Chương 1349: Thành đạo chi vọng. (1)
Khai Hoang
28/10/2014
Nhìn chăm chú qua, bốn người đều chấn động tinh thần, đã thấy được vài phần thắng.
- Động thủ!
Cơ Mệnh cơ hồ không chút do dự, đã lấy ra một cây cung nó dài hơn một trượng.
Liên tục ba lượt ‘ ông ’ ầm vang, ba đạo vầng sáng bắn nhanh về phía Ngao Di.
Mà mấy người còn lại, cũng không chút do dự, chẳng hề dám chiến cùng Ngao Di.
Có thể đạt đến Thánh Cảnh, tám phần đều là Linh Vũ song tu, có thể làm được Linh Vũ hợp nhất ở trình độ nhất định.
Lúc này từng người đều tế leen Tiên Khí, lại thúc dục linh pháp, thống hợp lực hơn trăm Thần Cảnh chung quanh đồng loạt ra tay, hoàn toàn bao trùm lấy một mảnh hư không kia.
Mấu chốt hôm nay là có thể bắt lấy Tông Thủ trước, ngăn trở nàng này.
Thậm chí chỉ cần chế trụ một thời gian thôi cũng đã đủ rồi!
Chỉ thấy Ngao Di đi tới, vẫn không nhanh không chậm. Tựa hồ không thèm để ý đến an nguy của Tông Thủ, trên mặt xinh đẹp đều là vẻ trào phúng.
Tiễn quang phóng tới, khi đến gần người nàng thì tốc độ bay đã bị trì hoãn lại.
Rồi sau đó càng ngày càng chậm, cuối cùng bị sinh sinh đông lại, định ở hư không.
Những nơi Ngao Di đi qua, tất cả pháp tắc chi lực đều bị triệt để đông lại.
Đủ loại linh pháp thậm chí đều không thể đến gần người, vài món tiên bảo cũng chỉ vừa tiếp cận đã có xu thể bị ngưng đông lại.
Mấy người Cơ Mệnh đều có kiêng kị, ngự sử tiên bảo cũng chỉ vừa chạm vào liền quay về, không dám ngừng lâu.
Mà phiến hư không bị các loại linh pháp bao phủ kia thình lình bị Ngao Di cứ thế mở ra một đầu Hàn Băng đại đạo.
Cũng may tốc độ bay của nàng không nhanh lắm, dùng ba tức mới tới chỗ mấy người kịch chiến.
Mọi người đều xiết chặt tâm thần, đối với thực lực Ngao Di càng thêm kiêng ki. Lại may mắn thời gian tranh thủ này đã đủ rồi.
Bên phía Liễu Tuyệt có lẽ cũng đã phân ra thắng bại.
Chỉ kỳ quái hai người Thành Tín Dung Bích của Đạo Môn vì sao lại chưa từng ra tay?
Ánh mắt liếc qua, nhao nhao nhìn hướng bên kia, mấy người Cơ Mệnh Hàm Đào đều khẽ giật mình.
Lúc này chỉ thấy hơn ba mươi vị tu sĩ Đạo Môn đều hóa thành một đạo tật quang. Gần như điên cuồng độn nhanh về phía xa xa.
Phảng phất như rất sợ bị sự vật đáng sợ gì đó đuổi theo vậy.
Sau khi ngạc nhiên, bốn người đều kinh sợ. Thầm nghĩ người trong Vân Giới Đạo Môn quả nhiên không đáng tin cậy.
Rồi sau đó tất cả ánh mắt lại nhìn về phía Tông Thủ.
Thời gian tranh thủ đã đủ. Hai vị Đạo Môn Thánh Cảnh Tôn Giả kia, bọn hắn vốn cũng không trông cậy vào quá nhiều, mặc dù lúc này đào tẩu cũng không sao cả.
Mấy tức này đã đủ để ba vị kia bắt lấy Tông Thủ rồi.
Liễu Tuyệt lúc này mắt cũng hiện thần mang. Gần trong gang tấc, hắn thậm chí còn muốn thấy gương mặt tựa hồ bối rối đến ngẩn ngơ kia của Tông Thủ.
Bốn vị Thánh Cảnh liên thủ, bản thân hắn càng là Thánh Cảnh trung kỳ.
Dù kẻ này có đạo binh bảo vệ, trong mắt hắn, cũng vẫn dễ như trở bàn tay, không hề có chút lo lắng
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, lại nghe vị trung niên nam tử đứng cạnh Tông Thủ du du thở dài.
- Kiếm ta từ lâu đã không xuất, không biết có còn lăng lệ ác liệt như năm đó không? Thiếu chủ vẫn chớ nên quá có lòng tin với Diệp Hiên mới tốt.
Loong coong!
Lúc tiếng rơi xuống, thanh kiếm xanh thẫm của Diệp Hiên đã ra khỏi vỏ. Một đạo thanh mang, tức thì vắt ngang hư không.
Vừa lúc ba điểm hàn tinh, đâm về ba người. Liễu Tuyệt vốn nhíu mày lại, rồi sau đó cười lạnh.
Chỉ là một tên Thần Cảnh đỉnh phong mà thôi, cũng dám khiêu khích Thánh Cảnh, thực không biết sống chết.
Mặc kệ hắn, Liễu Tuyệt chỉ phẩy tay áo một cái, mạnh mẽ đánh ra, đánh cho kiếm quang đang bắn tới toái tán!
Nhưng ngay lúc này, chỉ thấy trung niên nam tử kia khẽ lắc đầu.
Kiếm quang tán mà lại tụ, lại mang theo một cổ lực lượng vô cùng quỷ dị.
Tay áo Liễu Tuyệt chỉ thoáng chạm vào đã vỡ vụn ra.
Dưới sự vội vàng, ngón tay liên đạn, cùng kiếm quang kia giao kích.
Sau một một kích va chạm, đều khiến hắn vô cùng khó chịu, cơ hồ bị ngăn ở giữa không trung.
Lưỡi kiếm kia, lại tựa hồ như mỗi thời mỗi khắc, đều đang có chút chấn động.
Mà lực lượng khủng bố có thể chống lại Thánh Cảnh kia trong một đám chấn động này, mỗi một lần tiếp xúc, Liễu Tuyệt đều cảm thấy thân hình, huyết nhục, chân lực của mình đều đang rung rung theo
Hai người Quản Trọng và Cụ Dã Sinh theo hắn mà đến cũng đều bị ngăn cản ở giữa không trung, tiến lên không được. Trên trán cũng mang đầy kinh hãi.
Cũng trong chốc lát này, Liễu Tuyệt nhớ tới một người.
Tu sĩ Thần cảnh ó thể dùng một thanh kiếm, đối chiến ba vị Thánh Cảnh Tôn Giả, trong vực này có thể làm được, cũng chỉ rải rác vài người.
Mà chấn kiếm chi pháp này, vậy thân phận ngươi kia đã sáng tỏ.
- Đại Hoàn Chấn Kiếm Thuật! Ngươi là Tiêu Dao Hiên Đạo Tiêu Dao --
Lại là hắn!
Tông Thủ này có tài đức gì, rõ ràng có thể nạp thiên phú anh tài dạng này dưới trướng!
Diệp Hiên cũng cười cười:
- Đúng là Đại Hoàn Chấn Kiếm Thuật, bất quá tại hạ, hôm nay đã đổi danh tự. Đạo Tiêu Dao chính là danh hiệu của Hiên chủ Tiêu Dao Hiên, Liễu tiên sinh có thể gọi ta là Diệp Hiên.
Liễu Tuyệt chỉ cảm thấy trong nội tâm phiền muộn, cơ hồ sắp thổ huyết, vô cùng nổi giận .
Trách không được những người kia của Đạo tông lại muốn chạy trốn, ngay cả ý niệm dốc sức liều mạng đánh cược một lần cũngchưa từng từng có!
Cũng trách không được Tông Thủ lại vô lễ như thế, vậy mà không cho Ngao Khôn Ngao Di bảo vệ ở một bên.
Có người này ở đây, Cửu Đô Tiên Đình bọn hắn thật sự nửa điểm cơ hội cũng không có.
Muốn bắt giặc bắt vua, quả thực như mò trăng đáy nước, chỉ là vọng tưởng.
Lại càng khơi dậy hung lệ chi niệm trong lồng ngực, cơ hội thắng xa vời, vậy lúc này cũng chỉ có thể liều chết đánh cược một lần,
Tâm niệm nhất định, tất cả lỗ chân lồng toàn thân hắn đều tạc ra từng đoàn từng đoàn huyết vụ.
Cả người bị huyết khí bao lấy, lộ ra vô cùng dữ tợn. Một đôi kim mang trượt ra từ trong tay áo. Phảng phất trạng thái khí, lại cứng rắn như kim thiết.
Nắm trong tay, cùng kiếm quang của Diệp Hiên giao thoa, lại không chút nào bị Đại Hoàn Chấn Kiếm Thuật ảnh hưởng.
Chỉ qua mấy kích, liền đánh bay kiếm quang của Diệp Hiên.
- A!
Diệp Hiên kinh dị một tiếng, kinh ngạc nhìn thoáng qua
- Là Tiên Thiên Canh Kim chi khí?
Hơn nữa nhất định là là bảo vật cấp độ Thiên giai! Bản thân kiên ngưng, là tài liệu thích hợp nhất để tạo kiếm
Không chỉ hắn, mà Tông Thủ cũng hiện ra vẻ kinh ngạc. Trong mắt lóe lên vẻ vui mừng.
Nguyên Hồn thứ hai của hắn, thanh Nguyên Nhất Hồn Kiếm kia có thể thành rồi!
Trên người Liễu Tuyệt này rõ ràng còn có dị bảo đẳng cấp như vậy!
Nói không vui mừng, đó là giả dối. Sinh lòng tham lam, cũng là bình thường.
Chỉ là Diệp Hiên ở bên cạnh tựa hồ cũng cực kỳ khát vọng. Thiên Thanh kiếm mặc dù cũng là Tiên Kiếm, nhưng lại không hợp với Đại Hoàn Chấn Kiếm Thuật của hắn.
Nếu có một đám tiên thiên chi khí làm chủ tài, liền có thể luyện chế ra kiếm khí tương hợp với kiếm thuật của hắn. Khi đó chiến lực có thể tăng vọt rất nhiều.
- Động thủ!
Cơ Mệnh cơ hồ không chút do dự, đã lấy ra một cây cung nó dài hơn một trượng.
Liên tục ba lượt ‘ ông ’ ầm vang, ba đạo vầng sáng bắn nhanh về phía Ngao Di.
Mà mấy người còn lại, cũng không chút do dự, chẳng hề dám chiến cùng Ngao Di.
Có thể đạt đến Thánh Cảnh, tám phần đều là Linh Vũ song tu, có thể làm được Linh Vũ hợp nhất ở trình độ nhất định.
Lúc này từng người đều tế leen Tiên Khí, lại thúc dục linh pháp, thống hợp lực hơn trăm Thần Cảnh chung quanh đồng loạt ra tay, hoàn toàn bao trùm lấy một mảnh hư không kia.
Mấu chốt hôm nay là có thể bắt lấy Tông Thủ trước, ngăn trở nàng này.
Thậm chí chỉ cần chế trụ một thời gian thôi cũng đã đủ rồi!
Chỉ thấy Ngao Di đi tới, vẫn không nhanh không chậm. Tựa hồ không thèm để ý đến an nguy của Tông Thủ, trên mặt xinh đẹp đều là vẻ trào phúng.
Tiễn quang phóng tới, khi đến gần người nàng thì tốc độ bay đã bị trì hoãn lại.
Rồi sau đó càng ngày càng chậm, cuối cùng bị sinh sinh đông lại, định ở hư không.
Những nơi Ngao Di đi qua, tất cả pháp tắc chi lực đều bị triệt để đông lại.
Đủ loại linh pháp thậm chí đều không thể đến gần người, vài món tiên bảo cũng chỉ vừa tiếp cận đã có xu thể bị ngưng đông lại.
Mấy người Cơ Mệnh đều có kiêng kị, ngự sử tiên bảo cũng chỉ vừa chạm vào liền quay về, không dám ngừng lâu.
Mà phiến hư không bị các loại linh pháp bao phủ kia thình lình bị Ngao Di cứ thế mở ra một đầu Hàn Băng đại đạo.
Cũng may tốc độ bay của nàng không nhanh lắm, dùng ba tức mới tới chỗ mấy người kịch chiến.
Mọi người đều xiết chặt tâm thần, đối với thực lực Ngao Di càng thêm kiêng ki. Lại may mắn thời gian tranh thủ này đã đủ rồi.
Bên phía Liễu Tuyệt có lẽ cũng đã phân ra thắng bại.
Chỉ kỳ quái hai người Thành Tín Dung Bích của Đạo Môn vì sao lại chưa từng ra tay?
Ánh mắt liếc qua, nhao nhao nhìn hướng bên kia, mấy người Cơ Mệnh Hàm Đào đều khẽ giật mình.
Lúc này chỉ thấy hơn ba mươi vị tu sĩ Đạo Môn đều hóa thành một đạo tật quang. Gần như điên cuồng độn nhanh về phía xa xa.
Phảng phất như rất sợ bị sự vật đáng sợ gì đó đuổi theo vậy.
Sau khi ngạc nhiên, bốn người đều kinh sợ. Thầm nghĩ người trong Vân Giới Đạo Môn quả nhiên không đáng tin cậy.
Rồi sau đó tất cả ánh mắt lại nhìn về phía Tông Thủ.
Thời gian tranh thủ đã đủ. Hai vị Đạo Môn Thánh Cảnh Tôn Giả kia, bọn hắn vốn cũng không trông cậy vào quá nhiều, mặc dù lúc này đào tẩu cũng không sao cả.
Mấy tức này đã đủ để ba vị kia bắt lấy Tông Thủ rồi.
Liễu Tuyệt lúc này mắt cũng hiện thần mang. Gần trong gang tấc, hắn thậm chí còn muốn thấy gương mặt tựa hồ bối rối đến ngẩn ngơ kia của Tông Thủ.
Bốn vị Thánh Cảnh liên thủ, bản thân hắn càng là Thánh Cảnh trung kỳ.
Dù kẻ này có đạo binh bảo vệ, trong mắt hắn, cũng vẫn dễ như trở bàn tay, không hề có chút lo lắng
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, lại nghe vị trung niên nam tử đứng cạnh Tông Thủ du du thở dài.
- Kiếm ta từ lâu đã không xuất, không biết có còn lăng lệ ác liệt như năm đó không? Thiếu chủ vẫn chớ nên quá có lòng tin với Diệp Hiên mới tốt.
Loong coong!
Lúc tiếng rơi xuống, thanh kiếm xanh thẫm của Diệp Hiên đã ra khỏi vỏ. Một đạo thanh mang, tức thì vắt ngang hư không.
Vừa lúc ba điểm hàn tinh, đâm về ba người. Liễu Tuyệt vốn nhíu mày lại, rồi sau đó cười lạnh.
Chỉ là một tên Thần Cảnh đỉnh phong mà thôi, cũng dám khiêu khích Thánh Cảnh, thực không biết sống chết.
Mặc kệ hắn, Liễu Tuyệt chỉ phẩy tay áo một cái, mạnh mẽ đánh ra, đánh cho kiếm quang đang bắn tới toái tán!
Nhưng ngay lúc này, chỉ thấy trung niên nam tử kia khẽ lắc đầu.
Kiếm quang tán mà lại tụ, lại mang theo một cổ lực lượng vô cùng quỷ dị.
Tay áo Liễu Tuyệt chỉ thoáng chạm vào đã vỡ vụn ra.
Dưới sự vội vàng, ngón tay liên đạn, cùng kiếm quang kia giao kích.
Sau một một kích va chạm, đều khiến hắn vô cùng khó chịu, cơ hồ bị ngăn ở giữa không trung.
Lưỡi kiếm kia, lại tựa hồ như mỗi thời mỗi khắc, đều đang có chút chấn động.
Mà lực lượng khủng bố có thể chống lại Thánh Cảnh kia trong một đám chấn động này, mỗi một lần tiếp xúc, Liễu Tuyệt đều cảm thấy thân hình, huyết nhục, chân lực của mình đều đang rung rung theo
Hai người Quản Trọng và Cụ Dã Sinh theo hắn mà đến cũng đều bị ngăn cản ở giữa không trung, tiến lên không được. Trên trán cũng mang đầy kinh hãi.
Cũng trong chốc lát này, Liễu Tuyệt nhớ tới một người.
Tu sĩ Thần cảnh ó thể dùng một thanh kiếm, đối chiến ba vị Thánh Cảnh Tôn Giả, trong vực này có thể làm được, cũng chỉ rải rác vài người.
Mà chấn kiếm chi pháp này, vậy thân phận ngươi kia đã sáng tỏ.
- Đại Hoàn Chấn Kiếm Thuật! Ngươi là Tiêu Dao Hiên Đạo Tiêu Dao --
Lại là hắn!
Tông Thủ này có tài đức gì, rõ ràng có thể nạp thiên phú anh tài dạng này dưới trướng!
Diệp Hiên cũng cười cười:
- Đúng là Đại Hoàn Chấn Kiếm Thuật, bất quá tại hạ, hôm nay đã đổi danh tự. Đạo Tiêu Dao chính là danh hiệu của Hiên chủ Tiêu Dao Hiên, Liễu tiên sinh có thể gọi ta là Diệp Hiên.
Liễu Tuyệt chỉ cảm thấy trong nội tâm phiền muộn, cơ hồ sắp thổ huyết, vô cùng nổi giận .
Trách không được những người kia của Đạo tông lại muốn chạy trốn, ngay cả ý niệm dốc sức liều mạng đánh cược một lần cũngchưa từng từng có!
Cũng trách không được Tông Thủ lại vô lễ như thế, vậy mà không cho Ngao Khôn Ngao Di bảo vệ ở một bên.
Có người này ở đây, Cửu Đô Tiên Đình bọn hắn thật sự nửa điểm cơ hội cũng không có.
Muốn bắt giặc bắt vua, quả thực như mò trăng đáy nước, chỉ là vọng tưởng.
Lại càng khơi dậy hung lệ chi niệm trong lồng ngực, cơ hội thắng xa vời, vậy lúc này cũng chỉ có thể liều chết đánh cược một lần,
Tâm niệm nhất định, tất cả lỗ chân lồng toàn thân hắn đều tạc ra từng đoàn từng đoàn huyết vụ.
Cả người bị huyết khí bao lấy, lộ ra vô cùng dữ tợn. Một đôi kim mang trượt ra từ trong tay áo. Phảng phất trạng thái khí, lại cứng rắn như kim thiết.
Nắm trong tay, cùng kiếm quang của Diệp Hiên giao thoa, lại không chút nào bị Đại Hoàn Chấn Kiếm Thuật ảnh hưởng.
Chỉ qua mấy kích, liền đánh bay kiếm quang của Diệp Hiên.
- A!
Diệp Hiên kinh dị một tiếng, kinh ngạc nhìn thoáng qua
- Là Tiên Thiên Canh Kim chi khí?
Hơn nữa nhất định là là bảo vật cấp độ Thiên giai! Bản thân kiên ngưng, là tài liệu thích hợp nhất để tạo kiếm
Không chỉ hắn, mà Tông Thủ cũng hiện ra vẻ kinh ngạc. Trong mắt lóe lên vẻ vui mừng.
Nguyên Hồn thứ hai của hắn, thanh Nguyên Nhất Hồn Kiếm kia có thể thành rồi!
Trên người Liễu Tuyệt này rõ ràng còn có dị bảo đẳng cấp như vậy!
Nói không vui mừng, đó là giả dối. Sinh lòng tham lam, cũng là bình thường.
Chỉ là Diệp Hiên ở bên cạnh tựa hồ cũng cực kỳ khát vọng. Thiên Thanh kiếm mặc dù cũng là Tiên Kiếm, nhưng lại không hợp với Đại Hoàn Chấn Kiếm Thuật của hắn.
Nếu có một đám tiên thiên chi khí làm chủ tài, liền có thể luyện chế ra kiếm khí tương hợp với kiếm thuật của hắn. Khi đó chiến lực có thể tăng vọt rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.