Chương 1165: Ma đao chi thạch
Khai Hoang
30/09/2014
Từ hàng vạn hóa thành hàng nghìn, hàng nghìn lại hóa thành hàng trăm, đến cuối hợp thành ba đạo ánh sáng căm hận tột cùng.
Dù là nghìn vạn đóa lê nhưng thực ra cần chống đỡ chỉ có ba thương này mà thôi.
Phật Thiên chi hỏa ngược lại lại khiến cho người ta sinh ra cảm giác kiêng kị!
Nóng quá, cảm giác như toàn thân bị thiêu đốt, chân khí và cả tâm thức đều sôi trào rất khó điều khiển.
Nếu không phải mấy tháng này mượn sức khắc ân chế ngự Long Nha kiếm, rèn luyện khả năng điều khiển linh lực, loại bỏ điều cấm kị của Thất Cương Huyền Đình điển.
Chỉ là những đám lửa trắng này sẽ thiêu chết hắn.
Nguyên Nhất Chi Âm!
Kiếm quang vụt sáng, đôi cánh sét dài năm nghìn trượng sau lưng thu lại, hóa thành một con rồng lửa màu đen, uốn mình lượn trên Vô Danh kiếm.
Trên bầu trời lấp lánh, có có ba thanh kiếm tấn công mãnh liệt vào thương ảnh khiến ngàn vạn đóa hoa lê đều lần lượt vụt tắt.
Ngàn đóa hoa sấm mãnh liệt xung đột với những đốm lửa trắng phiêu dạt tạo thành từng trận âm thanh bạo liệt.
Thân ảnh Tông Thủ lần thứ hai không khống chế được, nhanh chóng ngã xuống, lại bị cỗ lực mạnh mẽ tấn cống, gần như rơi thẳng vào kẽ nứt trong không trung.
Nhưng mười trượng xung quanh vẫn là kiếm vực chưa bị phá vỡ của hắn.
Ngàn vạn đóa hoa lê, cứ bay đến trước mặt Tông Thủ mười trượng đều bay ngoặt trở lại.
Dù có là đá bàn thạch cứng rắn đến đâu, nếu cứ để mặc những đợt sóng kia liên tiếp cọ xát mài mòn cũng không thể sừng sững đứng đó mãi được.
Khí thế mãnh liệt chấn động, phải đến khi khoảng không xung quanh nát vụn, người thanh niên kia mới phát ra một tiếng hừ lạnh.
- Yên Trần!
Thương ảnh lập tức biến đổi, những bông hoa lê trắng bạc khắp bầu trời lập tức thu lại.
Ngàn vạn đạo ánh sáng trắng bạc ngưng tụ thành một sợ dây mạnh mẽ quật tới.
Vẫn mạnh mẽ bá đạo như cũ, gần như là chắc chắn không thể chặt đứt.
Tất cả mọi thứ mà thương ảnh lướt qua đều tan thành tro bụi!
Đồng tử Tông Thủ co rút lại, cẩn thận quan sát, lại chỉ thấy một đạo thương ảnh trong tầm nhìn của hắn phân ta thành mười, mười lại hóa trăm, trăm hóa nghìn, phân thành vạn đạo.
Rõ ràng chỉ là một thương đam tới mà lại hóa thành vạn đạo thương ảnh.
Hít sâu một hơi, Tông Thủ thời khắc này cũng đang tập trung hết tất cả sức mạnh.
Hai mươi tư thanh Long Nha kiếm, lượn vờn xung quanh, dấy lên thành một đợt sóng.
Sau đó hợp lại một điểm, một thanh kiếm lao thẳng vào khoảng không.
Một tiếng “Keeng” đến chói tai làm chấn động không gian hư không.
Tông Thủ cũng cảm nhận thấy kiếm lực của mình bị phá giải, kiếm ảnh lại một lần nữa tản ra.
Hai mươi tư thanh Long Nha kiếm bay ra trước, sau đó Vô Danh kiếm trong tay cũng bị cỗ lực bang bạc này đánh bật ra!
Gan bàn tay bị xé rách, da thịt toàn thân đều nứt hết ra, máu tươi phun ra như suối.
Toàn thân trong nháy mắt bị máu tươi nhuộm đỏ.
Quá mạnh!
Tông Thủ hiện tại chỉ cảm thấy toàn bộ kinh mạch của mình đều bị khí lực từ cây thương kia phá nát.
Không chỉ là phép sử dụng Hắc-Bạch động mà cả việc mượn lực phản kích
Khi đối diện với người này đều trở nên như vậy. ấp chế lực, sử dụng lực đều kém hắn không ít, nhưng sau trăm kích này, một khi đã xuất thương, thì tuyệt đối mạnh gấp mấy lần khi mới bắt đầu!
Phương pháp Vấn đạo mà mình lực chọn cư nhiên bị người ta dễ dàng nhìn thấu.
Một thương nhắm thẳng vào nguyên thần của hắn.
Tông Thủ cười khổ, may mà hai pho tượng Hắc Bạch Nhị động của hắn vẫn ẩn hiện trong thần chí hắn.
Mà Thập Bát Tự chân phù, mà Thập Tinh Thần đạo chủng lại càng hỗn loạn hơn.
Trước khi từ nhiều hóa ít, đây mới chính là căn bản thật của hắn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ có thất bại, không có đường thắng.
Trong lòng hiện lên nghìn ý niệm nhưng vẫn như cũ không có lấy một nửa cơ hội thắng, Tông Thủ không khỏi lắc đầu thở dài.
Quả nhiên vẫn chưa phải là đối thủ của người này, cũng còn rất xa với có thể tiến thêm một bậc để cũng với nhân vật thiên tư tuyệt diễm này giao đấu.
Quả nhiên là quá miễn cưỡng, cũng không cam lòng, thực lực kém một bậc, nhưng một bậc ấy chẳng khác nào khoảng cách giữa trời với đất cả.
Nếu là cũng một cảnh giới, còn có thể đấu một trận.
Muốn thắng được người này nhất định cần có đột phá thêm một linh cảnh nữa mới được.
Ý nghĩ này hiện lên, Tông Thủ liền lập tức gạt bỏ.
Thương kiếm của hai người trong không gian Giới Hà liên tiếp va chạm, vừa một kiếm lao tới lại có ngay một thương xuất ra. Cây thương rung động mãnh liệt, cuối cùng ngay cả mười thanh Thập Tuyệt Ngự Đạo Long Nha kiếm xung quanh hắn cũng bị đánh tan.
Thần thái của người thanh niên kia lộ ra vẻ dữ tợn.
- Tông Thủ ngươi lúc trước giết Tử nhi cũng để nàng được chết một cách thống khoái. Niệm tình ngươi là con trai dì tư, cũng là người trong Lục gia, ta sẽ không dùng những phương pháp kiểu Oan Tâm quát cốt đền dày vò hành hạ ngươi, hôm nay đem ngươi chôn cùng nàng là được!
Tiếng nói vừa dứt, ngàn vạn đóa hoa lê cùng vô số thương ảnh lần lượt lao xuống.
Mang theo sức mạnh khốc liệt oanh tạc toàn bộ khu vực xung quanh Tông Thủ, không để sót chỗ nào.
Tông Thủ đứng vững trong không trung, cũng không hề phản kháng lại. Lúc này hắn cầm Vô Danh kiếm tránh được, ngoài mấy thanh kiếm bảo vệ quanh thân còn chưa hiện ra thì bản thân hiện nay đúng là vô lực chống cự.
Nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên, tựa hồ mặc kệ chuyện sinh tử.
Chỉ đem ý nghĩ kia khai triển, cảm ứng từ xa với những viên Tinh Thìn Long Đan kia.
- Vậy sao? Nếu chỉ có những lời này, các hạ sao không nói sớm một chút? Hôm nay thua một cách tâm phục khẩu phục.
Đánh không được thì phải chuồn thôi.
Từ khi có được sức mạnh của Trụ Thư, sống cho đến ngày hôm nay, rốt cuộc hôm nay chính là lần đầu tiên đến nỗi phải chật vật chạy trối chết thế này.
Hắn còn chưa nói hết, toàn bộ thân ảnh đã bị nghìn đạo thương ảnh kia đâm nát không chừa một nửa điểm.
Chỉ là sau một màn kia, người thanh niên cầm thương không hề vui mừng mà ngược lại vô cùng tức giận.
Y gầm lên giận dữ, thương ảnh tụ lại trong không trung, rít gào lên như đang phát tiết hết toàn bộ phẫn nộ, uất hận trong lồng ngực.
Ngay trước mắt y, phần thân xác đã cụt mất hai tay, thần hồn lúc hợp lúc tán của Tông Thủ lại có thể trong khoảnh khắc cuối cùng tránh thoát mũi thương lao đến.
Một khắc sau đó, mảnh Giới Hà hư không một lần nữa trở lại yên bình.
Trên mặt người thanh niên cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lần giao thủ vừa rồi, không hiểu người này làm sao có thể thi triển phương pháp Độn Di trong không trung.
Chỉ là một tia chớp lóe trong không trung, thoáng chốc đã biến mất.
Chỉ biết là thuật Thời Không Độn Di thuật (thuật độn thổ trong không gian và thời gian), lại có cả khí tức của Thuấn Không Chi Long.
Đột ngột khai triển, không có một nửa điểm dấu hiệu.
Thật không biết người này đã làm như thế nào.
Người thanh niên mang thương nhíu mày, ánh mắt sắc nhọn nhìn quét qua xung quanh.
Toàn thân bị ngọn lửa trắng bạc thiêu đốt, sắc mặt người thanh niên trở nên đỏ ửng.
Dù là nghìn vạn đóa lê nhưng thực ra cần chống đỡ chỉ có ba thương này mà thôi.
Phật Thiên chi hỏa ngược lại lại khiến cho người ta sinh ra cảm giác kiêng kị!
Nóng quá, cảm giác như toàn thân bị thiêu đốt, chân khí và cả tâm thức đều sôi trào rất khó điều khiển.
Nếu không phải mấy tháng này mượn sức khắc ân chế ngự Long Nha kiếm, rèn luyện khả năng điều khiển linh lực, loại bỏ điều cấm kị của Thất Cương Huyền Đình điển.
Chỉ là những đám lửa trắng này sẽ thiêu chết hắn.
Nguyên Nhất Chi Âm!
Kiếm quang vụt sáng, đôi cánh sét dài năm nghìn trượng sau lưng thu lại, hóa thành một con rồng lửa màu đen, uốn mình lượn trên Vô Danh kiếm.
Trên bầu trời lấp lánh, có có ba thanh kiếm tấn công mãnh liệt vào thương ảnh khiến ngàn vạn đóa hoa lê đều lần lượt vụt tắt.
Ngàn đóa hoa sấm mãnh liệt xung đột với những đốm lửa trắng phiêu dạt tạo thành từng trận âm thanh bạo liệt.
Thân ảnh Tông Thủ lần thứ hai không khống chế được, nhanh chóng ngã xuống, lại bị cỗ lực mạnh mẽ tấn cống, gần như rơi thẳng vào kẽ nứt trong không trung.
Nhưng mười trượng xung quanh vẫn là kiếm vực chưa bị phá vỡ của hắn.
Ngàn vạn đóa hoa lê, cứ bay đến trước mặt Tông Thủ mười trượng đều bay ngoặt trở lại.
Dù có là đá bàn thạch cứng rắn đến đâu, nếu cứ để mặc những đợt sóng kia liên tiếp cọ xát mài mòn cũng không thể sừng sững đứng đó mãi được.
Khí thế mãnh liệt chấn động, phải đến khi khoảng không xung quanh nát vụn, người thanh niên kia mới phát ra một tiếng hừ lạnh.
- Yên Trần!
Thương ảnh lập tức biến đổi, những bông hoa lê trắng bạc khắp bầu trời lập tức thu lại.
Ngàn vạn đạo ánh sáng trắng bạc ngưng tụ thành một sợ dây mạnh mẽ quật tới.
Vẫn mạnh mẽ bá đạo như cũ, gần như là chắc chắn không thể chặt đứt.
Tất cả mọi thứ mà thương ảnh lướt qua đều tan thành tro bụi!
Đồng tử Tông Thủ co rút lại, cẩn thận quan sát, lại chỉ thấy một đạo thương ảnh trong tầm nhìn của hắn phân ta thành mười, mười lại hóa trăm, trăm hóa nghìn, phân thành vạn đạo.
Rõ ràng chỉ là một thương đam tới mà lại hóa thành vạn đạo thương ảnh.
Hít sâu một hơi, Tông Thủ thời khắc này cũng đang tập trung hết tất cả sức mạnh.
Hai mươi tư thanh Long Nha kiếm, lượn vờn xung quanh, dấy lên thành một đợt sóng.
Sau đó hợp lại một điểm, một thanh kiếm lao thẳng vào khoảng không.
Một tiếng “Keeng” đến chói tai làm chấn động không gian hư không.
Tông Thủ cũng cảm nhận thấy kiếm lực của mình bị phá giải, kiếm ảnh lại một lần nữa tản ra.
Hai mươi tư thanh Long Nha kiếm bay ra trước, sau đó Vô Danh kiếm trong tay cũng bị cỗ lực bang bạc này đánh bật ra!
Gan bàn tay bị xé rách, da thịt toàn thân đều nứt hết ra, máu tươi phun ra như suối.
Toàn thân trong nháy mắt bị máu tươi nhuộm đỏ.
Quá mạnh!
Tông Thủ hiện tại chỉ cảm thấy toàn bộ kinh mạch của mình đều bị khí lực từ cây thương kia phá nát.
Không chỉ là phép sử dụng Hắc-Bạch động mà cả việc mượn lực phản kích
Khi đối diện với người này đều trở nên như vậy. ấp chế lực, sử dụng lực đều kém hắn không ít, nhưng sau trăm kích này, một khi đã xuất thương, thì tuyệt đối mạnh gấp mấy lần khi mới bắt đầu!
Phương pháp Vấn đạo mà mình lực chọn cư nhiên bị người ta dễ dàng nhìn thấu.
Một thương nhắm thẳng vào nguyên thần của hắn.
Tông Thủ cười khổ, may mà hai pho tượng Hắc Bạch Nhị động của hắn vẫn ẩn hiện trong thần chí hắn.
Mà Thập Bát Tự chân phù, mà Thập Tinh Thần đạo chủng lại càng hỗn loạn hơn.
Trước khi từ nhiều hóa ít, đây mới chính là căn bản thật của hắn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ có thất bại, không có đường thắng.
Trong lòng hiện lên nghìn ý niệm nhưng vẫn như cũ không có lấy một nửa cơ hội thắng, Tông Thủ không khỏi lắc đầu thở dài.
Quả nhiên vẫn chưa phải là đối thủ của người này, cũng còn rất xa với có thể tiến thêm một bậc để cũng với nhân vật thiên tư tuyệt diễm này giao đấu.
Quả nhiên là quá miễn cưỡng, cũng không cam lòng, thực lực kém một bậc, nhưng một bậc ấy chẳng khác nào khoảng cách giữa trời với đất cả.
Nếu là cũng một cảnh giới, còn có thể đấu một trận.
Muốn thắng được người này nhất định cần có đột phá thêm một linh cảnh nữa mới được.
Ý nghĩ này hiện lên, Tông Thủ liền lập tức gạt bỏ.
Thương kiếm của hai người trong không gian Giới Hà liên tiếp va chạm, vừa một kiếm lao tới lại có ngay một thương xuất ra. Cây thương rung động mãnh liệt, cuối cùng ngay cả mười thanh Thập Tuyệt Ngự Đạo Long Nha kiếm xung quanh hắn cũng bị đánh tan.
Thần thái của người thanh niên kia lộ ra vẻ dữ tợn.
- Tông Thủ ngươi lúc trước giết Tử nhi cũng để nàng được chết một cách thống khoái. Niệm tình ngươi là con trai dì tư, cũng là người trong Lục gia, ta sẽ không dùng những phương pháp kiểu Oan Tâm quát cốt đền dày vò hành hạ ngươi, hôm nay đem ngươi chôn cùng nàng là được!
Tiếng nói vừa dứt, ngàn vạn đóa hoa lê cùng vô số thương ảnh lần lượt lao xuống.
Mang theo sức mạnh khốc liệt oanh tạc toàn bộ khu vực xung quanh Tông Thủ, không để sót chỗ nào.
Tông Thủ đứng vững trong không trung, cũng không hề phản kháng lại. Lúc này hắn cầm Vô Danh kiếm tránh được, ngoài mấy thanh kiếm bảo vệ quanh thân còn chưa hiện ra thì bản thân hiện nay đúng là vô lực chống cự.
Nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên, tựa hồ mặc kệ chuyện sinh tử.
Chỉ đem ý nghĩ kia khai triển, cảm ứng từ xa với những viên Tinh Thìn Long Đan kia.
- Vậy sao? Nếu chỉ có những lời này, các hạ sao không nói sớm một chút? Hôm nay thua một cách tâm phục khẩu phục.
Đánh không được thì phải chuồn thôi.
Từ khi có được sức mạnh của Trụ Thư, sống cho đến ngày hôm nay, rốt cuộc hôm nay chính là lần đầu tiên đến nỗi phải chật vật chạy trối chết thế này.
Hắn còn chưa nói hết, toàn bộ thân ảnh đã bị nghìn đạo thương ảnh kia đâm nát không chừa một nửa điểm.
Chỉ là sau một màn kia, người thanh niên cầm thương không hề vui mừng mà ngược lại vô cùng tức giận.
Y gầm lên giận dữ, thương ảnh tụ lại trong không trung, rít gào lên như đang phát tiết hết toàn bộ phẫn nộ, uất hận trong lồng ngực.
Ngay trước mắt y, phần thân xác đã cụt mất hai tay, thần hồn lúc hợp lúc tán của Tông Thủ lại có thể trong khoảnh khắc cuối cùng tránh thoát mũi thương lao đến.
Một khắc sau đó, mảnh Giới Hà hư không một lần nữa trở lại yên bình.
Trên mặt người thanh niên cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lần giao thủ vừa rồi, không hiểu người này làm sao có thể thi triển phương pháp Độn Di trong không trung.
Chỉ là một tia chớp lóe trong không trung, thoáng chốc đã biến mất.
Chỉ biết là thuật Thời Không Độn Di thuật (thuật độn thổ trong không gian và thời gian), lại có cả khí tức của Thuấn Không Chi Long.
Đột ngột khai triển, không có một nửa điểm dấu hiệu.
Thật không biết người này đã làm như thế nào.
Người thanh niên mang thương nhíu mày, ánh mắt sắc nhọn nhìn quét qua xung quanh.
Toàn thân bị ngọn lửa trắng bạc thiêu đốt, sắc mặt người thanh niên trở nên đỏ ửng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.