Chương 1171: Một lần cơ hội
Khai Hoang
30/09/2014
Hắn liền ngồi im như vậy, thể hiện ra tư thế nguyện nghe tường tận.
- Năm ngày trước, có một vài vị tán tu nhờ cơ duyên xảo hợp, đã thấy một hồi tu giả tiên cảnh đại chiến ở nơi này!
Hắn thản nhiên nói, trên mặt đầy tiếu ý khó lường:
- Một người trong đó, là cái tên Lục Vô Song của Lục gia kia! Về phần người còn lại, thì sợ rằng Hồng huynh cũng không thể đoán được.
- Lục Vô Song? Tên này tới nơi này làm cái gì chứ?
Hồng Cửu Trần nhíu nhíu mày, hắn cũng đã nghe nói qua về Lục Vô Song. Đó là thiên tài xuất chúng nhất của Lục gia trong mấy trăm năm về đây.
Hắn giờ cũng là đại tướng của Lục gia, quản hạt trăm vạn quân, chinh chiến khắp mười giới, cũng từng giao thủ với cửu đô tiên đình, tới nay cũng rất khi thất bại.
Càng không biết có bao nhiêu người, đã vẫn lạc dưới thương thuật của hắn.
Thế nên có thể nói, thanh danh của tên này vang xa đến nhường nào.
Kẻ này chẳng phải đang phục vụ dưới trướng của Huyền Diệp quốc chủ sao? Sao lại tới nơi đây, lại còn chiến đấu với người khác nữa.
Nghĩ tới thần thái cùng ngữ khí của Đàm Kính, Hồng Cửu Trần chợt ngộ ra điều gì:
- Chẳng lẽ kẻ còn lại chính là Tông Thủ sao?
- Hồng huynh thực sâu sắc, kẻ đó đúng là Tông Thủ!
Đàm Kính nhẹ nhàng vuốt cằm, rồi cười lạnh:
- Ta không thể làm gì hắn, nhưng ở nơi này thì ắt hẳn phải có người trị được hắn. Nói đến kẻ đó, cũng là huyết mạch của Lục gia, lại còn là đích hệ nữa, mộ trong những người có hi vọng thừa kế Phần Không Thánh Đế. Nhưng vài ngày trước, dường như giết hại tình nhân của Lục Vô Song, cho nên kết thù. Lục Vô Song hận hắn
Hồng Cửu Trần không khỏi hít vào một hơi, sau đó toàn thân một trận lạnh lẽo.
- Vậy kết quả như thế nào?
Trong lúc nói cũng có phần không kìm hãm được, mang theo sự cấp bách.
- Nghe nói sau khi giao thủ thì Tông Thủ dùng Thuấn Không chi pháp mà đào tẩu, về sau thì không ai biết hai kẻ đó đi đâu.
Đàm Kính nói xong, khóe môi giật giật, tựa cười mà chẳng cười:
- Tuy Tông Thủ chỉ có Tiên Cảnh thực lực, nhưng cũng không thể xem thường. Tên này cho dù có thiên phú dị bẩm thì thế nào chứ? Hai người kém nhau hẳn một cảnh giới, Lục Vô Song trong đồng cấp cũng gần như là vô địch rồi. Hắn cho dù cso thể trốn, thì có thể thoát được bao xa đây? Nhiều nhất là mười ngày nửa tháng, cũng sẽ phải chết….
- Đó chính xác là cơ hội!
Hồng Cửu Trần đứng lên, khoanh tay rảo bước trong đại điện. Qua một hồi liền dừng lại.
- Thế này vẫn quá là mạo hiểm! Nếu như tên đó còn chưa có chết thì sao đây? Ta và ngươi phá hỏng quy củ, hắn mà còn sống thì nhất định sẽ lấy đầu của hai ta. Kết cục ngày đó của Độc Lão hẳn là ngươi cũng tận mắt chứng kiến, chỉ cần vi phạm, lập tức sẽ giết. Tông Thủ mà chết, chúng ta càng phải cẩn thận. Trong thời gian mẫn cảm như này, Long Ảnh có thể ngại Lục gia, nhưng sẽ không thể đảm bảo sẽ không giận lây sang hai chúng ta.
Bởi ngày ấy, Độc Lão chỉ vì muốn cường lực, khống chế lấy toàn bộ Nguyên Liên giới, nhưng cũng sẽ không nghĩ tới phải đối mặt với Tông Thủ ra sao.
Chỉ cần có thể áp chế là được…
- Hơn nữa còn có Phật môn, Kiếm tông với cả Thương Sinh đạo nữa. Những kẻ nổi danh chư giới lúc trước, thế lực sau lưng cũng không hề kém.
- Ba nhà này đang chuẩn bị tranh đoạt kiện khai thiên chí bảo của Vân giới, sao có thể dư lực để mà phân tâm. Mặc dù có xung đột, nhưng cũng phải lấy ẩn nhẫn làm đầu! Còn về phần Long Ảnh thì…
Nói tới đây, nét mặt Đàm Kính cũng ngưng trọng lại, rồi gật đầu:
- Có lẽ nên chờ một năm nữa! Nếu như một năm sau kẻ đó không quay về thì chúng ta sẽ ra tay. Bởi lúc đó Tông Thủ có thể nào thì cũng đã chết rồi, ta lúc đó ra tay thì không ai làm gì được. Cho dù có là Mộ Phương Phục Việt thì cũng không thể buông bỏ cho cơ hội này được!
Hồng Cửu Trần có chút nhíu mày, lại lâm vào trầm tư.
Tuy hắn cũng đã bị lời của Đàm Kính đánh động rồi, nhưng nếu như Tông Thủ may mắn chạy trốn thì sao?
Khẽ lắc đầu, cho dù một năm sau hắn có trở về, tất cả cũng đều kết thúc, Tông Thủ cho dù có khả năng thông thiên, thì có thể làm gì đây?
Chỉ cần nắm Nguyên Liên giới vào tay, hắn có thể nắm chắc xuất động được Thần Cảnh giả ra tay vì hắn. Mà Thuấn Không chi pháp cũng gây nên hao tổn khá lớn. Cho nên có muốn dùng lại thì tuyệt đối cũng không có khả năng…
Trong một nơi ẩn nấp dưới biển, Tông Thủ đang trốn trong Ma Thần di tích, có chút phát sầu.
Tuy miệng đầy lời oán trách, nhưng trong lòng hắn hiểu, đây cũng không phải là do Tam Thiên Tinh Lạc Thuật của bản thân có chỗ thiếu hụt.
Mà đó là do khí mạch của Tiên Giai đỉnh phong cường giả quá mạnh mẽ, vượt qua dự liệu của bản thân hắn.
Lúc này cũng đã ba tháng, sau khi trận chiến với Lục Vô Song kết thúc.
Hai người truy đuổi nhau đã đi qua hơn trăm thế giới rồi.
Lúc đầu Tông Thủ còn tin tưởng có thể cắt đuôi được tên Lục Vô Song đó.
Nhưng trong một tháng này, niềm hy vọng của hắn đã hoàn toàn tan vỡ. truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
Tên này độn hình trong hư không, không cần tu luyện.
Tuy trong lòng vì có điều cố kỵ, đuổi không kịp hắn, nhưng lại cố sống cố chết mà bám theo hắn.
Liên tục trong một tháng, không hề tu luyện, thế mà hồn lực lại vẫn dư thừa như cũ, liên tục không ngừng.
Ngược lại thì trong một tháng này, hắn đã thuấn không biết bao nhiêu lần, cũng cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Cho dù có kỳ thuật như Thôn Thiên Nguyên Hóa thì cũng không thể nào chống đỡ nổi.
Có lúc hắn phải chạy vào bên trong Hư Vọng Hải để ẩn nấp, ý đồ muốn khôi phục lại.
Cũng bởi vì bị ép buộc cho nên không thể không cải biến đi Tam Thiên Tinh Lạc Thuật.
Đem không thuật mỗi lần tiêu hao sau thi triển áp súc , áp súc không ngừng, áp súc tới tận cùng.
Khẽ lắc đầu, Tông Thủ xuất ra một mai Thuấn Không Long đan, để nó lơ lửng phía trước mình.
Sau đó phóng ra một điểm Phần Không chi viêm để tế luyện.
Cải tạo kết cấu của long đan, đem toàn bộ ấn ký vô dụng của Thuấn Không chi long hủy đi. Sau đó chuyển đại đạo mà hắn lĩnh ngộ gần đây vào, một lần nữa kết cấu lại linh trận.
Khiến cho hồn hải và hư không tinh thần hợp lại thành một, tạo nên một loại tinh thần đạo chủng mới.
Toàn bộ quá trình đó, cần tốn mấy ngày liền.
Bên ngoài Tinh thần Long đan, Long Nha kiếm còn chưa hoàn tất luyện hóa, huyền phù bên người Tông chủ.
Phân tâm nhị dụng, đồng thời xuất ra Phần Không Chi Viêm dung luyện. Lại dùng thần niệm ngưng tụ thành lưỡi dao, cẩn thận cắt gọt tạo hình cho Long Nha.
Chẳng những cần phải kháng cự Long uy bàng bạc kia mà còn cần phải đem niệm lực ngưng tụ luyện hóa các tạp chất cứng rắn bên trong.
Cho dù là đã bị đốt trong Phần Không Chi Viêm đến nóng chảy nhưng độ khó cũng vẫn là không nhỏ.
Cần phải cẩn thận khắc trên thân kiếm còn chưa thành hình, từng dải Linh văn huyền bí, không thể để xảy ra một chút sai lầm nào.
Pháp lực trong nháy mắt tiêu hao với tốc độ kinh người, hắn cũng không thể chịu nổi loại tiêu hao này.
- Năm ngày trước, có một vài vị tán tu nhờ cơ duyên xảo hợp, đã thấy một hồi tu giả tiên cảnh đại chiến ở nơi này!
Hắn thản nhiên nói, trên mặt đầy tiếu ý khó lường:
- Một người trong đó, là cái tên Lục Vô Song của Lục gia kia! Về phần người còn lại, thì sợ rằng Hồng huynh cũng không thể đoán được.
- Lục Vô Song? Tên này tới nơi này làm cái gì chứ?
Hồng Cửu Trần nhíu nhíu mày, hắn cũng đã nghe nói qua về Lục Vô Song. Đó là thiên tài xuất chúng nhất của Lục gia trong mấy trăm năm về đây.
Hắn giờ cũng là đại tướng của Lục gia, quản hạt trăm vạn quân, chinh chiến khắp mười giới, cũng từng giao thủ với cửu đô tiên đình, tới nay cũng rất khi thất bại.
Càng không biết có bao nhiêu người, đã vẫn lạc dưới thương thuật của hắn.
Thế nên có thể nói, thanh danh của tên này vang xa đến nhường nào.
Kẻ này chẳng phải đang phục vụ dưới trướng của Huyền Diệp quốc chủ sao? Sao lại tới nơi đây, lại còn chiến đấu với người khác nữa.
Nghĩ tới thần thái cùng ngữ khí của Đàm Kính, Hồng Cửu Trần chợt ngộ ra điều gì:
- Chẳng lẽ kẻ còn lại chính là Tông Thủ sao?
- Hồng huynh thực sâu sắc, kẻ đó đúng là Tông Thủ!
Đàm Kính nhẹ nhàng vuốt cằm, rồi cười lạnh:
- Ta không thể làm gì hắn, nhưng ở nơi này thì ắt hẳn phải có người trị được hắn. Nói đến kẻ đó, cũng là huyết mạch của Lục gia, lại còn là đích hệ nữa, mộ trong những người có hi vọng thừa kế Phần Không Thánh Đế. Nhưng vài ngày trước, dường như giết hại tình nhân của Lục Vô Song, cho nên kết thù. Lục Vô Song hận hắn
Hồng Cửu Trần không khỏi hít vào một hơi, sau đó toàn thân một trận lạnh lẽo.
- Vậy kết quả như thế nào?
Trong lúc nói cũng có phần không kìm hãm được, mang theo sự cấp bách.
- Nghe nói sau khi giao thủ thì Tông Thủ dùng Thuấn Không chi pháp mà đào tẩu, về sau thì không ai biết hai kẻ đó đi đâu.
Đàm Kính nói xong, khóe môi giật giật, tựa cười mà chẳng cười:
- Tuy Tông Thủ chỉ có Tiên Cảnh thực lực, nhưng cũng không thể xem thường. Tên này cho dù có thiên phú dị bẩm thì thế nào chứ? Hai người kém nhau hẳn một cảnh giới, Lục Vô Song trong đồng cấp cũng gần như là vô địch rồi. Hắn cho dù cso thể trốn, thì có thể thoát được bao xa đây? Nhiều nhất là mười ngày nửa tháng, cũng sẽ phải chết….
- Đó chính xác là cơ hội!
Hồng Cửu Trần đứng lên, khoanh tay rảo bước trong đại điện. Qua một hồi liền dừng lại.
- Thế này vẫn quá là mạo hiểm! Nếu như tên đó còn chưa có chết thì sao đây? Ta và ngươi phá hỏng quy củ, hắn mà còn sống thì nhất định sẽ lấy đầu của hai ta. Kết cục ngày đó của Độc Lão hẳn là ngươi cũng tận mắt chứng kiến, chỉ cần vi phạm, lập tức sẽ giết. Tông Thủ mà chết, chúng ta càng phải cẩn thận. Trong thời gian mẫn cảm như này, Long Ảnh có thể ngại Lục gia, nhưng sẽ không thể đảm bảo sẽ không giận lây sang hai chúng ta.
Bởi ngày ấy, Độc Lão chỉ vì muốn cường lực, khống chế lấy toàn bộ Nguyên Liên giới, nhưng cũng sẽ không nghĩ tới phải đối mặt với Tông Thủ ra sao.
Chỉ cần có thể áp chế là được…
- Hơn nữa còn có Phật môn, Kiếm tông với cả Thương Sinh đạo nữa. Những kẻ nổi danh chư giới lúc trước, thế lực sau lưng cũng không hề kém.
- Ba nhà này đang chuẩn bị tranh đoạt kiện khai thiên chí bảo của Vân giới, sao có thể dư lực để mà phân tâm. Mặc dù có xung đột, nhưng cũng phải lấy ẩn nhẫn làm đầu! Còn về phần Long Ảnh thì…
Nói tới đây, nét mặt Đàm Kính cũng ngưng trọng lại, rồi gật đầu:
- Có lẽ nên chờ một năm nữa! Nếu như một năm sau kẻ đó không quay về thì chúng ta sẽ ra tay. Bởi lúc đó Tông Thủ có thể nào thì cũng đã chết rồi, ta lúc đó ra tay thì không ai làm gì được. Cho dù có là Mộ Phương Phục Việt thì cũng không thể buông bỏ cho cơ hội này được!
Hồng Cửu Trần có chút nhíu mày, lại lâm vào trầm tư.
Tuy hắn cũng đã bị lời của Đàm Kính đánh động rồi, nhưng nếu như Tông Thủ may mắn chạy trốn thì sao?
Khẽ lắc đầu, cho dù một năm sau hắn có trở về, tất cả cũng đều kết thúc, Tông Thủ cho dù có khả năng thông thiên, thì có thể làm gì đây?
Chỉ cần nắm Nguyên Liên giới vào tay, hắn có thể nắm chắc xuất động được Thần Cảnh giả ra tay vì hắn. Mà Thuấn Không chi pháp cũng gây nên hao tổn khá lớn. Cho nên có muốn dùng lại thì tuyệt đối cũng không có khả năng…
Trong một nơi ẩn nấp dưới biển, Tông Thủ đang trốn trong Ma Thần di tích, có chút phát sầu.
Tuy miệng đầy lời oán trách, nhưng trong lòng hắn hiểu, đây cũng không phải là do Tam Thiên Tinh Lạc Thuật của bản thân có chỗ thiếu hụt.
Mà đó là do khí mạch của Tiên Giai đỉnh phong cường giả quá mạnh mẽ, vượt qua dự liệu của bản thân hắn.
Lúc này cũng đã ba tháng, sau khi trận chiến với Lục Vô Song kết thúc.
Hai người truy đuổi nhau đã đi qua hơn trăm thế giới rồi.
Lúc đầu Tông Thủ còn tin tưởng có thể cắt đuôi được tên Lục Vô Song đó.
Nhưng trong một tháng này, niềm hy vọng của hắn đã hoàn toàn tan vỡ. truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
Tên này độn hình trong hư không, không cần tu luyện.
Tuy trong lòng vì có điều cố kỵ, đuổi không kịp hắn, nhưng lại cố sống cố chết mà bám theo hắn.
Liên tục trong một tháng, không hề tu luyện, thế mà hồn lực lại vẫn dư thừa như cũ, liên tục không ngừng.
Ngược lại thì trong một tháng này, hắn đã thuấn không biết bao nhiêu lần, cũng cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Cho dù có kỳ thuật như Thôn Thiên Nguyên Hóa thì cũng không thể nào chống đỡ nổi.
Có lúc hắn phải chạy vào bên trong Hư Vọng Hải để ẩn nấp, ý đồ muốn khôi phục lại.
Cũng bởi vì bị ép buộc cho nên không thể không cải biến đi Tam Thiên Tinh Lạc Thuật.
Đem không thuật mỗi lần tiêu hao sau thi triển áp súc , áp súc không ngừng, áp súc tới tận cùng.
Khẽ lắc đầu, Tông Thủ xuất ra một mai Thuấn Không Long đan, để nó lơ lửng phía trước mình.
Sau đó phóng ra một điểm Phần Không chi viêm để tế luyện.
Cải tạo kết cấu của long đan, đem toàn bộ ấn ký vô dụng của Thuấn Không chi long hủy đi. Sau đó chuyển đại đạo mà hắn lĩnh ngộ gần đây vào, một lần nữa kết cấu lại linh trận.
Khiến cho hồn hải và hư không tinh thần hợp lại thành một, tạo nên một loại tinh thần đạo chủng mới.
Toàn bộ quá trình đó, cần tốn mấy ngày liền.
Bên ngoài Tinh thần Long đan, Long Nha kiếm còn chưa hoàn tất luyện hóa, huyền phù bên người Tông chủ.
Phân tâm nhị dụng, đồng thời xuất ra Phần Không Chi Viêm dung luyện. Lại dùng thần niệm ngưng tụ thành lưỡi dao, cẩn thận cắt gọt tạo hình cho Long Nha.
Chẳng những cần phải kháng cự Long uy bàng bạc kia mà còn cần phải đem niệm lực ngưng tụ luyện hóa các tạp chất cứng rắn bên trong.
Cho dù là đã bị đốt trong Phần Không Chi Viêm đến nóng chảy nhưng độ khó cũng vẫn là không nhỏ.
Cần phải cẩn thận khắc trên thân kiếm còn chưa thành hình, từng dải Linh văn huyền bí, không thể để xảy ra một chút sai lầm nào.
Pháp lực trong nháy mắt tiêu hao với tốc độ kinh người, hắn cũng không thể chịu nổi loại tiêu hao này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.