Chương 311: Ngọc giản lệnh bài. (1)
Khai Hoang
18/05/2014
Nói đến chỗ này, Ngụy Húc lại mày nhăn lại:
- Lắm mồm, đang tốt tự nhiên nói những điều này với sư đệ làm gì? Sư đệ nhớ kỹ, Lâm Huyền Sương là danh tự sư tôn là ngươi cũng là vợ cả của lão sư Hi Tử. Hiện tại Thất Linh Tông, Thái Nguyên Tông, đều là tỷ muội của nàng sáng chế. . Ước chừng hai nghìn hai trăm trước, bỗng nhiên truyền ra tin người chết nhưng may mắn kim trang bên trong Huyền Mệnh Kim Sách cũng không sụp đổ. Chỉ là tên thật tiêu tán, chuyển thành trang trắng, chỉ cần tông ta có Chí cảnh thậm chí thực cảnh cường giả thay nàng nghịch thiên chiêu hồn cải tạo thân thể là có thể sống lại.
Ánh mắt Tông Thủ lóe sáng nhìn linh bài không tên một lần nữa, cuối cùng hắn đã hiểu rõ vì sao phía trên bài vị lại không có một chữ.
Nguyên lai sư tôn hắn còn có cơ hội phục sinh.
Chỉ là theo hắn được biết, ở thời đại này Thương Sinh Đạo đã có thánh cảnh hơn mười vị, nhất định có chí cảnh cường giả. Vì sao thì không người nào xuất thủ?
Trong nội tâm Tông Thủ nhất thời nghi hoặc chỉ có điều ngay lập tức lại đè nén xuống.
Huyền Mệnh Kim Sách tuy có chiêu hồn nghịch thiên nhưng nhất định tiêu hao rất nặng.
Dùng tình cảnh hôm nay Thương Sinh Đạo, nếu không một hai vị chí cảnh cường giả tọa trấn có thể xuất thủ chỉ sợ cơ nghiệp ở bên trong Vân Giới sẽ tan thành mây khói.
Vân Giới và thế giới của hắn bất đồng, Vân Hoang vạn năm, thật sự có quá nhiều cường giả.
Ngoài ra Ngụy Húc nói Huyền Mệnh Kim Sách ghi chép đều là đệ tử hạch tâm Thương Sinh Đạo, còn nói mười không còn một.
Tính ra thô sơ giản lược thì trong danh sách chính thức không tới 50 người, khó trách thần sắc Ngụy Húc bi thương như thế.
Tình hình Thương Sinh Đạo sợ cũng không phong quang giống bề ngoài.
Lại bình tĩnh nhìn nhìn kim sách trên không trung, Tông Thủ âm thầm líu lưỡi, thứ này chắc chắn bất phàm. Chỉ cần bảo lưu lại như vậy nguyên hồn còn tí tẹo cũng có cơ hội phục sinh, hoàn toàn có thể coi là chí bảo rồi.
Ngoại trừ Huyền Mệnh Kim Sáchra, nơi này còn có mười mấy món Linh Bảo. Tông Thủ xem từng cái, mỗi lần trái tim của hắn kịch liệt nhảy lên. Rõ ràng không có thứ nào mà không phải là trọng bảo uy năng mênh mông, trong đó mấy thứ, Tông Thủ thậm chí thấy tận mắt uy năng hủy thiên diệt địa trong trò chơi Thần Hoàng. Loại đẳng cấp bảo vật này, người chơi tự nhiên là vô duyên, cơ hồ đều không ngoại lệ đều nắm giữ ở trong tay NPC (tự động) làm cho người ta thèm thuồng.
Sau đó tầm mắt của hắn bỗng nhiên lại bị một kiện khác bên cạnh kim sách hấp dẫn.
Đó là một thanh kiếm cực kỳ cổ quái dài ước chừng bảy xích, có màu đạm kim, trên thân kiếm thô dày gắn đầy tầng tầng lớp lớp lân phiến.
Bề ngoài của nó không có gì lạ, không có phản ứng một chút với Linh Năng nhưng lại có thể lơ lửng trong hư không, hơn nữa là đặt ở trong từ đường này, vị trí ngay trung tâm phía trên rất nhiều linh bài.
Giờ phút này hắn không biết là đang có cảm giác gì, từ khi trông thấy lưỡi kiếm này, ánh mắt của hắn không thể dời đi nữa.
- Sư tôn ngươi từ tám ngàn năm trước đã một thân một mình, độc lai độc vãng, có đôi khi hành tung bí ẩn. Chỉ đem một thân trọng bảo cùng tuyệt học suốt đời phó thác toàn bộ cho ta, thay nàng tìm kiếm đệ tử truyền thừa. Bất quá hai thứ này đối với ngươi mà nói, thật sự quá sớm. Đợi đến lúc ngươi có một ngày bước vào tiên võ chi môn, ta sẽ đem những vật kia chuyển giao cho ngươi. Mặc dù ngươi không gặp sư tôn, Thái nguyên cùng Thất Linh hai tông tất nhiên sẽ xem sư đệ ngươi là đích truyền tông môn. Ngày sau có chuyện gì, sư đệ ngươi cứ tới tìm họ. Sư mẫu cùng hai tổ tông sư này là tỷ muội tình thâm.
Ngụy Húc nói tới đây mới phát giác sau lưng Tông Thủ đã thất thần, nhíu mày, Ngụy Húc lại nhịn không được cười to giải thích:
- Đây là một trong bảy thanh tiên kiếm sư tôn năm đó luyện ra, theo người nói. Nếu có một ngày có thể Thất kiếm hợp nhất thì Thương Sinh Đạo ta sẽ quật khởi lần nữa. Sư huynh đệ ta sáu người mỗi người một thanh, chỉ có Luyện Thần Kiếm này ở trong Thương Sinh Đạo vô luận tu vi đến loại cảnh giới nào đều không thể hàng phục vận dụng. Thậm chí rất nhiều người hoài nghi nó căn bản là không luyện thành, chỉ có thể tồn tại, gác lại cho hậu bối hữu duyên. Chỉ cần tông môn đích truyền đều có cơ hội lấy được!
Tông Thủ lúc này mới bừng tỉnh, nghe vậy thì ánh mắt bừng cháy, nhưng sau đó, Ngụy Húc lập tức đổ xuống một thùng nước đá:
- Bất quá trọng khí tông môn bực này cũng không thể thu dễ dàng, ta nói đệ tử, ít nhất cũng cần tiên cảnh trở lên, có lực lượng bảo vệ mình mới có thể thử lấy kiếm này, nếu không trọng bảo trong người trở thành đại họ. Thứ này, ta khuyên ngươi hiện nay tốt nhất đừng lấy. tuy nó sau khi tới tiên cảnh tới lấy nhưng mấy vị sư huynh cùng ta sau thánh cảnh đều có thể hàng phục sáu lưỡi kiếm. Mà luyện thần kiếm dù là chí cảnh cường giả cũng không có biện pháp!
Ngụ ý của hắn là tiểu gia hỏa ngươi phải nỗ lực bay thật cao, trừ phi ngày nào đó tu vi đến thánh cảnh, nếu không đừng có thử.
Tông Thủ là ngầm cười khổ, thánh cảnh? Chí cảnh? Đợi đến lúc hắn có một ngày trèo lên đỉnh thánh cảnh không biết đã là bao lâu nữa.
Nhưng vì sao giờ phút này, hắn đã có loại cảm giác kỳ quái là Luyện Thần Kiếm này có liên hệ với tâm thần của mình. Chỉ cần lấy tay chạm đến, thậm chí chỉ cần một cái ý niệm trong đầu có thể thu được.
Ý niệm vừa bay lên, thanh kiếm đầy lân phiến bỗng nhiên nhảy lên.
Tông Thủ trừng mắt nhìn thì lại thấy nó bình tĩnh trở lại.
Lập tức lông mày Tông Thủ nhẹ chau lại ước chừng là chính mình nhìn lầm rồi. Cẩn thận ngẫm lại nếu như kiếm này thực có động tĩnh gì, dùng tu vi của Ngụy Húc tuyệt sẽ phát giác.
Tiếp theo cũng chỉ nghe Ngụy Húc, lại cười cười:
- Nói đến lễ vật, bản thân ta là đã quên không đưa lễ vật nhập môn cho ngươi.
Dứt lời, một đạo kim quang bỗng nhiên từ trong tay áo Ngụy Húc bay lên trời. Tông Thủ muốn đưa tay nhận, chỉ thấy quang hoa chui vào trong óc hắn, không thấy bóng dáng nữa.
Còn chưa tới kịp cẩn thận nhìn đã có hai đạo hoàng mang phi đến. Tông Thủ còn tưởng rằng chúng đồng dạng trốn vào trong cơ thể mình. Tới phụ cận mới biết không phải, Tông Thủ luống cuống tay chân dùng tay tóm lấy.
Cẩn thận chú mục chỉ thấy là một khối lệnh bài, một khối ngọc giản.
Ngọc giản hắn không biết dùng để làm gì, chỉ biết do ngọc thạch luyện chế, tính chất thật tốt. Linh Năng bên trong quá lớn, thậm chí mạnh hơn Cửu Lân Kiếm được Tiểu Kim chữa trị.
Về phần lệnh bài phía trước càng lộ ra tinh diệu, mặt ngoài chỉ là tam giai Linh Khí không thể bình thường hơn, có lẽ là tín vật của tông môn, phía trên khắc danh tự cùng thân phận của hắn. Mà khi thần thức của hắn lẻn vào lại có cảm giác bên trong có huyền cơ. Chỉ là linh trận rắc rối hơn Cửu Lân Kiếm nhiều.
Tông Thủ nhìn thoáng qua, lại càng lộ ra nghi hoặc:
- Đệ tử đích truyền của Thái Nguyên Tông Tông Thủ là có ý gì?
Ngụy Húc cười không đáp, chỉ gật nhẹ đầu nói: Tông Thủ không hiểu ra sao, lại thử thúc dục hồn lực rót vào trong đó, sau đó lệnh bài bỗng nhiên biến ảo. Vốn là
- Lắm mồm, đang tốt tự nhiên nói những điều này với sư đệ làm gì? Sư đệ nhớ kỹ, Lâm Huyền Sương là danh tự sư tôn là ngươi cũng là vợ cả của lão sư Hi Tử. Hiện tại Thất Linh Tông, Thái Nguyên Tông, đều là tỷ muội của nàng sáng chế. . Ước chừng hai nghìn hai trăm trước, bỗng nhiên truyền ra tin người chết nhưng may mắn kim trang bên trong Huyền Mệnh Kim Sách cũng không sụp đổ. Chỉ là tên thật tiêu tán, chuyển thành trang trắng, chỉ cần tông ta có Chí cảnh thậm chí thực cảnh cường giả thay nàng nghịch thiên chiêu hồn cải tạo thân thể là có thể sống lại.
Ánh mắt Tông Thủ lóe sáng nhìn linh bài không tên một lần nữa, cuối cùng hắn đã hiểu rõ vì sao phía trên bài vị lại không có một chữ.
Nguyên lai sư tôn hắn còn có cơ hội phục sinh.
Chỉ là theo hắn được biết, ở thời đại này Thương Sinh Đạo đã có thánh cảnh hơn mười vị, nhất định có chí cảnh cường giả. Vì sao thì không người nào xuất thủ?
Trong nội tâm Tông Thủ nhất thời nghi hoặc chỉ có điều ngay lập tức lại đè nén xuống.
Huyền Mệnh Kim Sách tuy có chiêu hồn nghịch thiên nhưng nhất định tiêu hao rất nặng.
Dùng tình cảnh hôm nay Thương Sinh Đạo, nếu không một hai vị chí cảnh cường giả tọa trấn có thể xuất thủ chỉ sợ cơ nghiệp ở bên trong Vân Giới sẽ tan thành mây khói.
Vân Giới và thế giới của hắn bất đồng, Vân Hoang vạn năm, thật sự có quá nhiều cường giả.
Ngoài ra Ngụy Húc nói Huyền Mệnh Kim Sách ghi chép đều là đệ tử hạch tâm Thương Sinh Đạo, còn nói mười không còn một.
Tính ra thô sơ giản lược thì trong danh sách chính thức không tới 50 người, khó trách thần sắc Ngụy Húc bi thương như thế.
Tình hình Thương Sinh Đạo sợ cũng không phong quang giống bề ngoài.
Lại bình tĩnh nhìn nhìn kim sách trên không trung, Tông Thủ âm thầm líu lưỡi, thứ này chắc chắn bất phàm. Chỉ cần bảo lưu lại như vậy nguyên hồn còn tí tẹo cũng có cơ hội phục sinh, hoàn toàn có thể coi là chí bảo rồi.
Ngoại trừ Huyền Mệnh Kim Sáchra, nơi này còn có mười mấy món Linh Bảo. Tông Thủ xem từng cái, mỗi lần trái tim của hắn kịch liệt nhảy lên. Rõ ràng không có thứ nào mà không phải là trọng bảo uy năng mênh mông, trong đó mấy thứ, Tông Thủ thậm chí thấy tận mắt uy năng hủy thiên diệt địa trong trò chơi Thần Hoàng. Loại đẳng cấp bảo vật này, người chơi tự nhiên là vô duyên, cơ hồ đều không ngoại lệ đều nắm giữ ở trong tay NPC (tự động) làm cho người ta thèm thuồng.
Sau đó tầm mắt của hắn bỗng nhiên lại bị một kiện khác bên cạnh kim sách hấp dẫn.
Đó là một thanh kiếm cực kỳ cổ quái dài ước chừng bảy xích, có màu đạm kim, trên thân kiếm thô dày gắn đầy tầng tầng lớp lớp lân phiến.
Bề ngoài của nó không có gì lạ, không có phản ứng một chút với Linh Năng nhưng lại có thể lơ lửng trong hư không, hơn nữa là đặt ở trong từ đường này, vị trí ngay trung tâm phía trên rất nhiều linh bài.
Giờ phút này hắn không biết là đang có cảm giác gì, từ khi trông thấy lưỡi kiếm này, ánh mắt của hắn không thể dời đi nữa.
- Sư tôn ngươi từ tám ngàn năm trước đã một thân một mình, độc lai độc vãng, có đôi khi hành tung bí ẩn. Chỉ đem một thân trọng bảo cùng tuyệt học suốt đời phó thác toàn bộ cho ta, thay nàng tìm kiếm đệ tử truyền thừa. Bất quá hai thứ này đối với ngươi mà nói, thật sự quá sớm. Đợi đến lúc ngươi có một ngày bước vào tiên võ chi môn, ta sẽ đem những vật kia chuyển giao cho ngươi. Mặc dù ngươi không gặp sư tôn, Thái nguyên cùng Thất Linh hai tông tất nhiên sẽ xem sư đệ ngươi là đích truyền tông môn. Ngày sau có chuyện gì, sư đệ ngươi cứ tới tìm họ. Sư mẫu cùng hai tổ tông sư này là tỷ muội tình thâm.
Ngụy Húc nói tới đây mới phát giác sau lưng Tông Thủ đã thất thần, nhíu mày, Ngụy Húc lại nhịn không được cười to giải thích:
- Đây là một trong bảy thanh tiên kiếm sư tôn năm đó luyện ra, theo người nói. Nếu có một ngày có thể Thất kiếm hợp nhất thì Thương Sinh Đạo ta sẽ quật khởi lần nữa. Sư huynh đệ ta sáu người mỗi người một thanh, chỉ có Luyện Thần Kiếm này ở trong Thương Sinh Đạo vô luận tu vi đến loại cảnh giới nào đều không thể hàng phục vận dụng. Thậm chí rất nhiều người hoài nghi nó căn bản là không luyện thành, chỉ có thể tồn tại, gác lại cho hậu bối hữu duyên. Chỉ cần tông môn đích truyền đều có cơ hội lấy được!
Tông Thủ lúc này mới bừng tỉnh, nghe vậy thì ánh mắt bừng cháy, nhưng sau đó, Ngụy Húc lập tức đổ xuống một thùng nước đá:
- Bất quá trọng khí tông môn bực này cũng không thể thu dễ dàng, ta nói đệ tử, ít nhất cũng cần tiên cảnh trở lên, có lực lượng bảo vệ mình mới có thể thử lấy kiếm này, nếu không trọng bảo trong người trở thành đại họ. Thứ này, ta khuyên ngươi hiện nay tốt nhất đừng lấy. tuy nó sau khi tới tiên cảnh tới lấy nhưng mấy vị sư huynh cùng ta sau thánh cảnh đều có thể hàng phục sáu lưỡi kiếm. Mà luyện thần kiếm dù là chí cảnh cường giả cũng không có biện pháp!
Ngụ ý của hắn là tiểu gia hỏa ngươi phải nỗ lực bay thật cao, trừ phi ngày nào đó tu vi đến thánh cảnh, nếu không đừng có thử.
Tông Thủ là ngầm cười khổ, thánh cảnh? Chí cảnh? Đợi đến lúc hắn có một ngày trèo lên đỉnh thánh cảnh không biết đã là bao lâu nữa.
Nhưng vì sao giờ phút này, hắn đã có loại cảm giác kỳ quái là Luyện Thần Kiếm này có liên hệ với tâm thần của mình. Chỉ cần lấy tay chạm đến, thậm chí chỉ cần một cái ý niệm trong đầu có thể thu được.
Ý niệm vừa bay lên, thanh kiếm đầy lân phiến bỗng nhiên nhảy lên.
Tông Thủ trừng mắt nhìn thì lại thấy nó bình tĩnh trở lại.
Lập tức lông mày Tông Thủ nhẹ chau lại ước chừng là chính mình nhìn lầm rồi. Cẩn thận ngẫm lại nếu như kiếm này thực có động tĩnh gì, dùng tu vi của Ngụy Húc tuyệt sẽ phát giác.
Tiếp theo cũng chỉ nghe Ngụy Húc, lại cười cười:
- Nói đến lễ vật, bản thân ta là đã quên không đưa lễ vật nhập môn cho ngươi.
Dứt lời, một đạo kim quang bỗng nhiên từ trong tay áo Ngụy Húc bay lên trời. Tông Thủ muốn đưa tay nhận, chỉ thấy quang hoa chui vào trong óc hắn, không thấy bóng dáng nữa.
Còn chưa tới kịp cẩn thận nhìn đã có hai đạo hoàng mang phi đến. Tông Thủ còn tưởng rằng chúng đồng dạng trốn vào trong cơ thể mình. Tới phụ cận mới biết không phải, Tông Thủ luống cuống tay chân dùng tay tóm lấy.
Cẩn thận chú mục chỉ thấy là một khối lệnh bài, một khối ngọc giản.
Ngọc giản hắn không biết dùng để làm gì, chỉ biết do ngọc thạch luyện chế, tính chất thật tốt. Linh Năng bên trong quá lớn, thậm chí mạnh hơn Cửu Lân Kiếm được Tiểu Kim chữa trị.
Về phần lệnh bài phía trước càng lộ ra tinh diệu, mặt ngoài chỉ là tam giai Linh Khí không thể bình thường hơn, có lẽ là tín vật của tông môn, phía trên khắc danh tự cùng thân phận của hắn. Mà khi thần thức của hắn lẻn vào lại có cảm giác bên trong có huyền cơ. Chỉ là linh trận rắc rối hơn Cửu Lân Kiếm nhiều.
Tông Thủ nhìn thoáng qua, lại càng lộ ra nghi hoặc:
- Đệ tử đích truyền của Thái Nguyên Tông Tông Thủ là có ý gì?
Ngụy Húc cười không đáp, chỉ gật nhẹ đầu nói: Tông Thủ không hiểu ra sao, lại thử thúc dục hồn lực rót vào trong đó, sau đó lệnh bài bỗng nhiên biến ảo. Vốn là
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.