Chương 984: Ngân nghĩ thập nhị. (2)
Khai Hoang
03/09/2014
Ngay tại một sát na kia, khi ngân đao bay tới thời điểm, hắn cho là mình, thật muốn chết chắc.
- Người này, quả nhiên là sát tinh lâm thế. Linh triều vừa mới lên, sao lại xuất hiện một quái vật như vậy chứ --
Từ trận đại chiến giờ tý hôm qua, Liêm Nhị đến giờ vẫn cảm thấy tâm thần hoảng hốt bất định.
- Nhân vật giống như Vô Khư rõ ràng cũng một kiếm mà vong! Đạo Linh Cung Chủ, rõ ràng cũng dám chém giết!
Hắn khi còn sống không gọi Liêm Nhị, trong Vân Giới cung rất có danh tiếng.
Nhưng so sánh với Vô Khư quả thật kém hơn không ít. Từ một kiếm Tông Thủ chém chết Vô Khư, Liêm Nhị toàn thân, đều một hồi sởn hết cả gai ốc.
Ba người đến đây vốn là theo dõi Tông Thủ, xem thử có chiếm được tiện nghi gì không.
Tông Thủ diệt hai mươi lăm tông, Thương Sinh Đạo và Ma Đạo, chia cắt chút ít linh thạch mạch khoáng này.
Ba người bọn họ đoạn đường này, cũng góp nhặt không ít tử khí minh lực.
Thực tế những linh tu cao giai qua đời, tử khí nồng đậm nhất
Vốn là mượn nhờ cảm ứng đối với nguyên hồn của Củng Hân Nhiên xa xa đi theo.
Nhưng lại bị trận chiến đêm qua hấp dẫn, vậy nên mới thoáng gần hơn chút
Ở khoảng cách mấy chục dặm, sau khi thấy một kiếm quả thực có thể coi là kinh Thiên Địa, động Quỷ Thần kia không dám ra ngoài, thành thành thật thật che đậy khí cơ, rất sợ bị Tông Thủ phát giác.
Về phần cốt kính kia lại thi triển minh ảnh quan linh thuật, tuyệt không dám nhìn thẳng Tông Thủ.
Bởi vì ba người không dám tản linh niệm ra, chỉ có thể dùng phương pháp này, quan sát Linh Năng biến hóa bốn phía, phỏng đoánđộng tĩnh ở phụ cận.
Miễn cho Tông Thủ đột nhiên giết tới, cũng không cảm giác được.
Lại không ngờ ba người cẩn thận như thế nhưng cuối cùng vẫn bị Tông Thủ biết được.
Cũng may vị Yêu Vương này tựa hồ tạm thời chưa có tâm tư tìm bọn họ gây phiền toái, sau khi chém một đao cảnh cáo liền rời khỏi Vũ Lam Sơn.
Lại xem ngân đao kia sau khi găm xuống, lại một hồi âm vân tràn ra.
Nghe vào trong tai thường nhân chỉ là tiếng nổ bình thường, nhưng tu sĩ nghe được lại cảm giác được đạo vận tin tức ẩn hàm bên trong Cẩn thận lắng nghe, lại là lời cảnh cáo của Tông Thủ.
- Hôm nay có việc, tạm thời bỏ qua cho các ngươi. Nếu dám làm loạn nhân gian, thì tự gánh lấy hậu quả --
Nghe được một nửa, Liêm Nhị toàn thân đã tức đến phát run:
- Thật sự lẽ nào lại như vậy! Tông Thủ này xem điện hạ cùng bọn ta, trở thành cái gì? Thật sự lẽ nào lại như vậy! Nếu điện hạ thực lực tận phục, tên kia há sẽ là đối thủ? Chỉ cần một ngón tay đã có thể nghiền chết hắn!
Củng Hân Nhiên thì thần sắc trầm tĩnh, không biết đang suy nghĩ cái gì. Trong mắt cũng hơi hiện lửa giận, nhưng lập tức lại là vẻ bất đắc dĩ.
Liêm Nhị cũng lập tức biến đổi ngữ khí:
Bất quá điện hạ, có câu quân tử báo thù, mười năm không muộn. So đo với loại người này thật không đáng. Ta khi còn sống trên đời, trong Vân Giới, luận đến võ phong cường thịnh thì lấy Bắc Mục Vân Lục cầm đầu. Không bằng tới chỗ đó xem thử?
Củng Hân Nhiên nhếch miệng, từ chối cho ý kiến, ngược lại nhìn Cốt Diệt:
- Không biết Cốt huynh thấy thế nào?
Trong hốc mắt Cốt Diệt chớp lên hồn hỏa:
- Tuyệt không thể tranh phong mang với hắn! Những ý định trước kia, vẫn nên buông tha cho thỏa đáng!
Trong lời nói hơi hàm vẻ nghiêm nghị.
Củng Hân Nhiên nghe vậy, cũng du du thở dài, tựa hồ có chút bất đắc dĩ gật đầu.
Một kiếm kia, nàng không muốn tiếp.
Cũng ngay khi Tông Thủ rời đi, Liêm Nhị Cốt Diệt mấy người độn đi, chốc lát sau, chung quanh lập tức có vài chục bóng người, lục tục tìm đến dưới Vũ Lam Sơn.
Rồi sau đó vô số linh quang vọt lên, tán đi bốn phương tám hướng. Hơn mấy trăm ngàn tấm tín phù, lục tục xuất hiện trước án thế gia chi chủ cùng chưởng giáo tông phái các nơi.
- Huyết Kiếm Yêu Quân? Không phải Yêu Kiếm sao? Tại sao lại đổi danh hiệu?
Ân Ngự ánh mắt khó lường buông tín phù trong tay xuống.
- Dùng bốn mươi tiên cảnh, bức bách Vô Khư hiện thân, trong một kiếm liền chém chết, quả thật chuyện lạ sao?
Trong ngôn ngữ đầy kinh nghi bất định, hắn vốn cho là Tông Thủ sau hôm nay nhất định sẽ lui về Càn Thiên Sơn tử thủ.
- Có lẽ không giả!
Người nói chuyện, là nội thị thiếu giam Cao Nhược:
- Huyền Vấn tông vì dọ thám xem cuộc chiến ở Vũ Lam Sơn đến tột cùng thế nào đã vận dụng một quả Hồi Quang Giám truyền xuống tời thời Vân Hoang. Ở đây rất nhiều người, đều trông thấy cảnh lúc ấy. Nghe nói khi đó Tông Thủ trường kiếm như máu, kiếm ý vô cùng; người lại gần như yêu quái, thần uy như ngục, giống như vạn yêu chi quân vậy. Một kiếm kia, có xu thế dao động núi sông, mặc dù dùng thần thông kiếm thuât của Vô Khư cũng tuyệt không nửa phần sinh cơ!
Ân Ngự nắm chặt hai đấm, tự nhiên biết rõ Hồi Quang Giám rốt cuộc là vật gì.
Có thể hồi tưởng lại hình ảnh trong vòng ba ngày, vô cùng trân quý, mặc dù là Đại Thương hoàng gia, cũng chỉ có chừng mười cái thôi.
Tất nhiên đã vận dụng vật ấy, vậy thì hơn phân nửa sẽ không sai. Chỉ cần đợi tin tức từ Đạo Linh khung cảnh nữa thì liền có thể chứng minh.
Lại nói tiếp, trong một ngày này, trong Đạo Linh khung cảnh phong tỏa, tin tức gì cũng không truyền ra được.
Hai thứ xác minh, Ân Ngự đã tin chín phần.
Ý nghi ngờ đã qua, trong lồng ngực liền chỉ còn lại kinh hãi, một tia kiêng kị cũng giao tạp cùng một chỗ.
- Nếu Đại Thương xuất hết tinh anh hợp lực cùng Đạo gia thì có thể vây giết người này không?
Cao Nhược lần này lại trầm mặc, biết được người mà Ân Ngự hỏi thực sự không phải là hắn.
Bên kia Trọng Huyền, hơi suy nghĩ một chút liền lắc đầu:
- Không thể! Bệ hạ sắp chuẩn bị động thủ với những thế gia trong nước, tuyệt không thể phân tâm. Thực lực người này đã đột phá cực hạn thường nhân. Muốn chiến liền chiến, muốn đi liền đi, ai có thể ngăn được hắn? Vây giết? Chê cười mà thôi, trừ phi là bệ hạ tự mình ra tay --
Ân Ngự nhăn nhíu mày, bản thân hắn tự nhiên càng không thể rời hoàng kinh thành. Về phần Trọng Huyền quốc sư, có thể dùng thực lực Thần Cảnh hành tẩu kinh thành, cũng đã là phá lệ, chỉ sợ cũng không cách nào tham dự.
Suy nghĩ thật lâu, Ân Ngự cuối cùng thở dài. Tay phải phất một cái, hóa tín phù kia thành bụi.
Trong mắt lóe ra vẻ nghi hoặc, chẳng lẽ lời sâm muôn đời trước sai sao.
Kẻ này nếu là như thế, đương thời ai có thể địch nổi? Ai có thể thắng được?
Mấy hạt giống Thần Hoàng theo như đồn đãi sao? Xác giày cho hắn cũng không xứng!
- Tốt một cái Huyết Kiếm Yêu Quân!
Trước người Thái Linh Tông Chủ, Mộ Vũ chân nhân cũng có một quả linh phù đang phiêu phù.
Huyền Vấn tông thuộc Đạo gia, vốn là một tông phái phụ thuộc vào Thái Linh Tông.
Vì vậy ngoại trừ tấm tín phù này ra, trong tay hắn, còn có một quả tinh thạch.
Từ từ nhắm hai mắt, tinh tế dùng linh niệm khắc sâu hình ảnh bản sao trong tinh thạch vào trong Nguyên Hồn.
- Một kiếm này, Vô Khư chắc chắn không tiếp được, nhất định vẫn lạc không thể nghi ngờ! Nguyên thần đỡ không nổi Thái Sơ kiếm ý trùng kích, dù còn có lưu lại thân ngoại hóa thân cũng khó mà còn sống. Đổi thành Mộ Vũ, cũng không tránh khỏi kết cục!
- Người này, quả nhiên là sát tinh lâm thế. Linh triều vừa mới lên, sao lại xuất hiện một quái vật như vậy chứ --
Từ trận đại chiến giờ tý hôm qua, Liêm Nhị đến giờ vẫn cảm thấy tâm thần hoảng hốt bất định.
- Nhân vật giống như Vô Khư rõ ràng cũng một kiếm mà vong! Đạo Linh Cung Chủ, rõ ràng cũng dám chém giết!
Hắn khi còn sống không gọi Liêm Nhị, trong Vân Giới cung rất có danh tiếng.
Nhưng so sánh với Vô Khư quả thật kém hơn không ít. Từ một kiếm Tông Thủ chém chết Vô Khư, Liêm Nhị toàn thân, đều một hồi sởn hết cả gai ốc.
Ba người đến đây vốn là theo dõi Tông Thủ, xem thử có chiếm được tiện nghi gì không.
Tông Thủ diệt hai mươi lăm tông, Thương Sinh Đạo và Ma Đạo, chia cắt chút ít linh thạch mạch khoáng này.
Ba người bọn họ đoạn đường này, cũng góp nhặt không ít tử khí minh lực.
Thực tế những linh tu cao giai qua đời, tử khí nồng đậm nhất
Vốn là mượn nhờ cảm ứng đối với nguyên hồn của Củng Hân Nhiên xa xa đi theo.
Nhưng lại bị trận chiến đêm qua hấp dẫn, vậy nên mới thoáng gần hơn chút
Ở khoảng cách mấy chục dặm, sau khi thấy một kiếm quả thực có thể coi là kinh Thiên Địa, động Quỷ Thần kia không dám ra ngoài, thành thành thật thật che đậy khí cơ, rất sợ bị Tông Thủ phát giác.
Về phần cốt kính kia lại thi triển minh ảnh quan linh thuật, tuyệt không dám nhìn thẳng Tông Thủ.
Bởi vì ba người không dám tản linh niệm ra, chỉ có thể dùng phương pháp này, quan sát Linh Năng biến hóa bốn phía, phỏng đoánđộng tĩnh ở phụ cận.
Miễn cho Tông Thủ đột nhiên giết tới, cũng không cảm giác được.
Lại không ngờ ba người cẩn thận như thế nhưng cuối cùng vẫn bị Tông Thủ biết được.
Cũng may vị Yêu Vương này tựa hồ tạm thời chưa có tâm tư tìm bọn họ gây phiền toái, sau khi chém một đao cảnh cáo liền rời khỏi Vũ Lam Sơn.
Lại xem ngân đao kia sau khi găm xuống, lại một hồi âm vân tràn ra.
Nghe vào trong tai thường nhân chỉ là tiếng nổ bình thường, nhưng tu sĩ nghe được lại cảm giác được đạo vận tin tức ẩn hàm bên trong Cẩn thận lắng nghe, lại là lời cảnh cáo của Tông Thủ.
- Hôm nay có việc, tạm thời bỏ qua cho các ngươi. Nếu dám làm loạn nhân gian, thì tự gánh lấy hậu quả --
Nghe được một nửa, Liêm Nhị toàn thân đã tức đến phát run:
- Thật sự lẽ nào lại như vậy! Tông Thủ này xem điện hạ cùng bọn ta, trở thành cái gì? Thật sự lẽ nào lại như vậy! Nếu điện hạ thực lực tận phục, tên kia há sẽ là đối thủ? Chỉ cần một ngón tay đã có thể nghiền chết hắn!
Củng Hân Nhiên thì thần sắc trầm tĩnh, không biết đang suy nghĩ cái gì. Trong mắt cũng hơi hiện lửa giận, nhưng lập tức lại là vẻ bất đắc dĩ.
Liêm Nhị cũng lập tức biến đổi ngữ khí:
Bất quá điện hạ, có câu quân tử báo thù, mười năm không muộn. So đo với loại người này thật không đáng. Ta khi còn sống trên đời, trong Vân Giới, luận đến võ phong cường thịnh thì lấy Bắc Mục Vân Lục cầm đầu. Không bằng tới chỗ đó xem thử?
Củng Hân Nhiên nhếch miệng, từ chối cho ý kiến, ngược lại nhìn Cốt Diệt:
- Không biết Cốt huynh thấy thế nào?
Trong hốc mắt Cốt Diệt chớp lên hồn hỏa:
- Tuyệt không thể tranh phong mang với hắn! Những ý định trước kia, vẫn nên buông tha cho thỏa đáng!
Trong lời nói hơi hàm vẻ nghiêm nghị.
Củng Hân Nhiên nghe vậy, cũng du du thở dài, tựa hồ có chút bất đắc dĩ gật đầu.
Một kiếm kia, nàng không muốn tiếp.
Cũng ngay khi Tông Thủ rời đi, Liêm Nhị Cốt Diệt mấy người độn đi, chốc lát sau, chung quanh lập tức có vài chục bóng người, lục tục tìm đến dưới Vũ Lam Sơn.
Rồi sau đó vô số linh quang vọt lên, tán đi bốn phương tám hướng. Hơn mấy trăm ngàn tấm tín phù, lục tục xuất hiện trước án thế gia chi chủ cùng chưởng giáo tông phái các nơi.
- Huyết Kiếm Yêu Quân? Không phải Yêu Kiếm sao? Tại sao lại đổi danh hiệu?
Ân Ngự ánh mắt khó lường buông tín phù trong tay xuống.
- Dùng bốn mươi tiên cảnh, bức bách Vô Khư hiện thân, trong một kiếm liền chém chết, quả thật chuyện lạ sao?
Trong ngôn ngữ đầy kinh nghi bất định, hắn vốn cho là Tông Thủ sau hôm nay nhất định sẽ lui về Càn Thiên Sơn tử thủ.
- Có lẽ không giả!
Người nói chuyện, là nội thị thiếu giam Cao Nhược:
- Huyền Vấn tông vì dọ thám xem cuộc chiến ở Vũ Lam Sơn đến tột cùng thế nào đã vận dụng một quả Hồi Quang Giám truyền xuống tời thời Vân Hoang. Ở đây rất nhiều người, đều trông thấy cảnh lúc ấy. Nghe nói khi đó Tông Thủ trường kiếm như máu, kiếm ý vô cùng; người lại gần như yêu quái, thần uy như ngục, giống như vạn yêu chi quân vậy. Một kiếm kia, có xu thế dao động núi sông, mặc dù dùng thần thông kiếm thuât của Vô Khư cũng tuyệt không nửa phần sinh cơ!
Ân Ngự nắm chặt hai đấm, tự nhiên biết rõ Hồi Quang Giám rốt cuộc là vật gì.
Có thể hồi tưởng lại hình ảnh trong vòng ba ngày, vô cùng trân quý, mặc dù là Đại Thương hoàng gia, cũng chỉ có chừng mười cái thôi.
Tất nhiên đã vận dụng vật ấy, vậy thì hơn phân nửa sẽ không sai. Chỉ cần đợi tin tức từ Đạo Linh khung cảnh nữa thì liền có thể chứng minh.
Lại nói tiếp, trong một ngày này, trong Đạo Linh khung cảnh phong tỏa, tin tức gì cũng không truyền ra được.
Hai thứ xác minh, Ân Ngự đã tin chín phần.
Ý nghi ngờ đã qua, trong lồng ngực liền chỉ còn lại kinh hãi, một tia kiêng kị cũng giao tạp cùng một chỗ.
- Nếu Đại Thương xuất hết tinh anh hợp lực cùng Đạo gia thì có thể vây giết người này không?
Cao Nhược lần này lại trầm mặc, biết được người mà Ân Ngự hỏi thực sự không phải là hắn.
Bên kia Trọng Huyền, hơi suy nghĩ một chút liền lắc đầu:
- Không thể! Bệ hạ sắp chuẩn bị động thủ với những thế gia trong nước, tuyệt không thể phân tâm. Thực lực người này đã đột phá cực hạn thường nhân. Muốn chiến liền chiến, muốn đi liền đi, ai có thể ngăn được hắn? Vây giết? Chê cười mà thôi, trừ phi là bệ hạ tự mình ra tay --
Ân Ngự nhăn nhíu mày, bản thân hắn tự nhiên càng không thể rời hoàng kinh thành. Về phần Trọng Huyền quốc sư, có thể dùng thực lực Thần Cảnh hành tẩu kinh thành, cũng đã là phá lệ, chỉ sợ cũng không cách nào tham dự.
Suy nghĩ thật lâu, Ân Ngự cuối cùng thở dài. Tay phải phất một cái, hóa tín phù kia thành bụi.
Trong mắt lóe ra vẻ nghi hoặc, chẳng lẽ lời sâm muôn đời trước sai sao.
Kẻ này nếu là như thế, đương thời ai có thể địch nổi? Ai có thể thắng được?
Mấy hạt giống Thần Hoàng theo như đồn đãi sao? Xác giày cho hắn cũng không xứng!
- Tốt một cái Huyết Kiếm Yêu Quân!
Trước người Thái Linh Tông Chủ, Mộ Vũ chân nhân cũng có một quả linh phù đang phiêu phù.
Huyền Vấn tông thuộc Đạo gia, vốn là một tông phái phụ thuộc vào Thái Linh Tông.
Vì vậy ngoại trừ tấm tín phù này ra, trong tay hắn, còn có một quả tinh thạch.
Từ từ nhắm hai mắt, tinh tế dùng linh niệm khắc sâu hình ảnh bản sao trong tinh thạch vào trong Nguyên Hồn.
- Một kiếm này, Vô Khư chắc chắn không tiếp được, nhất định vẫn lạc không thể nghi ngờ! Nguyên thần đỡ không nổi Thái Sơ kiếm ý trùng kích, dù còn có lưu lại thân ngoại hóa thân cũng khó mà còn sống. Đổi thành Mộ Vũ, cũng không tránh khỏi kết cục!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.