Thần Hoàng

Chương 1041: Nói khoác không biết xấu hổ

Khai Hoang

09/09/2014

Chỉ cười lặng lẽ, sau đó vươn tay phải ra.

Sau đó một chỉ bắn ra, bất chợt nghe được từng đợt linh năng bạo liệt chấn động vang lên. Tuế nguyệt chi hà, đúng là bị một cổ lực lượng, cứng rắng kiềm chế toàn bộ tại chỗ. Trở lại về nguyên bản, hơn phân nửa đều hóa thành linh năng nguyên lực tiêu tán đi.

Còn những mảnh nhỏ kim chúc kia, cũng bỗng dưng tụ hợp. Một lần nữa cấu tạo lại, trong chốc lát công phu, chính là một ngụm trường kiếm hiện ra ở trong tay Long Ảnh.

Chính là hình dáng thanh trường kiếm trắng thuần lúc trước, không hề khác biệt, một điểm biến hóa cũng không có. Thân kiếm trơn nhẵn. Sáng bóng lấp lánh. Căn bản là nhìn không ra, thanh kiếm này trước đó đã từng nở vỡ ra...

- Hay cho một thanh Điêu Linh Kiếm!

Long Ảnh đem kiếm nắm trong tay, tinh tế quan khán, tấm tắc khen ngợi một tiếng, sau đó hiếu kỳ hỏi:

- Đây chính là vì Vô Khư mà đúc sao? Hơn phân nửa là Thanh Huyền Đạo Quân kia tự tay luyện thành đúng không?

Chỉ là hỏi ra câu này, lại không có người tiếp lời. Trong cả phiến giới hà này, đều là vắng lặng như tờ.

Mọi người nơi đây, bao gồm cả Trọng Quang vừa chém ra một kiếm ở bên trong, đều là thần tình kinh ngạc, trợn mắt há hốc miệng mà nhìn một màn này.

Trong đầu hầu như đều là cùng một ý niệm.

Sao lại như vậy?

Tuế nguyệt chi kiếm, Thánh Cảnh chân nguyên bạo khai sau một kích toàn lực. Lão đầu Long Ảnh này làm sao dễ dàng đem nó tiếp được?

Điêu Linh Kiếm rõ ràng đã vỡ tan ra, trong chớp mắt lại một lần nữa tụ hợp luyện thành, thoạt nhìn còn là hoản hảo như lúc ban đầu, chưa từng có tổn hại chút nào, đây là chơi đùa trò gì vậy?

Trầm mặc một lát, Trọng Quang bất chợt hiểu ra, liền cảm thấy trọng miệng phát đắng, ngữ âm khô khốc hỏi:

- Thánh Tôn chẳng lẽ đã là Chí Cảnh?

- Ngươi nói sao?

Long Ảnh Lão Nhân cười, một cổ linh năng giống như thủy triều lần thứ hai tuôn ra, quán nhập đến trong Điêu Linh Kiếm, nét mặt lại là thần tình nhàn nhạt:

- Ta cùng với Thanh Huyền Đạo Quân, vốn có chút tình cảm nhang đèn, lẽ ra là nên dĩ hòa vi quý. Nhưng mà vị kia, nếu nhất định phải đối với đồ nhi của ta mỗi ngày đều đòi đánh đòi giết, tận hết tất cả thủ đoạn. Long Ảnh ta nếu không phản ứng, người bên ngoài sợ rằng sẽ cười Long Ảnh ta vô năng! Tuế nguyệt điêu linh a! Các ngươi đây là muốn lấy mệnh lão phu sao? Khinh thọ nguyên của lão hủ không đủ? Việc này đã càng không thể không suy tính...

Suy ngẫm trong chốc lát, đã có quyết đoán:



- Như vậy! Ngươi hôm nay trảm một kiếm này của ta, ta cũng tra lại nguyên si cho ngươi. Nếu có thể tiếp được, liền xem như bỏ qua. Miễn cho người bên ngoài nói Long Ảnh ta, lấy lớn hiếp nhỏ, không giảng đạo lý!

Thanh âm ôn hòa, nhưng mấy người ở đây nghe được, lại là đầy mặt và đầy đầu mồ hôi lạnh.

Cổ khí thế của Chí Cảnh Tu Giả gần như thế giới nguyên đầu kia, dần dần đã tràn ngập khắp nơi đây, bổ sung đầy trong giới hà.

Khiến mọi người ở đây đều là hô hấp khó khăn.

Còn Trọng Quang kia nét mặt càng là huyết sắc hiện hết.

Tiếp được một kiếm của Chí Cảnh? Trọng Quang hắn cũng không có kiếm thuật thần thông như Long Ảnh năm xưa...

Hoa Vân cũng đồng dạng là vẻ mặt tái nhợt, trái tim như rơi vào trong đáy cốc.

Há mồm muốn nói, nhưng chung quy lại không thể phát ra lời nào. Biết được lúc này, cho dù là hắn mở miệng cầu tình, cũng vẫn vô dụng.

Mấy người bọn họ, trăm phương ngàn kế muốn đem Long Ảnh lão đầu chém giết.

Lúc này nếu muốn để vị Chí Cảnh cường giả này thủ hạ lưu tình với bọn họ, chẳng phải là truyện cười rồi sao? Thật không khác nào người si nói mộng....

Chí Cảnh uy nghiêm, há lại cho phép khinh phạm?

Nhưng lẽ nào cứ như vậy trợn mắt nhìn Trọng Quang thân vong? Cố tình ngăn cản, chỉ thấy đối diện, ánh mắt băng hàn kia của Ngao Khôn đang chú mục qua đây. Nhất thời trong lồng ngực lạnh thấu, đem bàn tay nhỏ bé như băng ngọc của Long Huyền kia nắm chặt lại. Ngày xưa có thể khiến người tâm tình ấm áp, lúc này lại chỉ cảm thấy bất an, lo sợ, muốn buông ra.

Ngay trong nháy mắt đó, Long Ảnh đã tiện tay đem Điêu Linh Kiếm ném ra, ngân mang tố bạch huy động, giống như vô hình vô chất xuyên thấu hư không. Quang ảnh bắn ra, hướng phía Trọng Quang trùng kích mà đến.

Ánh mắt Trọng Quang co rụt lại, gầm lên giận dữ. Cả người giống như cây cung, bay ngược về phía sau. Hư không trước thân vặn vẹo, đứt gãy, liên tiếp mười tấm linh phù sắp hàng trước người.

Linh văn trên linh phù đúng là mơ hồ cũng có khí tức cùng loại với Long Ảnh, tiếp cận Đại Đạo Chi Nguyên, căn bản của vũ trụ.

Mạnh mẽ nổ tung, khiến kiếm ảnh tố bạch kia, hơi cứng lại. Sau đó một kiện tiên khí linh vật, bày bố ở trước người.

Nhưng đều bị kiếm quang ngân bạch kia thế như chẻ tre xuyên thủng.

Cuối cùng là "đinh" một tiếng vang nhỏ, Điêu Linh Kiếm cuối cùng cũng bị ngăn lại.



Chỉ thấy thân kiếm kia cùng với trọng thuẫn cuối cùng đã ngăn cản kiếm quang của Trọng Quang đều nhất tề vỡ vụn ra.

Nhưng mọi người nơi đây, không kịp thở phào nhẹ nhõm, lập tức đã thấy thanh Điêu Linh Kiếm cũng đồng dạng hóa thành một tuế nguyệt chi hà, tiếp tục dâng trào tới phía trước.

So với lúc trước, Trọng Quang ngự sử tuế nguyệt chi lực, mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần.

Trọng Quang kia mắt như tro tàn, liều mạng chống đỡ, lại vẫn là không được, bị đánh thành hôi bạch chi khí tán đi.

Sau đó thân hình lại định trụ ở trên hư không lần nữa, nhãn thần oán độc tuyệt vọng nhìn Long Ảnh.

Một thân thanh sắc đạo thường, đột nhiên vỡ vụn từng mảnh.

Vấn Hư đưa mắt nhìn, sau đó than khẽ một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu.

Biết được Trọng Quang giờ phút này nhìn như là lông tóc không tổn hại, nhưng lại thọ nguyên toàn bộ hủy rồi.

Lúc này xiêm y vỡ vụn, rõ ràng là đã tiến vào quá trình thiên nhân ngũ suy.

Cái gọi là dấu hiệu ngũ su phục bẩn thịu, trên đầu khô héo, dưới nách chảy mồ hôi, thân thể thối rữa, căn bản không vui.

Tu giả đã đến Thánh Cảnh, thân hình sớm có thể không nhiễm một hạt bụi, sợi lông không rơi. Y phục bẩn thỉu bởi vì lực lượng suy thoái, không còn bảo vệ được thân thể.

Nơi này là trong giới hà, không có bụi bùn dơ bẩn. Lại bởi vì một kiếm kia vừa rồi, hư không chi lực rung chuyển, mới khiến cho y phục của Trọng Quang bị hư hao.

Người này hôm nay sợ là chỉ có thể sống được nửa canh giờ...

Gần hai nghìn năm thọ nguyện, bị Long Ảnh tiện tay một kiếm chém mất.

Chí Cảnh chi uy quả là như vậy!

Hoa Vân Long Huyền cùng với ba người Huyền Vi Tử rõ ràng cũng đã biết tình hình của Trọng Quang, trên mặt lập tức biến ảo bất định, âm trầm như nước.

Trong giới hà, lại vẫn là yên tĩnh như cũ.

Bất quá cũng chỉ vẻn vẹn mấy lần hô hấp, Linh Tông Thu Hoa lại cười mở miệng nói:

- Thu Hoa chúc mừng Long Ảnh Thánh Tôn, từ nay về sau được hưởng trường sinh, trọn đời bất diệt! Nói đến Thái Linh Tông ta cùng với đệ tử của Thánh Tôn kỳ thật cũng không có thâm cừu đại hận gì. Chuyện hôm nay, Thu Hoa cẩn thận suy nghĩ, cũng xác thực có chút không ổn. Không bằng kết thúc như vậy thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook