Chương 700: Mối hận ngập trời! (1)
Khai Hoang
28/07/2014
- Ngươi ngược lại thật có lòng tin với Thần Tiêu!
Thiếu niên mỉm cười một cái, bất quá cũng không thấy Tông Thủ có thể kháng cự lại Thần Tiêu đã gần như điên cuồng kia.
- Chỉ là nếu làm vậy sợ là có chút thiên vị. Chỉ sợ hai vị bên ngoài kia không chịu từ bỏ ý đồ --
- Nói đùa! Một tên vừa đến Thánh Cảnh, tên khác thìhó giải quyết chút ít, nhưng trong vài chục năm, nếu không cách nào vượt qua tâm ma thì nhất định sẽ thân vẫn. Cần gì quá mức để ý?
Nữ tử kia khẽ lắc đầu, thần sắc khinh miệt:
- Mặc dù thiên vị thì bọn hắn có thể thẻ nào?
Thiếu niên vẫn hiếu kỳ hỏi:
- Giọt bản mạng tinh huyết này của Thần Tiêu đến thật sự quá khéo. Bổn tọa vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra Thần Tiêu có thể đào thoát từ trong tay Ngao Khôn. Tiên tử chẳng lẽ không thấy kỳ quái?
Nghe được cuối cùng câu này, thần sắc nữ tử, cũng đông lạnh lại.
- Đơn giản là Thương Sinh Đạo đang thăm dò chúng ta thôi. Có gì phải sợ? Thương Sinh Đạo chỉ vẹn vẹn có một vị Chí cảnh, còn ở bên ngoài trăm ngàn thế giới. Ngụy Húc lúc này, cũng bị nhìn ra. Ngược lại muốn xem, ai có thể làm gì được ta và ngươi? Có chuyện gì, ta một mình gánh chịu là được. Ta thấy Tông Thủ sống không qua nửa khắc, chỉ cần sau đó lấy tánh mạng Thần Tiêu để khiển trách thì ai cũng không thể nói này nói kia --
Thiếu niên nghe vậy cười cười, không nói thêm lời nào, hắn vốn là người hiểu thời thế.
- Ta hận! Hận ngập trời!
Thượng Tiêu linh phủ một cổ oán khí trùng thiên! Tụ tập lấy hồn áp ngập trời tràn ngập phạm vi ngàn dặm .
Toàn bộ Thập Tuyệt Khung Không Đại Trận, đều không chống đỡ nổi, sinh ra từng khúc vết rạn.
Trong Thiên Mộ đằng kia, hai người Thiên Đô Liệt Hà thất khiếu đều đầy máu, nhưng đều ăn ý cười cười, thần thái điên cuồng, tiếp tục rót hồn lực vào trong Kim Bàn. Ép khô cơ thể mình, không có một chút Tinh Nguyên.
Hai người đều không biết Tông Thủ, có thể chống đỡ dưới tay Thần Tiêu hay không, chỉ biết lúc này, có thể khiến Thập Tuyệt Khung Không Đại Trận duy trì thêm được chút nào hay chút nấy. Dốc hết toàn lực cũng phải năng linh năng Linh Năng điện hệ kia ở bên ngoài.
Trên bầu trời mây đen tuôn ra, ngàn vạn lôi đình không ngừng đánh xuống. Cơ hồ mỗi một kích, đều không hề yếu hơn tu sĩ cửu giai chuyên tu lôi pháp.
Nguyên Hồn của Thần Tiêu liền hiện thân trên không trung hai ngàn trượng, v ô số dòng điện màu tím quấn quanh cao thấp toàn thân hắn. Dùng Lôi Đình làm kiếm, tụ tập lên một cây kiếm trăm trượng!
Khí thế vẫn còn kéo lên, thần thái cũng càng ngày càng điên cuồng, pháp lực, cũng tựa hồ như vô cùng vô tận.
Tông Thủ yên lặng im lặng, mí mắt nửa khép lấy, đã ở lẳng lặng tụ lực. Một lần lại một lần, chải vuốt lấy kết nối giữa Huyết Vân Kỵ, không ngừng ưu hóa kết cấu, hòa mấy ngàn Huyết Kỵ chi lực thành nhất thể, điều động lấy mỗi một phần lực lượng của 4250 cá thể.
Đặc biệt là hai trăm tên Linh sư ngũ giai trong Huyết Vân Kỵ, hắn thử hỗn tạp hồn lực cùng nội tức của mọi người lại cùng nhau.
Nếu là lúc trước, điểm ấy hắn vô luận thế nào cũng không làm được, nhưng từ sau khi Linh Vũ hợp nhất, có thể khống chế tự nhiên thì lúc này lại dễ dàng bắt đầu dung hợp lại với nhau.
Tiếng cười to thê lương của Thần Tiêu trên bầu trời vẫn đang tiếp tục.
- Hảo hảo hảo! Chết rồi, toàn bộ chết rồi, toàn bộ chết hết. Thật đúng rất tốt, một tông cao thấp, hôm nay chỉ còn lại một mình ta. Sư tôn ah sư tôn, là Thần Tiêu vô năng! Thượng Tiêu bảy ngàn năm cơ nghiệp, hôm nay đều bị diệt, toàn bộ cũng bị mất. Hắc hắc! Tông Thủ tiểu nhi! Ngươi có biết hủy đạo thống người khác chính là sinh tử đại thù không?
Ánh mắt kia cuối cùng lạnh lùng rơi vào trên người Tông Thủ, lại không đợi Tông Thủ trả lời, diện mục hắn liền dữ tợn dị thường. Thanh âm cũng vô cùng âm hàn, tựa hồ như nghiến răng nghiến lợi, phảng phất đi ra từ thâm uyên không đáy vậy.
- Hôm nay dốc hết nước ngũ hồ tứ hải, băm thây ngươi vạn đoạn, cũng khó tiêu mối hận của ta! Bổn tọa sẽ không để cho ngươi cứ như vậy chết đi đâu! Sẽ lột toàn bộ da của ngươi, róc thịt ngươi thành từng mảnh ném cho chó hoang. Còn Nguyên Hồn của ngươi thì sẽ vĩnh viễn bị Liệt Diễm thiêu đốt! "
Mạnh mẽ chém xuống một kiếm! Tử kiếm trăm trượng lại bành trướng ngàn trượng, trùng trùng điệp điệp đánh xuống. Dòng điện vô lượng bắn khắp mọi nơi, bụi đất mù mịt, khiến vạn vật đều yên diệt!
Tông Thủ và Huyết Vân Kỵ ở sau lưng cũng đều bị dìm ngập. Bất quá cũng ngay lập tức, một đạo kích quang, cũng bỗng dưng bay lên trời. Bên ngoài huyết Quang bao phủ một tầng hoàng mang, ẩn ẩn hóa rồng! Khí thế quá lớn, đúng là không chút thua kém Lôi Kiếm kia.
Hóa nhập Cửu Cửu Chân Long chi kiếm vào trong kích pháp, những là tụ kết huyết khí.
Một kích Huyền Hoàng huyết kích!
Lôi quang đánh lên hoàng quang, lập tức liền tản ra mọi nơi, bị bắn vào lòng đất.
Đợi đến lúc tầng địa khí dùng kích ý tụ tập bị cưỡng ép oanh phá, cùng Huyết Quang giao kích thì thanh thế đã đại suy.
Oanh một tiếng nổ vang, toàn bộ Thiên Địa đều run rẩy. Toàn bộ Thượng Tiêu Sơn cơ hồ sụp đổ.
Cũng may đây là Linh phủ chi địa, nên không gian chỉ lung lay nhoáng một cái, liền khôi phục lại như lúc ban đầu.
Mà khi linh bạo và lôi đình đầy trời kia đều triệt để tán đi. Bốn ngàn hai trăm huyết kỵ toàn bộ đều hoàn hảo vô khuyết.
Ngược lại cặp lôi sí sau lưng Tông Thủ lại mở rộng ra một chút.
Mỉm cười không thèm để ý đến, điên cuồng cười to.
- Chết! Chết! Đi chết đi, đều đi chết đi!
Sau một kiếm lại là một kiếm. Thanh thế càng thêm to lớn, lôi đình màu tím ẩn chứa trong Lôi Kiếm cũng tăng vọt gần ba thành! Một kiếm không ngớt không dứt, điên cuồng chém xuống như cuồng phong bạo vũ.
Không có kết cấu gì đáng nói, nhưng cho dù là cường giả võ đạo Tiên cảnh ở đây lúc này thì da đầu cũng sẽ run lên.
Cơ hồ không cần hồi khí, bóng kiếm cực lớn màu tím kia chưa từng dừng lại.
Thiên Khí quan sát ở xa xa thấy mà mồ hôi lạnh không dứt. Oanh kích như vậy, Huyết Vân Kỵ bị Lôi Đình bao trùm chỉ sợ cũng đã chết hết --
Lại ngẩng đầu lên, bất an nhìn về phía bầu trời:
- Dùng thực lực Tiên cảnh hàng lâm Vân Giới đã vi phạm ước hẹn chung năm đó, vì sao mấy vị Tôn Giả còn chậm chạp không đến? Nếu tùy ý để tên điên này tiếp tục nổi điên như vậy thì người trong Thập Tuyệt Khung Không Đại Trận chỉ sợ đừng hòng có ai sống nổi.
- Không phải chưa đến, bọn hắn đến chậm mới là bình thường!
Thủy Lăng Tiêu lắc đầu, loại chuyện này, nàng hiểu rất rõ. Chỉ sợ chỉ có chờ đến khi Tông Thủ chết đi thì mấy vị kia mới có thể chậm rãi đến thôi.
Ai bảo Tông Thủ bái nhập vào Thương Sinh Đạo bọn hắn chứ?
Thiên Khí khó hiểu, bất quá lại càng thêm bất an. Mà mấy người Hiên Viên Thông còn lại mắt càng lộ vẻ lo lắng. Chỉ là hiện giờ tình hình này bọn hắn căn bản không thể nhúng tay vào được.
Nhưng nháy mắt tiếp them, trông khi mọi người đang cho rằng Tông Thủ lúc này mặc dù còn chưa chết thì tình hình cũng không khá là bao thì liền chỉ thấy một đạo kích ảnh huyết hồng bỗng nhiên lao ra từ trong lôi quang kia.
Thiếu niên mỉm cười một cái, bất quá cũng không thấy Tông Thủ có thể kháng cự lại Thần Tiêu đã gần như điên cuồng kia.
- Chỉ là nếu làm vậy sợ là có chút thiên vị. Chỉ sợ hai vị bên ngoài kia không chịu từ bỏ ý đồ --
- Nói đùa! Một tên vừa đến Thánh Cảnh, tên khác thìhó giải quyết chút ít, nhưng trong vài chục năm, nếu không cách nào vượt qua tâm ma thì nhất định sẽ thân vẫn. Cần gì quá mức để ý?
Nữ tử kia khẽ lắc đầu, thần sắc khinh miệt:
- Mặc dù thiên vị thì bọn hắn có thể thẻ nào?
Thiếu niên vẫn hiếu kỳ hỏi:
- Giọt bản mạng tinh huyết này của Thần Tiêu đến thật sự quá khéo. Bổn tọa vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra Thần Tiêu có thể đào thoát từ trong tay Ngao Khôn. Tiên tử chẳng lẽ không thấy kỳ quái?
Nghe được cuối cùng câu này, thần sắc nữ tử, cũng đông lạnh lại.
- Đơn giản là Thương Sinh Đạo đang thăm dò chúng ta thôi. Có gì phải sợ? Thương Sinh Đạo chỉ vẹn vẹn có một vị Chí cảnh, còn ở bên ngoài trăm ngàn thế giới. Ngụy Húc lúc này, cũng bị nhìn ra. Ngược lại muốn xem, ai có thể làm gì được ta và ngươi? Có chuyện gì, ta một mình gánh chịu là được. Ta thấy Tông Thủ sống không qua nửa khắc, chỉ cần sau đó lấy tánh mạng Thần Tiêu để khiển trách thì ai cũng không thể nói này nói kia --
Thiếu niên nghe vậy cười cười, không nói thêm lời nào, hắn vốn là người hiểu thời thế.
- Ta hận! Hận ngập trời!
Thượng Tiêu linh phủ một cổ oán khí trùng thiên! Tụ tập lấy hồn áp ngập trời tràn ngập phạm vi ngàn dặm .
Toàn bộ Thập Tuyệt Khung Không Đại Trận, đều không chống đỡ nổi, sinh ra từng khúc vết rạn.
Trong Thiên Mộ đằng kia, hai người Thiên Đô Liệt Hà thất khiếu đều đầy máu, nhưng đều ăn ý cười cười, thần thái điên cuồng, tiếp tục rót hồn lực vào trong Kim Bàn. Ép khô cơ thể mình, không có một chút Tinh Nguyên.
Hai người đều không biết Tông Thủ, có thể chống đỡ dưới tay Thần Tiêu hay không, chỉ biết lúc này, có thể khiến Thập Tuyệt Khung Không Đại Trận duy trì thêm được chút nào hay chút nấy. Dốc hết toàn lực cũng phải năng linh năng Linh Năng điện hệ kia ở bên ngoài.
Trên bầu trời mây đen tuôn ra, ngàn vạn lôi đình không ngừng đánh xuống. Cơ hồ mỗi một kích, đều không hề yếu hơn tu sĩ cửu giai chuyên tu lôi pháp.
Nguyên Hồn của Thần Tiêu liền hiện thân trên không trung hai ngàn trượng, v ô số dòng điện màu tím quấn quanh cao thấp toàn thân hắn. Dùng Lôi Đình làm kiếm, tụ tập lên một cây kiếm trăm trượng!
Khí thế vẫn còn kéo lên, thần thái cũng càng ngày càng điên cuồng, pháp lực, cũng tựa hồ như vô cùng vô tận.
Tông Thủ yên lặng im lặng, mí mắt nửa khép lấy, đã ở lẳng lặng tụ lực. Một lần lại một lần, chải vuốt lấy kết nối giữa Huyết Vân Kỵ, không ngừng ưu hóa kết cấu, hòa mấy ngàn Huyết Kỵ chi lực thành nhất thể, điều động lấy mỗi một phần lực lượng của 4250 cá thể.
Đặc biệt là hai trăm tên Linh sư ngũ giai trong Huyết Vân Kỵ, hắn thử hỗn tạp hồn lực cùng nội tức của mọi người lại cùng nhau.
Nếu là lúc trước, điểm ấy hắn vô luận thế nào cũng không làm được, nhưng từ sau khi Linh Vũ hợp nhất, có thể khống chế tự nhiên thì lúc này lại dễ dàng bắt đầu dung hợp lại với nhau.
Tiếng cười to thê lương của Thần Tiêu trên bầu trời vẫn đang tiếp tục.
- Hảo hảo hảo! Chết rồi, toàn bộ chết rồi, toàn bộ chết hết. Thật đúng rất tốt, một tông cao thấp, hôm nay chỉ còn lại một mình ta. Sư tôn ah sư tôn, là Thần Tiêu vô năng! Thượng Tiêu bảy ngàn năm cơ nghiệp, hôm nay đều bị diệt, toàn bộ cũng bị mất. Hắc hắc! Tông Thủ tiểu nhi! Ngươi có biết hủy đạo thống người khác chính là sinh tử đại thù không?
Ánh mắt kia cuối cùng lạnh lùng rơi vào trên người Tông Thủ, lại không đợi Tông Thủ trả lời, diện mục hắn liền dữ tợn dị thường. Thanh âm cũng vô cùng âm hàn, tựa hồ như nghiến răng nghiến lợi, phảng phất đi ra từ thâm uyên không đáy vậy.
- Hôm nay dốc hết nước ngũ hồ tứ hải, băm thây ngươi vạn đoạn, cũng khó tiêu mối hận của ta! Bổn tọa sẽ không để cho ngươi cứ như vậy chết đi đâu! Sẽ lột toàn bộ da của ngươi, róc thịt ngươi thành từng mảnh ném cho chó hoang. Còn Nguyên Hồn của ngươi thì sẽ vĩnh viễn bị Liệt Diễm thiêu đốt! "
Mạnh mẽ chém xuống một kiếm! Tử kiếm trăm trượng lại bành trướng ngàn trượng, trùng trùng điệp điệp đánh xuống. Dòng điện vô lượng bắn khắp mọi nơi, bụi đất mù mịt, khiến vạn vật đều yên diệt!
Tông Thủ và Huyết Vân Kỵ ở sau lưng cũng đều bị dìm ngập. Bất quá cũng ngay lập tức, một đạo kích quang, cũng bỗng dưng bay lên trời. Bên ngoài huyết Quang bao phủ một tầng hoàng mang, ẩn ẩn hóa rồng! Khí thế quá lớn, đúng là không chút thua kém Lôi Kiếm kia.
Hóa nhập Cửu Cửu Chân Long chi kiếm vào trong kích pháp, những là tụ kết huyết khí.
Một kích Huyền Hoàng huyết kích!
Lôi quang đánh lên hoàng quang, lập tức liền tản ra mọi nơi, bị bắn vào lòng đất.
Đợi đến lúc tầng địa khí dùng kích ý tụ tập bị cưỡng ép oanh phá, cùng Huyết Quang giao kích thì thanh thế đã đại suy.
Oanh một tiếng nổ vang, toàn bộ Thiên Địa đều run rẩy. Toàn bộ Thượng Tiêu Sơn cơ hồ sụp đổ.
Cũng may đây là Linh phủ chi địa, nên không gian chỉ lung lay nhoáng một cái, liền khôi phục lại như lúc ban đầu.
Mà khi linh bạo và lôi đình đầy trời kia đều triệt để tán đi. Bốn ngàn hai trăm huyết kỵ toàn bộ đều hoàn hảo vô khuyết.
Ngược lại cặp lôi sí sau lưng Tông Thủ lại mở rộng ra một chút.
Mỉm cười không thèm để ý đến, điên cuồng cười to.
- Chết! Chết! Đi chết đi, đều đi chết đi!
Sau một kiếm lại là một kiếm. Thanh thế càng thêm to lớn, lôi đình màu tím ẩn chứa trong Lôi Kiếm cũng tăng vọt gần ba thành! Một kiếm không ngớt không dứt, điên cuồng chém xuống như cuồng phong bạo vũ.
Không có kết cấu gì đáng nói, nhưng cho dù là cường giả võ đạo Tiên cảnh ở đây lúc này thì da đầu cũng sẽ run lên.
Cơ hồ không cần hồi khí, bóng kiếm cực lớn màu tím kia chưa từng dừng lại.
Thiên Khí quan sát ở xa xa thấy mà mồ hôi lạnh không dứt. Oanh kích như vậy, Huyết Vân Kỵ bị Lôi Đình bao trùm chỉ sợ cũng đã chết hết --
Lại ngẩng đầu lên, bất an nhìn về phía bầu trời:
- Dùng thực lực Tiên cảnh hàng lâm Vân Giới đã vi phạm ước hẹn chung năm đó, vì sao mấy vị Tôn Giả còn chậm chạp không đến? Nếu tùy ý để tên điên này tiếp tục nổi điên như vậy thì người trong Thập Tuyệt Khung Không Đại Trận chỉ sợ đừng hòng có ai sống nổi.
- Không phải chưa đến, bọn hắn đến chậm mới là bình thường!
Thủy Lăng Tiêu lắc đầu, loại chuyện này, nàng hiểu rất rõ. Chỉ sợ chỉ có chờ đến khi Tông Thủ chết đi thì mấy vị kia mới có thể chậm rãi đến thôi.
Ai bảo Tông Thủ bái nhập vào Thương Sinh Đạo bọn hắn chứ?
Thiên Khí khó hiểu, bất quá lại càng thêm bất an. Mà mấy người Hiên Viên Thông còn lại mắt càng lộ vẻ lo lắng. Chỉ là hiện giờ tình hình này bọn hắn căn bản không thể nhúng tay vào được.
Nhưng nháy mắt tiếp them, trông khi mọi người đang cho rằng Tông Thủ lúc này mặc dù còn chưa chết thì tình hình cũng không khá là bao thì liền chỉ thấy một đạo kích ảnh huyết hồng bỗng nhiên lao ra từ trong lôi quang kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.