là Đàm Thu cũng không sao.

Yêu cầu trong ngọc giản cũng tận lực không muốn có quan hệ gì với Thương Sinh Đạo.

Tông Thủ ngưng mắt nhìn chung quanh, chỉ thấy mọi người nơi này cũng đều dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn sang.

Có một số người mắt lộ hàn ý, trong lúc mơ hồ tản ra sát cơ.

Tông Thủ không ngoài ý muốn, hôm nay không chỉ là danh tự Đàm Thu chiến đang cùng Tuyệt Dục đã vang danh Vân Giới.

Danh tiếng của Tông Thủ cũng đồng dạng là thanh danh lan xa, đặc biệt là phiến địa vực Đông Lâm Vân Giới này, căn bản là mỗi người đều biết.

Đặc biệt đại tông Đông Lâm đã bị thua thiệt trong tay hắn sớm đã hận không thể ăn thịt lột da hắn.

Có câu thế nào nhỉ? Người có tên, cây có bóng.

Tông Thủ cười khinh thường, không thèm để ý tiếp tục đi tuần tra bốn phía, sau đó ánh mắt hắn hơi lộ ra vẻ ngoài ý muốn.

Ba bóng người ở góc bên trái kia thì có hai người quen, một người khác hình như cũng quen.

Lúc này dùng thân phận Tông Thủ tới quả nhiên là đúng đắn.

Đi nhanh trực tiếp đứng ở trước mặt một nam hai nữ, nhìn thấy Tông Thủ, trên mặt hai nữ hài lộ vẻ vui mừng, còn người còn lại khuôn mặt kinh ngạc xen lẫn mờ mịt.

- Đúng là trùng hợp, cô cùng hai vị hữu duyên. Phi Sương, Phi Hàn, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?

Nhị nữ đương nhiên là tỷ muội Diệp Phi Sương cùng Diệp Phi Hàn vài năm trước đó gặp ở Thủy Tiên hồ.

Hơn hai năm không gặp, hai nàng đều đạt tới lục giai chi cảnh. Vô luận dáng người diện mạo đều giống hai năm trước không có gì biến hóa, vẫn có bộ dáng mười lăm.



Còn có người thanh niên bên cạnh sắc mặt lạnh lùng, con ngươi màu xanh da trời không biểu lộ.

Tông Thủ nhìn người này sau đó ánh mắt cũng có chút nheo lại:

-Vị này chắc là thúc phụ hai tỷ muội các ngươi muốn tìm?

Hắn đã có chín thành nắm chắc xác định người này chính là Hàn Giao trong hồ Thủy Tiên.

Nói như vậy tỷ muội Phi Hàn Phi Sương quả nhiên là long tộc nhất mạch? Nhưng vì sao có thể biến hóa sớm như vậy?

- Phi Sương, Phi Hàn? Ai cho ngươi gọi tên chúng ta? Chúng ta và ngươi không có thân cận như vậy.

Thần sắc Diệp Phi Sương biến đổi lại khôi phục lạnh như băng, tiếp theo ẩn hàm khinh thường hừ lạnh một tiếng:

- Đây chỉ là một nô bộc nhà ta mà thôi, sao có thể là thúc phụ của ta?

Tông Thủ giật mình trong lòng, trách không được vừa rồi cảm giác có chút không đúng.

Lúc trước rời đi từ giữa hồ chưa từng nhìn băng đảo ở trong hồ, ký ức của hắn vẫn còn mới.

Mà người thanh niên trước mắt tạo ra áp lực không đáng nhắc tới.

Có thể nói là trực tiếp xem nhẹ.

Phi Hàn bên kia sững sờ một lát rồi mới hơi cà lăm chỉ vào Tông Thủ nói:

- Ngươi, ngươi, ngươi thật sự là Thủ đệ, Tông Thủ?

Tông Nguyên đã sớm sinh lòng bất mãn, lúc này nghe vậy lập tức nhíu mày:

- Làm càn! Quân thượng nhà ta là Yêu Vương Càn Thiên Sơn. Ngươi là người phương nào dám gọi thẳng tên của điện hạ?

Diệp Phi Hàn lại càng hoảng sợ, khí tức cũng theo đó cứng lại mang theo cảm giác không tin tưởng, hai năm trước Tông Thủ chỉ là mới vừa vào tiên thiên mà thôi, lúc này đã là thất giai!

Khí thế càng khiếp người, hắn đứng ở nơi đó ngoại trừ nụ cười có vẻ đáng ghét thì thật có vài phần ung dung cao quý.

Tông Thủ này chẳng lẽ thật sự là Càn Thiên Sơn Yêu Vương?

- Không được gọi thủ đệ thì gọi là ca ca! Quả nhiên Phi Hàn muội muội đáng yêu hơn.

Vừa nói Tông Thủ vừa cười nhéo nhéo khuôn mặt Diệp Phi Hàn. Trong lòng thoáng đắc ý, hai năm rưỡi không gặp, mình vẫn cao hơn nha đầu kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook