Chương 1453: Mạnh gấp trăm lần (2)
Khai Hoang
18/11/2014
Lần này dứt khoát tách ra, chỉ chịu sự giám sát của hắn cùng với Tham Nghị Điện Ngự Sử Đài. Ngày sau xử án, cũng không bị nội các chư bộ và
những quyền quý kia ảnh hưởng nữa.
- Có pháp tất theo sao?
Nhậm Bác thì thào tự nói, sau đó cười khổ. Mặc dù hắn tự hỏi thanh liêm, nhưng kỳ thật cũng không phải không có khuyết điểm nhỏ nào.
Vân Giới Nho Môn, luôn luôn cho rằng nhân tình lớn hơn quốc pháp. Cho nên mới có người cho rằng giáo lý thánh nhân lẽ thẳng khí hùng.
Nhưng nếu có pháp không thuận theo, mỗi người làm việc thiên tư, mặc dù thực lực quốc gia có cường đại hơn đi nữa cũng sẽ bị suy yếu, chậm rãi mục nát căn cơ.
Quân thượng đối với Nho gia, quả nhiên đã cực kỳ phản cảm.
Mà lúc này quan viên tham nghị vẫn ở lại Đại Càn, hoặc là đối với Tông Thủ trung thành và tận tâm, khăng khăng một mực. Hoặc là thanh liêm ngay thẳng, không sợ Ma Môn uy hiếp. Hoặc là coi trọng Đại Càn, trong lòng có ý đầu cơ.
Tông Thủ dốc hết sức phổ biến, Nhậm Bác tuy có lòng ngăn cản nhưng cũng không thể tránh được.
Mà chính sách quan trọng thứ hai chính là phụ cấp nông nhân.
Việc này Nhậm Bác không ý kiến, hiện giờ linh triều nổi lên. Võ giả Linh Sư, đơn giản liền có thể thu hoạch được đại lượng.
Ngược lại người làm nghề nông càng ngày càng ít. Dùng tiền tài phụ cấp, khiến nông nhân có thể duy trì sinh kế, chính là thiện chính, là kế sách trọng nông.
Nhưng mà chuyện thứ ba lại khiến Nhậm Bác hãi hùng khiếp vía, lưng lạnh cả người.
Ý Tông Thủ đúng là muốn dồn định tất cả người có vụ công ở Đại Càn, bảo đảm tiền lương tối thiểu, hạn chế thời gian vụ công. Càng muốn từ trong thu nhập, thông qua không ít khoản tiền. Lệnh cho nội các cũng chế định kế sách dưỡng lão như những quân nhân kia
Phương pháp này quả thật là vì con dân Đại Càn, khiến những công nhân kia có thể cơm no áo ấm.
Nhậm Bác biết rõ việc này nếu phổ biến ra, Đại Càn không biết có bao nhiêu quyền quý sẽ hận hắn đến tận xương.
Về phần chi, bộ phận cấp phát, lập quỹ dưỡng lão cho những khổ công kia vẫn không coi vào đâu. Tông Thủ không muốn đầu nhập số tiền kia vào trong quân, hắn cũng không thể tránh được.
Chỉ là sách lược này, hắn nhất định phải khuyên can.
- Công nhân làm thuê lương bổng, đều do cố chủ giải quyết. Lương bổng nếu cao, công nhân tự nhiên sẽ vui mừng, cam tâm tình nguyện tìm nơi nương tựa; lương bổng nếu thấp thì nhất định sẽ không người nào thèm làm. Cần gì triều đình cưỡng chế? Còn nữa, hiện giờ cũng không phải thời cơ thích hợp--
Tông Thủ liền lắc đầu, cũng không triệu kiến Nhậm Bác, chỉ phát một bí chiếu không chính thức, sai thân tín truyền ra ngòai.
- Cô biết được kinh tế chi đạo, ở chỗ tiêu phí! Lúc này Đại Càn, lao công nhiều mà công vị ít. Cố chủ lại tranh nhau đè thấp lương bổng, cứ tiếp tục như thế, sớm muộn cũng sẽ có một ngày con dân Đại Càn ta bụng ăn không no. Dân nếu không có tiền dư, mặc dù tạo ra muôn vàn đồ vật, nhưng ai bỏ tiền ra mua bây giờ? Hạn chế giờ công, là tăng công vị. Ngươi làm thừa tướng, phải nên rõ ràng kinh tế chi đạo, không thể bị những hào phú thương nhân kia ảnh hưởng được.
Càn Thiên Sơn mặt ngoài phồn hoa, Tông Thủ lại biết được còn có rất nhiều người cơm ăn không no, một ngày mười hai canh giờ, có mười canh giờ phải làm việc. Mỗi ngày loay hoay như một con chó vậy. --
Kỳ thật hắn cũng chẳng cần để ý đến sống chết những người kia, chỉ là những người kia làm việc cực nhọc rất lâu rồi, đã chiếm trước cơ hội làm công của người khác, rất là không ổn.
- Về phần thời cơ, chính sách này nếu thi hành, cũng là sau khi cuộc chiến với Đại Thương chấm dứt. Thừa tướng chớ nên lo lắng! Nhâm khanh nếu không muốn, có thể tự động thối lui, do Trương Hoài tiếp nhận --
Biết là chuẩn bị sau khi chiến xong mới phổ biến, khiến Nhậm Bác quả thực thở ra một hơi, nếu thật sự muốn công khai chính sách này hiện giờ, như vậy còn chưa khai chiến v ới Đại Thương thì Đại Càn hơn phân nửa đã nội loạn rồi.
Về phần câu sau, Nhậm Bác chỉ nghẹn ngào cười cười. Đây là phép khích tướng của quốc quân sao?
Lại nói tiếp, nhiệm kỳ thứ hai của hắn, quả thật cũng sắp đến rồi.
Đại Thương cấm nội các Thủ tướng liên nhiệm hai kỳ, phải cách mười năm mới lần nữa đảm nhiệm.
Bất quá nếu quân thượng thật sự muốn đưa ra chính sách này vào hiện giờ, hắn cũng không sợ.
Chính sách này mặc dù đắc tội những thương nhân kia, nhưng quyền quý chân chính, kỳ thật lại không quan tâm đến chút tiền công đó.
Một khi thi hành, cũng có thể tích lũy danh vọng cực lớn ở dân gian. Mười năm sau, có thể nhẹ nhõm ôm tướng vị vào lòng.
Chỉ là tiêu phí, rồi kinh tế chi đạo gì đó. Hạn chế giờ công, chế định lương bổng tối thiếu, rốt cuộc có hữu ích với đất nước không, Nhậm Bác hắn lại không chịu dễ tin, cần sau khi cẩn thận điều tra một phen, cẩn thận cân nhắc qua lợi và hại mới tiếp tục quyết đoán.
Nếu có hại với đất nước, vậy thì dù lần nữa đắc tội Tông Thủ hắn cũng nhất định phải toàn lực ngăn cản.
Chuyện thứ tư chính là chỉnh đốn điền mẫu thiên hạ, quan thân nhất thể nạp lương. Cấm thiên hạ giao dịch đồng ruộng, chỉ có thể do triều đình Đại Càn bỏ vốn mua, sau đó ổn định giá cả cấp cho người dân không đất, đây cũng là một chính lệnh đắc tội với tất cả quyền quý.
Thiên hạ này ẩn điền vô số, nhưng ruộng của những quý tước quan viên kia phần lớn đều không cần nộp thuế.
Một chính sách này của Tông Thủ đã cướp đi vô số lợi ích của những người này. Cũng may hai chính sách này, người biết được cũng chỉ có vài người, đều là thân tín chính thức của Tông Thủ cả.
Nếu không sau khi truyền ra nhất định sẽ khiến thiên hạ đại loạn.
Mà ý Tông Thủ tựa hồ cũng là đợi sau khi đánh xong với Đại Thương mới thi hành.
Khiến Nhậm Bác vừa tâm thần bất định, cũng thấy kinh hãi.
Xem ý vị quốc quân này, rõ ràng là chuẩn bị sau khi đánh lui Đại Thương sẽ bắt đầu thanh toán, hạ đao với các quyền quý trong nước rồi.
- Thừa tướng chớ nên lo lắng, theo ta thấy, chính sách này nếu thi hành sẽ dễ dàng hơn tưởng tượng nhìu. Hôm nay trong thiên địa linh triều nổi lên, là thời điểm võ giả rầm rộ. Chỉ cần một khỏa Tứ phẩm linh thạch thú tinh, đã có thể ấm no. Chính sách Đại Càn ta cũng khiến kinh thương chi phú, hơn xa cày ruộng. Không dối gạt thừa tướng, nhà của ta vốn cũng định bán đi chút ít đồng ruộng ra ngoài.
Hứa Thử là tả tham nghị sử, tự nhiên cũng là người Tông Thủ phổ biến vài chính sách quan trọng, chỗ dựa vào ắt không thể thiếu, cũng biết rõ nội tình.
- Đây là thiện chính, nếu quan thân đều có thể nhất thể nộp thuế. Đối với triều đình ta quả thực là đại thiện. Lương thực cắt giảm, nên có phụ cấp, kỳ thật không thiệt đi đâu cả.
Nhậm Bác giật mình, nhưng lại cười khổ:
- Tự nhiên là chuyện tốt, mặc dù lực cản hơi lớn, nhưng Nhậm Bác nhất định sẽ hết sức chịu, chỉ là lão hủ ta càng ngày càng không hiểu được quân thượng.
- Quân thượng hắn quả thật không muốn màng tạp vụ, nhưng ta thấy tất cả thủ đoạn của quân thương, rõ ràng giống như đang trùng kiến phòng ốc, sửa lương trụ, trọng cấu chính thể.
- Có pháp tất theo sao?
Nhậm Bác thì thào tự nói, sau đó cười khổ. Mặc dù hắn tự hỏi thanh liêm, nhưng kỳ thật cũng không phải không có khuyết điểm nhỏ nào.
Vân Giới Nho Môn, luôn luôn cho rằng nhân tình lớn hơn quốc pháp. Cho nên mới có người cho rằng giáo lý thánh nhân lẽ thẳng khí hùng.
Nhưng nếu có pháp không thuận theo, mỗi người làm việc thiên tư, mặc dù thực lực quốc gia có cường đại hơn đi nữa cũng sẽ bị suy yếu, chậm rãi mục nát căn cơ.
Quân thượng đối với Nho gia, quả nhiên đã cực kỳ phản cảm.
Mà lúc này quan viên tham nghị vẫn ở lại Đại Càn, hoặc là đối với Tông Thủ trung thành và tận tâm, khăng khăng một mực. Hoặc là thanh liêm ngay thẳng, không sợ Ma Môn uy hiếp. Hoặc là coi trọng Đại Càn, trong lòng có ý đầu cơ.
Tông Thủ dốc hết sức phổ biến, Nhậm Bác tuy có lòng ngăn cản nhưng cũng không thể tránh được.
Mà chính sách quan trọng thứ hai chính là phụ cấp nông nhân.
Việc này Nhậm Bác không ý kiến, hiện giờ linh triều nổi lên. Võ giả Linh Sư, đơn giản liền có thể thu hoạch được đại lượng.
Ngược lại người làm nghề nông càng ngày càng ít. Dùng tiền tài phụ cấp, khiến nông nhân có thể duy trì sinh kế, chính là thiện chính, là kế sách trọng nông.
Nhưng mà chuyện thứ ba lại khiến Nhậm Bác hãi hùng khiếp vía, lưng lạnh cả người.
Ý Tông Thủ đúng là muốn dồn định tất cả người có vụ công ở Đại Càn, bảo đảm tiền lương tối thiểu, hạn chế thời gian vụ công. Càng muốn từ trong thu nhập, thông qua không ít khoản tiền. Lệnh cho nội các cũng chế định kế sách dưỡng lão như những quân nhân kia
Phương pháp này quả thật là vì con dân Đại Càn, khiến những công nhân kia có thể cơm no áo ấm.
Nhậm Bác biết rõ việc này nếu phổ biến ra, Đại Càn không biết có bao nhiêu quyền quý sẽ hận hắn đến tận xương.
Về phần chi, bộ phận cấp phát, lập quỹ dưỡng lão cho những khổ công kia vẫn không coi vào đâu. Tông Thủ không muốn đầu nhập số tiền kia vào trong quân, hắn cũng không thể tránh được.
Chỉ là sách lược này, hắn nhất định phải khuyên can.
- Công nhân làm thuê lương bổng, đều do cố chủ giải quyết. Lương bổng nếu cao, công nhân tự nhiên sẽ vui mừng, cam tâm tình nguyện tìm nơi nương tựa; lương bổng nếu thấp thì nhất định sẽ không người nào thèm làm. Cần gì triều đình cưỡng chế? Còn nữa, hiện giờ cũng không phải thời cơ thích hợp--
Tông Thủ liền lắc đầu, cũng không triệu kiến Nhậm Bác, chỉ phát một bí chiếu không chính thức, sai thân tín truyền ra ngòai.
- Cô biết được kinh tế chi đạo, ở chỗ tiêu phí! Lúc này Đại Càn, lao công nhiều mà công vị ít. Cố chủ lại tranh nhau đè thấp lương bổng, cứ tiếp tục như thế, sớm muộn cũng sẽ có một ngày con dân Đại Càn ta bụng ăn không no. Dân nếu không có tiền dư, mặc dù tạo ra muôn vàn đồ vật, nhưng ai bỏ tiền ra mua bây giờ? Hạn chế giờ công, là tăng công vị. Ngươi làm thừa tướng, phải nên rõ ràng kinh tế chi đạo, không thể bị những hào phú thương nhân kia ảnh hưởng được.
Càn Thiên Sơn mặt ngoài phồn hoa, Tông Thủ lại biết được còn có rất nhiều người cơm ăn không no, một ngày mười hai canh giờ, có mười canh giờ phải làm việc. Mỗi ngày loay hoay như một con chó vậy. --
Kỳ thật hắn cũng chẳng cần để ý đến sống chết những người kia, chỉ là những người kia làm việc cực nhọc rất lâu rồi, đã chiếm trước cơ hội làm công của người khác, rất là không ổn.
- Về phần thời cơ, chính sách này nếu thi hành, cũng là sau khi cuộc chiến với Đại Thương chấm dứt. Thừa tướng chớ nên lo lắng! Nhâm khanh nếu không muốn, có thể tự động thối lui, do Trương Hoài tiếp nhận --
Biết là chuẩn bị sau khi chiến xong mới phổ biến, khiến Nhậm Bác quả thực thở ra một hơi, nếu thật sự muốn công khai chính sách này hiện giờ, như vậy còn chưa khai chiến v ới Đại Thương thì Đại Càn hơn phân nửa đã nội loạn rồi.
Về phần câu sau, Nhậm Bác chỉ nghẹn ngào cười cười. Đây là phép khích tướng của quốc quân sao?
Lại nói tiếp, nhiệm kỳ thứ hai của hắn, quả thật cũng sắp đến rồi.
Đại Thương cấm nội các Thủ tướng liên nhiệm hai kỳ, phải cách mười năm mới lần nữa đảm nhiệm.
Bất quá nếu quân thượng thật sự muốn đưa ra chính sách này vào hiện giờ, hắn cũng không sợ.
Chính sách này mặc dù đắc tội những thương nhân kia, nhưng quyền quý chân chính, kỳ thật lại không quan tâm đến chút tiền công đó.
Một khi thi hành, cũng có thể tích lũy danh vọng cực lớn ở dân gian. Mười năm sau, có thể nhẹ nhõm ôm tướng vị vào lòng.
Chỉ là tiêu phí, rồi kinh tế chi đạo gì đó. Hạn chế giờ công, chế định lương bổng tối thiếu, rốt cuộc có hữu ích với đất nước không, Nhậm Bác hắn lại không chịu dễ tin, cần sau khi cẩn thận điều tra một phen, cẩn thận cân nhắc qua lợi và hại mới tiếp tục quyết đoán.
Nếu có hại với đất nước, vậy thì dù lần nữa đắc tội Tông Thủ hắn cũng nhất định phải toàn lực ngăn cản.
Chuyện thứ tư chính là chỉnh đốn điền mẫu thiên hạ, quan thân nhất thể nạp lương. Cấm thiên hạ giao dịch đồng ruộng, chỉ có thể do triều đình Đại Càn bỏ vốn mua, sau đó ổn định giá cả cấp cho người dân không đất, đây cũng là một chính lệnh đắc tội với tất cả quyền quý.
Thiên hạ này ẩn điền vô số, nhưng ruộng của những quý tước quan viên kia phần lớn đều không cần nộp thuế.
Một chính sách này của Tông Thủ đã cướp đi vô số lợi ích của những người này. Cũng may hai chính sách này, người biết được cũng chỉ có vài người, đều là thân tín chính thức của Tông Thủ cả.
Nếu không sau khi truyền ra nhất định sẽ khiến thiên hạ đại loạn.
Mà ý Tông Thủ tựa hồ cũng là đợi sau khi đánh xong với Đại Thương mới thi hành.
Khiến Nhậm Bác vừa tâm thần bất định, cũng thấy kinh hãi.
Xem ý vị quốc quân này, rõ ràng là chuẩn bị sau khi đánh lui Đại Thương sẽ bắt đầu thanh toán, hạ đao với các quyền quý trong nước rồi.
- Thừa tướng chớ nên lo lắng, theo ta thấy, chính sách này nếu thi hành sẽ dễ dàng hơn tưởng tượng nhìu. Hôm nay trong thiên địa linh triều nổi lên, là thời điểm võ giả rầm rộ. Chỉ cần một khỏa Tứ phẩm linh thạch thú tinh, đã có thể ấm no. Chính sách Đại Càn ta cũng khiến kinh thương chi phú, hơn xa cày ruộng. Không dối gạt thừa tướng, nhà của ta vốn cũng định bán đi chút ít đồng ruộng ra ngoài.
Hứa Thử là tả tham nghị sử, tự nhiên cũng là người Tông Thủ phổ biến vài chính sách quan trọng, chỗ dựa vào ắt không thể thiếu, cũng biết rõ nội tình.
- Đây là thiện chính, nếu quan thân đều có thể nhất thể nộp thuế. Đối với triều đình ta quả thực là đại thiện. Lương thực cắt giảm, nên có phụ cấp, kỳ thật không thiệt đi đâu cả.
Nhậm Bác giật mình, nhưng lại cười khổ:
- Tự nhiên là chuyện tốt, mặc dù lực cản hơi lớn, nhưng Nhậm Bác nhất định sẽ hết sức chịu, chỉ là lão hủ ta càng ngày càng không hiểu được quân thượng.
- Quân thượng hắn quả thật không muốn màng tạp vụ, nhưng ta thấy tất cả thủ đoạn của quân thương, rõ ràng giống như đang trùng kiến phòng ốc, sửa lương trụ, trọng cấu chính thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.