Chương 723: Quay về đời này
Khai Hoang
30/07/2014
Lông mày của Tông Thủ lại nhíu lại, Thượng Tiêu Huyền Linh? Ở bên trong Trầm Luân Vân Hải vẫn có dư nghiệt của Thượng Tiêu Tông?
Sao còn trì độn canh giữ ở nơi đây, chẳng lẽ không có nhận được tin tức Thượng Tiêu Tông đã bị san bằng?
Đúng rồi! Trầm Luân Vân Hải ngăn cách hồn lực. Những người này thủ ở đây không có nhận được tin tức cũng là chuyện bình thường.
Huống chi hắn đã tới nơi này đầu tiên.
Thân hình Tông Thủ vẫn xông về phía trước, hắn tiện tay vung ra một kiếm tìm tòi trong vân hải, sau đó nhận ảnh bạch sắc chớp lên.
Bạch kim long kiếm!
Ở trong Vân Hải nguyên hồn không cách nào mở rộng đến ngàn trượng cũng khó khóa chặt thân ảnh một người.
Một kiếm này hắn không nhìn kết quả, chỉ dựa theo quán tính.
Bất quá khi kiếm khí tiêu tán, dư kình nghiền nát gạt ra mây mù phạm vi vạn trượng.
Sau đó cũng chỉ thấy một người không dám tin nhìn xuống dưới chân mình.
Có một vết cắt từ ngực chạy xuống dưới, hỏa diễm đỏ thẫm tràn ra thiêu đốt toàn thân hắn.
Trong mây mù truyền ra từng tiếng kinh hô.
- Cát đạo hữu ngỏm rồi
- Không ngờ chỉ một kiếm! Rốt cuộc là người phương nào!
- Thật to gan! Không biết nơi này là cấm địa Đông Lâm ta thất tông ta sao?
- Ồ! Ta nhận ra ngươi, ngươi là Tông Thủ!
Mấy chữ bỗng dưng cao vút, giống như là khàn cả giọng. Hai chữ rất ngắn ngủn nhưng có vô tận nghi hoặc, vô tận khó hiểu.
Hình như người này hoàn toàn không ngờ tới, Tông Thủ sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Tông Thủ nghe thấy thanh âm kinh hô loạn cả lên trong sương mù dầy đặc nhưng vẫn mỉm cười.
Xác thực theo như mưu đồ của Lăng Vân tông thì giờ phút này hắn đã đi bán muối ở Thượng Tiêu tông mà không phải là xuất hiện ở nơi đây.
Càng không có khả năng một kiếm chém giết cửu giai.
Còn nhớ rõ ba tháng trước đó, hắn dùng thân phận Đàm Thu đến Trầm Luân Vân Hải bị bức lui lại.
Nhưng hiện nay, vô luận là ai đều không thể ngăn hắn vào Trầm Luân Vân Hải!
Thân hình của Tông Thủ bỗng dưng lóe lên men theo một thanh âm, hắn xuất hiện sau lưng một người.
Sau đó kiếm trong tay tiện tay chém ra, lập tức đem một cái đầu lâu chặt xuống.
Kiếm khí mang theo lực lượng quấy thiên lý phong vân, trong con ngươi của Tông Thủ xuất hiện quang trạch.
Khí cơ cảm ứng của hắn mơ hồ nắm giữ chân thân của mười mấy người còn lại.
Chỉ nghe một thanh âm cuồng nộ quát:
- Tông Thủ ngươi thật to gan! Ta là người của Đạo Danh tông cũng dám động.
Tiếp theo hắn lại hừ lạnh một tiếng:
- Muốn vào Trầm Luân Vân Hải gặp cha ngươi? Mơ tưởng! Hắn đã sớm chết! Bốn năm nay, chúng ta ngày đêm tìm kiếm cũng không trông thấy bóng dáng của hắn, tất nhiên là hài cốt không còn!
- Cũng tốt, hôm nay giết Tông Thủ ngươi để phụ tử các ngươi đồng dạng táng thân mà đoàn tụ.
Tông Thủ cười, hắn thủy chung không cách nào chuẩn xác khống chế tâm tình của mình.
Tiếng cười kia vốn là nhỏ khó thể nghe, tiếp theo là cuồng rung trời. Lệ ý đầy ngập kèm sát khí xông lên trời!
Đạo Danh Tông sao? Hắn chẳng những chỉ bằng câu này muốn tiêu diệt tuyệt cao thấp lão ấu của Đạo Danh Tông.
Lại nói tiếp những người này đẩy Tông Vị Nhiên vào Trầm Luân Vân Hải không biết tung tích, đây chẳng lẽ không phải là thù giết cha?
Vì vậy khi trên thế gian này, có Tông Thủ thì không có Đạo danh.
Hôm nay hắn đã có lực quét ngang tất cả tông môn dưới thánh địa.
Há có thể không tận tâm cho phụ thân mình, trong mắt người ta chỉ e sẽ bất hiếu?
Nghĩ đến đây, trong lồng ngực Tông Thủ như bị trăm ngàn lưỡi dao sắc bén cắt đứt.
Rất hận! Không biết là đến từ Tông Thủ hay là bản thân Đàm Thu.
Thân ảnh Tông Thủ cử động nữa, kiếm quang trảm ra.
Bên cạnh lần nữa truyền ra một tiếng thét kinh hoàng và thanh âm phi tốc tới gần.
- Tông Thủ, ngươi điên rồi! Huyền Tố Tông ta sẽ diệt cả nhà ngươi, san bằng Càn Thiên Sơn ngươi!
Tông Thủ vẫn cười cười, chuyện kế tiếp cực kỳ đơn giản.
Thân ảnh của hắn không ngừng xuyên thẳng qua trong mây liên tiếp giết chóc!
Không ngừng, thiên địa linh năng trong trăm dặm nhờ khí cơ cảm ứng những người đó, tiếp theo là vô cùng đơn giản chém qua một kiếm lập tức xuất hiện tiếng gào thét kinh hoàng.
Thanh âm trong mây từ phẫn nộ chuyển thành không tin, sau đó lại đến sợ hãi.
Ngắn ngủn trong chốc lát đã có hơn ba mươi người liên tục chết ở dưới thân kiếm Tông Thủ.
Khi đuổi theo ra Trầm Luân Vân Hải, bên ngoài sương mù dày đặc chỉ thấy phía trước rải rác mười mấy người nhanh chóng chạy trốn.
Tông Thủ! Chuyện hôm nay, Liệt Linh Lệ gia ta nhất định ghi nhớ trong lòng, mối thù Lệ Hàm trước đây và ngày hôm nay Lệ gia nhất định không chết không ngớt!
Tông Thủ hồi tưởng lại, Liệt Linh Lệ gia? 300 tu sĩ, còn có hai mươi tên lục giai đã bị giết sạch ở Thượng Tiêu sơn.
Một thế gia võ đạo nho nhỏ nào có thể lọt vào mắt hắn?
Không cần Huyết Vân Kỵ, người của Lệ gia không đỡ nổi một kiếm của hắn.
Đã nói như vậy thì tiễn hắn đi suối vàng luôn!
Thân ảnh của Tông Thủ lại lóe lên, ngay lập tức xuyên qua bốn mươi dặm. Kiếm ảnh xẹt qua là huyết quang phún ra ngoài.
Lúc này những người chung quanh đều tràn ngập vẻ lo sợ không yên. Trong đó một vị cũng không biết đã nghe được tin tức trên núi Thượng Tiêu hay chưa mà vội vàng nói:
- Dừng tay! Ta là người vô tội! Năm đó Vị Nhiên Yêu Vương trốn vào Trầm Luân Vân Hải. Tàng Kiếm sơn trang ta đang chiến với Ma Kỳ Tông, thủy chung chưa từng tham dự. Lần này mưu kế của Lăng Vân Thượng Tiêu, Tàng Kiếm sơn trang cũng không biết. Xin quân thượng hạ thủ lưu tình, sơn trang của chúng ta guyện thần phục quân thượng!
Lòng dạ Tông Thủ lạnh như băng, sát ý không vì lời nói này mà giảm chút nào.
Tàng Kiếm sơn trang?
Đã không tham dự thì vì sao phải đến đây? Nếu Tông Vị Nhiên chưa chết, bị các ngươi tìm được thì sẽ như thế nào?
Một tông phái nho nhỏ không biết suy nghĩ thì chết cũng không tiếc.
Tông Thủ ngự kiếm bay đi, cả người phảng phất hóa thành lưu quang xuyên thẳng qua không trung.
Bất quá chốc lát sau, khi Tông Thủ muốn rút kiếm trảm thì thanh âm kia mang theo vài phần sợ hãi lo lắng vang lên lần nữa:
- Tàng Kiếm sơn trang ta kết giao sâu với Lôi Động đại nhân phụ thuộc Ngũ Tuyệt Sơn Trang. Lần này cũng là bởi vì Lôi Động đại nhân khuyên bảo mà chưa từng tham dự chuyện của Lăng Vân tông. Xin quân thượng giơ cao đánh khẽ!
Trong thanh âm của hắn mang theo vài phần cầu xin. Tông Thủ cười khẽ, một khắc cuối cùng thu hồi kiếm.
Mười mấy người phía trước cấp thiết chạy trốn. Tông Thủ cũng đã không có tâm tư đuổi theo.
Không có Thập Tuyệt Khung Không đại trận phong tỏa Thiên Địa, sát nhân thực sự quá phiền toái.
Bất quá giết chóc lần này cũng làm tâm ý của hắn yên tĩnh trở lại.
Nói đến chính mình cũng thật buồn cười, chỉ đi gặp một người thôi mà, cần gì phải lo được lo mất như thế?
Tông Thủ lập tức quay người một lần nữa bước vào trong biển sương mù.
Vừa vào trong, hắn cảm giác phiến thiên địa này bất đồng với ngoại giới.
Một cỗ nguyên từ chi lực phía chân trời và một cỗ từ lực mênh mông bài xích lẫn nhau tạo nên không gian xé rách.
Nếu không kịp đề phòng có thể xé rách bất kỳ sinh vật nào thành phấn vụn, trọn đời trầm luân.
Sao còn trì độn canh giữ ở nơi đây, chẳng lẽ không có nhận được tin tức Thượng Tiêu Tông đã bị san bằng?
Đúng rồi! Trầm Luân Vân Hải ngăn cách hồn lực. Những người này thủ ở đây không có nhận được tin tức cũng là chuyện bình thường.
Huống chi hắn đã tới nơi này đầu tiên.
Thân hình Tông Thủ vẫn xông về phía trước, hắn tiện tay vung ra một kiếm tìm tòi trong vân hải, sau đó nhận ảnh bạch sắc chớp lên.
Bạch kim long kiếm!
Ở trong Vân Hải nguyên hồn không cách nào mở rộng đến ngàn trượng cũng khó khóa chặt thân ảnh một người.
Một kiếm này hắn không nhìn kết quả, chỉ dựa theo quán tính.
Bất quá khi kiếm khí tiêu tán, dư kình nghiền nát gạt ra mây mù phạm vi vạn trượng.
Sau đó cũng chỉ thấy một người không dám tin nhìn xuống dưới chân mình.
Có một vết cắt từ ngực chạy xuống dưới, hỏa diễm đỏ thẫm tràn ra thiêu đốt toàn thân hắn.
Trong mây mù truyền ra từng tiếng kinh hô.
- Cát đạo hữu ngỏm rồi
- Không ngờ chỉ một kiếm! Rốt cuộc là người phương nào!
- Thật to gan! Không biết nơi này là cấm địa Đông Lâm ta thất tông ta sao?
- Ồ! Ta nhận ra ngươi, ngươi là Tông Thủ!
Mấy chữ bỗng dưng cao vút, giống như là khàn cả giọng. Hai chữ rất ngắn ngủn nhưng có vô tận nghi hoặc, vô tận khó hiểu.
Hình như người này hoàn toàn không ngờ tới, Tông Thủ sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Tông Thủ nghe thấy thanh âm kinh hô loạn cả lên trong sương mù dầy đặc nhưng vẫn mỉm cười.
Xác thực theo như mưu đồ của Lăng Vân tông thì giờ phút này hắn đã đi bán muối ở Thượng Tiêu tông mà không phải là xuất hiện ở nơi đây.
Càng không có khả năng một kiếm chém giết cửu giai.
Còn nhớ rõ ba tháng trước đó, hắn dùng thân phận Đàm Thu đến Trầm Luân Vân Hải bị bức lui lại.
Nhưng hiện nay, vô luận là ai đều không thể ngăn hắn vào Trầm Luân Vân Hải!
Thân hình của Tông Thủ bỗng dưng lóe lên men theo một thanh âm, hắn xuất hiện sau lưng một người.
Sau đó kiếm trong tay tiện tay chém ra, lập tức đem một cái đầu lâu chặt xuống.
Kiếm khí mang theo lực lượng quấy thiên lý phong vân, trong con ngươi của Tông Thủ xuất hiện quang trạch.
Khí cơ cảm ứng của hắn mơ hồ nắm giữ chân thân của mười mấy người còn lại.
Chỉ nghe một thanh âm cuồng nộ quát:
- Tông Thủ ngươi thật to gan! Ta là người của Đạo Danh tông cũng dám động.
Tiếp theo hắn lại hừ lạnh một tiếng:
- Muốn vào Trầm Luân Vân Hải gặp cha ngươi? Mơ tưởng! Hắn đã sớm chết! Bốn năm nay, chúng ta ngày đêm tìm kiếm cũng không trông thấy bóng dáng của hắn, tất nhiên là hài cốt không còn!
- Cũng tốt, hôm nay giết Tông Thủ ngươi để phụ tử các ngươi đồng dạng táng thân mà đoàn tụ.
Tông Thủ cười, hắn thủy chung không cách nào chuẩn xác khống chế tâm tình của mình.
Tiếng cười kia vốn là nhỏ khó thể nghe, tiếp theo là cuồng rung trời. Lệ ý đầy ngập kèm sát khí xông lên trời!
Đạo Danh Tông sao? Hắn chẳng những chỉ bằng câu này muốn tiêu diệt tuyệt cao thấp lão ấu của Đạo Danh Tông.
Lại nói tiếp những người này đẩy Tông Vị Nhiên vào Trầm Luân Vân Hải không biết tung tích, đây chẳng lẽ không phải là thù giết cha?
Vì vậy khi trên thế gian này, có Tông Thủ thì không có Đạo danh.
Hôm nay hắn đã có lực quét ngang tất cả tông môn dưới thánh địa.
Há có thể không tận tâm cho phụ thân mình, trong mắt người ta chỉ e sẽ bất hiếu?
Nghĩ đến đây, trong lồng ngực Tông Thủ như bị trăm ngàn lưỡi dao sắc bén cắt đứt.
Rất hận! Không biết là đến từ Tông Thủ hay là bản thân Đàm Thu.
Thân ảnh Tông Thủ cử động nữa, kiếm quang trảm ra.
Bên cạnh lần nữa truyền ra một tiếng thét kinh hoàng và thanh âm phi tốc tới gần.
- Tông Thủ, ngươi điên rồi! Huyền Tố Tông ta sẽ diệt cả nhà ngươi, san bằng Càn Thiên Sơn ngươi!
Tông Thủ vẫn cười cười, chuyện kế tiếp cực kỳ đơn giản.
Thân ảnh của hắn không ngừng xuyên thẳng qua trong mây liên tiếp giết chóc!
Không ngừng, thiên địa linh năng trong trăm dặm nhờ khí cơ cảm ứng những người đó, tiếp theo là vô cùng đơn giản chém qua một kiếm lập tức xuất hiện tiếng gào thét kinh hoàng.
Thanh âm trong mây từ phẫn nộ chuyển thành không tin, sau đó lại đến sợ hãi.
Ngắn ngủn trong chốc lát đã có hơn ba mươi người liên tục chết ở dưới thân kiếm Tông Thủ.
Khi đuổi theo ra Trầm Luân Vân Hải, bên ngoài sương mù dày đặc chỉ thấy phía trước rải rác mười mấy người nhanh chóng chạy trốn.
Tông Thủ! Chuyện hôm nay, Liệt Linh Lệ gia ta nhất định ghi nhớ trong lòng, mối thù Lệ Hàm trước đây và ngày hôm nay Lệ gia nhất định không chết không ngớt!
Tông Thủ hồi tưởng lại, Liệt Linh Lệ gia? 300 tu sĩ, còn có hai mươi tên lục giai đã bị giết sạch ở Thượng Tiêu sơn.
Một thế gia võ đạo nho nhỏ nào có thể lọt vào mắt hắn?
Không cần Huyết Vân Kỵ, người của Lệ gia không đỡ nổi một kiếm của hắn.
Đã nói như vậy thì tiễn hắn đi suối vàng luôn!
Thân ảnh của Tông Thủ lại lóe lên, ngay lập tức xuyên qua bốn mươi dặm. Kiếm ảnh xẹt qua là huyết quang phún ra ngoài.
Lúc này những người chung quanh đều tràn ngập vẻ lo sợ không yên. Trong đó một vị cũng không biết đã nghe được tin tức trên núi Thượng Tiêu hay chưa mà vội vàng nói:
- Dừng tay! Ta là người vô tội! Năm đó Vị Nhiên Yêu Vương trốn vào Trầm Luân Vân Hải. Tàng Kiếm sơn trang ta đang chiến với Ma Kỳ Tông, thủy chung chưa từng tham dự. Lần này mưu kế của Lăng Vân Thượng Tiêu, Tàng Kiếm sơn trang cũng không biết. Xin quân thượng hạ thủ lưu tình, sơn trang của chúng ta guyện thần phục quân thượng!
Lòng dạ Tông Thủ lạnh như băng, sát ý không vì lời nói này mà giảm chút nào.
Tàng Kiếm sơn trang?
Đã không tham dự thì vì sao phải đến đây? Nếu Tông Vị Nhiên chưa chết, bị các ngươi tìm được thì sẽ như thế nào?
Một tông phái nho nhỏ không biết suy nghĩ thì chết cũng không tiếc.
Tông Thủ ngự kiếm bay đi, cả người phảng phất hóa thành lưu quang xuyên thẳng qua không trung.
Bất quá chốc lát sau, khi Tông Thủ muốn rút kiếm trảm thì thanh âm kia mang theo vài phần sợ hãi lo lắng vang lên lần nữa:
- Tàng Kiếm sơn trang ta kết giao sâu với Lôi Động đại nhân phụ thuộc Ngũ Tuyệt Sơn Trang. Lần này cũng là bởi vì Lôi Động đại nhân khuyên bảo mà chưa từng tham dự chuyện của Lăng Vân tông. Xin quân thượng giơ cao đánh khẽ!
Trong thanh âm của hắn mang theo vài phần cầu xin. Tông Thủ cười khẽ, một khắc cuối cùng thu hồi kiếm.
Mười mấy người phía trước cấp thiết chạy trốn. Tông Thủ cũng đã không có tâm tư đuổi theo.
Không có Thập Tuyệt Khung Không đại trận phong tỏa Thiên Địa, sát nhân thực sự quá phiền toái.
Bất quá giết chóc lần này cũng làm tâm ý của hắn yên tĩnh trở lại.
Nói đến chính mình cũng thật buồn cười, chỉ đi gặp một người thôi mà, cần gì phải lo được lo mất như thế?
Tông Thủ lập tức quay người một lần nữa bước vào trong biển sương mù.
Vừa vào trong, hắn cảm giác phiến thiên địa này bất đồng với ngoại giới.
Một cỗ nguyên từ chi lực phía chân trời và một cỗ từ lực mênh mông bài xích lẫn nhau tạo nên không gian xé rách.
Nếu không kịp đề phòng có thể xé rách bất kỳ sinh vật nào thành phấn vụn, trọn đời trầm luân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.