Chương 886: Quyết chiến chi nhị. (2)
Khai Hoang
21/08/2014
Thanh âm kia chấn đến khiến người nhức tai, truyền ra hơn trăm dặm vẫn không dứt.
Lúc này không chỉ những sĩ tốt bộ hạ của hắn ngạc nhiên nhìn lại chỗ tiếng vang kia mà ngay cả Dạ Ma ở đối diện cũng thần sắc sợ run.
Hổ Trung Nguyên híp mắt nhìn qua, không cần đoán đã biết Khổng Dao đã đánh sập lối đi thông duy nhất đến Huy Châu nội địa rồi.
Từ lúc này, Thất Hà Sơn chính là tử địa. Hơn hai trăm vạn người nơi này đã không còn đường lui nữa, đã không đường nào trốn được nữa!
Trong lòng lại không thèm để ý, hắn vốn đã quyết ý tử chiến, tự nhiên cũng không quan tâm có đường lui hay không.
Cần lo lắng chỉ là những bộ hạ này của mình.
Chẳng qua sau khi hắn nhìn mọi nơi một chút thì trong nội tâm lại an ổn lại.
Tinh nhuệ quan trọng đến từ chính Càn Thiên Sơn, tự nhiên không cần lo lắng.
Còn lại hàng quân, tình huống cũng tốt hơn so với dự kiến của hắn một chút.
Nói đến nữ nhân kia từ một ngày trước đã thông cáo chuyện này khắp cao thấp toàn quân rồi.
Khi đó tuy thanh âm bất mãn oán trách nổi lên bốn phía, nhưng trong lòng cũng đã sớm có chuẩn bị. Lúc sự đáo lâm đầu (*), cũng không hề bối rối.
Trên mặt rất nhiều sĩ tốt giờ phút này đều là một mảnh lạnh cứng, tràn ngập tĩnh mịch tuyệt vọng. Gần như chết lặng nắm binh khí trong tay.
Đây là biết rõ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ngược lại tâm cũng bình tĩnh lại.
Rất nhiều người càng vô ý thức nhìn thoáng qua trên đỉnh Thất Hà Sơn.
Lúc nhìn về hướng kia, một đoàn kim quang lóng lánh đập vào mắt. Trong mắt những người này mới có chút sinh khí.
Vị kia "Tả quân đô kiểm điểm" kia tuy đã đoạn tuyệt đường lui của tất cả mọi người, nhưng cũng đã có nói, hôm nay dù nàng chết trận thì cũng không lùi về sau bước!
Hổ Trung Nguyên ‘ hắc ’ cười, trong nội tâm hơi có chút bội phục.
Nắm chắc đối với nhân tâm của nàng này quả thực đã đến tuyệt đỉnh!
Chư bộ dưới trướng hắn hiện giờ tuy phần lớn đều đã tuyệt hy vọng, nhưng đồng thời cũng đều đã có ý quyết tử.
Mặc dù là những hàng binh mới tới, cũng không lo chúng không chiến.
Huy Châu, cuối cùng cũng là nơi sinh dưỡng những người này.
Ngược lại vốn không nên có quan hệ với Càn Thiên bọn họ--
Híp mắt, Hổ Trung Nguyên lẳng lặng chờ. Thẳng đến khi Sài Chu, đứng ở bên cạnh hắn.
- Hôm nay tình hình có chút không đúng, bên kia tựa hồ sắp liều mạng --
Chỉ thấy Dạ Ma phương trận hơn trăm vạn người đang chỉnh tề xếp đặt ở phía trước hai mươi dặm.
Hôm nay khí thế kia quả thật đã có chút bất đồng, đôi mắt đã sớm đỏ bừng, trận hình lành lạnh nghiêm chỉnh, chiến ý bạo rực.
Khiến người kinh ngạc nhất chính là hơn mười vạn tinh nhuệ tứ giai mà trước kia Già Minh La, một mực vô cùng quý trọng lúc này đã toàn bộ bầy ra ở tuyến đầu.
Hổ Trung Nguyên lại không quan tâm cười:
- Bất đồng thì sao? Ba tháng trước kia, hai trăm vạn quân Dạ Ma cũng không thể đánh bại chúng ta, đến lúc này dốc sức liều mạng thì đã làm sao?
Lại hơi chút lo lắng, nhìn về phía bên phải.
Lo lắng duy nhất chính là trung quân gánh chịu áp lực nhiều nhất trong trận chiến này.
Khổng Dao vượt ngoài ý định, giao trung quân chủ tướng vốn do Tông Nguyên kiêm quản cho Nhậm Thiên Hành.
Chẳng những khiến cho Huyết Vân Kỵ, triệt để giải phóng ra. Cũng khiến cho Tông Nguyên có thể chuyên tâm, thống soái 30 vạn tinh kỵ kia.
Thế nhưng tiểu tử kia thật sự có thể sao?
Trong nội tâm càng có chút ghen ghét, Hổ Trung Nguyên hắn phải trải qua rất nhiều năm, mới có địa vị hiện giờ trong quân đội.
Nhưng Nhậm Thiên Hành chỉ dùng một năm ngắn ngủi đã được như thế, còn rất được Tông Thủ tín trọng.
- Tài dùng binh của Nhậm Thiên Hành ngay cả Hữu Đô kiểm điểm cũng bội phục không thôi. Nói ngươi không bằng hắn, nhất định là có đạo lý riêng! Vị kia cần gì ngươi tới lo lắng? Chỉ cần để ý tới mình là được--
Sài Chu cười nhạo một tiếng, ngữ khí mang theo chê cười. Theo sát phía sau, âm thanh lại có chút ngưng tụ.
- Đã bắt đầu!
Hổ Trung Nguyên bất mãn hừ lạnh một tiếng, tiếp theo nhíu mày lại.
Mắt thấy hàng trăm hàng ngàn xe nỏ cỡ lớn được đẩy ra từ trong Dạ Ma quân, Chỉ trong chốc lát đã có trăm ngàn tên nỏ, bay lên phía chân trời.
Còn có gần hơn ba trăm chiếc xe pháo khổng lồ vẽ đầy lấy phù văn đặt ở hậu phương, phóng mấy trăm quả hình cầu màu đen qua.
Sau mỗi khi rơi xuống liền có lôi quang tử hắc mênh mông bạo liệt ra, bao phủ khắp trăm trượng.
Trong phạm vi này, tướng sĩ dưới tứ giai cơ hồ chỉ vừa chạm đến đã bị xé thành phấn vụn, linh trận trong Thạch Bảo đang không ngừng lắc lư, tựa hồ không chịu nổi gánh nặng.
Hổ Trung Nguyên lại không thèm quan tâm, bình tĩnh đứng sừng sững.
Quả nhiên chỉ trong giây lát, cự nỏ trên đỉnh núi cũng đã bắt đầu phản kích.
Cửu tí cự nỏ đoạt từ tay Ngụy Hải đã tổn hại không ít, nhưng vẫn có bảy mươi cỗ, cộng thêm cửu giai Nguyên Diệt Nỏ của Càn Thiên, tổng số cũng đạt hơn hai trăm.
Tuy số lượng hơi kém, nhưng bởi vì trên đỉnh núi, tầm bắn xa hơn. Bất quá một lát đã ép khí diễm của đối phương xuống.
Chỉ là do vậy nên những sát khí cao tới cửu giai này đều bị kiềm chế. Chiến cuộc kế tiếp cục cũng trông cậy gì vào nữa.
Hổ Trung Nguyên thần sắc đờ đẫn, tình hình như vậy, trong ba tháng này, không biết đã lặp lại bao nhiêu lần.
Vị chủ tướng Dạ Ma ở đối diện tựa hồ cũng biết không có khả năng chỉ dựa vào lực khí giới đã có thể đánh sụp phòng tuyến của bọn hắn. Ước chừng sau nửa khắc đồng hồ, một hàng liệt phương trận, cũng đã bắt đầu tiến về trước.
Hổ Trung Nguyên cũng lạnh lùng mỉm cười một cái, tay cầm thanh Hổ Bá Đao kia.
Chỉ nhìn qua đã biết chỗ còn lại đều là đánh nghi binh, dùng để phân tán quân lực dưới trướng hắn.
Điểm đột phá chính thức vẫn là tòa thạch bảo mà lúc này hắn đang đứng.
Đây là một chỗ bị tàn phá nhiều nhất trong hơn hai mươi thạch bảo ở cánh quân bên trái--
Nhưng lại chiến ý dạt dào, cũng là vì biết nơi này hung hiểm nhất nên hắn mới dừng ở nơi này để chỉ huy chiến sự.
Hôm nay liền xem thử những Dạ Ma này có đủ bổn sự bước qua thi hài hắn hay không!
Lúc này Linh Sư trốn ở sâu trong thạch bảo đã dựa vào pháp đàn, đang thi triển linh pháp. Chỉ thấy trong tinh không, vô số quang điểm rơi xuống. Một khối thiên thạch lớn như cối xay gió kia bao phủ trước Dạ Ma chiến trận.
Chỉ là trong phương trận đối diện, cũng lập tức bay vút lên gần bốn mươi vị cường giả thất giai, chém tan từng cái thiên thạch.
Chỉ là cuối cùng cũng có một bộ phận cá lọt lưới, khiến trong chiến trận Dạ Ma có một chút tử thương và hỗn loạn.
Nhưng phản kích của địch nhân cũng nhanh chóng đến. Hàng trăm hàng ngàn hỏa cầu màu đỏ sôi trào bay tới, bạo liệt dưới tường thành, khiến tường thành lay động một hồi.
Khóe môi Hổ Trung Nguyên nhảy lên, chợt cũng phi thân lên, đến trên không trung trăm trượng.
Một đao vung trảm, cả người phảng phất hóa thân Mãnh Hổ. Thân đao và cánh tay, càng ẩn ẩn hiện ra một đầu Bạch Hổ chi hình.
Một đao kia, là Hổ Bá Thiên Thu!
Thiết Hổ nhất tộc, chính là một trong các truyền thừa Bạch Hổ đích huyết, đao ý đều là cực duệ chi ý!
Lúc này không chỉ những sĩ tốt bộ hạ của hắn ngạc nhiên nhìn lại chỗ tiếng vang kia mà ngay cả Dạ Ma ở đối diện cũng thần sắc sợ run.
Hổ Trung Nguyên híp mắt nhìn qua, không cần đoán đã biết Khổng Dao đã đánh sập lối đi thông duy nhất đến Huy Châu nội địa rồi.
Từ lúc này, Thất Hà Sơn chính là tử địa. Hơn hai trăm vạn người nơi này đã không còn đường lui nữa, đã không đường nào trốn được nữa!
Trong lòng lại không thèm để ý, hắn vốn đã quyết ý tử chiến, tự nhiên cũng không quan tâm có đường lui hay không.
Cần lo lắng chỉ là những bộ hạ này của mình.
Chẳng qua sau khi hắn nhìn mọi nơi một chút thì trong nội tâm lại an ổn lại.
Tinh nhuệ quan trọng đến từ chính Càn Thiên Sơn, tự nhiên không cần lo lắng.
Còn lại hàng quân, tình huống cũng tốt hơn so với dự kiến của hắn một chút.
Nói đến nữ nhân kia từ một ngày trước đã thông cáo chuyện này khắp cao thấp toàn quân rồi.
Khi đó tuy thanh âm bất mãn oán trách nổi lên bốn phía, nhưng trong lòng cũng đã sớm có chuẩn bị. Lúc sự đáo lâm đầu (*), cũng không hề bối rối.
Trên mặt rất nhiều sĩ tốt giờ phút này đều là một mảnh lạnh cứng, tràn ngập tĩnh mịch tuyệt vọng. Gần như chết lặng nắm binh khí trong tay.
Đây là biết rõ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ngược lại tâm cũng bình tĩnh lại.
Rất nhiều người càng vô ý thức nhìn thoáng qua trên đỉnh Thất Hà Sơn.
Lúc nhìn về hướng kia, một đoàn kim quang lóng lánh đập vào mắt. Trong mắt những người này mới có chút sinh khí.
Vị kia "Tả quân đô kiểm điểm" kia tuy đã đoạn tuyệt đường lui của tất cả mọi người, nhưng cũng đã có nói, hôm nay dù nàng chết trận thì cũng không lùi về sau bước!
Hổ Trung Nguyên ‘ hắc ’ cười, trong nội tâm hơi có chút bội phục.
Nắm chắc đối với nhân tâm của nàng này quả thực đã đến tuyệt đỉnh!
Chư bộ dưới trướng hắn hiện giờ tuy phần lớn đều đã tuyệt hy vọng, nhưng đồng thời cũng đều đã có ý quyết tử.
Mặc dù là những hàng binh mới tới, cũng không lo chúng không chiến.
Huy Châu, cuối cùng cũng là nơi sinh dưỡng những người này.
Ngược lại vốn không nên có quan hệ với Càn Thiên bọn họ--
Híp mắt, Hổ Trung Nguyên lẳng lặng chờ. Thẳng đến khi Sài Chu, đứng ở bên cạnh hắn.
- Hôm nay tình hình có chút không đúng, bên kia tựa hồ sắp liều mạng --
Chỉ thấy Dạ Ma phương trận hơn trăm vạn người đang chỉnh tề xếp đặt ở phía trước hai mươi dặm.
Hôm nay khí thế kia quả thật đã có chút bất đồng, đôi mắt đã sớm đỏ bừng, trận hình lành lạnh nghiêm chỉnh, chiến ý bạo rực.
Khiến người kinh ngạc nhất chính là hơn mười vạn tinh nhuệ tứ giai mà trước kia Già Minh La, một mực vô cùng quý trọng lúc này đã toàn bộ bầy ra ở tuyến đầu.
Hổ Trung Nguyên lại không quan tâm cười:
- Bất đồng thì sao? Ba tháng trước kia, hai trăm vạn quân Dạ Ma cũng không thể đánh bại chúng ta, đến lúc này dốc sức liều mạng thì đã làm sao?
Lại hơi chút lo lắng, nhìn về phía bên phải.
Lo lắng duy nhất chính là trung quân gánh chịu áp lực nhiều nhất trong trận chiến này.
Khổng Dao vượt ngoài ý định, giao trung quân chủ tướng vốn do Tông Nguyên kiêm quản cho Nhậm Thiên Hành.
Chẳng những khiến cho Huyết Vân Kỵ, triệt để giải phóng ra. Cũng khiến cho Tông Nguyên có thể chuyên tâm, thống soái 30 vạn tinh kỵ kia.
Thế nhưng tiểu tử kia thật sự có thể sao?
Trong nội tâm càng có chút ghen ghét, Hổ Trung Nguyên hắn phải trải qua rất nhiều năm, mới có địa vị hiện giờ trong quân đội.
Nhưng Nhậm Thiên Hành chỉ dùng một năm ngắn ngủi đã được như thế, còn rất được Tông Thủ tín trọng.
- Tài dùng binh của Nhậm Thiên Hành ngay cả Hữu Đô kiểm điểm cũng bội phục không thôi. Nói ngươi không bằng hắn, nhất định là có đạo lý riêng! Vị kia cần gì ngươi tới lo lắng? Chỉ cần để ý tới mình là được--
Sài Chu cười nhạo một tiếng, ngữ khí mang theo chê cười. Theo sát phía sau, âm thanh lại có chút ngưng tụ.
- Đã bắt đầu!
Hổ Trung Nguyên bất mãn hừ lạnh một tiếng, tiếp theo nhíu mày lại.
Mắt thấy hàng trăm hàng ngàn xe nỏ cỡ lớn được đẩy ra từ trong Dạ Ma quân, Chỉ trong chốc lát đã có trăm ngàn tên nỏ, bay lên phía chân trời.
Còn có gần hơn ba trăm chiếc xe pháo khổng lồ vẽ đầy lấy phù văn đặt ở hậu phương, phóng mấy trăm quả hình cầu màu đen qua.
Sau mỗi khi rơi xuống liền có lôi quang tử hắc mênh mông bạo liệt ra, bao phủ khắp trăm trượng.
Trong phạm vi này, tướng sĩ dưới tứ giai cơ hồ chỉ vừa chạm đến đã bị xé thành phấn vụn, linh trận trong Thạch Bảo đang không ngừng lắc lư, tựa hồ không chịu nổi gánh nặng.
Hổ Trung Nguyên lại không thèm quan tâm, bình tĩnh đứng sừng sững.
Quả nhiên chỉ trong giây lát, cự nỏ trên đỉnh núi cũng đã bắt đầu phản kích.
Cửu tí cự nỏ đoạt từ tay Ngụy Hải đã tổn hại không ít, nhưng vẫn có bảy mươi cỗ, cộng thêm cửu giai Nguyên Diệt Nỏ của Càn Thiên, tổng số cũng đạt hơn hai trăm.
Tuy số lượng hơi kém, nhưng bởi vì trên đỉnh núi, tầm bắn xa hơn. Bất quá một lát đã ép khí diễm của đối phương xuống.
Chỉ là do vậy nên những sát khí cao tới cửu giai này đều bị kiềm chế. Chiến cuộc kế tiếp cục cũng trông cậy gì vào nữa.
Hổ Trung Nguyên thần sắc đờ đẫn, tình hình như vậy, trong ba tháng này, không biết đã lặp lại bao nhiêu lần.
Vị chủ tướng Dạ Ma ở đối diện tựa hồ cũng biết không có khả năng chỉ dựa vào lực khí giới đã có thể đánh sụp phòng tuyến của bọn hắn. Ước chừng sau nửa khắc đồng hồ, một hàng liệt phương trận, cũng đã bắt đầu tiến về trước.
Hổ Trung Nguyên cũng lạnh lùng mỉm cười một cái, tay cầm thanh Hổ Bá Đao kia.
Chỉ nhìn qua đã biết chỗ còn lại đều là đánh nghi binh, dùng để phân tán quân lực dưới trướng hắn.
Điểm đột phá chính thức vẫn là tòa thạch bảo mà lúc này hắn đang đứng.
Đây là một chỗ bị tàn phá nhiều nhất trong hơn hai mươi thạch bảo ở cánh quân bên trái--
Nhưng lại chiến ý dạt dào, cũng là vì biết nơi này hung hiểm nhất nên hắn mới dừng ở nơi này để chỉ huy chiến sự.
Hôm nay liền xem thử những Dạ Ma này có đủ bổn sự bước qua thi hài hắn hay không!
Lúc này Linh Sư trốn ở sâu trong thạch bảo đã dựa vào pháp đàn, đang thi triển linh pháp. Chỉ thấy trong tinh không, vô số quang điểm rơi xuống. Một khối thiên thạch lớn như cối xay gió kia bao phủ trước Dạ Ma chiến trận.
Chỉ là trong phương trận đối diện, cũng lập tức bay vút lên gần bốn mươi vị cường giả thất giai, chém tan từng cái thiên thạch.
Chỉ là cuối cùng cũng có một bộ phận cá lọt lưới, khiến trong chiến trận Dạ Ma có một chút tử thương và hỗn loạn.
Nhưng phản kích của địch nhân cũng nhanh chóng đến. Hàng trăm hàng ngàn hỏa cầu màu đỏ sôi trào bay tới, bạo liệt dưới tường thành, khiến tường thành lay động một hồi.
Khóe môi Hổ Trung Nguyên nhảy lên, chợt cũng phi thân lên, đến trên không trung trăm trượng.
Một đao vung trảm, cả người phảng phất hóa thân Mãnh Hổ. Thân đao và cánh tay, càng ẩn ẩn hiện ra một đầu Bạch Hổ chi hình.
Một đao kia, là Hổ Bá Thiên Thu!
Thiết Hổ nhất tộc, chính là một trong các truyền thừa Bạch Hổ đích huyết, đao ý đều là cực duệ chi ý!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.