Chương 188: Ta đánh chính là ngươi
Khai Hoang
01/05/2014
- Ta với ngươi phụ thân của ngươi tương giao hòa hợp, vì vậy biết rõ một ít chuyện của hắn. Không chỉ đối ứng với Thiên Hồ bát vĩ vương tộc
Tuyết thị, những năm này hắn chinh chiến tứ phương đã diệt không ít quân cờ của các đại tông môn, cừu địch trải rộng, chỉ chờ thời điểm lão đệ
bước vào Thiên Vị Vũ Tông là báo thù. Sở dĩ ta nóng lòng đột phá cũng là muốn trợ giúp hắn một tay. Đáng tiếc là sắp thành lại bại.
Hiên Viên Thông nói mỗi câu lại uống một chén. Hại Tông Thủ cũng không thể không uống rượu. Mà cả Thiết Cương Điện nội, đều là yên tĩnh im ắng, nghe Huyền Sơn Thành chủ nói đến một ít bí văn.
Chỉ có Phương Thư là thần sắc nhàn nhạt, dùng thân phận đệ tử đích truyền Đan Tuyền Tông đệ tử đích truyền thân phận, hiển nhiên là đối với những chuyện này, đã sớm đã có nghe thấy.
- Nhưng mà kết quả nửa năm trước ta cũng cố ý đi nghe ngóng nhiều mặt. Vì vậy biết được khi đó lão đệ bị trọng thương, mặc dù bị nhiều Thiên Vị Vũ Tông liên thủ đẩy vào Trầm Luân Vân Hải nhưng không có người nào xác định sống chết của hắn. Tự nhiên cũng không có một người nào có thể chứng minh hắn còn sống. Tình hình như thế nào cũng chỉ đợi tới khi ta đột phá Thiên Vị, tự mình tiến vào trong Trầm Luân Vân Hải tìm tòi hư thật. Ngươi cũng không nên trách ta không làm gì, chuyện Càn Thiên Sơn ta không thể chen chân vào được. Nếu giờ này giúp ngươi không chỉ làm Huyền Sơn Thành có nguy cơ bị lật úp, cũng có thể tạo thành tử kiếp với ngươi.
Noi đến chỗ này ánh mắt Hiên Viên Thông bỗng nhiên ngưng tụ, ánh mắt như đao nhìn qua Tông Thủ:
- Cho nên thế tử ngươi biết được Hiên Viên Thông ta ở đây không tiếp đãi ngươi chu đáo! Người khác thấy ta mặc kệ cũng là chuyện bình thường, mong thế tử hiểu rõ.
Mấy câu này nói năng khí phách và âm vang trong đại điện, Tông Thủ mặt không đổi sắc bình chân như vại. Hiên Viên Thông này hơi kinh ngạc, khi thấy hắn uống nhiều mà Tông Thủ cũng không đuổi kịp lại vui lên:
- Thế tử không cần như thế, bởi vì công pháp cơ sở của ta không kiên cố, không thể không uống rượu này áp chế, thế tử không cần theo...
Tông Thủ lập tức âm thầm oán thầm, những lời này sao ngươi không nói sớm? Lúc này đã cảm thấy hơi say, đầu có chút chóng mặt núc ních, lập tức không chút do dự lập tức thúc dục chân khí bắt đầu bức rượu ra ngoài.
Mà khi Tông Thủ vận chân khí thì sắc mặt lại biến đổi. Chân khí đinh ốc vừa tiếp xúc tăng lực thúc dục thì không khác trợ thế lửa, men rượu lại mạnh hơn. Hắn liền thúc dục chân khí thủy hệ nhưng không áp chế được. Lúc này lôi quang hiện ra ma diệt.
Nếu chỉ có như thế còn có thể ứng phó. Nhưng mà các nơi khác của hắn sau đó lại không biết như thế nào, bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bất ổn, huyết mạch nhân tộc chưa thức tỉnh đúng lúc rục rịch, lại có vài phần áp qua huyết mạch Thiên Hồ của hắn.
Cũng may hắn giờ phút này thân thể cường hoành. Vội vàng kiềm chế chân kình của bản thân, tùy ý cho tửu lực phát tán. Bản năng dùng thủy hỏa chi lực sinh ra một cổ lực bài xích mới miễn cưỡng ổn định. Trong lòng vô cung cổ quía, toàn bộ không thể tưởng được pháp quyết của mình lại có sơ hở như vậy.
Cũng không biết rượu này nhưỡng như thế nào, cũng không cùng cấp với tiên nhưỡng nhưng tửu kình lại mạnh hơn. Chỉ trong khoảng khắc này đã dần dần phát tác. Không chỉ đầu óc của hắn mê mẩn, ngay cả nguyên hồn cũng có chút không rõ ràng.
Hiên Viên Thông cũng không phát giác, sắc mặt chuyển thành ảm đạm nói:
- Hiên Viên Thông ta không tiếc với lão đệ cái gì, làm bất cứ chuyện gì cũng không tiếc mạng, nhưng mà chỉ có ngươi là ta không cách nào dùng con gái báo đáp, không biết thế tử ngươi có thể hiểu chứ?
Mấy người Lâm Thi Na nghe vậy vui vẻ hơn. Tông Thủ cũng âm thầm cười cười, nếu Hiên Viên Thông không có nói dối thì không phải là người bạc nghĩa. Đối với tình nghĩa huynh đệ và nhân ái với con cái hắn rất thích.
Nhưng mà chuyện ngày hôm nay không thể như vậy được. Suy nghĩ một chút thần sắc của Tông Thủ cũng biến thành lãnh đạm, nói:
- Thế bá nói với ta những chuyện này, ngụ ý là nhất định phải từ hôn sao?
Hiên Viên Thông có chút thất vọng, tự cười cười:
- Là ta hy vọng xa vời, nếu như thế tử lớn hơn vài tuổi, chuyện của con cái người làm phụ thân này sẽ buông tay cho nàng chọn. Nhưng mà hôn sự này ngày hôm nay không thể không lùi, kỳ thật ta cũng chưa hạ quyết tâm.
Lại nhìn qua Tông Thủ, nói:
- Người dưới kia có phải là con của Hổ Thiên Thu không? Địa Luân lục mạch xem như không tệ. Người này ở bên ngươi thì tâm ý của lão ca đã định rồi. Nếu là như vậy thì vị trí yêu vương Càn Thiên Sơn là vật trong tay của ngươi rồi. Nhưng ngươi có biết vì như vậy ta mới lo lắng hay không? Lại biết mấy tháng trước ta bỏ mặc cho nàng đi theo ngươi là muốn ngươi mang nàng rời khỏi Vân Giới, đi xa tránh xa vũng nước đục? Đã đi thì cần gì phải quay về...
Hiên Viên bên cạnh lập tức động dung, ngạc nhiên nhìn Hiên Viên Thông, có chút kinh ngạc không hiểu được.
Tông Thủ cũng nghĩ tới vài phần, hắn không tiếp lời mà chờ đối phương noi tiêp.
Nhưng mà không chờ Hiên Viên Thông nói chuyện, Lâm Thi Na bên cạnh nước mắt giàn dụa, dường như cố nén bi thương nói:
- Phu quân, ngươi muốn thành toàn tình nghĩa huynh đệ ta không nói gì. Bởi vì lão đệ có ân với toàn bộ gia đình chúng ta. Ngươi muốn đi liều chết liều sống vì hắn ta không oán, bởi vì đây là chuyện đương nhiên. Nhưng mà con gái chúng ta làm sao bây giờ. Huyền Nguyệt Mộc Hoàng Quyết thực sự có sơ hở, hoặc thế tử có gì ngoài ý muốn thì tương lai phải làm sao bây giờ?
Tông Thủ lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, ám thầm bội phục vị phu nhân này lợi hại. Mắt nước nói đến là đến, lại không có nửa phần mất tự nhiên nào cả. Nhưng mà nghe lời nàng nói thì với Hiên Viên thật sự là yêu thương thắm thiết.
Nói tiếp lời lại là Đàm Đào, giờ phút này hắn hơi cau mày, nói:
- Thành chủ phu nhân nói lời này không ổn! Càn Thiên Sơn thật sự nguy nan thì Huyền Sơn Thành cũng cường địch bốn phía. Hôm nay còn phải dựa vào Càn Thiên Sơn rất nhiều, tồn vong an nguy đều nằm trong tay người khác chỉ bằng ý niệm của thế tử mà thôi. Danh dự vài chục năm của thành chủ không thể tổn hại. Cái hôn sự này không thể hồi! Lại nói thế tử có Hổ Thiên Thu ủng hộ, vị trí yêu vương Càn Thiên Sơn đã nắm chắc, những tông môn lánh đời kia sẽ không so đo. Phu nhân kỳ thật cũng không cần lo lắng.
Tông Thủ âm thầm kinh ngạc nhìn qua người này. Người này quả nhiên được, những lời này thật sự cao minh. Tốt cho một kích lấy tiến làm lùi.
Nhưng mà những người này biết rõ thế cục như thế vẫn nói ra lời ấy. Hẳn là muốn dựa vào lời này khiến cho Huyền Sơn Thành chuyển nguy thành an hay sao? Rốt cuộc có ý niệm gì trong đầu?
Lại nhìn qua sắc mặt của Hiên Viên Thông, quả nhiên lúc trắng lúc xanh, biến ảo bất định.
La Diêm giờ phút này dường như nghe không vô, một tiếng tức giận nói:
- Nói nhảm cái gì đó? Mười lăm năm trước Huyền Sơn Thành binh mới mười vạn, hạt địa cũng không quá tám trăm dặm vẫn có thể dừng chân tại Thiên Lan tỉnh. Hôm nay địa hạt vạn dặm, có thể hùng cứ một phương, chư thành phụ thuộc rất nhiều, quân số cũng trăm vạn, làm gì phải sợ đầu sợ đuôi? Thành chủ! Ta mặc kệ quá nhiều, tiểu thư là ta nhìn từ nhỏ lớn lên. La Diêm ta tuyệt đối không gã nàng cho phế vật này.
Khóe môi Tông Thủ co rúm, hắn hiện giờ rất tức giận, hắn ghét nhất là bảng hiệu ‘cặn bã’ này. Giờ phút này hắn hơi so đo. Chỉ cảm thấy tửu lực trong người đang dâng lên, trong đầu càng mơ hồ lại không dám khu trừ.
Hiên Viên Thông chau mày, suy nghĩ sau nửa ngày nói:
- Hiên Viên, ngươi đi ra ngoài đi.
Hiên Viên ngạc nhiên ngẩng đầu, đang há miệng muốn nói đã thấy Hiên Viên Thông trầm xuống, vô cùng ngưng trọng, giọng điệu không có chỗ thương lượng:
- Đi ra ngoài!
Trong lòng Hiên Viên lập tức trầm xuống, do dự một chút vẫn đứng dậy đi ra ngoài điện. Trước khi rời đi lại lo lắng nhìn qua Tông Thủ, chỉ thấy trên mặt Tông Thủ lúc này đỏ hồng. Không khỏi cảm thấy kỳ dị, lúc này không rảnh suy nghĩ quá nhiều. Ba tháng trước chia tay thì Tông Thủ từng hứa hẹn sẽ xử ly chuyện này thỏa đáng. Dùng khẩu tài và thủ đoạn của hắn chắc có thể làm Hiên Viên Thông hồi tâm chuyển ý.
Mà đợi tới khi Hiên Viên đi ra khỏi điện thì cửa điện khép lại lần nữa. Hiên Viên Thông lúc này bình tĩnh rót rượu, ngữ khí bình thản nói:
- Kỳ thật việc này cũng nên quyết định cho sớm. Tương lai của thế tử ta còn do dự, nhưng hôm nay nhìn thấy thế tử đã có quyết định. Hôn sự này ngươi buông tha thì thế nào?
Trong đầu của Tông Thủ đã suy nghĩ không rõ ràng lắm. Vốn chuẩn bị đầy đủ lý do thoái thác, có chút tự phụ tài hùng biện, giờ phút này đã không biết chạy đi nơi nào. Ánh mắt mê mang cả buổi không nghĩ được cái gì, hắn nói:
- Không được!
Hiên Viên Thông lúc này nhíu mày:
- Như vậy phải như thế nào thế tử mới bằng lòng buông tha? Việc này là Hiên Viên Thông ta đuối lý, cho dù ngươi yêu cầu cái gì, tiền tài, binh mã, chỉ cần ta đủ khả năng sẽ toàn lực giúp ngươi. Nếu như tâm ý ngươi đã quyết thì ta sẽ toàn lực giúp ngươi leo lên đại vị yêu vương Kiền Thiên Sơn.
Tông Thủ suy nghĩ cả buổi mới mở miệng lần nữa:
- Hiên Viên thành chủ, dường như ngươi chỉ có con gái này mà thôi?
Người trong đại điện giật mình rồi, thời gian lúc này đã không có ý nghĩa. Chợt nghe Tông Thủ cười ha hả.
- Nếu ta lấy nàng thì chẳng phải Huyền Sơn Thành ngày sau sẽ là của ta? Tóm lại ta lấy nàng, đã định rồi! Người vợ này ta thích!
Giờ phút này mấy người sau lưng của Tông Thủ cũng lập tức trợn mắt há hốc mồm. Hổ Trung Nguyên kinh ngạc qua đi, hắn lập tức hiện ra vẻ kính phục, quả nhiên không hổ là thế tử! Thật sự là bội phục.
Lúc này Phương Thư nghe vậy thì ‘xùy’ một tiếng, mỉm cười:
- Dường như ngươi là người không biết xấu hổ, ta lần đầu nhìn thấy người như ngươi đấy! Đã nói đến tình trạng này mà vẫn mặt dày như cũ, nói ngươi là cặn bã còn không sai.
Lâm Thi Na lúc này tức giận sắc mặt tái nhợt, La Diêm xiết chặt hai đấm, khớp xương của hắn nổ vang lên, dường như hận không thể bóp chết Tông Thủ. Cố nén nộ khí cười lạnh một tiếng.
- Tiểu thư nhà ta chính thiên tài ngút trời! Mười hai tuổi đã được Đan Tuyền Tông chọn làm đích truyền. Luyện đan chi thuật vô song trong cùng thế hệ. Thế tử ngươi hà đức hà năng gì mà xứng với nàng? Lại tự hỏi xem phải chăng có năng lực bảo hộ nàng bình an cả đời? Thành chủ hỏi ngươi một tiếng là cho ngươi mặt mũi, cái hôn sự này Huyền Sơn Thành ta đã đổi ý, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao? Tin hay không hôm nay diệt sạch các ngươi?
- Im ngay!
Hiên Viên Thông lúc này uống một ngụm, lại quát La Diêm câm miệng, luc này âm thanh lạnh lẽo noi:
- Thuộc hạ của ta hơi thô lỗ một chút, nhưng mà có câu nói không sai chút nào. Hôn sự này hôm nay ta sẽ cường lực lui lại, thế tử có thể làm gì Hiên Viên Thông ta?
- Có thể làm gì ngươi?
Thần sắc Tông Thủ khẽ giật mình, tiếp theo hắn nỉ non và ánh mắt lập lòe. Cũng không sao cả, trí nhớ phủ đầy bụi của hắn không ngừng hiện ra. Bỗng nhiên trong ngực của hắn có lửa giận không thể áp chế được, bất bình nổi lên, những oán hận đã quên bây giờ hiện ra, hiện rõ trong đầu.
Cũng không có suy nghĩ quá nhiều, Tông Thủ đã rút kiếm ra, con mắt mở to rống lên.
- Ngươi muốn hủy hôn thì ta đánh ngươi!
Hiên Viên Thông nói mỗi câu lại uống một chén. Hại Tông Thủ cũng không thể không uống rượu. Mà cả Thiết Cương Điện nội, đều là yên tĩnh im ắng, nghe Huyền Sơn Thành chủ nói đến một ít bí văn.
Chỉ có Phương Thư là thần sắc nhàn nhạt, dùng thân phận đệ tử đích truyền Đan Tuyền Tông đệ tử đích truyền thân phận, hiển nhiên là đối với những chuyện này, đã sớm đã có nghe thấy.
- Nhưng mà kết quả nửa năm trước ta cũng cố ý đi nghe ngóng nhiều mặt. Vì vậy biết được khi đó lão đệ bị trọng thương, mặc dù bị nhiều Thiên Vị Vũ Tông liên thủ đẩy vào Trầm Luân Vân Hải nhưng không có người nào xác định sống chết của hắn. Tự nhiên cũng không có một người nào có thể chứng minh hắn còn sống. Tình hình như thế nào cũng chỉ đợi tới khi ta đột phá Thiên Vị, tự mình tiến vào trong Trầm Luân Vân Hải tìm tòi hư thật. Ngươi cũng không nên trách ta không làm gì, chuyện Càn Thiên Sơn ta không thể chen chân vào được. Nếu giờ này giúp ngươi không chỉ làm Huyền Sơn Thành có nguy cơ bị lật úp, cũng có thể tạo thành tử kiếp với ngươi.
Noi đến chỗ này ánh mắt Hiên Viên Thông bỗng nhiên ngưng tụ, ánh mắt như đao nhìn qua Tông Thủ:
- Cho nên thế tử ngươi biết được Hiên Viên Thông ta ở đây không tiếp đãi ngươi chu đáo! Người khác thấy ta mặc kệ cũng là chuyện bình thường, mong thế tử hiểu rõ.
Mấy câu này nói năng khí phách và âm vang trong đại điện, Tông Thủ mặt không đổi sắc bình chân như vại. Hiên Viên Thông này hơi kinh ngạc, khi thấy hắn uống nhiều mà Tông Thủ cũng không đuổi kịp lại vui lên:
- Thế tử không cần như thế, bởi vì công pháp cơ sở của ta không kiên cố, không thể không uống rượu này áp chế, thế tử không cần theo...
Tông Thủ lập tức âm thầm oán thầm, những lời này sao ngươi không nói sớm? Lúc này đã cảm thấy hơi say, đầu có chút chóng mặt núc ních, lập tức không chút do dự lập tức thúc dục chân khí bắt đầu bức rượu ra ngoài.
Mà khi Tông Thủ vận chân khí thì sắc mặt lại biến đổi. Chân khí đinh ốc vừa tiếp xúc tăng lực thúc dục thì không khác trợ thế lửa, men rượu lại mạnh hơn. Hắn liền thúc dục chân khí thủy hệ nhưng không áp chế được. Lúc này lôi quang hiện ra ma diệt.
Nếu chỉ có như thế còn có thể ứng phó. Nhưng mà các nơi khác của hắn sau đó lại không biết như thế nào, bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bất ổn, huyết mạch nhân tộc chưa thức tỉnh đúng lúc rục rịch, lại có vài phần áp qua huyết mạch Thiên Hồ của hắn.
Cũng may hắn giờ phút này thân thể cường hoành. Vội vàng kiềm chế chân kình của bản thân, tùy ý cho tửu lực phát tán. Bản năng dùng thủy hỏa chi lực sinh ra một cổ lực bài xích mới miễn cưỡng ổn định. Trong lòng vô cung cổ quía, toàn bộ không thể tưởng được pháp quyết của mình lại có sơ hở như vậy.
Cũng không biết rượu này nhưỡng như thế nào, cũng không cùng cấp với tiên nhưỡng nhưng tửu kình lại mạnh hơn. Chỉ trong khoảng khắc này đã dần dần phát tác. Không chỉ đầu óc của hắn mê mẩn, ngay cả nguyên hồn cũng có chút không rõ ràng.
Hiên Viên Thông cũng không phát giác, sắc mặt chuyển thành ảm đạm nói:
- Hiên Viên Thông ta không tiếc với lão đệ cái gì, làm bất cứ chuyện gì cũng không tiếc mạng, nhưng mà chỉ có ngươi là ta không cách nào dùng con gái báo đáp, không biết thế tử ngươi có thể hiểu chứ?
Mấy người Lâm Thi Na nghe vậy vui vẻ hơn. Tông Thủ cũng âm thầm cười cười, nếu Hiên Viên Thông không có nói dối thì không phải là người bạc nghĩa. Đối với tình nghĩa huynh đệ và nhân ái với con cái hắn rất thích.
Nhưng mà chuyện ngày hôm nay không thể như vậy được. Suy nghĩ một chút thần sắc của Tông Thủ cũng biến thành lãnh đạm, nói:
- Thế bá nói với ta những chuyện này, ngụ ý là nhất định phải từ hôn sao?
Hiên Viên Thông có chút thất vọng, tự cười cười:
- Là ta hy vọng xa vời, nếu như thế tử lớn hơn vài tuổi, chuyện của con cái người làm phụ thân này sẽ buông tay cho nàng chọn. Nhưng mà hôn sự này ngày hôm nay không thể không lùi, kỳ thật ta cũng chưa hạ quyết tâm.
Lại nhìn qua Tông Thủ, nói:
- Người dưới kia có phải là con của Hổ Thiên Thu không? Địa Luân lục mạch xem như không tệ. Người này ở bên ngươi thì tâm ý của lão ca đã định rồi. Nếu là như vậy thì vị trí yêu vương Càn Thiên Sơn là vật trong tay của ngươi rồi. Nhưng ngươi có biết vì như vậy ta mới lo lắng hay không? Lại biết mấy tháng trước ta bỏ mặc cho nàng đi theo ngươi là muốn ngươi mang nàng rời khỏi Vân Giới, đi xa tránh xa vũng nước đục? Đã đi thì cần gì phải quay về...
Hiên Viên bên cạnh lập tức động dung, ngạc nhiên nhìn Hiên Viên Thông, có chút kinh ngạc không hiểu được.
Tông Thủ cũng nghĩ tới vài phần, hắn không tiếp lời mà chờ đối phương noi tiêp.
Nhưng mà không chờ Hiên Viên Thông nói chuyện, Lâm Thi Na bên cạnh nước mắt giàn dụa, dường như cố nén bi thương nói:
- Phu quân, ngươi muốn thành toàn tình nghĩa huynh đệ ta không nói gì. Bởi vì lão đệ có ân với toàn bộ gia đình chúng ta. Ngươi muốn đi liều chết liều sống vì hắn ta không oán, bởi vì đây là chuyện đương nhiên. Nhưng mà con gái chúng ta làm sao bây giờ. Huyền Nguyệt Mộc Hoàng Quyết thực sự có sơ hở, hoặc thế tử có gì ngoài ý muốn thì tương lai phải làm sao bây giờ?
Tông Thủ lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, ám thầm bội phục vị phu nhân này lợi hại. Mắt nước nói đến là đến, lại không có nửa phần mất tự nhiên nào cả. Nhưng mà nghe lời nàng nói thì với Hiên Viên thật sự là yêu thương thắm thiết.
Nói tiếp lời lại là Đàm Đào, giờ phút này hắn hơi cau mày, nói:
- Thành chủ phu nhân nói lời này không ổn! Càn Thiên Sơn thật sự nguy nan thì Huyền Sơn Thành cũng cường địch bốn phía. Hôm nay còn phải dựa vào Càn Thiên Sơn rất nhiều, tồn vong an nguy đều nằm trong tay người khác chỉ bằng ý niệm của thế tử mà thôi. Danh dự vài chục năm của thành chủ không thể tổn hại. Cái hôn sự này không thể hồi! Lại nói thế tử có Hổ Thiên Thu ủng hộ, vị trí yêu vương Càn Thiên Sơn đã nắm chắc, những tông môn lánh đời kia sẽ không so đo. Phu nhân kỳ thật cũng không cần lo lắng.
Tông Thủ âm thầm kinh ngạc nhìn qua người này. Người này quả nhiên được, những lời này thật sự cao minh. Tốt cho một kích lấy tiến làm lùi.
Nhưng mà những người này biết rõ thế cục như thế vẫn nói ra lời ấy. Hẳn là muốn dựa vào lời này khiến cho Huyền Sơn Thành chuyển nguy thành an hay sao? Rốt cuộc có ý niệm gì trong đầu?
Lại nhìn qua sắc mặt của Hiên Viên Thông, quả nhiên lúc trắng lúc xanh, biến ảo bất định.
La Diêm giờ phút này dường như nghe không vô, một tiếng tức giận nói:
- Nói nhảm cái gì đó? Mười lăm năm trước Huyền Sơn Thành binh mới mười vạn, hạt địa cũng không quá tám trăm dặm vẫn có thể dừng chân tại Thiên Lan tỉnh. Hôm nay địa hạt vạn dặm, có thể hùng cứ một phương, chư thành phụ thuộc rất nhiều, quân số cũng trăm vạn, làm gì phải sợ đầu sợ đuôi? Thành chủ! Ta mặc kệ quá nhiều, tiểu thư là ta nhìn từ nhỏ lớn lên. La Diêm ta tuyệt đối không gã nàng cho phế vật này.
Khóe môi Tông Thủ co rúm, hắn hiện giờ rất tức giận, hắn ghét nhất là bảng hiệu ‘cặn bã’ này. Giờ phút này hắn hơi so đo. Chỉ cảm thấy tửu lực trong người đang dâng lên, trong đầu càng mơ hồ lại không dám khu trừ.
Hiên Viên Thông chau mày, suy nghĩ sau nửa ngày nói:
- Hiên Viên, ngươi đi ra ngoài đi.
Hiên Viên ngạc nhiên ngẩng đầu, đang há miệng muốn nói đã thấy Hiên Viên Thông trầm xuống, vô cùng ngưng trọng, giọng điệu không có chỗ thương lượng:
- Đi ra ngoài!
Trong lòng Hiên Viên lập tức trầm xuống, do dự một chút vẫn đứng dậy đi ra ngoài điện. Trước khi rời đi lại lo lắng nhìn qua Tông Thủ, chỉ thấy trên mặt Tông Thủ lúc này đỏ hồng. Không khỏi cảm thấy kỳ dị, lúc này không rảnh suy nghĩ quá nhiều. Ba tháng trước chia tay thì Tông Thủ từng hứa hẹn sẽ xử ly chuyện này thỏa đáng. Dùng khẩu tài và thủ đoạn của hắn chắc có thể làm Hiên Viên Thông hồi tâm chuyển ý.
Mà đợi tới khi Hiên Viên đi ra khỏi điện thì cửa điện khép lại lần nữa. Hiên Viên Thông lúc này bình tĩnh rót rượu, ngữ khí bình thản nói:
- Kỳ thật việc này cũng nên quyết định cho sớm. Tương lai của thế tử ta còn do dự, nhưng hôm nay nhìn thấy thế tử đã có quyết định. Hôn sự này ngươi buông tha thì thế nào?
Trong đầu của Tông Thủ đã suy nghĩ không rõ ràng lắm. Vốn chuẩn bị đầy đủ lý do thoái thác, có chút tự phụ tài hùng biện, giờ phút này đã không biết chạy đi nơi nào. Ánh mắt mê mang cả buổi không nghĩ được cái gì, hắn nói:
- Không được!
Hiên Viên Thông lúc này nhíu mày:
- Như vậy phải như thế nào thế tử mới bằng lòng buông tha? Việc này là Hiên Viên Thông ta đuối lý, cho dù ngươi yêu cầu cái gì, tiền tài, binh mã, chỉ cần ta đủ khả năng sẽ toàn lực giúp ngươi. Nếu như tâm ý ngươi đã quyết thì ta sẽ toàn lực giúp ngươi leo lên đại vị yêu vương Kiền Thiên Sơn.
Tông Thủ suy nghĩ cả buổi mới mở miệng lần nữa:
- Hiên Viên thành chủ, dường như ngươi chỉ có con gái này mà thôi?
Người trong đại điện giật mình rồi, thời gian lúc này đã không có ý nghĩa. Chợt nghe Tông Thủ cười ha hả.
- Nếu ta lấy nàng thì chẳng phải Huyền Sơn Thành ngày sau sẽ là của ta? Tóm lại ta lấy nàng, đã định rồi! Người vợ này ta thích!
Giờ phút này mấy người sau lưng của Tông Thủ cũng lập tức trợn mắt há hốc mồm. Hổ Trung Nguyên kinh ngạc qua đi, hắn lập tức hiện ra vẻ kính phục, quả nhiên không hổ là thế tử! Thật sự là bội phục.
Lúc này Phương Thư nghe vậy thì ‘xùy’ một tiếng, mỉm cười:
- Dường như ngươi là người không biết xấu hổ, ta lần đầu nhìn thấy người như ngươi đấy! Đã nói đến tình trạng này mà vẫn mặt dày như cũ, nói ngươi là cặn bã còn không sai.
Lâm Thi Na lúc này tức giận sắc mặt tái nhợt, La Diêm xiết chặt hai đấm, khớp xương của hắn nổ vang lên, dường như hận không thể bóp chết Tông Thủ. Cố nén nộ khí cười lạnh một tiếng.
- Tiểu thư nhà ta chính thiên tài ngút trời! Mười hai tuổi đã được Đan Tuyền Tông chọn làm đích truyền. Luyện đan chi thuật vô song trong cùng thế hệ. Thế tử ngươi hà đức hà năng gì mà xứng với nàng? Lại tự hỏi xem phải chăng có năng lực bảo hộ nàng bình an cả đời? Thành chủ hỏi ngươi một tiếng là cho ngươi mặt mũi, cái hôn sự này Huyền Sơn Thành ta đã đổi ý, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao? Tin hay không hôm nay diệt sạch các ngươi?
- Im ngay!
Hiên Viên Thông lúc này uống một ngụm, lại quát La Diêm câm miệng, luc này âm thanh lạnh lẽo noi:
- Thuộc hạ của ta hơi thô lỗ một chút, nhưng mà có câu nói không sai chút nào. Hôn sự này hôm nay ta sẽ cường lực lui lại, thế tử có thể làm gì Hiên Viên Thông ta?
- Có thể làm gì ngươi?
Thần sắc Tông Thủ khẽ giật mình, tiếp theo hắn nỉ non và ánh mắt lập lòe. Cũng không sao cả, trí nhớ phủ đầy bụi của hắn không ngừng hiện ra. Bỗng nhiên trong ngực của hắn có lửa giận không thể áp chế được, bất bình nổi lên, những oán hận đã quên bây giờ hiện ra, hiện rõ trong đầu.
Cũng không có suy nghĩ quá nhiều, Tông Thủ đã rút kiếm ra, con mắt mở to rống lên.
- Ngươi muốn hủy hôn thì ta đánh ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.