Chương 1534: Tạo hóa minh tuyền
Khai Hoang
27/11/2014
Sơ Tuyết càng mặt đỏ tới mang tai, trong miệng thầm nói:
- Quả nhiên là yêu nữ!
Tông Thủ không có đi để ý tới, tốc độ tăng thêm lao vào mộ thất phía bắc.
Sau đó trong mắt thần quang đại phóng, kinh hỉ vô tận.
Không ngờ là tiên thạch chất thành tòa núi nhỏ, chồng chất ở nơi này. Thô sơ giản lược nhìn qua số lượng hơn mười vạn, hơn nữa phẩm giai không thấp.
Linh thạch không dễ cất giữ, cho dù là trong linh địa cách mấy năm phẩm chất sẽ giảm xuống.
Tiên thạch không có ẩn họa này, thời gian càng lâu tích súc Linh Năng sẽ càng dày đặc.
Mà khách quan đống tiên thạch trước mặt hắn trước đó so với tài bảo chiếm đoạt ma môn chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi.
- Nếu chỉ một mình ta sử dụng, đầy đủ gia tốc Trụ Thư vượt qua ngàn năm. Không đúng, một ngàn hai trăm năm đều đủ!
Như vậy tu vi của hắn hiện giờ đạt tới Thần Cảnh thời gian rút ngắn gấp mười lần.
- Thượng cổ thủy tần có tài phú bực này?
Tông Thủ chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lập tức nhìn qua nơi khác.
Chỉ thấy bên cạnh có binh khí chiến giáp bảo dưỡng vô cùng tốt.
Tông Thủ tiện tay cầm một thanh kiếm, một bộ giáp, một cây nỏ, hắn dùng thử và sắc mặt vui mừng.
Cho dù là cách vạn năm, nhưng mà kiếm duệ và giáp cổ bởi vì luyện khí sư đỉnh giai luyện chế cho nên không có hư hao gì cả. Chỉ có cung nỏ mắt đi co giãn, nhưng mà đây là việc nhỏ, dây cung dễ thay thế.
Trong mộ thất này có một trăm ba mươi vạn chiến giáp, trường kiếm tám mươi vạn cây, thương sáu mươi bốn vạn cây, nỏ bốn mươi vạn cái. Hơn nữa trong đó một phần tư đều thuần trang bị chế tạo cho Thiên Cương kiếm sĩ cùng Thiên Cương xích nỏ sĩ.
Đại Càn lúc này không thiếu nhân lực, cũng không thiếu võ giả cấp thấp. Cơ hồ mỗi cách một tuần là tìm được mỏ linh thạch mới, tài lực cũng coi như sung túc.
Nhưng mà quân bị không nhiều lắm, mặc dù trải qua chiên tranh với Đại Thương cũng chỉ có bảy trăm vạn quân mà thôi.
Trong đó Huyền Hoàng đạo binh cấp hai mặc dù cộng thêm nước ngoài cũng chỉ có ba mươi vạn.
Không phải sức người tài lực chưa đủ, chính thức bị chế ước là binh khí chưa đủ.
Có được những vũ khí này thì đơn giản hơn nhiều lắm.
Nhưng mà lúc này có được đám vũ khí này thì Đại Càn sẽ tăng cường binh lực thật nhiều.
Tông Thủ không cần nghĩ ngợi, liền trực tiếp mở miệng nói:
- Tiên thạch chia thành mười phần, Tô Tiểu Tiểu cùng Trầm tiên sinh riêng lãnh ba phần, hai người các ngươi lãnh một phần. hai phần còn lại và tất cả vũ khí quy cho ta.
Nguyên Vô Thương cười cười, không dị nghị, trực tiếp đi qua đống tiên thạch lấy một phần năm.
Tông Thủ phân phối nhìn thì bất công, nhưng mà luận xuất lực thì Nguyên Vô Thương kỳ thật cực nhỏ.
Dựa vào Tông Thủ dùng Mặc ngọc và Trầm Nguyệt Hiên có cơ quan thuật mới có thể lông tóc không tổn hao gì đi vào nơi đây.
Tô Tiểu Tiểu tuy nửa đường tiến ra, khả năng áp chế tượng binh mã, thoát khỏi mấy vạn thiết kỵ, tất cả là nhờ Nguyên Ma thất tình đại pháp, nói xuất lực lớn nhất còn không đủ.
Mười ba vạn khối tiên thạch, chẳng khác gì lấy không. Tài phú như vậy đủ sức mua năm không hạm địa giai.
Tông Thủ phân phối cực kỳ công đạo, khiến người tâm phục.
Lập tức ánh mắt Nguyên Vô Thương nhìn qua bên này.
- Những đan dược này ta không dùng được, cho ngươi đấy.
Trong một góc mộ thất có mấy trăm vạn viên đan dược. Nhưng mà nhìn chai thuốc là biến phẩm giai không cao.
- Tôi có không?
Tô Tiểu Tiểu si ngốc nhìn qua Tông Thủ:
- Đồ vật của ta không phải của ái lang sao? Kỳ thật không cần phân rõ ràng như vậy.
Tông Thủ khóe môi bĩu bĩu, tay áo phát lên và pháp lực bay ra, thu hồi đan dược cấp thấp kia.
Tuy nói có Bồi Dương Đan, Dưỡng Khí Đan, Thể Hình Đan, nhưng mà số lượng khiến người ta lo lắng.
Tóm lại sau khi trở về trước hết cho Hiên Viên phân biệt trước mới tốt.
Đại Càn khí sư chưa đủ, đan sư cũng rất thưa thớt. Những đan dược này mang về rất có lợi.
Nhưng mà sau gian mộ thất mới là trân tàng thật sự.
Hai bên còn có bốn mươi gian phòng lớn nhỏ trăm trượng, tổng cộng có bốn mươi bộ đồ khôi giáp. Trong đó ba mươi là đỉnh giai pháp khí cấu thành sáo trang.
Mười bộ trong đó là hạ phẩm tiên khí, rõ ràng cho thấy là cho tướng lĩnh cao cấp mặc. Đều là phong cách thủy Đại Tần, lãnh khốc dữ tợn.
Trong đó có ba bộ áo giáp cho nữ, càng làm cho Tông Thủ kinh hỉ không hiểu. Mang về cho Khổng Dao cùng Sư Nhược Lan, hai nữ chinh chiến sa trường hắn cũng yên tâm một chút.
Bốn mươi bộ áo giáp này mấy người còn lại cũng vô dụng. Tông Thủ dùng tiên thạch tượng trưng đổi lấy là được.
Thu hoạch phong phú làm Tông Thủ nhíu mày.
Lần này vào tần hoàng mộ, chưa gặp đồ vật hắn cần nhưng đồ cho thuộc hạ lại không ít.
Cũng may gian phòng kế bên có linh vật không tệ lắm.
Thậm chí còn có một gian phòng chứa đại lượng thư tịch, ghi lại linh pháp võ học thời đại Đại Tần.
Bây giờ năm người đều có thu hoạch. Cũng không tìm được thiên phẩm linh trân quý giá gì đo, nhưng mà cũng cảm thấy mỹ mãn.
- Ta nghe nói mộ thất như vậy trong tần hoàng mộ có tới ba mươi sáu chỗ?
Trong mắt Nguyên Vô Thương lóe dị quang, thần sắc tham lam. Nếu như thu hết thì tài nguyên trong vài chục năm sau không lo rồi.
Tông Thủ bật cười:
- Không có chuyện tốt như vậy đâu, ba mươi sáu chỗ mộ thất đều nằm chung quanh chủ mộ thất, nhưng mà một chỗ lớn nhất còn lại đều xa xa không bằng. Cũng là bởi vì Trầm tiên sinh tính toán, hôm nay Cửu Cửu trọng dương, thiên địa khí cơ tuần hoàn, cho nên phòng ngự yếu kém nhất chính là nơi đây. Những mộ thất còn lại không có hai ba ngày đừng mong mở ra.
Không biết những người khác có thủ đoạn gì hay không.
Nguyên Vô Thương không khỏi kinh ngạc nhìn qua Trầm Nguyệt Hiên. Thứ hai thần tình lạnh nhạt, tại đây Tứ Thập Cửu Lượng Tụ Long trận chính là thủ bút của luyện khí sĩ.
Nhưng mà nếu có trận đồ của Trọng Huyền vẫn không óoán ra đại khái trận đồ này thì hắn sống uổng mấy trăm năm rồi.
Nguyên Vô Thương sắc mặt tiếc hận, nhưng mà biết được Tông Thủ tuyệt đối không lừa hắn.
- Nơi này không thể ở lâu, đi thôi!
Một trăm hai mươi vạn tượng binh bên ngoài sắp áp chế không nổi.
Một trăm hai mươi vạn tượng binh này không ai dám xem thường.
Tông Thủ lập tức nhíu mày nhìn xuống dưới chân của mình.
Vừa rồi hắn có cảm ứng đặc thù, nguyên thần của hắn chấn động, mà chấn động này tới từ Hắc Ám Đàm Hoa trong nguyên thần của hắn.
Ba đóa hoa quỳnh này sau khi tiến vào Tiên Cảnh hắn rất ít sử dụng.
Được Tông Thủ chú tâm đào tạo, kỳ thật những hoa quỳnh này phát triển không chậm, nhưng mà không bằng tu vi của hắn tăng lên.
- Vì sao hoa quỳnh cảm ứng? Lại nói tiếp, trong mộ thất này thích hợp cho Hắc Ám Đàm Hoa phát triển --
Bỗng nhiên tâm niệm vừa động, chẳng lẽ là dưới đất có đồ vật hữu ích cho hoa quỳnh?
Hơi hơi do dự, Tông Thủ lấy trận bàn ‘ vô tận chi ám ’ ném xuống mặt đất và rời đi trăm trượng.
- Tô tiên tử, chẳng biết có chèo chống được nửa khắc hay không?
Tô Tiểu Tiểu khẽ cắn răng ngà, Tông Thủ làm như hỏi thăm, kỳ thật không cho nàng từ chôi.
- Quả nhiên là yêu nữ!
Tông Thủ không có đi để ý tới, tốc độ tăng thêm lao vào mộ thất phía bắc.
Sau đó trong mắt thần quang đại phóng, kinh hỉ vô tận.
Không ngờ là tiên thạch chất thành tòa núi nhỏ, chồng chất ở nơi này. Thô sơ giản lược nhìn qua số lượng hơn mười vạn, hơn nữa phẩm giai không thấp.
Linh thạch không dễ cất giữ, cho dù là trong linh địa cách mấy năm phẩm chất sẽ giảm xuống.
Tiên thạch không có ẩn họa này, thời gian càng lâu tích súc Linh Năng sẽ càng dày đặc.
Mà khách quan đống tiên thạch trước mặt hắn trước đó so với tài bảo chiếm đoạt ma môn chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi.
- Nếu chỉ một mình ta sử dụng, đầy đủ gia tốc Trụ Thư vượt qua ngàn năm. Không đúng, một ngàn hai trăm năm đều đủ!
Như vậy tu vi của hắn hiện giờ đạt tới Thần Cảnh thời gian rút ngắn gấp mười lần.
- Thượng cổ thủy tần có tài phú bực này?
Tông Thủ chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lập tức nhìn qua nơi khác.
Chỉ thấy bên cạnh có binh khí chiến giáp bảo dưỡng vô cùng tốt.
Tông Thủ tiện tay cầm một thanh kiếm, một bộ giáp, một cây nỏ, hắn dùng thử và sắc mặt vui mừng.
Cho dù là cách vạn năm, nhưng mà kiếm duệ và giáp cổ bởi vì luyện khí sư đỉnh giai luyện chế cho nên không có hư hao gì cả. Chỉ có cung nỏ mắt đi co giãn, nhưng mà đây là việc nhỏ, dây cung dễ thay thế.
Trong mộ thất này có một trăm ba mươi vạn chiến giáp, trường kiếm tám mươi vạn cây, thương sáu mươi bốn vạn cây, nỏ bốn mươi vạn cái. Hơn nữa trong đó một phần tư đều thuần trang bị chế tạo cho Thiên Cương kiếm sĩ cùng Thiên Cương xích nỏ sĩ.
Đại Càn lúc này không thiếu nhân lực, cũng không thiếu võ giả cấp thấp. Cơ hồ mỗi cách một tuần là tìm được mỏ linh thạch mới, tài lực cũng coi như sung túc.
Nhưng mà quân bị không nhiều lắm, mặc dù trải qua chiên tranh với Đại Thương cũng chỉ có bảy trăm vạn quân mà thôi.
Trong đó Huyền Hoàng đạo binh cấp hai mặc dù cộng thêm nước ngoài cũng chỉ có ba mươi vạn.
Không phải sức người tài lực chưa đủ, chính thức bị chế ước là binh khí chưa đủ.
Có được những vũ khí này thì đơn giản hơn nhiều lắm.
Nhưng mà lúc này có được đám vũ khí này thì Đại Càn sẽ tăng cường binh lực thật nhiều.
Tông Thủ không cần nghĩ ngợi, liền trực tiếp mở miệng nói:
- Tiên thạch chia thành mười phần, Tô Tiểu Tiểu cùng Trầm tiên sinh riêng lãnh ba phần, hai người các ngươi lãnh một phần. hai phần còn lại và tất cả vũ khí quy cho ta.
Nguyên Vô Thương cười cười, không dị nghị, trực tiếp đi qua đống tiên thạch lấy một phần năm.
Tông Thủ phân phối nhìn thì bất công, nhưng mà luận xuất lực thì Nguyên Vô Thương kỳ thật cực nhỏ.
Dựa vào Tông Thủ dùng Mặc ngọc và Trầm Nguyệt Hiên có cơ quan thuật mới có thể lông tóc không tổn hao gì đi vào nơi đây.
Tô Tiểu Tiểu tuy nửa đường tiến ra, khả năng áp chế tượng binh mã, thoát khỏi mấy vạn thiết kỵ, tất cả là nhờ Nguyên Ma thất tình đại pháp, nói xuất lực lớn nhất còn không đủ.
Mười ba vạn khối tiên thạch, chẳng khác gì lấy không. Tài phú như vậy đủ sức mua năm không hạm địa giai.
Tông Thủ phân phối cực kỳ công đạo, khiến người tâm phục.
Lập tức ánh mắt Nguyên Vô Thương nhìn qua bên này.
- Những đan dược này ta không dùng được, cho ngươi đấy.
Trong một góc mộ thất có mấy trăm vạn viên đan dược. Nhưng mà nhìn chai thuốc là biến phẩm giai không cao.
- Tôi có không?
Tô Tiểu Tiểu si ngốc nhìn qua Tông Thủ:
- Đồ vật của ta không phải của ái lang sao? Kỳ thật không cần phân rõ ràng như vậy.
Tông Thủ khóe môi bĩu bĩu, tay áo phát lên và pháp lực bay ra, thu hồi đan dược cấp thấp kia.
Tuy nói có Bồi Dương Đan, Dưỡng Khí Đan, Thể Hình Đan, nhưng mà số lượng khiến người ta lo lắng.
Tóm lại sau khi trở về trước hết cho Hiên Viên phân biệt trước mới tốt.
Đại Càn khí sư chưa đủ, đan sư cũng rất thưa thớt. Những đan dược này mang về rất có lợi.
Nhưng mà sau gian mộ thất mới là trân tàng thật sự.
Hai bên còn có bốn mươi gian phòng lớn nhỏ trăm trượng, tổng cộng có bốn mươi bộ đồ khôi giáp. Trong đó ba mươi là đỉnh giai pháp khí cấu thành sáo trang.
Mười bộ trong đó là hạ phẩm tiên khí, rõ ràng cho thấy là cho tướng lĩnh cao cấp mặc. Đều là phong cách thủy Đại Tần, lãnh khốc dữ tợn.
Trong đó có ba bộ áo giáp cho nữ, càng làm cho Tông Thủ kinh hỉ không hiểu. Mang về cho Khổng Dao cùng Sư Nhược Lan, hai nữ chinh chiến sa trường hắn cũng yên tâm một chút.
Bốn mươi bộ áo giáp này mấy người còn lại cũng vô dụng. Tông Thủ dùng tiên thạch tượng trưng đổi lấy là được.
Thu hoạch phong phú làm Tông Thủ nhíu mày.
Lần này vào tần hoàng mộ, chưa gặp đồ vật hắn cần nhưng đồ cho thuộc hạ lại không ít.
Cũng may gian phòng kế bên có linh vật không tệ lắm.
Thậm chí còn có một gian phòng chứa đại lượng thư tịch, ghi lại linh pháp võ học thời đại Đại Tần.
Bây giờ năm người đều có thu hoạch. Cũng không tìm được thiên phẩm linh trân quý giá gì đo, nhưng mà cũng cảm thấy mỹ mãn.
- Ta nghe nói mộ thất như vậy trong tần hoàng mộ có tới ba mươi sáu chỗ?
Trong mắt Nguyên Vô Thương lóe dị quang, thần sắc tham lam. Nếu như thu hết thì tài nguyên trong vài chục năm sau không lo rồi.
Tông Thủ bật cười:
- Không có chuyện tốt như vậy đâu, ba mươi sáu chỗ mộ thất đều nằm chung quanh chủ mộ thất, nhưng mà một chỗ lớn nhất còn lại đều xa xa không bằng. Cũng là bởi vì Trầm tiên sinh tính toán, hôm nay Cửu Cửu trọng dương, thiên địa khí cơ tuần hoàn, cho nên phòng ngự yếu kém nhất chính là nơi đây. Những mộ thất còn lại không có hai ba ngày đừng mong mở ra.
Không biết những người khác có thủ đoạn gì hay không.
Nguyên Vô Thương không khỏi kinh ngạc nhìn qua Trầm Nguyệt Hiên. Thứ hai thần tình lạnh nhạt, tại đây Tứ Thập Cửu Lượng Tụ Long trận chính là thủ bút của luyện khí sĩ.
Nhưng mà nếu có trận đồ của Trọng Huyền vẫn không óoán ra đại khái trận đồ này thì hắn sống uổng mấy trăm năm rồi.
Nguyên Vô Thương sắc mặt tiếc hận, nhưng mà biết được Tông Thủ tuyệt đối không lừa hắn.
- Nơi này không thể ở lâu, đi thôi!
Một trăm hai mươi vạn tượng binh bên ngoài sắp áp chế không nổi.
Một trăm hai mươi vạn tượng binh này không ai dám xem thường.
Tông Thủ lập tức nhíu mày nhìn xuống dưới chân của mình.
Vừa rồi hắn có cảm ứng đặc thù, nguyên thần của hắn chấn động, mà chấn động này tới từ Hắc Ám Đàm Hoa trong nguyên thần của hắn.
Ba đóa hoa quỳnh này sau khi tiến vào Tiên Cảnh hắn rất ít sử dụng.
Được Tông Thủ chú tâm đào tạo, kỳ thật những hoa quỳnh này phát triển không chậm, nhưng mà không bằng tu vi của hắn tăng lên.
- Vì sao hoa quỳnh cảm ứng? Lại nói tiếp, trong mộ thất này thích hợp cho Hắc Ám Đàm Hoa phát triển --
Bỗng nhiên tâm niệm vừa động, chẳng lẽ là dưới đất có đồ vật hữu ích cho hoa quỳnh?
Hơi hơi do dự, Tông Thủ lấy trận bàn ‘ vô tận chi ám ’ ném xuống mặt đất và rời đi trăm trượng.
- Tô tiên tử, chẳng biết có chèo chống được nửa khắc hay không?
Tô Tiểu Tiểu khẽ cắn răng ngà, Tông Thủ làm như hỏi thăm, kỳ thật không cho nàng từ chôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.