Chương 789: Sắp sửa giết người
Khai Hoang
08/08/2014
Tông Thủ cũng đang nhìn nó, cười ha ha:
- Tiểu thổ cẩu, đúng là...
Kỳ Lân mờ mịt không biết ý nghĩa, con mắt ướt sũng nghi hoặc nhìn qua chủ nhân.
Tông Thủ cũng không quan tâm tới nó, ngược lại nhìn qua phía A Tị Hoàng Tọa.
Dường như thật sự sợ hắn không muốn, hoàng kim bảo tọa này tỏa ra hào quang sáng bóng.
Chín con rồng điêu khắc dường như sống lại, đang uốn lượn trên ghế. Giống như biểu hiện đủ loại thần thông cho hắn xem.
Nhưng mà trừ công năng thôn phệ tinh nguyên của người ta ra thì vật ấy dường như chỉ có công năng phụ trợ mà thôi.
Tông Thủ thực sự không thể nào quan tâm, nếu thật sự là binh khí sát phạt mới làm cho hắn đau đầu.
Trong đầu tự nhiên hiện ra hai hình ảnh, một là ngồi lên hoàng tọa đấu kiếm với người. Tình cảnh này dường như quá khí phách và hung hăng càn quấy.
Một hình ảnh khác ta tay nâng A Tị Hoàng Tọa dùng để nện người, chuyện này càng không nói nổi.
- Trấn quốc chi bảo sao?
Tông Thủ nỉ non một tiếng, rồi sau đó lại cười hắc hắc:
- A! Nên thu lại vẫn tôt hơn.
Tiện tay phất một cái, sau đó đem hoàng tọa thu vào trong không gian linh giới. Nó cũng không chống cự, tùy ý cho hắn thu. Sau khi tiến vào linh giới cũng vô cùng tự giác đứng ở một góc, cách Nhược Thủy xa xa, xong xuôi thì Tông Thủ lại xé rách không gian quay lại hồ nước sâu kia, hắn nhíu mày nhìn lại, tay phải tùy ý một trảo. Trong tay hiện ra bảy tám tấm phù lục.
Đây hẳn là tín phù mấy ngày trước lục tục phát ra. Nhưng bởi vì trong Âm Long Cốc âm vụ ngăn cách mới không có tới tay của hắn.
Thẳng đến lúc này mới tìm được hắn.
- Bát vĩ Tuyết thị, hai mươi vạn đại quân Tuyết thị vào thành, thật sự đúng dịp nha...
Tâm niệm đem tín phù khác lục tục đọc đến. Tông Thủ cảm giác đầu tiên không phải kinh hoàng, mà là muốn cười.
Chính mình nên nói cái gì cho phải? Tuyết thị lựa chọn thời cơ đúng là không khép. Đây là tới chịu chết sao?
Nhưng mà thầm vây Kiền Thiên Sơn. Ngoài Hiên Viên còn có con dân toàn Kiền Thiên Thành, đây là chuyện làm hắn bất an.
Ra tay với tộc nhân của mình, Tuyết thị tộc này đúng là tìm chết mà.
Trong mắt hiện ra một tia âm lệ, Tông Thủ chợt cười rồi nắm chặt tay, cầm mấy tâm tín phù trong tay, toàn bộ tan thành phấn vụn!
- Tuyết thị, Thái Linh Tông sao --
Một tiếng than nhẹ, Tông Thủ cất bước rời đi lần nữa. Nhưng mà qua một lát thì hắn đi tới trên không hố nước sâu kia.
Chỉ thấy nơi này chẳng thấy người của Thiên Ma khung cảnh cùng đạo linh khung cảnh đi đâu cả rồi. Ngay cả Từ Phương cũng không thấy bóng dáng. Chỉ có mấy người Lôi Động là còn sót lại ở nơi này.
Nhược Đào cũng đứng ở đây, sau khi nhìn thấy hắn thì cười cười ôm quyền chào Tông Thủ, cúi người hành lễ thật sâu, rồi sau đó không nói gì mà rời đi,
Hắn chờ ở chỗ này và khom người cúi đầu chính là tỏa lòng biết ơn Tông Thủ chỉ điểm.
Tông Thủ nhìn qua Nhược Đào, cũng cười cười. Biết được thần thái ‘ linh kiếm ’ so với mấy ngày trước đã khác biệt rồi.
Vẫn có thong dong và tự tin, nhưng mà phiền muộn giữa hai đầu chân mày đã tiêu tán đi rồi. Xem ra hắn đã vượt qua khốn cảnh và tiến lên rồi.
Người này rời đi Lôi Động lại cười nói:
- Ta biết Nhược Đào người này tính tình trong nóng ngoài lạnh. Hôm nay được đại ân của quân thượng thì ngày sau sẽ nghĩ tất cả biện pháp hồi bao.
Tông Thủ không quan tâm cười cười, hắn vừa rồi mở miệng chỉ điểm cho Nhược Đào chỉ là không muốn người này vì phiền não mà trầm luân, nếu là như vậy thì có chút đáng tiếc. Thật không nghĩ sẽ được người ta hồi báo, đây không phải là chuyện quân tử nên làm.
- Nhưng mà sau khi Phong Thái Cực trở về chỉ sợ hắn không sống khá giả được! Hắn tư chất thượng giai, đáng tiếc tâm tư của hắn dùng sai chỗ rồi. Muốn khống chế Kiếm Tông thì hắn phải làm như Nhược Đào, hắn bây giờ vẫn chưa thoát ra được.
Thở dài một tiếng, tinh thần của Lôi Động ngược lại phấn chấn hơn.
- Nhưng mà chuyện hôm nay diễn ra quá nhiều. Là họa không phải phúc, ta muốn đa tạ ngươi mới được! Lại nói tiếp, ta cũng nên đi thôi. Thiên hạ này không có yến hội nào không tàn, ta cùng với lão đệ ở Kiền Thiên Sơn ngây ngốc nửa tháng là đủ lâu rồi!
Vốn sau đại hôn của Tông Thủ thì hăn nên cáo từ, nhưng mà không ngờ lại gặp Âm Long Cốc hiện thế.
Lôi Động vừa nói chuyện này thì nhìn qua Kim Bất Hối. Chỉ thấy mập mạp này đang nhíu mày nhìn chằm chằm vào đài ngọc cao cao bên dưới, Lôi Động lập tức thấy có khác lạ nên đi lên hỏi:
- Kim Bất Hối, ngươi không phải nói cũng muốn đi sao? Tại sao còn chờ ở đây?
- Cái bàn này hẳn là từ vàng ròng chế thành...
Kim Bất Hối thì thào nói xong, thần sắc vô cùng xoắn xuýt.
- Lớn như vậy, sợ rằng cũng có tám trăm vạn cân? Ta suy nghĩ phải chăng có nên mang theo nó đi không!
Thân hình Lôi Động lập tức nhoáng một cái, thiếu chút nữa ngự khống không ổn định, ngã xuống dưới hồ nước sâu thăm thẳm, hắn lập tức chửi ầm lên:
- Kim mập mạp, ngươi đừng có tục như vậy có được không? Những vàng này có thể đổi bao nhiêu thú tinh? Đều không nói chúng với ngươi chẳng khác gì chín trâu mất một sợi lông.
Nếu không phải là nơi này toàn bộ là người quen, hắn hận không thể tránh ra xa xa, tỏ vẻ chính mình không biết mập mạp này.
Kim Bất Hối lại dùng thần sắc người vô tội, nói thầm một câu ‘ con muỗi nhỏ cũng có thịt ', sau đó thần sắc vô cùng thống khổ mắt nhìn Tông Thủ.
- Tông huynh! Ngươi ra tay đúng là quá nhanh a! Lần sau có loại chuyện này. Xem ra ta phải cách ngươi xa xa mới tốt.
Tông Thủ khẽ giật mình, chợt nhớ lại mình đã lấy đóng linh thạch đi, lập tức cười ‘ hắc hắc ’.
Nếu có lần sau thì hắn vẫn đoạt. Không có biện pháp, gần đây hắn quá nghèo a.
Dường như thật không có ý tứ, hắn đem hoàng kim đài cao bỏ vào trong túi. Kim Bất Hối lưu luyến không rời, bắt buộc bản thân thu hồi ánh mắt.
- Lại nói tiếp, cũng nên đi rồi, tông môn tương chiêu, không thể không quay trở lại.
Tông Thủ lại có chút ngạc nhiên, Lôi Động đi về phía, hắn ngược lại ẩn ẩn có thể đoán được đơn giản là tìm địa phương bế quan, biến mất một hồi, tìm hiểu đao kiếm hợp kích chi thuật.
Nhưng mà Kim Bất Hối nói lời này vượt qua ngoài dự đoán của hắn. Hạo Huyền Tông? Thánh địa thứ tư này có thể có chuyện gì, nhất định phải dùng tới Kim Bất Hối?
Cố tình muốn hỏi nhưng lại lo lắng trong đó có kiêng kỵ nên không hỏi.
Nhưng mà bản thân Kim Bất Hối cũng không có quan tâm tới chuyện này, buồn rầu gãi đầu:
- Là hoàng đế Đại Thương nói nhất định phải khiến mấy đệ tử đích truyền của Hạo Huyền Tông xuống núi vào trong triều làm quan. Mấy sư huynh của ta ở trong tông môn đều là người đảm đương một phía, toàn bộ đi không được, cuối cùng việc này lại rơi vào trên người của ta. Nghe nói còn phải trải qua khoa thi, thi đậu tiến sĩ mới được, ngươi nói đây không phải muốn mạng người sao? Nghe nói muốn không đi đều không được, hoàng đế lão nhân kia có cái gì quốc sư Trọng Huyền, tự mình mang theo ý chỉ của hắn lên Hạo Thiên Sơn --
- Tiểu thổ cẩu, đúng là...
Kỳ Lân mờ mịt không biết ý nghĩa, con mắt ướt sũng nghi hoặc nhìn qua chủ nhân.
Tông Thủ cũng không quan tâm tới nó, ngược lại nhìn qua phía A Tị Hoàng Tọa.
Dường như thật sự sợ hắn không muốn, hoàng kim bảo tọa này tỏa ra hào quang sáng bóng.
Chín con rồng điêu khắc dường như sống lại, đang uốn lượn trên ghế. Giống như biểu hiện đủ loại thần thông cho hắn xem.
Nhưng mà trừ công năng thôn phệ tinh nguyên của người ta ra thì vật ấy dường như chỉ có công năng phụ trợ mà thôi.
Tông Thủ thực sự không thể nào quan tâm, nếu thật sự là binh khí sát phạt mới làm cho hắn đau đầu.
Trong đầu tự nhiên hiện ra hai hình ảnh, một là ngồi lên hoàng tọa đấu kiếm với người. Tình cảnh này dường như quá khí phách và hung hăng càn quấy.
Một hình ảnh khác ta tay nâng A Tị Hoàng Tọa dùng để nện người, chuyện này càng không nói nổi.
- Trấn quốc chi bảo sao?
Tông Thủ nỉ non một tiếng, rồi sau đó lại cười hắc hắc:
- A! Nên thu lại vẫn tôt hơn.
Tiện tay phất một cái, sau đó đem hoàng tọa thu vào trong không gian linh giới. Nó cũng không chống cự, tùy ý cho hắn thu. Sau khi tiến vào linh giới cũng vô cùng tự giác đứng ở một góc, cách Nhược Thủy xa xa, xong xuôi thì Tông Thủ lại xé rách không gian quay lại hồ nước sâu kia, hắn nhíu mày nhìn lại, tay phải tùy ý một trảo. Trong tay hiện ra bảy tám tấm phù lục.
Đây hẳn là tín phù mấy ngày trước lục tục phát ra. Nhưng bởi vì trong Âm Long Cốc âm vụ ngăn cách mới không có tới tay của hắn.
Thẳng đến lúc này mới tìm được hắn.
- Bát vĩ Tuyết thị, hai mươi vạn đại quân Tuyết thị vào thành, thật sự đúng dịp nha...
Tâm niệm đem tín phù khác lục tục đọc đến. Tông Thủ cảm giác đầu tiên không phải kinh hoàng, mà là muốn cười.
Chính mình nên nói cái gì cho phải? Tuyết thị lựa chọn thời cơ đúng là không khép. Đây là tới chịu chết sao?
Nhưng mà thầm vây Kiền Thiên Sơn. Ngoài Hiên Viên còn có con dân toàn Kiền Thiên Thành, đây là chuyện làm hắn bất an.
Ra tay với tộc nhân của mình, Tuyết thị tộc này đúng là tìm chết mà.
Trong mắt hiện ra một tia âm lệ, Tông Thủ chợt cười rồi nắm chặt tay, cầm mấy tâm tín phù trong tay, toàn bộ tan thành phấn vụn!
- Tuyết thị, Thái Linh Tông sao --
Một tiếng than nhẹ, Tông Thủ cất bước rời đi lần nữa. Nhưng mà qua một lát thì hắn đi tới trên không hố nước sâu kia.
Chỉ thấy nơi này chẳng thấy người của Thiên Ma khung cảnh cùng đạo linh khung cảnh đi đâu cả rồi. Ngay cả Từ Phương cũng không thấy bóng dáng. Chỉ có mấy người Lôi Động là còn sót lại ở nơi này.
Nhược Đào cũng đứng ở đây, sau khi nhìn thấy hắn thì cười cười ôm quyền chào Tông Thủ, cúi người hành lễ thật sâu, rồi sau đó không nói gì mà rời đi,
Hắn chờ ở chỗ này và khom người cúi đầu chính là tỏa lòng biết ơn Tông Thủ chỉ điểm.
Tông Thủ nhìn qua Nhược Đào, cũng cười cười. Biết được thần thái ‘ linh kiếm ’ so với mấy ngày trước đã khác biệt rồi.
Vẫn có thong dong và tự tin, nhưng mà phiền muộn giữa hai đầu chân mày đã tiêu tán đi rồi. Xem ra hắn đã vượt qua khốn cảnh và tiến lên rồi.
Người này rời đi Lôi Động lại cười nói:
- Ta biết Nhược Đào người này tính tình trong nóng ngoài lạnh. Hôm nay được đại ân của quân thượng thì ngày sau sẽ nghĩ tất cả biện pháp hồi bao.
Tông Thủ không quan tâm cười cười, hắn vừa rồi mở miệng chỉ điểm cho Nhược Đào chỉ là không muốn người này vì phiền não mà trầm luân, nếu là như vậy thì có chút đáng tiếc. Thật không nghĩ sẽ được người ta hồi báo, đây không phải là chuyện quân tử nên làm.
- Nhưng mà sau khi Phong Thái Cực trở về chỉ sợ hắn không sống khá giả được! Hắn tư chất thượng giai, đáng tiếc tâm tư của hắn dùng sai chỗ rồi. Muốn khống chế Kiếm Tông thì hắn phải làm như Nhược Đào, hắn bây giờ vẫn chưa thoát ra được.
Thở dài một tiếng, tinh thần của Lôi Động ngược lại phấn chấn hơn.
- Nhưng mà chuyện hôm nay diễn ra quá nhiều. Là họa không phải phúc, ta muốn đa tạ ngươi mới được! Lại nói tiếp, ta cũng nên đi thôi. Thiên hạ này không có yến hội nào không tàn, ta cùng với lão đệ ở Kiền Thiên Sơn ngây ngốc nửa tháng là đủ lâu rồi!
Vốn sau đại hôn của Tông Thủ thì hăn nên cáo từ, nhưng mà không ngờ lại gặp Âm Long Cốc hiện thế.
Lôi Động vừa nói chuyện này thì nhìn qua Kim Bất Hối. Chỉ thấy mập mạp này đang nhíu mày nhìn chằm chằm vào đài ngọc cao cao bên dưới, Lôi Động lập tức thấy có khác lạ nên đi lên hỏi:
- Kim Bất Hối, ngươi không phải nói cũng muốn đi sao? Tại sao còn chờ ở đây?
- Cái bàn này hẳn là từ vàng ròng chế thành...
Kim Bất Hối thì thào nói xong, thần sắc vô cùng xoắn xuýt.
- Lớn như vậy, sợ rằng cũng có tám trăm vạn cân? Ta suy nghĩ phải chăng có nên mang theo nó đi không!
Thân hình Lôi Động lập tức nhoáng một cái, thiếu chút nữa ngự khống không ổn định, ngã xuống dưới hồ nước sâu thăm thẳm, hắn lập tức chửi ầm lên:
- Kim mập mạp, ngươi đừng có tục như vậy có được không? Những vàng này có thể đổi bao nhiêu thú tinh? Đều không nói chúng với ngươi chẳng khác gì chín trâu mất một sợi lông.
Nếu không phải là nơi này toàn bộ là người quen, hắn hận không thể tránh ra xa xa, tỏ vẻ chính mình không biết mập mạp này.
Kim Bất Hối lại dùng thần sắc người vô tội, nói thầm một câu ‘ con muỗi nhỏ cũng có thịt ', sau đó thần sắc vô cùng thống khổ mắt nhìn Tông Thủ.
- Tông huynh! Ngươi ra tay đúng là quá nhanh a! Lần sau có loại chuyện này. Xem ra ta phải cách ngươi xa xa mới tốt.
Tông Thủ khẽ giật mình, chợt nhớ lại mình đã lấy đóng linh thạch đi, lập tức cười ‘ hắc hắc ’.
Nếu có lần sau thì hắn vẫn đoạt. Không có biện pháp, gần đây hắn quá nghèo a.
Dường như thật không có ý tứ, hắn đem hoàng kim đài cao bỏ vào trong túi. Kim Bất Hối lưu luyến không rời, bắt buộc bản thân thu hồi ánh mắt.
- Lại nói tiếp, cũng nên đi rồi, tông môn tương chiêu, không thể không quay trở lại.
Tông Thủ lại có chút ngạc nhiên, Lôi Động đi về phía, hắn ngược lại ẩn ẩn có thể đoán được đơn giản là tìm địa phương bế quan, biến mất một hồi, tìm hiểu đao kiếm hợp kích chi thuật.
Nhưng mà Kim Bất Hối nói lời này vượt qua ngoài dự đoán của hắn. Hạo Huyền Tông? Thánh địa thứ tư này có thể có chuyện gì, nhất định phải dùng tới Kim Bất Hối?
Cố tình muốn hỏi nhưng lại lo lắng trong đó có kiêng kỵ nên không hỏi.
Nhưng mà bản thân Kim Bất Hối cũng không có quan tâm tới chuyện này, buồn rầu gãi đầu:
- Là hoàng đế Đại Thương nói nhất định phải khiến mấy đệ tử đích truyền của Hạo Huyền Tông xuống núi vào trong triều làm quan. Mấy sư huynh của ta ở trong tông môn đều là người đảm đương một phía, toàn bộ đi không được, cuối cùng việc này lại rơi vào trên người của ta. Nghe nói còn phải trải qua khoa thi, thi đậu tiến sĩ mới được, ngươi nói đây không phải muốn mạng người sao? Nghe nói muốn không đi đều không được, hoàng đế lão nhân kia có cái gì quốc sư Trọng Huyền, tự mình mang theo ý chỉ của hắn lên Hạo Thiên Sơn --
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.