Chương 1316: Mừng rỡ. (1)
Khai Hoang
23/10/2014
Trong mắt hiện ra một đạo huyết sắc, Tông Thủ đứng ở xa nhìn lại, tựa như xuyên thủng hư không, chỉ thấy ở bên ngoài Nguyên Liên giới, có một con sông ở giáp ranh.
Hơn mười tòa chiến hạm, đang chiến đấu kịch liệt vô cùng.
Trong đó có một phương mười sáu chiên hạm, còn một phis bên kia phải có tới hơn bốn mươi chiến thuyền.
Chẳng qua đám người này lại không hề bị dồn vào hạ phong, thông qua biến ảo trận hình, biến hóa phương hướng, mà có thể bảo trì tồn thất ngang nhau, thế lực ngang nhau.
Chẳng qua có chút số ít thì đang bỏ chạy ở phía xa xa.
Mà chu vi những chiến hạm thì có mười tên Tiên Tu đang chém giết kịch liệt.
Trong đó kiếm quang sắc bén nhất là Phong Thái Cực, người thứ hai là Triệu Yên Nhiên. Yêu nữ này từ lúc nào nắm được Lĩnh Võ hợp nhất, chỉ riềng một mình nàng đã một mình chấp hết tên Tiên giai tu sĩ.
Chỉ là tình hình hai người cũng không có dư lực, mà phải ứng phó cực kỳ tốn sức.
Tông Thủ nghiêm mặt, sát khí phóng ra, chỉ hơi ngẫm nghĩ, Ích Ma Thần toa liền biến mất, bản thân hắn liền tự xuyên không mà đi.
Chiến thuyền Ích Ma thần toa có chứa nhiều đạo binh, lại còn có cả mấy người Ngao Khôn, Ngao Di, tạm thời hắn không muốn người khác biết, tránh đả thảo kinh xà.
Thế nên khi tới gần Nguyên Liên thế giới Tông Thủ liền thu toàn bộ khí tức, kể cả linh năng mạch động, tất cả đều ẩn dấu đi.
Khi hắn lắc mình ra ngoài, đến bên ngoài Thần toa thì Ngao Khôn đã đi trước hắn một bước, đứng ở đầu chiến thuyền, hướng về phía xa mà “nhìn”.
Thần tình hắn vô cùng hăng hái:
- Mấy tên bộ hạ của ngươi thực là được đấy! Lấy ít địch nhiều, mà lại còn khiến bọn họ mệt mỏi, chống đỡ được tới lúc này, nhất là cái tên Phong Thái Cực kia, mặc dù là ở thời đại Vân Hoang, thì cũng vẫn khá là nhỏ bé. Chẳng qua với tình hình này thì đối thủ cảu ngươi sợ là muốn động thủ thật rồi, nếu còn chưa làm thật thì cũng quá mức là....
Hắn quay đầu, tựa như ước ao nói:
- Ngươi có thể nhìn thấy được khoảng cách giữa hai thế giới sao? Dù là Thánh Cảnh thì cũng không có được thần thông đến như vậy.
Cường giả Thánh Cảnh có thể cách không cảm ứng, khả năng như Tông Thủ thì cả thế giới chỉ có một.
Có thể đem tất thảy vào trong mắt, tựa như là bản thân đang tận mắt nhìn thấy vậy, thực sự là ít người có thể làm được, thậm chí có thể nói là trước nay chưa từng có.
Tông Thủ cười, hắn cũng không trả lời, bởi hồn hải hư không của hắn đã phủ xuống thế giới này, Tinh Thần đạo chủng cũng đã tiến vào hư không.
Một đạo thiểm thước, đã độn tốc ra ngoài.
Chiến thuyền Ích Ma Thần Toa đã có Ngao Khôn quan tâm, vị nghĩa huynh này của hắn càng đáng tin hơn là cái tên Lâm Huyền Sương kia.
Chẳng qua mới chỉ na di vài lần, hắn đã nghe thấy âm thanh của Ngao Khôn truyền qua.
- Hãy cẩn thận vạn phần, bởi ở bên kia tựa như có người mai phục, tuy không biết thực lực thế nào nhưng phải đề phòng bất trắc, ta sẽ xuất thủ nếu cần, chẳng qua...
Tông Thủ thấy lạnh trong lòng, tự dưng có điềm hung, Ngao Khôn nhắc nhở, chẳng lẽ hắn có thể không biết sao?
Ở ngoài Nguyên Liên giới, cũng có một số chỗ linh cơ mịt mờ, đến Phần thế huyết đồng của hắn cũng không thể nào nhìn ra được.
Huyễn Tâm Kính thì không thể nào nhìn xa đến thế, cho nên không thể bài trừ được huyễn thuật kia.
Chẳng qua trong tâm linh có một thứ cảm giác mơ hồ, lại như đang nhắc nhở hắn, nơi đây nguy hiểm dị thường!
Hắn không biết là người phương nào đang mai phục, cũng không biết là vì hắn hay là đến vì mục đích khác.
Hắn cũng không biết những kẻ này rốt cuộc có tu vi, chiến lực ra sao.
Trong trường hợp đó, hắn cũng không muốn xuất đầu
Như hắn từ bên trong lời của Ngao Khôn hiểu được, hai vị Thánh cảnh chiến lực đỉnh phong sẽ trông chừng ở bên cạnh.
Thế nên cho dù thế nào thì hắn cũng không có nguy hiểm tới tính mạng, nếu có hai người này xuất thủ, thì không tránh được sự phòng bị của Cửu Tuyệt tiên đình.
Một trận chiến này trong mắt hắn chính là để cho đám Hồng Cửu Trần, thế lực lớn khác đều phải ngã xuống...
Danh chính ngôn thuận mà chinh phạt các tiểu thiên thế giới khác.
Cũng không nên vào lúc này khiến cho đám chuột nhắt kia sợ hãi trong lòng.
Tinh thần đạo chủng tăng nhanh thì Tông Thủ sử dụng hư không na di càng thêm nhanh hơn, mỗi lần na di, thì thời gian dừng cũng ngắn đi rất nhiều.
Gần một trăm hơi thở thì hắn tiến tới gần sông giáp ranh kia.
Hắn đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn qua chỉ thấy hai người Phong Thái Cực và Triệu Yên Nhiên vẫn khá là hoàn hảo, chỉ phải dùng hết khả năng chống đỡ, thậm chí còn cố mà phản kích nữa.
Còn các chư phái tu sĩ khác, thì đều khổ cực mà cố gắng sống sót.
Nhưng thật ra thì mười chiếc không hạm chiến thuyền đã bắn chìm cơ số chiến thuyền của địch quân rồi.
Nhờ lúc trước đánh du kích cho nên bây giờ bắt đầu phản công.
Ngược lại đám tu sĩ đang chiến đấu kịch liệt kia thì tình huống có vẻ không được ổn cho lắm.
Nếu như những không hạm kia có thể phân ra một chút lực lượng để viện thủ thì có thể khiến cho Tiên tu của đối phương không thể toàn lực ứng phó được.
Biết được tình huống lúc này không thể nào do dự được nữa, cho nên có mấy người tuy đã hết sức ròi nhưng vẫn cố lưu lại, cho dù có thể gặp nguy hiểm.
Tông Thủ lạnh lùng cười, thân hìn hiện ra, một bước liền hiện ra ở trung tâm chiến trường, thong thả mà bước đi.
Đám tu sĩ trong sông giáp ranh kia, chỉ cần nửa tức liền phát hiện ra hắn.
Nét mặt mấy người Phong Thái Cực, Triệu Yên Nhiên thì vui vẻ vô cùng, hai người bọn họ đối với sự xuất hiện của hắn kinh hỉ không thôi, nhưng lại có thể đè nén cảm xúc trong lòng, không để lộ ra ngoài.
Trong lòng Tông Thủ cũng hiểu, mấy tên gia hỏa này hẳn là biết được hắn sẽ sớm tới, có mười phần lo lắng, cho nên mới ở chỗ này mà chính diện giết địch.
Hẳn là do yêu nữ Triệu Yên Nhiên này gây ra rồi.
Nhìn những vị tu sĩ kia cũng không thấy có thân phận đặc thù gì hết, tât cả đều đưa đôi mắt lạnh nhìn hắn, tuy là ngoài ý muốn, nhưng lại hiện ra vẻ kinh hỉ.
Trong lòng Tông Thủ lại càng thêm chắc chắn, liền không để ý nữa, tựa như chưa hề để tâm.
Thần tình hắn bình tĩnh, đưa mắt nhìn đống thuyền vỡ vụn kia.
Xuyên qua không gian, quỹ tích tựa như là sừng linh dương, không thể nào nắm bắt, tự nhiên xuyên qua, khi chạy, khi xa, khi hợp.
Đám chiến hạm địch tuy đông, nhưng lại khó có thể hợp lực, cự nỏ và các loại linh pháp phóng ra lại ở thế hạ phong.
Mỗi khi hơn mười chiến hạm tụ lại một chỗ, thì đám chiến thuyền do Sư Nhược Lan chỉ huy sẽ ngừng không chiến nữa.
Có thể thấy được phong thái danh tướng một đời trước của nàng, cũng đã từng thống suất hàng trăm chiến thuyền ngang dọc Vân Hải, chưa hề có đối thủ.
Chỉ là số phận của Sư Nhược Lan cũng không có bi thảm như tiền kiếp.
Bị chính huynh trưởng của mình xa lánh, kiêng kỵ, dần dần mất đi quân quyền, cuối cùng theo sự diệt vong của Tuyết Sư tộc mà chết thảm.
Giờ phút này, cũng là một sân khấu rộng lớn để thi triển hết thảy tài năng.
Hơn mười tòa chiến hạm, đang chiến đấu kịch liệt vô cùng.
Trong đó có một phương mười sáu chiên hạm, còn một phis bên kia phải có tới hơn bốn mươi chiến thuyền.
Chẳng qua đám người này lại không hề bị dồn vào hạ phong, thông qua biến ảo trận hình, biến hóa phương hướng, mà có thể bảo trì tồn thất ngang nhau, thế lực ngang nhau.
Chẳng qua có chút số ít thì đang bỏ chạy ở phía xa xa.
Mà chu vi những chiến hạm thì có mười tên Tiên Tu đang chém giết kịch liệt.
Trong đó kiếm quang sắc bén nhất là Phong Thái Cực, người thứ hai là Triệu Yên Nhiên. Yêu nữ này từ lúc nào nắm được Lĩnh Võ hợp nhất, chỉ riềng một mình nàng đã một mình chấp hết tên Tiên giai tu sĩ.
Chỉ là tình hình hai người cũng không có dư lực, mà phải ứng phó cực kỳ tốn sức.
Tông Thủ nghiêm mặt, sát khí phóng ra, chỉ hơi ngẫm nghĩ, Ích Ma Thần toa liền biến mất, bản thân hắn liền tự xuyên không mà đi.
Chiến thuyền Ích Ma thần toa có chứa nhiều đạo binh, lại còn có cả mấy người Ngao Khôn, Ngao Di, tạm thời hắn không muốn người khác biết, tránh đả thảo kinh xà.
Thế nên khi tới gần Nguyên Liên thế giới Tông Thủ liền thu toàn bộ khí tức, kể cả linh năng mạch động, tất cả đều ẩn dấu đi.
Khi hắn lắc mình ra ngoài, đến bên ngoài Thần toa thì Ngao Khôn đã đi trước hắn một bước, đứng ở đầu chiến thuyền, hướng về phía xa mà “nhìn”.
Thần tình hắn vô cùng hăng hái:
- Mấy tên bộ hạ của ngươi thực là được đấy! Lấy ít địch nhiều, mà lại còn khiến bọn họ mệt mỏi, chống đỡ được tới lúc này, nhất là cái tên Phong Thái Cực kia, mặc dù là ở thời đại Vân Hoang, thì cũng vẫn khá là nhỏ bé. Chẳng qua với tình hình này thì đối thủ cảu ngươi sợ là muốn động thủ thật rồi, nếu còn chưa làm thật thì cũng quá mức là....
Hắn quay đầu, tựa như ước ao nói:
- Ngươi có thể nhìn thấy được khoảng cách giữa hai thế giới sao? Dù là Thánh Cảnh thì cũng không có được thần thông đến như vậy.
Cường giả Thánh Cảnh có thể cách không cảm ứng, khả năng như Tông Thủ thì cả thế giới chỉ có một.
Có thể đem tất thảy vào trong mắt, tựa như là bản thân đang tận mắt nhìn thấy vậy, thực sự là ít người có thể làm được, thậm chí có thể nói là trước nay chưa từng có.
Tông Thủ cười, hắn cũng không trả lời, bởi hồn hải hư không của hắn đã phủ xuống thế giới này, Tinh Thần đạo chủng cũng đã tiến vào hư không.
Một đạo thiểm thước, đã độn tốc ra ngoài.
Chiến thuyền Ích Ma Thần Toa đã có Ngao Khôn quan tâm, vị nghĩa huynh này của hắn càng đáng tin hơn là cái tên Lâm Huyền Sương kia.
Chẳng qua mới chỉ na di vài lần, hắn đã nghe thấy âm thanh của Ngao Khôn truyền qua.
- Hãy cẩn thận vạn phần, bởi ở bên kia tựa như có người mai phục, tuy không biết thực lực thế nào nhưng phải đề phòng bất trắc, ta sẽ xuất thủ nếu cần, chẳng qua...
Tông Thủ thấy lạnh trong lòng, tự dưng có điềm hung, Ngao Khôn nhắc nhở, chẳng lẽ hắn có thể không biết sao?
Ở ngoài Nguyên Liên giới, cũng có một số chỗ linh cơ mịt mờ, đến Phần thế huyết đồng của hắn cũng không thể nào nhìn ra được.
Huyễn Tâm Kính thì không thể nào nhìn xa đến thế, cho nên không thể bài trừ được huyễn thuật kia.
Chẳng qua trong tâm linh có một thứ cảm giác mơ hồ, lại như đang nhắc nhở hắn, nơi đây nguy hiểm dị thường!
Hắn không biết là người phương nào đang mai phục, cũng không biết là vì hắn hay là đến vì mục đích khác.
Hắn cũng không biết những kẻ này rốt cuộc có tu vi, chiến lực ra sao.
Trong trường hợp đó, hắn cũng không muốn xuất đầu
Như hắn từ bên trong lời của Ngao Khôn hiểu được, hai vị Thánh cảnh chiến lực đỉnh phong sẽ trông chừng ở bên cạnh.
Thế nên cho dù thế nào thì hắn cũng không có nguy hiểm tới tính mạng, nếu có hai người này xuất thủ, thì không tránh được sự phòng bị của Cửu Tuyệt tiên đình.
Một trận chiến này trong mắt hắn chính là để cho đám Hồng Cửu Trần, thế lực lớn khác đều phải ngã xuống...
Danh chính ngôn thuận mà chinh phạt các tiểu thiên thế giới khác.
Cũng không nên vào lúc này khiến cho đám chuột nhắt kia sợ hãi trong lòng.
Tinh thần đạo chủng tăng nhanh thì Tông Thủ sử dụng hư không na di càng thêm nhanh hơn, mỗi lần na di, thì thời gian dừng cũng ngắn đi rất nhiều.
Gần một trăm hơi thở thì hắn tiến tới gần sông giáp ranh kia.
Hắn đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn qua chỉ thấy hai người Phong Thái Cực và Triệu Yên Nhiên vẫn khá là hoàn hảo, chỉ phải dùng hết khả năng chống đỡ, thậm chí còn cố mà phản kích nữa.
Còn các chư phái tu sĩ khác, thì đều khổ cực mà cố gắng sống sót.
Nhưng thật ra thì mười chiếc không hạm chiến thuyền đã bắn chìm cơ số chiến thuyền của địch quân rồi.
Nhờ lúc trước đánh du kích cho nên bây giờ bắt đầu phản công.
Ngược lại đám tu sĩ đang chiến đấu kịch liệt kia thì tình huống có vẻ không được ổn cho lắm.
Nếu như những không hạm kia có thể phân ra một chút lực lượng để viện thủ thì có thể khiến cho Tiên tu của đối phương không thể toàn lực ứng phó được.
Biết được tình huống lúc này không thể nào do dự được nữa, cho nên có mấy người tuy đã hết sức ròi nhưng vẫn cố lưu lại, cho dù có thể gặp nguy hiểm.
Tông Thủ lạnh lùng cười, thân hìn hiện ra, một bước liền hiện ra ở trung tâm chiến trường, thong thả mà bước đi.
Đám tu sĩ trong sông giáp ranh kia, chỉ cần nửa tức liền phát hiện ra hắn.
Nét mặt mấy người Phong Thái Cực, Triệu Yên Nhiên thì vui vẻ vô cùng, hai người bọn họ đối với sự xuất hiện của hắn kinh hỉ không thôi, nhưng lại có thể đè nén cảm xúc trong lòng, không để lộ ra ngoài.
Trong lòng Tông Thủ cũng hiểu, mấy tên gia hỏa này hẳn là biết được hắn sẽ sớm tới, có mười phần lo lắng, cho nên mới ở chỗ này mà chính diện giết địch.
Hẳn là do yêu nữ Triệu Yên Nhiên này gây ra rồi.
Nhìn những vị tu sĩ kia cũng không thấy có thân phận đặc thù gì hết, tât cả đều đưa đôi mắt lạnh nhìn hắn, tuy là ngoài ý muốn, nhưng lại hiện ra vẻ kinh hỉ.
Trong lòng Tông Thủ lại càng thêm chắc chắn, liền không để ý nữa, tựa như chưa hề để tâm.
Thần tình hắn bình tĩnh, đưa mắt nhìn đống thuyền vỡ vụn kia.
Xuyên qua không gian, quỹ tích tựa như là sừng linh dương, không thể nào nắm bắt, tự nhiên xuyên qua, khi chạy, khi xa, khi hợp.
Đám chiến hạm địch tuy đông, nhưng lại khó có thể hợp lực, cự nỏ và các loại linh pháp phóng ra lại ở thế hạ phong.
Mỗi khi hơn mười chiến hạm tụ lại một chỗ, thì đám chiến thuyền do Sư Nhược Lan chỉ huy sẽ ngừng không chiến nữa.
Có thể thấy được phong thái danh tướng một đời trước của nàng, cũng đã từng thống suất hàng trăm chiến thuyền ngang dọc Vân Hải, chưa hề có đối thủ.
Chỉ là số phận của Sư Nhược Lan cũng không có bi thảm như tiền kiếp.
Bị chính huynh trưởng của mình xa lánh, kiêng kỵ, dần dần mất đi quân quyền, cuối cùng theo sự diệt vong của Tuyết Sư tộc mà chết thảm.
Giờ phút này, cũng là một sân khấu rộng lớn để thi triển hết thảy tài năng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.