Thần Hoàng

Chương 531: Tâm ma chứng thệ. (1)

Khai Hoang

28/06/2014

Đang nói chuyện bỗng nhiên xa xa lại có tiếng cười lạnh truyền tới.

- Ta nói Thương Sinh Đạo các ngươi lần này không ngờ còn dám tới, lại ra tay với Nguyên Cửu Thần. Thì ra lại là đệ tử hạch tâm. Nhưng mà thực lực kẻ này chỉ mới tới lục giai nha, Hàn Phương ngươi dám thả hắn ra ngoài, không sợ kẻ này chết non ở bên ngoài hay sao?

Thần sắc Hàn Phương khẽ giật mình, sau đó cũng cười lạnh một tiếng..

- Thì ra là Thái Linh Tông, Thu Vân đạo huynh.

Hắn sớm biết Thái Linh Tông sẽ có cường giả trên Tiên Đạo chạy đến tọa trấn. Nhưng không ngờ kẻ này lại tới đây.

- Hàn Phương chỉ biết hôm nay đệ tử Thương Sinh Đạo chúng ta bình yên vô sự, ngược lại là Thái Linh Tông hôm nay vẫn lạc một Thái Linh tử, bốn trăm Tử Tiêu Kiếm Kỵ a...

Thu Vân trầm mặc một lát, cũng không có nổi giận cái gì. Hồi lâu sau lại lạnh giọng cười cười:

- Nguyên Cửu Thần là Thái Linh Tông ta muốn bảo hộ. Có Hán vương tương trợ thì Thương Sinh Đạo các ngươi làm thế nào đấu với ta? Mặc dù Thương Sinh Đạo các ngươi không chịu buông tha như trước, nhưng mà cứ chờ nhìn ai thắng ai thua đi. Những đệ tử của các ngươi ở lại Ngạn Thành Quan. Nếu có cái gì bất trắc chớ trách Thái Linh Tông ta vô tình."

Sau khi nói xong âm thanh của Thu Vân liền biến mất toàn bộ.

Mà thần sắc Hàn Phương lúc này biến thành vô cùng cổ quái.

- Ta có nên nói cho hắn biết kỳ thật Tông sư đệ sớm có mưu đồ vạn toàn, đã nhất định thắng không nhỉ? Phái ra nhiều nhân thủ không phải chết càng nhiều sao?

Mà Phương Văn nghe vậy mỉm cười:

- Chỉ sợ đến lúc đó Thu đại tiên sinh tuyệt đối sẽ không đúng nhìn a!

Hàn Phương lại cười ‘ xùy ’ một tiếng, lại lạnh giọng nói:

- Sợ hắn cái quái gì?

Lúc này Tông Thủ chẳng những hồn nhiên không biết trong hư không xảy ra một màn kia, trong lòng của hắn vẫn đang oán thầm Hàn Phương cùng Thương Sinh Đạo keo kiệt.

- Cuộc chiến hôm nay tuy thắng nhưng thật sự là do đám Thái Linh Tông không biết chi tiết của chúng ta. Không thể lại phái những người này tới? Tốt nhất là nên tăng thêm Thương Sinh Huyền Long Sĩ. Một ngàn không được sao? Nhưng mà sáu trăm cũng có thể...

Huyền Thuật suýt nữa cắn đầu lưỡi của mình, một màn? Sáu trăm? Vị thủ tịch này khẩu khí thật lớn a?



Nếu thật sự có một ngàn hoặc là sáu trăm người thì chuyện này có tám phần nắm chắc rồi.

- Sáu trăm cũng không có sao? Như vậy phái mấy thất giai tới đây cũng được. Chẳng lẽ tam tông lục môn của Thương Sinh Đạo chúng ta còn không bàn Thái Linh Tông?

Một Thái Linh Tông tùy tùy tiện tiện có thể triệu tập tám trăm Tử Tiêu Kiếm Kỵ. Chẳng lẽ Thương Sinh Đạo cũng chỉ có bốn trăm đạo binh sao.

Tông Thủ lúc trước còn vì nội tình của Thương Sinh Đạo nội mà hưng phấn, nhưng mà lúc này chênh lệch đúng là quá lớn a.

Đúng là không bột không gột nên hồ, không gạo chẳng thể nẫu cơm a!

Nhưng mà Huyền Thuật lại tươi cười im lặng, ngược lại Triệu Yên Nhiên ở bên cạnh lên tiếng giải thích:

- Không phải thực lực Thương Sinh Đạo không bằng Thái Linh Tông, mà là bởi vì đại địch quá nhiều. Bốn phía đều cần đề phòng, chỉ động một cái là chấn động toàn thân. Có thể tạm thời điều động lực lượng không nhiều lắm.

Tông Thủ nhíu mày một cái, cuối cùng cũng thở dài. Hắn cũng đoán được tình cảnh của Thương Sinh Đạo là phật đạo nho ba nhà này thủy hỏa bất dung, mà ma môn cũng không phải dễ đối phó. Trừ có giao tình với Kiếm Tông ra thì bên ngoài đều là tử địch.

- Nhưng nếu ta là một đại đương gia thì dù dốc sức liều mạng cũng phải điều một ít nhân thủ tới, hơn nữa còn phải giống trống khua chiêng mới được. Tốt nhất là dẫn tới Thái Linh Tông, đầu nhập thực lực vào chỗ này càng nhiều càng tốt.

Con mắt Huyền Thuật bên kia sáng ngời, cũng hiểu được Thương Sinh Đạo đặt cược càng nhiều thì Thái Linh Tông cũng sẽ tăng thêm thực lực hơn nữa. Một khi tập trung thắng được ván này thì đủ làm cho đệ nhất đạo tông này tổn thương nguyên khí nặng nề.

Vậy tình cảnh của Thương Sinh Đạo ngày sau sẽ sống khá giả hơn một chút.

- Việc này ta sẽ bẩm báo lên tòa tôn, hoặc có thể điều toàn bộ Huyền Long Sĩ tới.

Không chỉ có Huyền Thuật, ngay cả đám người Triệu Yên Nhiên bên cạnh đôi mắt cũng tỏa sáng.

Tông Thủ cười cười, dùng thông minh của mấy người này thì không cần phải nói quá nhiều.

Sau đó lại tươi cười Hiên Vận Lan nói:

- Lần này không chết người đấy chứ?

Nàng nghe vậy thì tươi cười.



- May mắn không làm nhục mệnh! Chỉ đốt hơn mười gian phòng mà thôi. Ngày sau có thể đền bù tổn thất là được...

Tông Thủ có chút gật đầu, kỳ thật trong nội tâm cũng không có quan tâm tới, nhưng mà hắn cũng cảm khái thủ đoạn của Thương Sinh Đạo.

Kỳ thật có một chút thời điểm chỉ tám lạng nửa cân mà thôi. Đêm đó tranh đoạt Kiền Thiên Yêu Vương còn tiến công chiếm đóng bảy tỉnh cũng đã liên quan tới không ít người vô tội.

Tuy nội tâm vẫn cảm thấy hổ thẹn nhưng nếu làm lại lần nữa hắn không chút do dự làm tiếp.

Dùng tâm tính của vạn năm sau sống ở thời đại này cảm thấy không khỏe lắm.

Hiên Vận Lan lại nói thêm một nửa thì ngậm miệng lại. Ánh mắt nhìn qua cách đó không xa, chỉ thấy mấy người La Thế bên kia đang dẫn theo đám tinh anh đi tới bên này.

Sau khi đi vào thì thần sắc La Thế cảm thấy xấu hổ, thi lễ nói:

- Cuộc chiến hôm nay đa tạ thủ tịch trợ giúp!

Trong nội tâm của hắn không có bao nhiêu tư vị. Trước đây chỉ trích Đàm Thu không có tư cách, cũng cho rằng người này đem chuyện tông môn tru sát Nguyên Cửu Thần chỉ là trò đùa.

Nhưng mà ngày hôm nay nhìn thấy Đàm Thu tung hoành chiến trường, liên tiếp đánh bại bốn gã cường giả thất giai tư thế oai hùng mới biết cho dù là võ đạo hay đánh trận đều không bằng đối phương.

Hắn cảm thấy khó chịu như ăn phải một con ruồi vậy, thật không ngờ hành động của mình lại bị người ta tính toán. Trở thành mồi nhử dụ dỗ Thái Linh Tông phân tán lực lượng.

Một phương diện là âm thầm cảm kích, biết được nếu bọn họ thật sự đi vào trong thành động thủ cứu người thì chỉ sợ chí ít có ba thành chết trong thành.

Phía sau hắn là rất nhiều đệ tử tam tông lục môn cũng trầm mặc, sắc mặt biến hóa.

Lúc trước có khinh thường đã hoàn toàn biến mất, nhiều ra mấy phần cả kinh. Lại càng không thiếu mấy nữ đệ tử đôi mắt tỏa sáng nhìn qua Tông Thủ.

Nhưng mà đại đa số người giờ phút này đều vô cùng uể oải, khí tức sa sút âm trầm.

Tông Thủ vốn muốn mỉa mai vài câu, chỉ nhìn tình hình thì khó nói nên lời.

Tông Thủ lạnh lùng quét mắt nhìn qua mấy người này, thản nhiên nói:

- Sau khi trở về thì tự đi tới chỗ sư trưởng nhận phạt, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa. Trong mắt của ta thì các ngươi tuy là tinh anh, nhưng mà còn không bằng những huynh đệ Huyền Long Sĩ này. Ta nghe nói Thương Sinh Đạo có quy củ, mặc dù không nhập đạo binh, các đệ tử cũng phải tu hành môn công pháp Huyền Long Quyết, các ngươi có ai học? Một mũi tên có thể bẻ gãy, mười mủi tên hợp cùng một chỗ thì có thể vô kiêng bất tồi, đạo lý kia các ngươi chẳng lẽ không biết? Thực sự là một đám ô hợp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook