Chương 703: Một kích chế địch. (2)
Khai Hoang
28/07/2014
Tâm cơ lại hiểm ác như thế!
Vừa muốn mở miệng thì chỉ cảm thấy một cổ thế áp càng thêm bàng bạc bỗng nhiên từ trên trời tràn ngập tới.
Trong một phần ngàn cái nháy mắt đã bao phủ lấy phiến hư không này.
Lão giả đạo bào nói không ra lời, chỉ nghe một thanh âm nữ tử, khanh khách cười khẽ:
- Thật sự là xem trò hay! Nhớ rõ bọn ngươi luôn nói thân là thế giới tôn sư, đối với chung sinh thiên hạ đều đối xử như nhau. Nguyên lai đây chính là cái đối xử như nhau kíaao, giờ các ngươi còn gì để nói nữa?
Tăng nhân và thiếu niên ngồi ở đối diện đều biến sắc. Nử tử váy lục kia càng không còn chút huyết sắc.
Ngay lập tức, một đạo linh quang đánh xuống Thần Tiêu. Chỉ có lão nhân kia là bất đắc dĩ thở dài, cơ hồ ngay cùng thời gian, mấy trăm dặm chung quanh Thượng Tiêu Sơn bỗng nhiên thiên hôn địa ám. Dù là gần trong gang tấc, cũng không thể nào thấy rõ vật. /
Thiên Khí càng cảm thấy mờ mịt, chẳng những không cách nào dùng mắc nhìn qua mà ngay cả linh thức cũng không cách nào mở ra được.
Chỉ có thể lờ mờ cảm giác tồn tại cuồng bạo rừng rực kia.
Trong nội tâm chỉ có thể thầm nghĩ, tu sĩ Tiên cảnh nguyên lai có thần uy như thế sao?
Tông Thủ trên đỉnh núi lại đột nhiên nhổ ra một bãi nước miếng trọc khí. Hắn không biết rốt cuộc là người phương nào che lại nơi này, cũng che đậy phía chân trời. Bất quá nguy cơ lần này đã được giải rồi.!
Một đôi Lôi Dực sau lưng bỗng nhiên hóa thành trăm ngàn dòng điện, hợp trên kích đánh xuống.
Tất cả huyết khí cũng bị rút ra, nơi mũi kích càng có một ám điểm không thể thấy -- Một kích này, chính là Linh Vũ hợp nhất của Huyết Vân Kỵ! Cũng là Nguyên Nhất Hắc Kiếm!
Oanh!
Mạnh mẽ nổ vang, kích ảnh đoạt trước một bước, đánh lên trước người Thần Tiêu vừa vượt qua cánh cửa Tiên Cảnh.
Vốn là Lôi Đình cùng điện quang giao kích, rồi sau đó là huyết khí cùng nội tức mạnh mẽ đụng nhau.
Kích trong tay Tông Thủ cơ hồ là dựa vào cảm giác, chém vào trong nội tức và hồn thức bên trong hỗn loạn kia. Điên cuồng thiết cát bên trong.
Thẳng đến khi không thể nào tiến vào thêm nửa phần nữa, mới khiến hắc động pháp tướng nơi mũi kích bỗng dưng bộc phát.
Chỉ nghe Thần Tiêu ở đối diện rên lên, huyết khí nguyên lực bàng bạc vô biên, thậm chí hồn thức, đột nhiên nhập vào kích.
Cứ thế khiến thân hình Tông Thủ hoàn toàn không thể chịu tải nổi, chỉ có thể thông qua linh lạc chung quanh, tán vào trong cơ thể mấy ngàn huyết kỵ sau lưng.
Lúc này đã cảm giác được khí tức Thần Tiêu đang nhanh chóng tán loạn, từ Tiên cảnh ngã xuống đến Linh cảnh đỉnh phong, lại đến trung kỳ, lại đến cửu giai.
Tông Thủ lạnh lùng, không chút biểu tình. Đã chuẩn bị lấy kích tiếp theo, Nguyên Nhất Bạch Kích.
-- Sau vô tận chi ám chính là vô lượng chi quang!
Nhưng vào lúc cuối cùng, lại ngẩn người.
Ôi chao?
Lúc rút kích lại thì ý thức của Thần Tiêu cũng đã triệt để tiêu tán. Chút Tinh Nguyên còn sót lại cũng bị hắn rút qua.
Chỉ cảm thấy vô cùng kỳ quái, nguyên lai vị tu sĩ Thần Cảnh này đã suy yếu đến vậy rồi. --
Nơi phía chân trời, nam tử tăng bào liền thất thần:
- Vô tận chi ám, vô lượng chi quang! Người dẫn động thiên cơ, đúng là hắn --
Là mừng rỡ và ảo não nói không nên lời .
Lục y nữ tử nhíu mày, trong nội tâm rung động chốc lát liền tràn ngập ảo não.
-- thiếu niên này, không chỉ có vô lượng chi quang vô tận chi ám, càng là Linh Vũ nhất thể, kiếm phách chi cảnh!
SAo lại thế được? Nếu không có kẻ này, nàng sao lại rơi vào quẫn cảnh thế này chứ. Tính sai --
Lại hối hận vì không quyết đoán hơn, cái sai duy nhất của mình chính là không thể càng ác hơn chút nữa.
Rồi sau đó lục y nữ tử lần nữa trấn định lại, tươi cười nói:
- Nguyên Tĩnh tỷ tỷ nói chuyện này sao? Chúng ta làm nhất giới tôn sư, tự nhiên là chí công vô tư. Mới rồi cũng đang muốn ra tay, chỉ là có chút không kịp thôi --
- Chí công vô tư? Ân, nhớ rõ lúc trước sư huynh ta lần đầu tiên nhập giới đã bị bọn ngươi áp chế, Thượng Tiêu Tông Thần Tiêu này lại được các ngươi phóng túng như thế, đây là chí công các ngươi nói sao?
Thanh âm của Lâm Nguyên Tỉnh lại vang lên:
- Nếu như không phải vị đệ tử thân truyền này của tỷ ta coi như không kém, giờ phút này sợ rằng đã bị Thần Tiêu giết chết, trúng độc thủ của hắn a? Cũng vừa hay hợp ý ngươi có phải không?
Lão giả kia lúc này lại thở dài một tiếng:
- Nguyên Tĩnh đạo hữu cần gì như thế? Mấy người chúng ta chỉ là nhất thời không kịp ra tay thôi. Ta biết Thương Sinh Đạo các ngươi vẫn vì chuyện Hi Tử vẫn lạc mà oán hận chúng ta. Chẳng qua lúc đầu sáu người chúng ta thật là có chút bất đắc dĩ. Đạo hữu dây dưa như thế cũng không có chút ý nghĩa nào. Nói đến hôm nay, vị sư điệt này của các ngươi cũng chưa từng suy giảm chút nào. Phàm thế có nói, được thế tạm tha người, mọi thứ lưu một đường mới tốt --
- Những lời này ta quả thật hiểu rõ, nhưng lúc trước các ngươi vì sao không lưu một đường cho sư huynh ta? Hôm nay sư điệt bổn cung thật là không có việc gì. Nhưng nếu không làm ra chút khiển trách đối với các ngươi thì đệ tử Thương Sinh Đạo ta ngày sau lúc lại gặp phải chuyện thế này thì phải làm sao? Chỉ có thể chờ chết hay sao?
Đạo nhân kia nhíu mày, còn muốn lại nói vài lời thì thanh âm Lâm Nguyên Tĩnh lần nữa lạnh lại:
- Cho nên, Nguyên Tĩnh thỉnh bốn vị cho một cái giao phó đi --
Hai chữ cuối cùng ngữ khí đạm mạc. Lại lộ ra sát ý và kiên quyết khiến người tim đập nhanh.
Thiếu nữ váy lục nhíu mày, rồi sau đó dứt khoát cũng không hề giải thích, cười lạnh một tiếng:
- Giao phó! Vì sao phải giao phó? Ngươi quả thật điên mất rồi, không hề nói đạo lý, chỉ vì chút phỏng đoán mà cứ như vậy định tội bốn người chúng ta sao? Là muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do! Bổn cung không so đo với ngươi, mau lui đi!
- Đây là có chỗ dựa không sợ sao? Quả thực, từ sau khi Hi Tử Sư huynh vẫn lạc thì sáu người các ngươi gần đây cũng không sợ Thương Sinh Đạo ta nữa rồi.
Lâm Nguyên Tĩnh cười khẽ:
- Như thế cũng tốt, nếu bọn ngươi không muốn. Vậy thì ta tự mình đến lấy, cũng giống như vậy!
Bốn người kia trừ tăng nhân ra thì đều hai mặt nhìn nhau, mặt mang theo ý cảnh giác. Thiếu nữ váy lục thì cẩn thận suy ngẫm, càng nghĩ, cũng không thấy có sơ hở gì.
Ngoài ý muốn duy nhất chính là Lâm Nguyên Tĩnh này thân trèo lên Chí Cảnh thôi, vẫn không thể làm gì được nàng.
Nàng đã dám thiết hạ bẫy rập, tất có chỗ dựa. Bất quá mình có thứ kia trong tay, vô luận người nọ có thủ đoạn gì cũng đều không phải sợ.
Cũng đè lại bất an trong lồng ngực, thần sắc âm lãnh tiếp tục nhìn thiếu niên trong bóng tối bên dưới.
Tông Thủ này vẫn phải nghĩ biện pháp mới được, cuối cùng không thể để hắn sống.
Ý nghĩ này mới lên, nữ tử chợt nghe một tiếng nổ nhỏ vang lên.
Khiến lòng nàng lần nữa mãnh liệt nhảy lên.
Đó là bên ngoài trăm trượng, tiếng khí bạo khi cương khí bị đâm rách, nhỏ như muỗi kêu, nhưng lúc này lọt vào tai lại như sấm sét nổ ngang tai nử tử vậy
Vừa muốn mở miệng thì chỉ cảm thấy một cổ thế áp càng thêm bàng bạc bỗng nhiên từ trên trời tràn ngập tới.
Trong một phần ngàn cái nháy mắt đã bao phủ lấy phiến hư không này.
Lão giả đạo bào nói không ra lời, chỉ nghe một thanh âm nữ tử, khanh khách cười khẽ:
- Thật sự là xem trò hay! Nhớ rõ bọn ngươi luôn nói thân là thế giới tôn sư, đối với chung sinh thiên hạ đều đối xử như nhau. Nguyên lai đây chính là cái đối xử như nhau kíaao, giờ các ngươi còn gì để nói nữa?
Tăng nhân và thiếu niên ngồi ở đối diện đều biến sắc. Nử tử váy lục kia càng không còn chút huyết sắc.
Ngay lập tức, một đạo linh quang đánh xuống Thần Tiêu. Chỉ có lão nhân kia là bất đắc dĩ thở dài, cơ hồ ngay cùng thời gian, mấy trăm dặm chung quanh Thượng Tiêu Sơn bỗng nhiên thiên hôn địa ám. Dù là gần trong gang tấc, cũng không thể nào thấy rõ vật. /
Thiên Khí càng cảm thấy mờ mịt, chẳng những không cách nào dùng mắc nhìn qua mà ngay cả linh thức cũng không cách nào mở ra được.
Chỉ có thể lờ mờ cảm giác tồn tại cuồng bạo rừng rực kia.
Trong nội tâm chỉ có thể thầm nghĩ, tu sĩ Tiên cảnh nguyên lai có thần uy như thế sao?
Tông Thủ trên đỉnh núi lại đột nhiên nhổ ra một bãi nước miếng trọc khí. Hắn không biết rốt cuộc là người phương nào che lại nơi này, cũng che đậy phía chân trời. Bất quá nguy cơ lần này đã được giải rồi.!
Một đôi Lôi Dực sau lưng bỗng nhiên hóa thành trăm ngàn dòng điện, hợp trên kích đánh xuống.
Tất cả huyết khí cũng bị rút ra, nơi mũi kích càng có một ám điểm không thể thấy -- Một kích này, chính là Linh Vũ hợp nhất của Huyết Vân Kỵ! Cũng là Nguyên Nhất Hắc Kiếm!
Oanh!
Mạnh mẽ nổ vang, kích ảnh đoạt trước một bước, đánh lên trước người Thần Tiêu vừa vượt qua cánh cửa Tiên Cảnh.
Vốn là Lôi Đình cùng điện quang giao kích, rồi sau đó là huyết khí cùng nội tức mạnh mẽ đụng nhau.
Kích trong tay Tông Thủ cơ hồ là dựa vào cảm giác, chém vào trong nội tức và hồn thức bên trong hỗn loạn kia. Điên cuồng thiết cát bên trong.
Thẳng đến khi không thể nào tiến vào thêm nửa phần nữa, mới khiến hắc động pháp tướng nơi mũi kích bỗng dưng bộc phát.
Chỉ nghe Thần Tiêu ở đối diện rên lên, huyết khí nguyên lực bàng bạc vô biên, thậm chí hồn thức, đột nhiên nhập vào kích.
Cứ thế khiến thân hình Tông Thủ hoàn toàn không thể chịu tải nổi, chỉ có thể thông qua linh lạc chung quanh, tán vào trong cơ thể mấy ngàn huyết kỵ sau lưng.
Lúc này đã cảm giác được khí tức Thần Tiêu đang nhanh chóng tán loạn, từ Tiên cảnh ngã xuống đến Linh cảnh đỉnh phong, lại đến trung kỳ, lại đến cửu giai.
Tông Thủ lạnh lùng, không chút biểu tình. Đã chuẩn bị lấy kích tiếp theo, Nguyên Nhất Bạch Kích.
-- Sau vô tận chi ám chính là vô lượng chi quang!
Nhưng vào lúc cuối cùng, lại ngẩn người.
Ôi chao?
Lúc rút kích lại thì ý thức của Thần Tiêu cũng đã triệt để tiêu tán. Chút Tinh Nguyên còn sót lại cũng bị hắn rút qua.
Chỉ cảm thấy vô cùng kỳ quái, nguyên lai vị tu sĩ Thần Cảnh này đã suy yếu đến vậy rồi. --
Nơi phía chân trời, nam tử tăng bào liền thất thần:
- Vô tận chi ám, vô lượng chi quang! Người dẫn động thiên cơ, đúng là hắn --
Là mừng rỡ và ảo não nói không nên lời .
Lục y nữ tử nhíu mày, trong nội tâm rung động chốc lát liền tràn ngập ảo não.
-- thiếu niên này, không chỉ có vô lượng chi quang vô tận chi ám, càng là Linh Vũ nhất thể, kiếm phách chi cảnh!
SAo lại thế được? Nếu không có kẻ này, nàng sao lại rơi vào quẫn cảnh thế này chứ. Tính sai --
Lại hối hận vì không quyết đoán hơn, cái sai duy nhất của mình chính là không thể càng ác hơn chút nữa.
Rồi sau đó lục y nữ tử lần nữa trấn định lại, tươi cười nói:
- Nguyên Tĩnh tỷ tỷ nói chuyện này sao? Chúng ta làm nhất giới tôn sư, tự nhiên là chí công vô tư. Mới rồi cũng đang muốn ra tay, chỉ là có chút không kịp thôi --
- Chí công vô tư? Ân, nhớ rõ lúc trước sư huynh ta lần đầu tiên nhập giới đã bị bọn ngươi áp chế, Thượng Tiêu Tông Thần Tiêu này lại được các ngươi phóng túng như thế, đây là chí công các ngươi nói sao?
Thanh âm của Lâm Nguyên Tỉnh lại vang lên:
- Nếu như không phải vị đệ tử thân truyền này của tỷ ta coi như không kém, giờ phút này sợ rằng đã bị Thần Tiêu giết chết, trúng độc thủ của hắn a? Cũng vừa hay hợp ý ngươi có phải không?
Lão giả kia lúc này lại thở dài một tiếng:
- Nguyên Tĩnh đạo hữu cần gì như thế? Mấy người chúng ta chỉ là nhất thời không kịp ra tay thôi. Ta biết Thương Sinh Đạo các ngươi vẫn vì chuyện Hi Tử vẫn lạc mà oán hận chúng ta. Chẳng qua lúc đầu sáu người chúng ta thật là có chút bất đắc dĩ. Đạo hữu dây dưa như thế cũng không có chút ý nghĩa nào. Nói đến hôm nay, vị sư điệt này của các ngươi cũng chưa từng suy giảm chút nào. Phàm thế có nói, được thế tạm tha người, mọi thứ lưu một đường mới tốt --
- Những lời này ta quả thật hiểu rõ, nhưng lúc trước các ngươi vì sao không lưu một đường cho sư huynh ta? Hôm nay sư điệt bổn cung thật là không có việc gì. Nhưng nếu không làm ra chút khiển trách đối với các ngươi thì đệ tử Thương Sinh Đạo ta ngày sau lúc lại gặp phải chuyện thế này thì phải làm sao? Chỉ có thể chờ chết hay sao?
Đạo nhân kia nhíu mày, còn muốn lại nói vài lời thì thanh âm Lâm Nguyên Tĩnh lần nữa lạnh lại:
- Cho nên, Nguyên Tĩnh thỉnh bốn vị cho một cái giao phó đi --
Hai chữ cuối cùng ngữ khí đạm mạc. Lại lộ ra sát ý và kiên quyết khiến người tim đập nhanh.
Thiếu nữ váy lục nhíu mày, rồi sau đó dứt khoát cũng không hề giải thích, cười lạnh một tiếng:
- Giao phó! Vì sao phải giao phó? Ngươi quả thật điên mất rồi, không hề nói đạo lý, chỉ vì chút phỏng đoán mà cứ như vậy định tội bốn người chúng ta sao? Là muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do! Bổn cung không so đo với ngươi, mau lui đi!
- Đây là có chỗ dựa không sợ sao? Quả thực, từ sau khi Hi Tử Sư huynh vẫn lạc thì sáu người các ngươi gần đây cũng không sợ Thương Sinh Đạo ta nữa rồi.
Lâm Nguyên Tĩnh cười khẽ:
- Như thế cũng tốt, nếu bọn ngươi không muốn. Vậy thì ta tự mình đến lấy, cũng giống như vậy!
Bốn người kia trừ tăng nhân ra thì đều hai mặt nhìn nhau, mặt mang theo ý cảnh giác. Thiếu nữ váy lục thì cẩn thận suy ngẫm, càng nghĩ, cũng không thấy có sơ hở gì.
Ngoài ý muốn duy nhất chính là Lâm Nguyên Tĩnh này thân trèo lên Chí Cảnh thôi, vẫn không thể làm gì được nàng.
Nàng đã dám thiết hạ bẫy rập, tất có chỗ dựa. Bất quá mình có thứ kia trong tay, vô luận người nọ có thủ đoạn gì cũng đều không phải sợ.
Cũng đè lại bất an trong lồng ngực, thần sắc âm lãnh tiếp tục nhìn thiếu niên trong bóng tối bên dưới.
Tông Thủ này vẫn phải nghĩ biện pháp mới được, cuối cùng không thể để hắn sống.
Ý nghĩ này mới lên, nữ tử chợt nghe một tiếng nổ nhỏ vang lên.
Khiến lòng nàng lần nữa mãnh liệt nhảy lên.
Đó là bên ngoài trăm trượng, tiếng khí bạo khi cương khí bị đâm rách, nhỏ như muỗi kêu, nhưng lúc này lọt vào tai lại như sấm sét nổ ngang tai nử tử vậy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.