Chương 526: Phong vân kịch biến. (2)
Khai Hoang
28/06/2014
Hơn hai trăm người mới xông ra cửa thành không bao lâu. Lúc này có thiết kỵ đại quy mô xông ra ra truy kích.
Từ trên nhìn xuống càng làm lòng người chấn kinh. Linh năng chấn động có thể nhìn thấy ba người Huyền Diệp đang kịch chiến trên không. Cơ hồ mỗi người đang ứng phó một tên cường giả thất giai, tình hình hung hiểm vô cùng. Mà ở đằng xa xa có hai bóng người bay tới.
- Là Thái Linh Tông Tử Tiêu kiếm kỵ! Đạo tông thanh nguyên lực sĩ.
Huyền Thuật xiết chặt nắm đấm, phương hướng cửa thành có tám tẳm kỵ sĩ mặc giáp tím, chính là Tử Tiêu kiếm kỵ nổi danh của Thái Linh Tông nổi tiếng tứ phương!
Mà người suất lĩnh kỵ binh này chính là Thái Linh tử.Người bên cạnh thực lực đạt tới thất giai, chính là một tên thống lĩnh của Tử Tiêu kiếm kỵ.
Mà ở phía sau có hai trăm tên đang mặc giáp xanh chạy theo. Trừ ít người thì khí thế cũng thua kém Tử Tiêu kiếm kỵ một ít. Hai trăm người chỉ có thực lực ngũ giai.
Huyền Thuật ngay sau đó lại ngửa đầu nhìn lên không trung.
- Đạo Danh Tông Lạc Diệp đạo nhân, người này cũng tới.
Tông Thủ cười cười không nói, nửa khép hờ mắt tích súc khí thế.
Đằng sau Vĩnh Cầm vẫn dùng ánh mắt kiêng kỵ nhìn qua Tử Tiêu kiếm kỵ tốc độ được linh pháp gia trì càng lúc càng nhanh. Mà Thái Linh tử cũng không biết thi triển bí pháp gì khiến cho sức khôi phục của những kỵ binh tăng vọt. Ở trên không Huyền Diệp đang dùng một chọi hai, tuy là vừa đánh vừa lui nhưng lại vô cùng hung hiểm. Không khỏi sốt ruột nói:
- Đàm Thu, các ngươi còn đang chờ cái gì? Còn không mau cứu người!
Tông Thủ làm như không nghe thấy, ngưng thần nhìn qua chung quanh một lát, Huyền Thuật lại mở miệng:
- Tách ra!
Tông Thủ ‘ Ân ’ một tiếng, luôn luôn là một từ. Nhìn thấy tám trăm Tử Tiêu kiếm kỵ lưng mang trường thương đã dần dần vượt lên, khoảng cách càng ngày càng xa, lúc này ở trên không Huyền Diệp La Thế đều dần dần chống đỡ hết nổi, trên người xuất hiện mấy vết máu tươi.
Vĩnh Cầm gấp muốn phát điên, chửi ầm lên:
- Đàm Thu, ngươi là đồ lãnh huyết! Đây là thấy chết không cứu đúng không? Thật sự là đáng thương Huyền Diệp sư tỷ còn cho rằng ngươi là người tốt, thì ra ngươi là người nhẫn tâm như vậy! Ngươi quả thực là súc sinh, cầm thú.
Toàn thân của nàng không phải bị trói thì nàng hận không thể xông lên đạp Tông Thủ một cước.
Tông Thủ bất đắc dĩ, quay đầu ý bảo, Nhược Thủy cười khẽ một tiếng, điểm mấy cái lên người của Vĩnh Cầm, đem thiếu nữ này che miệng lại:
- Ngoan ah, nghe lời! Ưa thích mắng chửi người thì không phải hài tử tốt.
Ánh mắt Huyền Thuật vẫn không rời chiến cục trước mặt, sau một lát lại thở phào:
- Không sai biệt lắm!
Tông Thủ vẫn ‘ Ân ’ một tiếng, lười biếng cầm chặt kiếm. Những đệ tử Thương Sinh Đạo đệ tử kia bị đuổi càng gần, tản ra bốn phía.
Mà tám trăm Tử Tiêu kiếm kỵ cũng tản ra theo, chừng non nửa phân tán truy kích.
Trên không cũng là như thế, Tạ An La Thế ba người cũng là bắt đầu chạy về một hướng.
Khóe môi Tông Thủ nhếch lên, nghĩ ngợi nói những người này thì ra cũng không phải ngu xuẩn.
Mà Vĩnh Cầm cũng liều mạng giãy dụa, lại bị Nhược Thủy khống chế không động đậy được.
Mà Tông Thủ vẫn chờ đợi, thẳng đến khi còn lại chủ lực của Tử Tiêu kiếm kỵ chừng bốn trăm đứng dưới núi không xa. Khoảng cách chỉ còn ngàn trượng mới bỗng dưng trợn mắt, sau đó rút trường kiếm đỏ thẫm ra.
Kiếm nặng ba ngàn cân, lớn như cái ván cửa, nặng trịch, chỉ múa cũng có áp lực. Tông Thủ cầm kiếm đưa lên cao.
- Xuất chiến!
Mười mấy tên Linh Sư sớm có chuẩn bị, lập tức đem một đạo linh phù đánh ra ngoài gia trì lên mọi người.
Hai trăm bôn mươi Thương Sinh Huyền Long Sĩ cùng lúc này rống lớn lên. Sau đó thúc dục ngân lân đạp phong thú từ trên núi nhỏ lao thẳng xuống.
Phía đông Nhạc Vũ thành kịch biến.
Lúc này hai trăm bốn mươi Thương Sinh Huyền Long Sĩ lao ra, mà phía đông Nhạc Vũ thành cơ hồ tất cả cường giả thất giai đều cảm thấy giật minh trước tiên.
Huyền Diệp vốn đang vui vẻ, lúc này nhíu mày. Trong Nhạc Vũ thành chí ít có bảy tám cường giả thất giai, mười lăm vạn quân tinh nhuệ.
Nhiều ra hai trăm người và một gã Thiên Vị Võ sư, mặc dù tăng thêm Đàm Thu và hai linh sủng cũng không làm được gì.
Cho dù Vĩnh Cầm đang bị trói thì thần sắc ngoài buông lỏng ra cũng có lo lắng hiển hiện. Rốt cuộc so sánh mười lăm vạn quân tinh nhuệ và hơn hai trăm kỵ binh chẳng là cái gì cả.
Nhưng mà giờ phút này Nhược Thủy vẫn ôm nàng ngồi trên ngọn núi nhỏ, chưa từng tham dự xông trận, chỉ sốt ruột đưa mắt nhìn qua.
Bên kia Thái Linh tử cũng phát giác động tĩnh cách đó ngàn trượng.
- Thì ra nơi này còn có phục binh, xem ra thủ hạ tinh nhuệ của Nguyên Cửu Thần dò xét cũng không phải là đặc biệt gì. Nhưng mà những kẻ này muốn chết sao?
Trong nội tâm của hắn giờ phút này này vui vẻ đang chiếm đa số. Mặc dù là phân tán trùng kích thì chỗ của hắn vẫn còn lại bốn trăm năm mươi Tử Tiêu Kiếm Kỵ cùng hai trăm Thanh Nguyên Lực Sĩ. Dùng ba địch một đối phương có thẻ địch nổi sao?
Mặc dù là đến đột ngột làm bọn họ đề phòng thuần túy, chiếm một chút ưu thế cũng không có khả năng chiến thắng được.
Chịu chết mà thôi tâm niệm đã định thì Thái Linh tử liền bắt lấy dây cương, quất một roi vào tọa kỵ, cưỡng ép nó chuyển hướng.
Bốn trăm năm mươi kỵ sĩ sau lưng của hắn cũng không ai không như thế, nhẹ nhàng chuyển hướng qua một bên. Mà hai trăm Thanh Nguyên Lực Sĩ kỹ thuật cỡi ngựa cũng hơi kém, nhưng mà ba hô hấp đã xoay người qua.
Hơn sáu trăm kỵ sĩ hùng hổ lao về địch thủ, ngạnh sanh xông thẳng tới.
Còn chưa giao phon thì đám Linh Sư do Thái Linh tử dẫn dắt phía sau đã phóng băng tiễn tới, bao trăm hai trăm bốn mươi Thương Sinh Huyền Long Sĩ!
Lúc này một đạo kiêm quang mênh mông cuồn cuộn từ trong kỵ binh xông lên trời.
Màu sắc tím đậm, kiếm quang lăng lệ ác liệt. Đây là đạo binh truyền thừa của Thái Linh Tông Thái Linh Tử Tiêu Kiếm!
Khóe môi của Thái Linh tử đã hiện ra vui vẻ lãnh khốc, một kích này đủ làm cho những tà ma Thương Sinh Đạo này chết toàn bộ.
Mà giờ khắc này Quý Linh Tử đang lăng không mà đứng cũng hiện ra vẻ mặt tươi cười.
Mà đối thủ của hắn lúc này chính là Tạ An.
Nhìn qua cuộc chiến phía dưới thì hắn không cần suy nghĩ cái gì nữa. Dùng ba địch một thì trừ phi có được danh tướng vũ lực vô song, nếu không thì Thương Sinh Đạo căn bản không có phần thắng nào cả.
Mà người ở trước mặt hắn cũng là như thế. Tuy kiếm khí tung hoành, ý niệm võ đạo bàng bạc không chút yếu thế giao phong với hắn, nhìn qua thì bất phân thắng bại. Nhưng mà hắn chỉ liều mạng chèo chống mà thôi, đã nhanh đến nỏ mạnh hết đà. Chỉ nửa khắc sau là thiên tài võ đạo xuất chúng nhất của Thương Sinh Đạo sẽ vẫn lạc tại nơi này!
Thái Linh Tông cùng Thương Sinh Đạo giao phong tới bây giờ vẫn là Thái Linh Tông đại thắng!
Nhưng mà trong chốc lát sau thì Quý Linh Tử biến thành ngạc nhiên và biến sắc.
- Ân? Không đúng! Đây là kiếm ý cực kỳ, gần như thông linh rồi. Thái Linh tử sư huynh.
Trong lúc nhất thời hắn không còn tâm tư đi chú ý tới Tạ An, Quý Linh Tử lại trợn mắt bay xuống phía dưới.
Từ trên nhìn xuống càng làm lòng người chấn kinh. Linh năng chấn động có thể nhìn thấy ba người Huyền Diệp đang kịch chiến trên không. Cơ hồ mỗi người đang ứng phó một tên cường giả thất giai, tình hình hung hiểm vô cùng. Mà ở đằng xa xa có hai bóng người bay tới.
- Là Thái Linh Tông Tử Tiêu kiếm kỵ! Đạo tông thanh nguyên lực sĩ.
Huyền Thuật xiết chặt nắm đấm, phương hướng cửa thành có tám tẳm kỵ sĩ mặc giáp tím, chính là Tử Tiêu kiếm kỵ nổi danh của Thái Linh Tông nổi tiếng tứ phương!
Mà người suất lĩnh kỵ binh này chính là Thái Linh tử.Người bên cạnh thực lực đạt tới thất giai, chính là một tên thống lĩnh của Tử Tiêu kiếm kỵ.
Mà ở phía sau có hai trăm tên đang mặc giáp xanh chạy theo. Trừ ít người thì khí thế cũng thua kém Tử Tiêu kiếm kỵ một ít. Hai trăm người chỉ có thực lực ngũ giai.
Huyền Thuật ngay sau đó lại ngửa đầu nhìn lên không trung.
- Đạo Danh Tông Lạc Diệp đạo nhân, người này cũng tới.
Tông Thủ cười cười không nói, nửa khép hờ mắt tích súc khí thế.
Đằng sau Vĩnh Cầm vẫn dùng ánh mắt kiêng kỵ nhìn qua Tử Tiêu kiếm kỵ tốc độ được linh pháp gia trì càng lúc càng nhanh. Mà Thái Linh tử cũng không biết thi triển bí pháp gì khiến cho sức khôi phục của những kỵ binh tăng vọt. Ở trên không Huyền Diệp đang dùng một chọi hai, tuy là vừa đánh vừa lui nhưng lại vô cùng hung hiểm. Không khỏi sốt ruột nói:
- Đàm Thu, các ngươi còn đang chờ cái gì? Còn không mau cứu người!
Tông Thủ làm như không nghe thấy, ngưng thần nhìn qua chung quanh một lát, Huyền Thuật lại mở miệng:
- Tách ra!
Tông Thủ ‘ Ân ’ một tiếng, luôn luôn là một từ. Nhìn thấy tám trăm Tử Tiêu kiếm kỵ lưng mang trường thương đã dần dần vượt lên, khoảng cách càng ngày càng xa, lúc này ở trên không Huyền Diệp La Thế đều dần dần chống đỡ hết nổi, trên người xuất hiện mấy vết máu tươi.
Vĩnh Cầm gấp muốn phát điên, chửi ầm lên:
- Đàm Thu, ngươi là đồ lãnh huyết! Đây là thấy chết không cứu đúng không? Thật sự là đáng thương Huyền Diệp sư tỷ còn cho rằng ngươi là người tốt, thì ra ngươi là người nhẫn tâm như vậy! Ngươi quả thực là súc sinh, cầm thú.
Toàn thân của nàng không phải bị trói thì nàng hận không thể xông lên đạp Tông Thủ một cước.
Tông Thủ bất đắc dĩ, quay đầu ý bảo, Nhược Thủy cười khẽ một tiếng, điểm mấy cái lên người của Vĩnh Cầm, đem thiếu nữ này che miệng lại:
- Ngoan ah, nghe lời! Ưa thích mắng chửi người thì không phải hài tử tốt.
Ánh mắt Huyền Thuật vẫn không rời chiến cục trước mặt, sau một lát lại thở phào:
- Không sai biệt lắm!
Tông Thủ vẫn ‘ Ân ’ một tiếng, lười biếng cầm chặt kiếm. Những đệ tử Thương Sinh Đạo đệ tử kia bị đuổi càng gần, tản ra bốn phía.
Mà tám trăm Tử Tiêu kiếm kỵ cũng tản ra theo, chừng non nửa phân tán truy kích.
Trên không cũng là như thế, Tạ An La Thế ba người cũng là bắt đầu chạy về một hướng.
Khóe môi Tông Thủ nhếch lên, nghĩ ngợi nói những người này thì ra cũng không phải ngu xuẩn.
Mà Vĩnh Cầm cũng liều mạng giãy dụa, lại bị Nhược Thủy khống chế không động đậy được.
Mà Tông Thủ vẫn chờ đợi, thẳng đến khi còn lại chủ lực của Tử Tiêu kiếm kỵ chừng bốn trăm đứng dưới núi không xa. Khoảng cách chỉ còn ngàn trượng mới bỗng dưng trợn mắt, sau đó rút trường kiếm đỏ thẫm ra.
Kiếm nặng ba ngàn cân, lớn như cái ván cửa, nặng trịch, chỉ múa cũng có áp lực. Tông Thủ cầm kiếm đưa lên cao.
- Xuất chiến!
Mười mấy tên Linh Sư sớm có chuẩn bị, lập tức đem một đạo linh phù đánh ra ngoài gia trì lên mọi người.
Hai trăm bôn mươi Thương Sinh Huyền Long Sĩ cùng lúc này rống lớn lên. Sau đó thúc dục ngân lân đạp phong thú từ trên núi nhỏ lao thẳng xuống.
Phía đông Nhạc Vũ thành kịch biến.
Lúc này hai trăm bốn mươi Thương Sinh Huyền Long Sĩ lao ra, mà phía đông Nhạc Vũ thành cơ hồ tất cả cường giả thất giai đều cảm thấy giật minh trước tiên.
Huyền Diệp vốn đang vui vẻ, lúc này nhíu mày. Trong Nhạc Vũ thành chí ít có bảy tám cường giả thất giai, mười lăm vạn quân tinh nhuệ.
Nhiều ra hai trăm người và một gã Thiên Vị Võ sư, mặc dù tăng thêm Đàm Thu và hai linh sủng cũng không làm được gì.
Cho dù Vĩnh Cầm đang bị trói thì thần sắc ngoài buông lỏng ra cũng có lo lắng hiển hiện. Rốt cuộc so sánh mười lăm vạn quân tinh nhuệ và hơn hai trăm kỵ binh chẳng là cái gì cả.
Nhưng mà giờ phút này Nhược Thủy vẫn ôm nàng ngồi trên ngọn núi nhỏ, chưa từng tham dự xông trận, chỉ sốt ruột đưa mắt nhìn qua.
Bên kia Thái Linh tử cũng phát giác động tĩnh cách đó ngàn trượng.
- Thì ra nơi này còn có phục binh, xem ra thủ hạ tinh nhuệ của Nguyên Cửu Thần dò xét cũng không phải là đặc biệt gì. Nhưng mà những kẻ này muốn chết sao?
Trong nội tâm của hắn giờ phút này này vui vẻ đang chiếm đa số. Mặc dù là phân tán trùng kích thì chỗ của hắn vẫn còn lại bốn trăm năm mươi Tử Tiêu Kiếm Kỵ cùng hai trăm Thanh Nguyên Lực Sĩ. Dùng ba địch một đối phương có thẻ địch nổi sao?
Mặc dù là đến đột ngột làm bọn họ đề phòng thuần túy, chiếm một chút ưu thế cũng không có khả năng chiến thắng được.
Chịu chết mà thôi tâm niệm đã định thì Thái Linh tử liền bắt lấy dây cương, quất một roi vào tọa kỵ, cưỡng ép nó chuyển hướng.
Bốn trăm năm mươi kỵ sĩ sau lưng của hắn cũng không ai không như thế, nhẹ nhàng chuyển hướng qua một bên. Mà hai trăm Thanh Nguyên Lực Sĩ kỹ thuật cỡi ngựa cũng hơi kém, nhưng mà ba hô hấp đã xoay người qua.
Hơn sáu trăm kỵ sĩ hùng hổ lao về địch thủ, ngạnh sanh xông thẳng tới.
Còn chưa giao phon thì đám Linh Sư do Thái Linh tử dẫn dắt phía sau đã phóng băng tiễn tới, bao trăm hai trăm bốn mươi Thương Sinh Huyền Long Sĩ!
Lúc này một đạo kiêm quang mênh mông cuồn cuộn từ trong kỵ binh xông lên trời.
Màu sắc tím đậm, kiếm quang lăng lệ ác liệt. Đây là đạo binh truyền thừa của Thái Linh Tông Thái Linh Tử Tiêu Kiếm!
Khóe môi của Thái Linh tử đã hiện ra vui vẻ lãnh khốc, một kích này đủ làm cho những tà ma Thương Sinh Đạo này chết toàn bộ.
Mà giờ khắc này Quý Linh Tử đang lăng không mà đứng cũng hiện ra vẻ mặt tươi cười.
Mà đối thủ của hắn lúc này chính là Tạ An.
Nhìn qua cuộc chiến phía dưới thì hắn không cần suy nghĩ cái gì nữa. Dùng ba địch một thì trừ phi có được danh tướng vũ lực vô song, nếu không thì Thương Sinh Đạo căn bản không có phần thắng nào cả.
Mà người ở trước mặt hắn cũng là như thế. Tuy kiếm khí tung hoành, ý niệm võ đạo bàng bạc không chút yếu thế giao phong với hắn, nhìn qua thì bất phân thắng bại. Nhưng mà hắn chỉ liều mạng chèo chống mà thôi, đã nhanh đến nỏ mạnh hết đà. Chỉ nửa khắc sau là thiên tài võ đạo xuất chúng nhất của Thương Sinh Đạo sẽ vẫn lạc tại nơi này!
Thái Linh Tông cùng Thương Sinh Đạo giao phong tới bây giờ vẫn là Thái Linh Tông đại thắng!
Nhưng mà trong chốc lát sau thì Quý Linh Tử biến thành ngạc nhiên và biến sắc.
- Ân? Không đúng! Đây là kiếm ý cực kỳ, gần như thông linh rồi. Thái Linh tử sư huynh.
Trong lúc nhất thời hắn không còn tâm tư đi chú ý tới Tạ An, Quý Linh Tử lại trợn mắt bay xuống phía dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.