Chương 612: Nguyện hiến thân hay không?
Khai Hoang
21/07/2014
Mà cách đó không xa có một cung điện giống chùa chiền chiếm diện tích không nhỏ.
Tịnh Âm biết mình đang ở trong đoán hoa sen trên lòng bàn tay phật của Già Nan Động.
Không gian Già Nan Tự nghe nói xây dựng ở trong phật bảo hao sen.
Mắt nhìn bốn phía, nàng có thể thấy được không ít tiểu sa di cùng tăng nhân thụ giới Hồng Bào ở cửa miếu tự đang ra ra vào vào.
Lúc này không chỉ là Tịnh Âm hiếu kỳ mà những tăng nhân này cũng nghi hoặc nhìn sang.
Có người mê đám vì khí chất thoát trần tuyệt tục của Tịnh Âm, có người thì hiếu kỳ. Nơi này là tự không phải am, một ni cô chạy đến miếu hòa thượng làm cái gì?
Tịnh Âm lơ đễnh vẫn hào hứng dạt dào nhìn khắp nơi.
Trong lòng nghĩ thầm sư phó nói nam nhân quả nhiên là bất đồng với các nàng.
Lại nhìn một chút mặt phía bắc, thần sắc Tịnh Âm ngưng trọng, ở phía tường bắc quả nhiên là từng bị sụp đổ.
Nhìn bề ngoài rất bình thường nhưng rõ ràng cho thấy tu sửa không lâu.
- Tịnh Âm sư muội phải không?
Một tăng nhân mặc quần áo đệ tử quản sự từ cửa tự ra.
Tịnh Âm nhìn đỉnh đầu người này chỉ thấy phía trên có sáu cái sẹo:
- Ta tên là Trí Nguyên, sư muội gọi ta là sư huynh, Mời sư muội đi theo ta. Linh Hải sư tôn đã sớm chờ ở Đại Hùng Điện!
Tịnh Âm gật nhẹ đầu đi theo Trí Nguyên bước vào trong chùa, trên đường đi nàng âm thầm kỳ quái, chỉ thấy không ít tăng nhân trẻ tuổi đang châu đầu ghé tai. Nàng nghe bọn họ đang mượn Linh Khí cùng linh phù Đạo gia của đồng môn.
Ngẫu nhiên trên không trung cũng sẽ truyền đến từng đợt không gian chấn động giống như có người đang na di trong không gian.
Nguyên thấy thế, không khỏi cười cười giải thích:
- Sư muội không biết, tại một canh giờ trước đó. Kiếm công tử Tuyệt Dục cùng Thương Sinh Đạo Đàm Thu ước chiến tại Thương Sinh bí cảnh, hai người kịch chiến đến nay vẫn chưa phân thắng bại. Mấy vị đồng môn sư huynh đệ đang xem cuộc chiến đưa tin trở về nói Tuyệt Dục và Đàm Thu là hai vị kiếm nhân nổi tiếng nhất trong trăm năm qua. Còn nói một trận chiến này mới đúng là kiếm ý đỉnh phong kinh điển nhất, vì thế tiểu Na Di Phù cùng Việt Không Châu lại đột nhiên hút hàng. Rất nhiều sư huynh đệ đều muốn tới xem.
Tịnh Âm 'Ah' một tiếng, hơi có vẻ kinh dị. Nàng từ nhỏ sống ở trong am, được sư tôn nuôi lớn nên biết rất ít sự tình ở tu giới.
Bất quá Tuyệt Dục này đại danh đỉnh đỉnh nên cũng biết.
Khiêu chiến mười thánh địa, Thập Cửu Linh Phủ chưa từng bại lần nào, cho dù đối mặt cường giả cửu giai cũng có thể toàn thân thoát đi.
Nhân vật như vậy có thể nói là truyền kỳ, Tịnh Âm cho rằng thế gian này Tuyệt Dục hẳn là độc nhất vô nhị.
Thì ra trên thế gian này rõ ràng còn có nhân vật có thể sánh vai cùng hắn.
Nói xong những lời này, Trí Nguyên mỉm cười một cái:
- Đều là đám nhóc chưa từng trải mà thôi. Một thất giai, một bát giai dù mạnh cũng có giới hạn, có đặc sắc vẫn dưới tiên cảnh cần gì vội vã như thế? Lãng phí một cách vô ích rất nhiều tiểu Na Di Phù!
Lời tuy nói như thế nhưng bước chân Trí Nguyên lại hơi gấp gáp khó mà dằn nổi tiến về phía trước.
Một đường đi nhanh xuyên qua mấy cánh cửa dày nặng tới một đại điện rộng lớn, trên bảng ghi hai chữ "Đại Hùng".
Đại là bao hàm vạn vật, hùng là ý tứ nhiếp phục quần ma. Đây là chánh điện danh tiếng trong thiên hạ.
Tịnh Âm theo Trí Nguyên đi vào bên trong nhưng trong lòng thì âm thầm kỳ quái, tam phật cung phụng cung điện vô luận như thế nào cũng không thể sử dụng làm nơi tiếp khách chứ?
Linh Hải sư bá ở chỗ này chờ nàng đến cùng là có dụng ý gì?
Bước vào trong cửa, chỉ thấy một lão hòa thượng trắng trắng mập mập dung mạo lạ hoắc ngồi ngay ngắn ở bên trên một cái bồ đoàn. Người mặc tử kim áo cà sa bộ dáng phú quý, chỉ là lúc này sầu mi khổ kiểm thở dài thở ngắn hình như đang có chuyện buồn rầu.
Trí Nguyên dẫn nàng tới nơi này thì khom người lui ra ngoài.
Tịnh Âm nhìn Thích Già Mưu Ni, Dược Sư Như Lai cùng Thích Già Mưu khẽ khom người.
Lúc này mới làm phật lễ với hòa thượng béo một cái:
- Đệ tử Tịnh Âm bái kiến Linh Hải sư bá!
- Cuối cùng đến rồi! Ngồi!
Ngón tay hắn chỉ bồ đoàn đối diện mãi tới khi Tịnh Âm ngồi xuống, Linh Hải mới mở miệng nói:
- Trước khi tới đây, sư tôn ngươi có nói với ngươi điều gì không?
Tịnh Âm khẽ lắc đầu, trên thực tế từ khi nghe lệnh sư tôn chạy tới Già Nan Động, nàng thủy chung đều chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.
- Xem ra ác nhân vẫn phải do lão nạp làm rồi.
Linh Hải thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Từ hôm nay trở đi, Tịnh Âm ngươi bị trục xuất sư môn cho hoàn tục.
Tịnh Âm khẽ giật mình nhưng lại không nửa phần kinh hãi cũng không một chút bối rối. Chỉ là trừng mắt nhìn lộ ra ý hỏi thăm.
Linh Hải thấy thế thì không khỏi là âm thầm khen, nàng này quả nhiên là nhanh nhạy vô cùng.
- Mấy ngày nay dị biến chư tự Vân Giới ta, Tịnh Âm ngươi cũng biết chứ?
- Đệ tử có nghe nói qua!
Tịnh Âm gật nhẹ đầu:
- Nghe nói ba ngày trước tượng Phật tỏa ánh sáng, tường phía bắc nghiêng sập. Chùa chiền lớn nhỏ đều không ngoại lệ, sau đó sư tôn nói, bắc chính là tôn vị, tất cả thần vị đều là ngồi bắc triều, tường để ngăn trong ngoài chắn. Đây là đại kiếp nạn của Phật gia chúng ta, cũng là đại duyên pháp...
- Sư tôn nó có ngộ tính này chắc chắn là đại kiếp nạn cũng là đại duyên pháp của phật tông ta.
Linh Hải cười cười, thần sắc là phức tạp vô cùng:
- Ngươi cũng biết vào ngày trước, Chư Thiên phật tôn đều giáng xuống pháp chỉ? Không chỉ là Già Nan Động ta mà lưỡng giới Sơn Minh Diệu Tự, chùa Bạch Mã, Tướng Quốc Tự, Ngũ Đài Văn Thù tự, chư đại phật tự đều như thế, hơn nữa đều không ngoại lệ là sáu chữ.
Tịnh Âm 'Ah' một tiếng, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó nhìn thấy Linh Hải chỉ tay về phía kia.
Tịnh Âm nhìn theo tay hắn thì bỗng nhiên minh bạch Linh Hải tại sao lại lựa chọn Đại Hùng Điện để gặp nàng.
Chỉ thấy phía trên gạch màu vàng giờ phút này trái phải có ba chữ to, vô ảnh vô tích, chỉ có ý niệm chuyên chú nhìn tới mới có thể nhận được.
Vô lượng quang! Vô tận ám!
Chữ viết bên trong ẩn hàm vô tận phật lực cùng với ngàn vạn đại đạo.
Tịnh Âm chỉ nhìn một tức đã cảm giác thần hồn đau đớn, không dám nhìn nữa.
- Vô lượng quang cùng vô tận ám? Đây là ý gì?
- Ngươi không ngờ có thể nhìn rõ sáu chữ là một tức?
Linh Hải cẩn thận nhìn Tịnh Âm từ trên xuống dưới:
- Xem ra lúc này đã tìm đúng người. Đồ đệ không nên thân của ta dùng hết toàn lực chỉ đọc được bốn chữ mà thôi, càng nhìn không tới nửa tức A...! Không tệ, dung mạo khí chất đều là hoàn mỹ, có thể làm được việc này.
Thấy chân mày lá liễu của Tịnh Âm nhẹ nhăn lại, Linh Hải mới cười cười rụt người về:
- Đúng là vô lượng quang cùng vô tận ám! Lão nạp lúc trước không biết ý nghĩa, mãi tới hôm qua mới mơ hồ ngộ minh. Hẳn là muốn tìm kiếm người có tính chất đặc biệt là "Vô lượng quang cùng vô tận ám", tốt nhất là độ hắn vào ngã phật.
Tịnh Âm biết mình đang ở trong đoán hoa sen trên lòng bàn tay phật của Già Nan Động.
Không gian Già Nan Tự nghe nói xây dựng ở trong phật bảo hao sen.
Mắt nhìn bốn phía, nàng có thể thấy được không ít tiểu sa di cùng tăng nhân thụ giới Hồng Bào ở cửa miếu tự đang ra ra vào vào.
Lúc này không chỉ là Tịnh Âm hiếu kỳ mà những tăng nhân này cũng nghi hoặc nhìn sang.
Có người mê đám vì khí chất thoát trần tuyệt tục của Tịnh Âm, có người thì hiếu kỳ. Nơi này là tự không phải am, một ni cô chạy đến miếu hòa thượng làm cái gì?
Tịnh Âm lơ đễnh vẫn hào hứng dạt dào nhìn khắp nơi.
Trong lòng nghĩ thầm sư phó nói nam nhân quả nhiên là bất đồng với các nàng.
Lại nhìn một chút mặt phía bắc, thần sắc Tịnh Âm ngưng trọng, ở phía tường bắc quả nhiên là từng bị sụp đổ.
Nhìn bề ngoài rất bình thường nhưng rõ ràng cho thấy tu sửa không lâu.
- Tịnh Âm sư muội phải không?
Một tăng nhân mặc quần áo đệ tử quản sự từ cửa tự ra.
Tịnh Âm nhìn đỉnh đầu người này chỉ thấy phía trên có sáu cái sẹo:
- Ta tên là Trí Nguyên, sư muội gọi ta là sư huynh, Mời sư muội đi theo ta. Linh Hải sư tôn đã sớm chờ ở Đại Hùng Điện!
Tịnh Âm gật nhẹ đầu đi theo Trí Nguyên bước vào trong chùa, trên đường đi nàng âm thầm kỳ quái, chỉ thấy không ít tăng nhân trẻ tuổi đang châu đầu ghé tai. Nàng nghe bọn họ đang mượn Linh Khí cùng linh phù Đạo gia của đồng môn.
Ngẫu nhiên trên không trung cũng sẽ truyền đến từng đợt không gian chấn động giống như có người đang na di trong không gian.
Nguyên thấy thế, không khỏi cười cười giải thích:
- Sư muội không biết, tại một canh giờ trước đó. Kiếm công tử Tuyệt Dục cùng Thương Sinh Đạo Đàm Thu ước chiến tại Thương Sinh bí cảnh, hai người kịch chiến đến nay vẫn chưa phân thắng bại. Mấy vị đồng môn sư huynh đệ đang xem cuộc chiến đưa tin trở về nói Tuyệt Dục và Đàm Thu là hai vị kiếm nhân nổi tiếng nhất trong trăm năm qua. Còn nói một trận chiến này mới đúng là kiếm ý đỉnh phong kinh điển nhất, vì thế tiểu Na Di Phù cùng Việt Không Châu lại đột nhiên hút hàng. Rất nhiều sư huynh đệ đều muốn tới xem.
Tịnh Âm 'Ah' một tiếng, hơi có vẻ kinh dị. Nàng từ nhỏ sống ở trong am, được sư tôn nuôi lớn nên biết rất ít sự tình ở tu giới.
Bất quá Tuyệt Dục này đại danh đỉnh đỉnh nên cũng biết.
Khiêu chiến mười thánh địa, Thập Cửu Linh Phủ chưa từng bại lần nào, cho dù đối mặt cường giả cửu giai cũng có thể toàn thân thoát đi.
Nhân vật như vậy có thể nói là truyền kỳ, Tịnh Âm cho rằng thế gian này Tuyệt Dục hẳn là độc nhất vô nhị.
Thì ra trên thế gian này rõ ràng còn có nhân vật có thể sánh vai cùng hắn.
Nói xong những lời này, Trí Nguyên mỉm cười một cái:
- Đều là đám nhóc chưa từng trải mà thôi. Một thất giai, một bát giai dù mạnh cũng có giới hạn, có đặc sắc vẫn dưới tiên cảnh cần gì vội vã như thế? Lãng phí một cách vô ích rất nhiều tiểu Na Di Phù!
Lời tuy nói như thế nhưng bước chân Trí Nguyên lại hơi gấp gáp khó mà dằn nổi tiến về phía trước.
Một đường đi nhanh xuyên qua mấy cánh cửa dày nặng tới một đại điện rộng lớn, trên bảng ghi hai chữ "Đại Hùng".
Đại là bao hàm vạn vật, hùng là ý tứ nhiếp phục quần ma. Đây là chánh điện danh tiếng trong thiên hạ.
Tịnh Âm theo Trí Nguyên đi vào bên trong nhưng trong lòng thì âm thầm kỳ quái, tam phật cung phụng cung điện vô luận như thế nào cũng không thể sử dụng làm nơi tiếp khách chứ?
Linh Hải sư bá ở chỗ này chờ nàng đến cùng là có dụng ý gì?
Bước vào trong cửa, chỉ thấy một lão hòa thượng trắng trắng mập mập dung mạo lạ hoắc ngồi ngay ngắn ở bên trên một cái bồ đoàn. Người mặc tử kim áo cà sa bộ dáng phú quý, chỉ là lúc này sầu mi khổ kiểm thở dài thở ngắn hình như đang có chuyện buồn rầu.
Trí Nguyên dẫn nàng tới nơi này thì khom người lui ra ngoài.
Tịnh Âm nhìn Thích Già Mưu Ni, Dược Sư Như Lai cùng Thích Già Mưu khẽ khom người.
Lúc này mới làm phật lễ với hòa thượng béo một cái:
- Đệ tử Tịnh Âm bái kiến Linh Hải sư bá!
- Cuối cùng đến rồi! Ngồi!
Ngón tay hắn chỉ bồ đoàn đối diện mãi tới khi Tịnh Âm ngồi xuống, Linh Hải mới mở miệng nói:
- Trước khi tới đây, sư tôn ngươi có nói với ngươi điều gì không?
Tịnh Âm khẽ lắc đầu, trên thực tế từ khi nghe lệnh sư tôn chạy tới Già Nan Động, nàng thủy chung đều chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.
- Xem ra ác nhân vẫn phải do lão nạp làm rồi.
Linh Hải thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Từ hôm nay trở đi, Tịnh Âm ngươi bị trục xuất sư môn cho hoàn tục.
Tịnh Âm khẽ giật mình nhưng lại không nửa phần kinh hãi cũng không một chút bối rối. Chỉ là trừng mắt nhìn lộ ra ý hỏi thăm.
Linh Hải thấy thế thì không khỏi là âm thầm khen, nàng này quả nhiên là nhanh nhạy vô cùng.
- Mấy ngày nay dị biến chư tự Vân Giới ta, Tịnh Âm ngươi cũng biết chứ?
- Đệ tử có nghe nói qua!
Tịnh Âm gật nhẹ đầu:
- Nghe nói ba ngày trước tượng Phật tỏa ánh sáng, tường phía bắc nghiêng sập. Chùa chiền lớn nhỏ đều không ngoại lệ, sau đó sư tôn nói, bắc chính là tôn vị, tất cả thần vị đều là ngồi bắc triều, tường để ngăn trong ngoài chắn. Đây là đại kiếp nạn của Phật gia chúng ta, cũng là đại duyên pháp...
- Sư tôn nó có ngộ tính này chắc chắn là đại kiếp nạn cũng là đại duyên pháp của phật tông ta.
Linh Hải cười cười, thần sắc là phức tạp vô cùng:
- Ngươi cũng biết vào ngày trước, Chư Thiên phật tôn đều giáng xuống pháp chỉ? Không chỉ là Già Nan Động ta mà lưỡng giới Sơn Minh Diệu Tự, chùa Bạch Mã, Tướng Quốc Tự, Ngũ Đài Văn Thù tự, chư đại phật tự đều như thế, hơn nữa đều không ngoại lệ là sáu chữ.
Tịnh Âm 'Ah' một tiếng, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó nhìn thấy Linh Hải chỉ tay về phía kia.
Tịnh Âm nhìn theo tay hắn thì bỗng nhiên minh bạch Linh Hải tại sao lại lựa chọn Đại Hùng Điện để gặp nàng.
Chỉ thấy phía trên gạch màu vàng giờ phút này trái phải có ba chữ to, vô ảnh vô tích, chỉ có ý niệm chuyên chú nhìn tới mới có thể nhận được.
Vô lượng quang! Vô tận ám!
Chữ viết bên trong ẩn hàm vô tận phật lực cùng với ngàn vạn đại đạo.
Tịnh Âm chỉ nhìn một tức đã cảm giác thần hồn đau đớn, không dám nhìn nữa.
- Vô lượng quang cùng vô tận ám? Đây là ý gì?
- Ngươi không ngờ có thể nhìn rõ sáu chữ là một tức?
Linh Hải cẩn thận nhìn Tịnh Âm từ trên xuống dưới:
- Xem ra lúc này đã tìm đúng người. Đồ đệ không nên thân của ta dùng hết toàn lực chỉ đọc được bốn chữ mà thôi, càng nhìn không tới nửa tức A...! Không tệ, dung mạo khí chất đều là hoàn mỹ, có thể làm được việc này.
Thấy chân mày lá liễu của Tịnh Âm nhẹ nhăn lại, Linh Hải mới cười cười rụt người về:
- Đúng là vô lượng quang cùng vô tận ám! Lão nạp lúc trước không biết ý nghĩa, mãi tới hôm qua mới mơ hồ ngộ minh. Hẳn là muốn tìm kiếm người có tính chất đặc biệt là "Vô lượng quang cùng vô tận ám", tốt nhất là độ hắn vào ngã phật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.