Chương 1052: Rốt cục đã xong
Khai Hoang
12/09/2014
Sau đó bạch diễm tràn ngập mấy trăm trượng dưới ấn quyết này liền bị triệt để định trụ, không thể nhúc nhích.
Chỉ có ý niệm Hoa Vân không ngừng giãy dụa. Ý đồ muốn thoát khỏi sự khống chế của Ngao Khôn.
Ngao Khôn lại không động dung:
- Hoa Vân đạo hữu! Ân oán giữa ta và ngươi, hôm nay chấm dứt!
- Hoa Vân đạo hữu! Ân oán giữa ta và ngươi, hôm nay chấm dứt!
Tiếng nói vừa dứt liền có một cổ dị lực chấn động, hỏa diễm xích bạch lập tức vừa tăng co rụt lại, dần dần nhạt nhòa, triệt để tịch diệt vô hình.
Một kích này, là công kích trực tiếp hồn niệm. Hồn niệm không còn, hỏa diễm hóa thân của Hoa Vân tự nhiên cũng không còn nữa.
Khiến người này mất mạng, Ngao Khôn mới nhìn lại Long Huyền đã lui ra ngoài vạn trượng ở sau lưng.
Tựa hồ nàng vừa mới dừng lại, lúc này đang kinh ngạc nhìn đoàn hỏa diễm biến mất kia.
- Ngươi giết hắn, ngươi thật sự dám giết hắn! Thanh Huyền sư tôn, sớm muộn cũng sẽ diệt sát ngươi!
Ngao Khôn lẳng lặng nghe, thần sắc lại vô cùng phức tạp.
- Kỳ thật nếu vừa rồi ngươi chịu đón đỡ ta một kích, Hoa Vân này còn có một đường sinh cơ, sẽ không vẫn lạc sớm như thế. Ta vốn còn tưởng rằng, giữa hai người các ngươi là tình cảm thật! Nhưng biết sao? Khi đó nếu ngươi hơi chút dốc sức liều mạng một ít, Ngao Khôn sẽ lưu hắn một mạng!
Lời nói đến đây, Ngao Khôn đột nhiên có loại xúc động muốn nghẹn ngào cười to.
Không chỉ Ngao Khôn hắn đã nhìn lầm người, mà Hoa Vân kia không phải cũng thế sao?
Long Huyền nghe vậy phảng phất như mèo bị dẫm phải đuôi:
- Ngươi muốn nói gì? Cảm thấy Ngao Bích ta chỉ là độc phụ lo cho tính mạng mình, hay là ta đang lợi dụng hắn? Phu quân hắn dù sao cũng phải chết trong tay ngươi, bất quá chỉ là sớm hay muộn, ta cần gì phải thế? Ngươi sẽ lưu hắn một mạng? Thật đúng buồn cười! Ngươi tên Ác Ma này! Hôm nay phu quân ta đã bị ngươi giết, giờ ngươi đã hài lòng chưa? --
Lời vừa đến đây liền không nói gì nữa. Chỉ thấy trong mắt Ngao Khôn ở đối diện tất cả đều là buồn nôn chán ghét.
- Vào lúc này mới nghĩ mình là Ngao Bích, không phải Long Huyền sao? Nhưng tiếc, đã muộn rồi!
Long Huyền vô cùng hoảng sợ nhìn Ngao Khôn, từng bước một đi về phía nàng.
Không chút do dự, lập tức hoảng sợ lui về phía sau, bay nhanh về xa xa. Bất quá lại cảm giác chung quanh mình lại bị một cổ khí cơ khóa lấy.
Càng càng về sau, không gian lui bước lại càng nhỏ. Dần dần bị Ngao Khôn, đẩy vào góc chết tuyệt địa.
- Ngươi muốn giết ta?
Những lời này hỏi ra, Long Huyền liền cảm thấy lồng ngực bình bịch.
Hai con ngươi đỏ lên, thê lương đối mặt với Ngao Khôn.
- Ngao Khôn! Ngươi thật là chút tình cũ cũng không niệm sao? Bích Nhi biết rõ ngươi rất tức giận, nhưng lúc kia, thật sự là bất đắc dĩ. Chẳng lẻ ta phải lẩn trốn chém giết qua cả đời sao? Bích Nhi thật sự sai rồi! Chẳng lẽ đã quên lời thề đồng sanh cộng tử tám ngàn năm trước rồi sao? Đúng rồi, ngươi hôm nay nắm giữ tồn tại tiêu vong chi đạo, căn bản không thèm để ý phải không? Đã quên Bích Nhi lúc trước đối tốt với ngươi thế nào rồi sao?
- Ước hẹn sinh tử? Đồng sanh cộng tử? Ngươi không nói, ta những năm này ngược lại thật sự đã quên mất rồi đấy!
Ngao Khôn khẽ lắc đầu, trong mắt càng thêm lãnh đạm:
- Chuyện lúc trước, Ngao Khôn tự nhiên còn nhớ rõ, rõ mồn một trước mắt! Đã từng tình cảm chân thành, cho dù hối thế nào, hận thế nào đi nữa nhưng sao có thể nhẫn tâm lấy tính mệnh của ngươi? Cho nên lần này Ngao Khôn chỉ lấy lại đồ thuộc về mình. Lúc miếng nguyện chi chú kết lúc trước trồng vào cơ thể ngươi, hôm nay cũng nên vật quy nguyên chủ rồi --
Long Huyền vốn một hồi kinh hỉ, nhưng chỉ ngay sau đó thì mặt liền tràn đầy kinh hoảng.
Liều mạng muốn tiếp tục lui về phía sau, hai dải băng màu trắng bay mua trước người, mang theo vô số tảng băng.
Lại không thể ngăn ngón tay của Ngao Khôn, vươn tay qua, nhẹ điểm một cái giữa mi tâm nàng.
Long Huyền chỉ cảm thấy trong Nguyên Hồn một hồi có chút đau nhức. Rồi sau đó trên hồn hải, đồ vật cực kỳ trọng yếu kia liền bị cưỡng ép rút ra ngoài.
Trong tay Ngao Khôn lúc này cũng nhiều ra một đoàn linh quang lam sắc nho nhỏ.
Mở miếng chú kết đó ra, bên trong rõ ràng là một ký tự chữ ‘ nguyện ’.
Nhìn qua vật ấy, Ngao Khôn lại tự phúng một tiếng.
- Lúc trước ta lo ngươi tu vị chưa đủ, thường bị Tâm Ma quấy rầy, tu hành tiến triển quá chậm mới dùng phù cấm này làm cơ sở, tụ tất cả nguyện lực của Ngao Khôn ta, dùng phù chú chi thuật trồng vào trong cơ thể ngươi. Lại không ngờ ngược lại lại hại ngươi! Tám ngàn năm sau, Ngao Bích ngươi tuy tu vị tiến nhanh, nhưng đáng tiếc tâm tính vẫn không thể đuổi kịp. Nếu không sao lại như thế? Vật ấy ta hôm nay thu hồi, ngươi ngày sau tự giải quyết cho tốt! Chú ý tôi luyện ý niệm --
‘ Nguyện ’ phù kia xuất thể, chân lực của Ngao Khôn lại trực tiếp ngã xuống đáy cốc. Cảnh giới trong nháy mắt từ Thánh Cảnh trung phẩm rơi xuống đến Thần Cảnh.
Long Huyền lại hoàn toàn không nghe lời Ngao Khôn nói, trong mắt tràn đầy tức giận, gần như phát điên.
Không quan tâm, đánh về phía Ngao Khôn, giống như một người đàn bà chanh chua ngoài phố vậy.
Chỉ là dưới chân lực của Ngao Khôn ước thúc lại không thể đến gần được.
Trọn vẹn nửa khắc sau, mới dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt như đao, tiếp tục nhìn về phía Ngao Khôn.
Ngao Khôn cũng không thèm để ý, ngón tay tiếp tục chỉ ở mi tâm Long Huyền, ngữ khí đạm mạc hỏi:
- Trước khi ly biệt, ta lại hỏi một câu. Em gái ta Ngạo Nguyệt, rốt cuộc có còn trên đời không? Hôm nay đến tột cùng ở đâu?
- Chết rồi!
Long Huyền cười lạnh một tiếng, ánh mắt oán độc:
- Mới rồi là lừa ngươi thôi! Nàng lúc ấy tu vị chỉ mới là Tiên cảnh, một kích của Đạo Tổ uy năng bực nào? Mặc dù chỉ là dư âm cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Sao có thể sống được?
- Nguyên lai ngươi cũng không biết!
Ngao Khôn ngược lại cười cười, Nguyên Hồn Long Huyền đều nằm dưới sự khống chế của hắn, bất kỳ một ý niệm nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay hắn, tự nhiên có thể biết được lời nàng nói đến cùng là thật hay giả.
Loại tình hình này, khả năng muội muội còn sống đã nhỏ càng thêm nhỏ.
Nhưng chỉ cần còn chưa xác định, liền có hi vọng, cho dù chỉ là một tia --
- Buồn cười! Chẳng lẽ ngươi cho rằng, nàng còn có thể sống sao/
Long Huyền khinh thường hếch môi lên, tiếp theo lại mỉa mai mỉm cười nói:
- Ngươi có được cảnh giới như ngày hôm nay đều là bởi vì Thôn Long chi pháp mà đến! Trăm năm sau Thôn Long cắn trả, cũng không phải chuyện đùa, Long tộc ta mấy vạn năm đến nay, còn chưa từng có người thành công sống sót! Mặc dù có thể may mắn không chết, cũng phải bị Tứ Vực Long Cung, chín đại Long tộc hợp lực đuổi giết. Ngươi hôm nay không giết ta, Long Huyền nhất định có thể có một ngày, nhìn lúc ngươi thân vẫn!
- Không tốn sức quan tâm! Tứ Vực Long cung sao? Dù sao Ngao Khôn ta cũng vẫn một mực nhìn bọn chúng không vừa mắt.
Trong mắt Ngao Khôn chớp lên một đạo lãnh mang, liền lại khôi phục bình tĩnh.
Chỉ có ý niệm Hoa Vân không ngừng giãy dụa. Ý đồ muốn thoát khỏi sự khống chế của Ngao Khôn.
Ngao Khôn lại không động dung:
- Hoa Vân đạo hữu! Ân oán giữa ta và ngươi, hôm nay chấm dứt!
- Hoa Vân đạo hữu! Ân oán giữa ta và ngươi, hôm nay chấm dứt!
Tiếng nói vừa dứt liền có một cổ dị lực chấn động, hỏa diễm xích bạch lập tức vừa tăng co rụt lại, dần dần nhạt nhòa, triệt để tịch diệt vô hình.
Một kích này, là công kích trực tiếp hồn niệm. Hồn niệm không còn, hỏa diễm hóa thân của Hoa Vân tự nhiên cũng không còn nữa.
Khiến người này mất mạng, Ngao Khôn mới nhìn lại Long Huyền đã lui ra ngoài vạn trượng ở sau lưng.
Tựa hồ nàng vừa mới dừng lại, lúc này đang kinh ngạc nhìn đoàn hỏa diễm biến mất kia.
- Ngươi giết hắn, ngươi thật sự dám giết hắn! Thanh Huyền sư tôn, sớm muộn cũng sẽ diệt sát ngươi!
Ngao Khôn lẳng lặng nghe, thần sắc lại vô cùng phức tạp.
- Kỳ thật nếu vừa rồi ngươi chịu đón đỡ ta một kích, Hoa Vân này còn có một đường sinh cơ, sẽ không vẫn lạc sớm như thế. Ta vốn còn tưởng rằng, giữa hai người các ngươi là tình cảm thật! Nhưng biết sao? Khi đó nếu ngươi hơi chút dốc sức liều mạng một ít, Ngao Khôn sẽ lưu hắn một mạng!
Lời nói đến đây, Ngao Khôn đột nhiên có loại xúc động muốn nghẹn ngào cười to.
Không chỉ Ngao Khôn hắn đã nhìn lầm người, mà Hoa Vân kia không phải cũng thế sao?
Long Huyền nghe vậy phảng phất như mèo bị dẫm phải đuôi:
- Ngươi muốn nói gì? Cảm thấy Ngao Bích ta chỉ là độc phụ lo cho tính mạng mình, hay là ta đang lợi dụng hắn? Phu quân hắn dù sao cũng phải chết trong tay ngươi, bất quá chỉ là sớm hay muộn, ta cần gì phải thế? Ngươi sẽ lưu hắn một mạng? Thật đúng buồn cười! Ngươi tên Ác Ma này! Hôm nay phu quân ta đã bị ngươi giết, giờ ngươi đã hài lòng chưa? --
Lời vừa đến đây liền không nói gì nữa. Chỉ thấy trong mắt Ngao Khôn ở đối diện tất cả đều là buồn nôn chán ghét.
- Vào lúc này mới nghĩ mình là Ngao Bích, không phải Long Huyền sao? Nhưng tiếc, đã muộn rồi!
Long Huyền vô cùng hoảng sợ nhìn Ngao Khôn, từng bước một đi về phía nàng.
Không chút do dự, lập tức hoảng sợ lui về phía sau, bay nhanh về xa xa. Bất quá lại cảm giác chung quanh mình lại bị một cổ khí cơ khóa lấy.
Càng càng về sau, không gian lui bước lại càng nhỏ. Dần dần bị Ngao Khôn, đẩy vào góc chết tuyệt địa.
- Ngươi muốn giết ta?
Những lời này hỏi ra, Long Huyền liền cảm thấy lồng ngực bình bịch.
Hai con ngươi đỏ lên, thê lương đối mặt với Ngao Khôn.
- Ngao Khôn! Ngươi thật là chút tình cũ cũng không niệm sao? Bích Nhi biết rõ ngươi rất tức giận, nhưng lúc kia, thật sự là bất đắc dĩ. Chẳng lẻ ta phải lẩn trốn chém giết qua cả đời sao? Bích Nhi thật sự sai rồi! Chẳng lẽ đã quên lời thề đồng sanh cộng tử tám ngàn năm trước rồi sao? Đúng rồi, ngươi hôm nay nắm giữ tồn tại tiêu vong chi đạo, căn bản không thèm để ý phải không? Đã quên Bích Nhi lúc trước đối tốt với ngươi thế nào rồi sao?
- Ước hẹn sinh tử? Đồng sanh cộng tử? Ngươi không nói, ta những năm này ngược lại thật sự đã quên mất rồi đấy!
Ngao Khôn khẽ lắc đầu, trong mắt càng thêm lãnh đạm:
- Chuyện lúc trước, Ngao Khôn tự nhiên còn nhớ rõ, rõ mồn một trước mắt! Đã từng tình cảm chân thành, cho dù hối thế nào, hận thế nào đi nữa nhưng sao có thể nhẫn tâm lấy tính mệnh của ngươi? Cho nên lần này Ngao Khôn chỉ lấy lại đồ thuộc về mình. Lúc miếng nguyện chi chú kết lúc trước trồng vào cơ thể ngươi, hôm nay cũng nên vật quy nguyên chủ rồi --
Long Huyền vốn một hồi kinh hỉ, nhưng chỉ ngay sau đó thì mặt liền tràn đầy kinh hoảng.
Liều mạng muốn tiếp tục lui về phía sau, hai dải băng màu trắng bay mua trước người, mang theo vô số tảng băng.
Lại không thể ngăn ngón tay của Ngao Khôn, vươn tay qua, nhẹ điểm một cái giữa mi tâm nàng.
Long Huyền chỉ cảm thấy trong Nguyên Hồn một hồi có chút đau nhức. Rồi sau đó trên hồn hải, đồ vật cực kỳ trọng yếu kia liền bị cưỡng ép rút ra ngoài.
Trong tay Ngao Khôn lúc này cũng nhiều ra một đoàn linh quang lam sắc nho nhỏ.
Mở miếng chú kết đó ra, bên trong rõ ràng là một ký tự chữ ‘ nguyện ’.
Nhìn qua vật ấy, Ngao Khôn lại tự phúng một tiếng.
- Lúc trước ta lo ngươi tu vị chưa đủ, thường bị Tâm Ma quấy rầy, tu hành tiến triển quá chậm mới dùng phù cấm này làm cơ sở, tụ tất cả nguyện lực của Ngao Khôn ta, dùng phù chú chi thuật trồng vào trong cơ thể ngươi. Lại không ngờ ngược lại lại hại ngươi! Tám ngàn năm sau, Ngao Bích ngươi tuy tu vị tiến nhanh, nhưng đáng tiếc tâm tính vẫn không thể đuổi kịp. Nếu không sao lại như thế? Vật ấy ta hôm nay thu hồi, ngươi ngày sau tự giải quyết cho tốt! Chú ý tôi luyện ý niệm --
‘ Nguyện ’ phù kia xuất thể, chân lực của Ngao Khôn lại trực tiếp ngã xuống đáy cốc. Cảnh giới trong nháy mắt từ Thánh Cảnh trung phẩm rơi xuống đến Thần Cảnh.
Long Huyền lại hoàn toàn không nghe lời Ngao Khôn nói, trong mắt tràn đầy tức giận, gần như phát điên.
Không quan tâm, đánh về phía Ngao Khôn, giống như một người đàn bà chanh chua ngoài phố vậy.
Chỉ là dưới chân lực của Ngao Khôn ước thúc lại không thể đến gần được.
Trọn vẹn nửa khắc sau, mới dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt như đao, tiếp tục nhìn về phía Ngao Khôn.
Ngao Khôn cũng không thèm để ý, ngón tay tiếp tục chỉ ở mi tâm Long Huyền, ngữ khí đạm mạc hỏi:
- Trước khi ly biệt, ta lại hỏi một câu. Em gái ta Ngạo Nguyệt, rốt cuộc có còn trên đời không? Hôm nay đến tột cùng ở đâu?
- Chết rồi!
Long Huyền cười lạnh một tiếng, ánh mắt oán độc:
- Mới rồi là lừa ngươi thôi! Nàng lúc ấy tu vị chỉ mới là Tiên cảnh, một kích của Đạo Tổ uy năng bực nào? Mặc dù chỉ là dư âm cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Sao có thể sống được?
- Nguyên lai ngươi cũng không biết!
Ngao Khôn ngược lại cười cười, Nguyên Hồn Long Huyền đều nằm dưới sự khống chế của hắn, bất kỳ một ý niệm nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay hắn, tự nhiên có thể biết được lời nàng nói đến cùng là thật hay giả.
Loại tình hình này, khả năng muội muội còn sống đã nhỏ càng thêm nhỏ.
Nhưng chỉ cần còn chưa xác định, liền có hi vọng, cho dù chỉ là một tia --
- Buồn cười! Chẳng lẽ ngươi cho rằng, nàng còn có thể sống sao/
Long Huyền khinh thường hếch môi lên, tiếp theo lại mỉa mai mỉm cười nói:
- Ngươi có được cảnh giới như ngày hôm nay đều là bởi vì Thôn Long chi pháp mà đến! Trăm năm sau Thôn Long cắn trả, cũng không phải chuyện đùa, Long tộc ta mấy vạn năm đến nay, còn chưa từng có người thành công sống sót! Mặc dù có thể may mắn không chết, cũng phải bị Tứ Vực Long Cung, chín đại Long tộc hợp lực đuổi giết. Ngươi hôm nay không giết ta, Long Huyền nhất định có thể có một ngày, nhìn lúc ngươi thân vẫn!
- Không tốn sức quan tâm! Tứ Vực Long cung sao? Dù sao Ngao Khôn ta cũng vẫn một mực nhìn bọn chúng không vừa mắt.
Trong mắt Ngao Khôn chớp lên một đạo lãnh mang, liền lại khôi phục bình tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.