Chương 1634: Như mặt trời ban trưa? (1)
Khai Hoang
15/12/2014
Muốn khắc chế pháp thuật của người này chỉ có đại lượng hơi nước tụ tập mới được.
Biết rõ chuyện này mới là điều kiện chính thức của Khổng Duệ.
Minh Nhật Hiên muốn ngồi lên vị trí quốc sư này trước tiên phải làm cho Đại Càn mấy thứ gì đó, chỉ vậy mới tốt mở miệng.
Trong nội tâm đã có quyết đoán, Minh Nhật Hiên vẫn cười nói:
- Hiện tại chính là tháng bảy, thời điểm năng nóng khô hạn. Thời điểm này trên bầu trời Bách Thắng Quan có mưa chính là nghịch thiên hành sự.
- Không phải Bách Thắng Quan, mà là cả Giang Nam. Về phần nghịch thiên hành sự? Nếu cư sĩ liệu định Đại Thương chưa đủ họa hoạn thì lần này nghịch thiên mà đi hay là ứng vận thuận thiên chỉ là hai cách nói.
Khổng Duệ thần sắc nhàn nhạt, bất vi sở động:
- Ta mấy năm trước từng tính ra Khổng Dao toi mạng, đã từng bói rõ ràng. Tự cải mệnh thì cả đời này của nàng vô tai vô kiếp! Cuộc đời này suôn sẻ --
Nói đến chỗ này thì Khổng Duệ bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua nội thành.
Chỉ thấy hơn mười phòng ốc trong thành đột nhiên có lửa mạnh cháy lên, thanh thế ngập trời.
Đường đi vốn yên tĩnh, vô số người kinh hoàng chạy đi, cả thành trì đều lâm vào đại loạn.
Khổng Duệ không ngoài ý muốn, chỉ thở dài một tiếng.
- Không biết sống chết! Đáng tiếc liên lụy dân trong thành...
Nội thành có Tông Nguyên phụ trách thủ ngự, lại có lão tướng Hổ Thiên Thu trong thành, có thể làm phụ tá. Một chút loạn cục này không thể thành.
Minh Nhật Hiên cười cười không nói, đã hiểu vì sao Khổng Duệ muốn khiến cho Giang Nam mưa to.
Chỉ có phương pháp này mới có thể trì hoãn động tác các nơi.
Mà cũng vào lúc này âm thanh cười nhẹ truyền tới.
- Ta xem ra Khổng Duệ tiên sinh ngươi mới là người không biết sông chết đấy.
Âm thanh này tới từ một nam tử trung niên. Cầm trong tay trường thương màu đỏ, từ trong bóng tối đi ra ngoài.
Những hỏa diễm đỏ thẫm này đem trọn thành Kim Lăng chiếu sáng như ban ngày. Cũng đem ngân giáp này, nhuộm thành màu hồng đỏ thẫm.
Khí thế lừng lẫy, cách xa trăm trượng thương ý cũng đem nguyên thần Khổng Duệ tập trung lại. Khí cơ bàng bạc áp chế cả tòa thành.
- Thì ra là ngươi làm loạn ban đêm, mục đích thật ra là ta!
Khổng Duệ tỉnh ngộ, ban đêm có hơn mười chỗ có lửa lớn, chỉ là hấp dẫn lực chú ý của cường giả Đại Càn cùng Thương Sinh Đạo Kiếm Tông rời đi mà thôi.
Mục đích của những người này cuối cùng chính là Khổng Duệ.
Cũng không khẩn trương cái gì, nhưng mà Khổng Duệ suy tư một lát vẫn khó hiểu hỏi:
- Vì một mình ta thì trận chiến này bỏ cái giá này hình như không đáng?
Hơn mười chỗ dân cư có lửa lớn, nhìn như đơn giản. Nhưng mà dưới Càn quân phòng thủ nghiêm ngặt, người đối diện vận dụng không biết bao nhiêu quan hệ và người chết mới làm được.
Mà Khổng Duệ chỉ là Tiểu Tư thiên giam chính mà thôi, đối với thành Kim Lăng không có bao nhiêu tác dụng.
Minh Nhật Hiên giật nhẹ khóe môi, nghĩ ngợi nói hẳn là trong nhà chưa tỏ ngoài ngỏ đã tường?
Trung niên áo bạc này mở miệng giải thích.
- Tại sao không đáng? Có Khổng Duệ tiên sinh chắc hẳn lệnh ái tại Bách Thắng Quan sẽ vì ngươi mà cẩn thận châm chước!
Khổng Duệ khẽ giật mình, thì ra là vì Khổng Dao, ngược lại thiếu chút nữa quên rồi. Xem tình hình này là muốn bắt hắn ép buộc Khổng Dao.
Chiêu thức ấy quả nhiên là đâm vào chỗ hiểm.
Dùng tính tình của Dao nhi tuyệt đối không phản bội Tông Thủ. Nhưng nếu như hắn có gì sơ suất thì nàng sẽ áy náy, thậm chí sẽ theo hắn rời đi.
Trong nội tâm giận dữ, Khổng Duệ rốt cuộc bình tĩnh trở lại.
- Vì sao như thế? Dương gia các ngươi lúc này phản loạn có chỗ tốt gì? Trở lại Đại Thương sẽ được hoàng đế Ân Ngự dung nạp sao? Lúc này cục diện chính trị Đại Thương thế nào thì các ngươi cũng hiểu. Ngược lại Đại Càn ta không làm khó Dương gia, tranh giành Thương Càn thắng bại chưa định. Nhạc trữ hầu hành động hôm nay hơi mạo hiểm a?
Người này chính là Nhạc trữ hầu hai ngàn năm trước được Đại Thương phong hào, tên Dương Thịnh, là một trong mấy người trọng yếu của Dương gia Giang Nam.
Người này bước tới linh chướng bên ngoài thiên đàn vỡ vụn, truyền ra âm thanh răng rắc vang lên.
Gần thiên đàn mặc dù có hộ tâận, nhưng mà trước mặt cường giả Thánh giai chỉ là tờ giấy mỏng. Một xé là nát, không tốn sức chút nào.
- Chưa từng khó xử? Tốt cho một câu chưa từng khó xử!
Nhạc trữ hầu mặt mũi tràn đầy trào ý:
- Từ khi Đại Càn nhập chủ, địa phương Dương gia khống chế đã bị lột bỏ trọn vẹn bảy thành. Chín thành chức quan của đệ tử bị bãi miễn.Cửa hàng các nơi kinh doanh gian nan, đây là chưa từng khó xử mà ngươi nói? Về phần Đại Thương, nguyên thần bệ hạ đã muốn Dương gia xuất lực, như vậy tự nhiên là có chỗ hứa hẹn, cần trả giá chút ít là được...
Khổng Duệ nhíu mày:
- Thổ địa bình quân chính là quốc sách của Đại Càn! Thực sự cũng không phải là cường đoạt, mà là mua sắm đồng giá. Lúc này tài lực có hạn, tạm thời khất nợ mà thôi. Bệ hạ từ trước tới nay lời húa ngàn vàng, là thánh quân đương thời, thế nhân kính phục. Sao có thể thất tín với các ngươi! Về phần bãi quan, những thiếu gia ăn chơi thối nát của các ngươi không ai muốn xuất mặt ra ngoài lo lắng cho dân. Dùng danh vọng và thế lực của Dương gia các ngươi là dễ dàng làm chuyện này lắm. Về phần kinh thương, vậy cũng không có biện pháp. Dương gia các ngươi quen ngang ngược bá đạo. Nghiệp quan kết hợp là kinh thương đúng đắn, tự nhiên là không làm thế nào. Cần đổi chút ít người mới là được...
- Im ngay!
Dương Thịnh quát lạnh một tiếng, cưỡng ép đánh gãy lời của Khổng Duệ.
- Nếu cứ thế này mãi thì Dương gia trong trăm năm sẽ đổ! Chết sớm chết muộn mà thôi. Nguyên thần bệ hạ hôm nay đã có mười hai đồng nhân, Dương gia chúng ta có thể chết được sao?
Khổng Duệ lập tức tức cười lên, lần này đúng là bị nói trúng chỗ hiểm.
Phương pháp của Tông Thủ chính là dùng thủ đoạn mềm dẻo cắt thịt. Những thế gia này có thể duy trì lúc đầu.
Nhưng mà trăm năm sau nhất định tan thành mây khói.
- Thế nào không trả lời?
Dương Thịnh triệt để bước lên một bước, cách thiên đàn chỉ có mười trượng.
Cũng chỉ có tầng linh chướng cuối cùng mới ngăn hắn được.
- Kỳ thật cần gì khuyên nữa? Nếu đã binh đao tương kiến, Dương và ta và Đại Càn sẽ không khoan nhượng. Nếu Khổng Duệ ngươi chịu thúc thủ chịu trói, không thêm phiền toái. Dương Thịnh ta có thể cam đoan không đến bất đắc dĩ, tuyệt đối không tổn thương ngươi.
Hắn nói xong lời này nhìn qua người bên cạnh Khổng Duệ.
Chợt nghe Khổng Duệ lên tiếng hỏi.
- Ngươi biết người trước mặt ta thân phận thế nào không?
Không chờ Dương Thịnh trả lời, Khổng Duệ đã phối hợp nói ra đáp án:
- Người này là Minh Nhật Hiên, thượng cổ truyền kỳ phương sĩ, một thân thành tựu chỉ dưới Từ Phúc mà thôi. Nhưng mà nếu bàn về thuật số chi đạo chính là đệ nhất nhân từ vạn năm trước. Chắc hẳn nhạc trữ hậu cũng nghe qua rồi chứ?
Sắc mặt của Dương Thịnh dần dần cứng lại. Minh Nhật Hiên cư sĩ, người khác hoặc là không biết, nhưng mà xuất thân môn phiệt như hắn lại như sấm bên tai.
Người trước mặt nếu là Minh Nhật Hiên thì làm sao?
Nhưng lại nghe Khổng Duệ nhàn nhạt cười lên.
Biết rõ chuyện này mới là điều kiện chính thức của Khổng Duệ.
Minh Nhật Hiên muốn ngồi lên vị trí quốc sư này trước tiên phải làm cho Đại Càn mấy thứ gì đó, chỉ vậy mới tốt mở miệng.
Trong nội tâm đã có quyết đoán, Minh Nhật Hiên vẫn cười nói:
- Hiện tại chính là tháng bảy, thời điểm năng nóng khô hạn. Thời điểm này trên bầu trời Bách Thắng Quan có mưa chính là nghịch thiên hành sự.
- Không phải Bách Thắng Quan, mà là cả Giang Nam. Về phần nghịch thiên hành sự? Nếu cư sĩ liệu định Đại Thương chưa đủ họa hoạn thì lần này nghịch thiên mà đi hay là ứng vận thuận thiên chỉ là hai cách nói.
Khổng Duệ thần sắc nhàn nhạt, bất vi sở động:
- Ta mấy năm trước từng tính ra Khổng Dao toi mạng, đã từng bói rõ ràng. Tự cải mệnh thì cả đời này của nàng vô tai vô kiếp! Cuộc đời này suôn sẻ --
Nói đến chỗ này thì Khổng Duệ bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua nội thành.
Chỉ thấy hơn mười phòng ốc trong thành đột nhiên có lửa mạnh cháy lên, thanh thế ngập trời.
Đường đi vốn yên tĩnh, vô số người kinh hoàng chạy đi, cả thành trì đều lâm vào đại loạn.
Khổng Duệ không ngoài ý muốn, chỉ thở dài một tiếng.
- Không biết sống chết! Đáng tiếc liên lụy dân trong thành...
Nội thành có Tông Nguyên phụ trách thủ ngự, lại có lão tướng Hổ Thiên Thu trong thành, có thể làm phụ tá. Một chút loạn cục này không thể thành.
Minh Nhật Hiên cười cười không nói, đã hiểu vì sao Khổng Duệ muốn khiến cho Giang Nam mưa to.
Chỉ có phương pháp này mới có thể trì hoãn động tác các nơi.
Mà cũng vào lúc này âm thanh cười nhẹ truyền tới.
- Ta xem ra Khổng Duệ tiên sinh ngươi mới là người không biết sông chết đấy.
Âm thanh này tới từ một nam tử trung niên. Cầm trong tay trường thương màu đỏ, từ trong bóng tối đi ra ngoài.
Những hỏa diễm đỏ thẫm này đem trọn thành Kim Lăng chiếu sáng như ban ngày. Cũng đem ngân giáp này, nhuộm thành màu hồng đỏ thẫm.
Khí thế lừng lẫy, cách xa trăm trượng thương ý cũng đem nguyên thần Khổng Duệ tập trung lại. Khí cơ bàng bạc áp chế cả tòa thành.
- Thì ra là ngươi làm loạn ban đêm, mục đích thật ra là ta!
Khổng Duệ tỉnh ngộ, ban đêm có hơn mười chỗ có lửa lớn, chỉ là hấp dẫn lực chú ý của cường giả Đại Càn cùng Thương Sinh Đạo Kiếm Tông rời đi mà thôi.
Mục đích của những người này cuối cùng chính là Khổng Duệ.
Cũng không khẩn trương cái gì, nhưng mà Khổng Duệ suy tư một lát vẫn khó hiểu hỏi:
- Vì một mình ta thì trận chiến này bỏ cái giá này hình như không đáng?
Hơn mười chỗ dân cư có lửa lớn, nhìn như đơn giản. Nhưng mà dưới Càn quân phòng thủ nghiêm ngặt, người đối diện vận dụng không biết bao nhiêu quan hệ và người chết mới làm được.
Mà Khổng Duệ chỉ là Tiểu Tư thiên giam chính mà thôi, đối với thành Kim Lăng không có bao nhiêu tác dụng.
Minh Nhật Hiên giật nhẹ khóe môi, nghĩ ngợi nói hẳn là trong nhà chưa tỏ ngoài ngỏ đã tường?
Trung niên áo bạc này mở miệng giải thích.
- Tại sao không đáng? Có Khổng Duệ tiên sinh chắc hẳn lệnh ái tại Bách Thắng Quan sẽ vì ngươi mà cẩn thận châm chước!
Khổng Duệ khẽ giật mình, thì ra là vì Khổng Dao, ngược lại thiếu chút nữa quên rồi. Xem tình hình này là muốn bắt hắn ép buộc Khổng Dao.
Chiêu thức ấy quả nhiên là đâm vào chỗ hiểm.
Dùng tính tình của Dao nhi tuyệt đối không phản bội Tông Thủ. Nhưng nếu như hắn có gì sơ suất thì nàng sẽ áy náy, thậm chí sẽ theo hắn rời đi.
Trong nội tâm giận dữ, Khổng Duệ rốt cuộc bình tĩnh trở lại.
- Vì sao như thế? Dương gia các ngươi lúc này phản loạn có chỗ tốt gì? Trở lại Đại Thương sẽ được hoàng đế Ân Ngự dung nạp sao? Lúc này cục diện chính trị Đại Thương thế nào thì các ngươi cũng hiểu. Ngược lại Đại Càn ta không làm khó Dương gia, tranh giành Thương Càn thắng bại chưa định. Nhạc trữ hầu hành động hôm nay hơi mạo hiểm a?
Người này chính là Nhạc trữ hầu hai ngàn năm trước được Đại Thương phong hào, tên Dương Thịnh, là một trong mấy người trọng yếu của Dương gia Giang Nam.
Người này bước tới linh chướng bên ngoài thiên đàn vỡ vụn, truyền ra âm thanh răng rắc vang lên.
Gần thiên đàn mặc dù có hộ tâận, nhưng mà trước mặt cường giả Thánh giai chỉ là tờ giấy mỏng. Một xé là nát, không tốn sức chút nào.
- Chưa từng khó xử? Tốt cho một câu chưa từng khó xử!
Nhạc trữ hầu mặt mũi tràn đầy trào ý:
- Từ khi Đại Càn nhập chủ, địa phương Dương gia khống chế đã bị lột bỏ trọn vẹn bảy thành. Chín thành chức quan của đệ tử bị bãi miễn.Cửa hàng các nơi kinh doanh gian nan, đây là chưa từng khó xử mà ngươi nói? Về phần Đại Thương, nguyên thần bệ hạ đã muốn Dương gia xuất lực, như vậy tự nhiên là có chỗ hứa hẹn, cần trả giá chút ít là được...
Khổng Duệ nhíu mày:
- Thổ địa bình quân chính là quốc sách của Đại Càn! Thực sự cũng không phải là cường đoạt, mà là mua sắm đồng giá. Lúc này tài lực có hạn, tạm thời khất nợ mà thôi. Bệ hạ từ trước tới nay lời húa ngàn vàng, là thánh quân đương thời, thế nhân kính phục. Sao có thể thất tín với các ngươi! Về phần bãi quan, những thiếu gia ăn chơi thối nát của các ngươi không ai muốn xuất mặt ra ngoài lo lắng cho dân. Dùng danh vọng và thế lực của Dương gia các ngươi là dễ dàng làm chuyện này lắm. Về phần kinh thương, vậy cũng không có biện pháp. Dương gia các ngươi quen ngang ngược bá đạo. Nghiệp quan kết hợp là kinh thương đúng đắn, tự nhiên là không làm thế nào. Cần đổi chút ít người mới là được...
- Im ngay!
Dương Thịnh quát lạnh một tiếng, cưỡng ép đánh gãy lời của Khổng Duệ.
- Nếu cứ thế này mãi thì Dương gia trong trăm năm sẽ đổ! Chết sớm chết muộn mà thôi. Nguyên thần bệ hạ hôm nay đã có mười hai đồng nhân, Dương gia chúng ta có thể chết được sao?
Khổng Duệ lập tức tức cười lên, lần này đúng là bị nói trúng chỗ hiểm.
Phương pháp của Tông Thủ chính là dùng thủ đoạn mềm dẻo cắt thịt. Những thế gia này có thể duy trì lúc đầu.
Nhưng mà trăm năm sau nhất định tan thành mây khói.
- Thế nào không trả lời?
Dương Thịnh triệt để bước lên một bước, cách thiên đàn chỉ có mười trượng.
Cũng chỉ có tầng linh chướng cuối cùng mới ngăn hắn được.
- Kỳ thật cần gì khuyên nữa? Nếu đã binh đao tương kiến, Dương và ta và Đại Càn sẽ không khoan nhượng. Nếu Khổng Duệ ngươi chịu thúc thủ chịu trói, không thêm phiền toái. Dương Thịnh ta có thể cam đoan không đến bất đắc dĩ, tuyệt đối không tổn thương ngươi.
Hắn nói xong lời này nhìn qua người bên cạnh Khổng Duệ.
Chợt nghe Khổng Duệ lên tiếng hỏi.
- Ngươi biết người trước mặt ta thân phận thế nào không?
Không chờ Dương Thịnh trả lời, Khổng Duệ đã phối hợp nói ra đáp án:
- Người này là Minh Nhật Hiên, thượng cổ truyền kỳ phương sĩ, một thân thành tựu chỉ dưới Từ Phúc mà thôi. Nhưng mà nếu bàn về thuật số chi đạo chính là đệ nhất nhân từ vạn năm trước. Chắc hẳn nhạc trữ hậu cũng nghe qua rồi chứ?
Sắc mặt của Dương Thịnh dần dần cứng lại. Minh Nhật Hiên cư sĩ, người khác hoặc là không biết, nhưng mà xuất thân môn phiệt như hắn lại như sấm bên tai.
Người trước mặt nếu là Minh Nhật Hiên thì làm sao?
Nhưng lại nghe Khổng Duệ nhàn nhạt cười lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.