Chương 739: Thiên Hồ hoàng tộc.
Khai Hoang
04/08/2014
Chẳng lẽ sư đệ phát giác ra Khổng Dao có cái gì dị thường.
Không đợi hắn hỏi, thanh niên tú sĩ đã gật nhẹ đầu:
- Ta thấy mệnh cách của nàng giống diều hâu bay lượn, khí tức mạnh mẽ, bạch quang trực trùng đấu ngưu, tụ ngàn vạn ngôi sao giống như đang rơi.
Đại hán khôi vĩ nhíu mày rậm đồng dạng kinh hãi nói:
- Sao lại như thế?
Bởi vì sư tôn, hắn đã biết quốc sư Đại Thương từng bình luận nữ tử , mệnh cách của nàng bình thường, trong trị thế chỉ là một lương tướng bình thường trấn thủ một góc biên cương là đủ.
Nếu là trọng dụng quá mức thì số mệnh sẽ sáng chói, chịu không nổi mà chết sớm.
Sư tôn hắn giao hảo với tiền bối của Khổng gia, từng quan sát mệnh cách số mệnh truyền thừa bí thuật, cảm thấy lời ấy của Trọng Huyền Chân Nhân là ý bài xích hơn phân nửa không thật, vì vậy cố ý quan sát.
Kết quả là sau đó thở dài không nói.
Về sau nghe nói nàng này tại phương bắc đánh thắng mấy trận, nàng ta yêu thích chiến sự, lấy nhiều thắng ít thì lương tướng nào cũng làm được.
Trên chiến trường có thể đánh bại nàng.
Nhưng theo như những gì chính mình nghe sư tôn nói thì Ưng bay liệng rõ ràng là xu thế quật khởi, bạch quang trùng thiên là chủ chiến tranh, tụ ngàn vạn ngôi sao, đây là muốn chấp chưởng đại quân.
Mà Diêu Quang ở bắc đẩu thất tinh kỳ thật còn một biệt danh là phá quân
- Sư đệ nhìn lầm phải không?
Đại hán khôi vĩ bán tín bán nghi hỏi thì đã thấy tú sĩ thanh niên kia bỗng nhiên tỉnh ngộ nhẹ giọng cười nói:
- Thì ra là thế! Nàng lúc thường không có gì lạ, tối đa là soái tài xuất sắc, không thể so với danh tướng chi tư như ngươi. Trong triều Đại Thương hơn mười vạn quân quyền không lộ ra bản lãnh của nàng, Trọng Huyền Chân Nhân, còn có sư tôn của chúng ta chỉ sợ đều nhìn nhầm
Đại hán khôi vĩ trừng mắt nhìn cảm thấy là khó có thể tin. Soái tài? Danh tướng? Nữ nhân này thực sự có bản lãnh lớn như vậy?
Trong lòng hắn lại không tin, ngay cả sư tôn cùng Trọng Huyền Chân Nhân đều nhìn nhầm. Ngươi dùng Thiên Thị Phù mới có thể nhìn mệnh cách của người ta làm sao biết rõ?
Thanh niên kia cũng không có ý dây dưa việc này để đại hán phải tin tưởng.
Cũng không phải chuyện sự tình vượt quân chủ quan hệ thay đổi đại thế, người như Khổng Dao nghị luận một phen cũng không quá nhiều không ổn. Bất quá cũng cần cố kỵ một chút.
Đáng tiếc người có thể xem số mệnh chi đạo không thể tự xem cho mình, rất nhiều chuyện xấu có thể biến hóa, giống như mắc xích sinh biến khắp nơi không cách nào nắm chắc.
Nếu như có thể một Thiên Thị Phù đoán được tương lai của mình thì sẽ như thế nào? Xu cát tị hung (thích hên tránh xấu) sao?
Ngược lại nhìn về phía dưới, những người hoan hô dù ngọc liễn đã đi xa vẫn hưng phấn nghị luận không thôi, không muốn rời đi.
Trong mắt tú sĩ cũng hiện ra vài phần suy nghĩ sâu xa.
- Sư huynh, theo ý của ngươi Càn Thiên Sơn như thế nào?
- Đúng là nước làm dân giàu yên tĩnh, không đúng! Là quốc cường dân phú mới chuẩn! Người nơi này thật âm kính yêu quốc quân của mình.
Tráng hán đáp không chút do dự, hắn cũng nhìn về phía đường phố bên dưới, chỉ thấy đầy đường là quân nhân cơ bắp cuồn cuộn. Thậm chí ngay cả nữ tử cũng rất mạnh mẽ, trong đó ai nấy đều ăn mặc áp gấm tốt nhất.
- Hơn nữa là võ phong cực thịnh! Nơi này chiêu binh nhất định chiến lực mạnh mẽ tuyệt đối!
Thanh niên tú sĩ gật nhẹ đầu nhưng lực chú ý lại lại không ở đây.
- Nơi này binh cường, mỗi người có thể mang theo...
Tráng hán có chút ngây người, cẩn thận chú mục thì quả là thế. Cơ hồ tất cả mọi người thân mang theo binh khí, cung nỏ cũng tùy tùy tiện tiện đeo ở trên lưng, thậm chí không thiếu linh binh Linh Khí.
Hắn biết được Đại Thương nhiều năm cấm võ, mặc dù là nhiều lần cấm nhưng không hết. Bên kia cấm trường binh cung nỏ. Tất cả linh binh Linh Khí cũng cần có thân phận đặc thù mới có thể đeo trên người.
Đây là vì đề phòng con dân dùng binh khí đánh nhau, cùng với địa phương nổi dậ, chính là lương chính. Không biết sư đệ hắn cố ý hỏi làm gì?
Thanh niên kia tiếp theo lại nói một câu:
- Không phải nói nơi này.
- Hả?
Tráng hán vẫn chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, xác thực là như thế, nếu đổi lại ở tại trung ương Vân Lục, trong triều Đại Thương. Thần dân dám nói ra lời bất kính như thế hoặc nghị luận như vậy đã bị nha dịch bắt lấy đánh cho tơi bời rồi liệt vào tội bất kính.
Có thể bình yên thoát thân không còn phải coi tâm tình bên trên, còn giao nộp bạc có đủ nhiều hay không.
Bất quá việc này có quan hệ gì với họ đâu?
Thanh niên tú sĩ nói xong, cũng không giải thích chỉ hỏi tiếp:
- Ý của sư huynh là muốn sẵn sàng góp sức Càn Thiên Sơn?
- Không sai! Sư tôn nói mệnh cách ta không đúng, nếu ở trung ương Vân Lục sẽ chết. Ngược lại tại vùng biên cương, khả năng thành tựu một phen công lao sự nghiệp. Nhâm Bác thúc phụ ta là thừa tướng ở Càn Thiên, có thể đầu nhập vào. . Ít nhất nơi này quốc thái dân an, vị thiếu niên quân chủ kia làm việc có chút hoang đường, nhưng hắn trị vì, quốc thể dần dần cường thịnh, con dân an khang. Đối với thuộc hạ nghe nói cũng cực kỳ khoan dung, thưởng phạt phân minh!
Nói đến chỗ này, tráng hán cũng tự giễu cười cười:
- Ít nhất tại đây. Không có sưu cao thế nặng, không có chuyện tình Nhâm Thiên Hành không quen nhìn, chẳng muốn đi nơi khác mà tức giận.
Thanh niên tú sĩ lập tức mỉm cười gật đầu:
- Đúng dịp rồi! Ta cũng nghĩ lưu lại ở nơi này.
Tráng hán lập tức kinh ngạc, trong lòng hắn thầm nghĩ sư đệ không biết sớm đã chọn trúng mấy người trung ương Vân Lục sao?
Hoàng Kinh Thành, Nguyên Thần hoàng đế nghiêm mặt đánh giá dư đồ, hắn dùng bốn niên hiệu, cuối cùng chính là Nguyên Thần.
Vốn tên là Ân Ngự bất quá ở dân gian không thể gọi thẳng kỳ danh, chỉ có thể dùng niên hiệu.
Mà trong địa đồ là cả Vân Giới, năm lục mười hai đảo.
Lúc này ở phía đông, Vân Lục đã hoàn toàn biến thành màu đỏ.
- Long Tượng Sơn Thành đã bị phá rồi sao?
Tuy là câu hỏi nhưng trong điện lại nhất thời không người nào trả lời. Không kẻ là nội thị Cao Nhược hay là Trọng Huyền Chân Nhân cũng không biết tình hình cụ thể của Đông Lâm Vân Lục lúc này.
Ân Ngự cũng không để ý, tin phù từ phía đông tới chỉ có một mình hắn xem qua mới vô thức nói ra lời này.
Thổn thức một tiếng, ánh mắt Ân Ngự nheo lại tràn ngập vẻ cảm khái:
- Long Tượng Sơn Thành vừa bị phá, Đông Lâm xem như rơi vào tay tiểu nhi này. Đáng tiếc hắn còn chưa tới lễ đội mũ (*) kế vị chưa tới bốn năm. Nếu Lân nhi của Ân Ngự ta được như thế thì sau khi chết không cần phải lo. Vận mệnh quốc gia Đại Thương sẽ càng cường thịnh.
Ngữ khí của hắn rất hâm mộ, bất quá sau đó đổi giọng, hắn nói cùng sát ý.
- Quốc thư tứ hôn , Càn Thiên Sơn Tông Thủ có chịu hay không?
Cao Nhược lúc này mới cúi người nói:
- Quốc thư đã trình, Càn Thiên Sơn hình như không có ý cự tuyệt.
- Hừ! Sợ là cầu còn không được!
Ân Ngự mỉm cười một tiếng lộ ra ý mỉa mai:
- Tông Thủ rõ ràng đánh chủ ý tới ái tướng của trẫm . Hủy lương tướng của ta thật đúng đáng hận
Không đợi hắn hỏi, thanh niên tú sĩ đã gật nhẹ đầu:
- Ta thấy mệnh cách của nàng giống diều hâu bay lượn, khí tức mạnh mẽ, bạch quang trực trùng đấu ngưu, tụ ngàn vạn ngôi sao giống như đang rơi.
Đại hán khôi vĩ nhíu mày rậm đồng dạng kinh hãi nói:
- Sao lại như thế?
Bởi vì sư tôn, hắn đã biết quốc sư Đại Thương từng bình luận nữ tử , mệnh cách của nàng bình thường, trong trị thế chỉ là một lương tướng bình thường trấn thủ một góc biên cương là đủ.
Nếu là trọng dụng quá mức thì số mệnh sẽ sáng chói, chịu không nổi mà chết sớm.
Sư tôn hắn giao hảo với tiền bối của Khổng gia, từng quan sát mệnh cách số mệnh truyền thừa bí thuật, cảm thấy lời ấy của Trọng Huyền Chân Nhân là ý bài xích hơn phân nửa không thật, vì vậy cố ý quan sát.
Kết quả là sau đó thở dài không nói.
Về sau nghe nói nàng này tại phương bắc đánh thắng mấy trận, nàng ta yêu thích chiến sự, lấy nhiều thắng ít thì lương tướng nào cũng làm được.
Trên chiến trường có thể đánh bại nàng.
Nhưng theo như những gì chính mình nghe sư tôn nói thì Ưng bay liệng rõ ràng là xu thế quật khởi, bạch quang trùng thiên là chủ chiến tranh, tụ ngàn vạn ngôi sao, đây là muốn chấp chưởng đại quân.
Mà Diêu Quang ở bắc đẩu thất tinh kỳ thật còn một biệt danh là phá quân
- Sư đệ nhìn lầm phải không?
Đại hán khôi vĩ bán tín bán nghi hỏi thì đã thấy tú sĩ thanh niên kia bỗng nhiên tỉnh ngộ nhẹ giọng cười nói:
- Thì ra là thế! Nàng lúc thường không có gì lạ, tối đa là soái tài xuất sắc, không thể so với danh tướng chi tư như ngươi. Trong triều Đại Thương hơn mười vạn quân quyền không lộ ra bản lãnh của nàng, Trọng Huyền Chân Nhân, còn có sư tôn của chúng ta chỉ sợ đều nhìn nhầm
Đại hán khôi vĩ trừng mắt nhìn cảm thấy là khó có thể tin. Soái tài? Danh tướng? Nữ nhân này thực sự có bản lãnh lớn như vậy?
Trong lòng hắn lại không tin, ngay cả sư tôn cùng Trọng Huyền Chân Nhân đều nhìn nhầm. Ngươi dùng Thiên Thị Phù mới có thể nhìn mệnh cách của người ta làm sao biết rõ?
Thanh niên kia cũng không có ý dây dưa việc này để đại hán phải tin tưởng.
Cũng không phải chuyện sự tình vượt quân chủ quan hệ thay đổi đại thế, người như Khổng Dao nghị luận một phen cũng không quá nhiều không ổn. Bất quá cũng cần cố kỵ một chút.
Đáng tiếc người có thể xem số mệnh chi đạo không thể tự xem cho mình, rất nhiều chuyện xấu có thể biến hóa, giống như mắc xích sinh biến khắp nơi không cách nào nắm chắc.
Nếu như có thể một Thiên Thị Phù đoán được tương lai của mình thì sẽ như thế nào? Xu cát tị hung (thích hên tránh xấu) sao?
Ngược lại nhìn về phía dưới, những người hoan hô dù ngọc liễn đã đi xa vẫn hưng phấn nghị luận không thôi, không muốn rời đi.
Trong mắt tú sĩ cũng hiện ra vài phần suy nghĩ sâu xa.
- Sư huynh, theo ý của ngươi Càn Thiên Sơn như thế nào?
- Đúng là nước làm dân giàu yên tĩnh, không đúng! Là quốc cường dân phú mới chuẩn! Người nơi này thật âm kính yêu quốc quân của mình.
Tráng hán đáp không chút do dự, hắn cũng nhìn về phía đường phố bên dưới, chỉ thấy đầy đường là quân nhân cơ bắp cuồn cuộn. Thậm chí ngay cả nữ tử cũng rất mạnh mẽ, trong đó ai nấy đều ăn mặc áp gấm tốt nhất.
- Hơn nữa là võ phong cực thịnh! Nơi này chiêu binh nhất định chiến lực mạnh mẽ tuyệt đối!
Thanh niên tú sĩ gật nhẹ đầu nhưng lực chú ý lại lại không ở đây.
- Nơi này binh cường, mỗi người có thể mang theo...
Tráng hán có chút ngây người, cẩn thận chú mục thì quả là thế. Cơ hồ tất cả mọi người thân mang theo binh khí, cung nỏ cũng tùy tùy tiện tiện đeo ở trên lưng, thậm chí không thiếu linh binh Linh Khí.
Hắn biết được Đại Thương nhiều năm cấm võ, mặc dù là nhiều lần cấm nhưng không hết. Bên kia cấm trường binh cung nỏ. Tất cả linh binh Linh Khí cũng cần có thân phận đặc thù mới có thể đeo trên người.
Đây là vì đề phòng con dân dùng binh khí đánh nhau, cùng với địa phương nổi dậ, chính là lương chính. Không biết sư đệ hắn cố ý hỏi làm gì?
Thanh niên kia tiếp theo lại nói một câu:
- Không phải nói nơi này.
- Hả?
Tráng hán vẫn chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, xác thực là như thế, nếu đổi lại ở tại trung ương Vân Lục, trong triều Đại Thương. Thần dân dám nói ra lời bất kính như thế hoặc nghị luận như vậy đã bị nha dịch bắt lấy đánh cho tơi bời rồi liệt vào tội bất kính.
Có thể bình yên thoát thân không còn phải coi tâm tình bên trên, còn giao nộp bạc có đủ nhiều hay không.
Bất quá việc này có quan hệ gì với họ đâu?
Thanh niên tú sĩ nói xong, cũng không giải thích chỉ hỏi tiếp:
- Ý của sư huynh là muốn sẵn sàng góp sức Càn Thiên Sơn?
- Không sai! Sư tôn nói mệnh cách ta không đúng, nếu ở trung ương Vân Lục sẽ chết. Ngược lại tại vùng biên cương, khả năng thành tựu một phen công lao sự nghiệp. Nhâm Bác thúc phụ ta là thừa tướng ở Càn Thiên, có thể đầu nhập vào. . Ít nhất nơi này quốc thái dân an, vị thiếu niên quân chủ kia làm việc có chút hoang đường, nhưng hắn trị vì, quốc thể dần dần cường thịnh, con dân an khang. Đối với thuộc hạ nghe nói cũng cực kỳ khoan dung, thưởng phạt phân minh!
Nói đến chỗ này, tráng hán cũng tự giễu cười cười:
- Ít nhất tại đây. Không có sưu cao thế nặng, không có chuyện tình Nhâm Thiên Hành không quen nhìn, chẳng muốn đi nơi khác mà tức giận.
Thanh niên tú sĩ lập tức mỉm cười gật đầu:
- Đúng dịp rồi! Ta cũng nghĩ lưu lại ở nơi này.
Tráng hán lập tức kinh ngạc, trong lòng hắn thầm nghĩ sư đệ không biết sớm đã chọn trúng mấy người trung ương Vân Lục sao?
Hoàng Kinh Thành, Nguyên Thần hoàng đế nghiêm mặt đánh giá dư đồ, hắn dùng bốn niên hiệu, cuối cùng chính là Nguyên Thần.
Vốn tên là Ân Ngự bất quá ở dân gian không thể gọi thẳng kỳ danh, chỉ có thể dùng niên hiệu.
Mà trong địa đồ là cả Vân Giới, năm lục mười hai đảo.
Lúc này ở phía đông, Vân Lục đã hoàn toàn biến thành màu đỏ.
- Long Tượng Sơn Thành đã bị phá rồi sao?
Tuy là câu hỏi nhưng trong điện lại nhất thời không người nào trả lời. Không kẻ là nội thị Cao Nhược hay là Trọng Huyền Chân Nhân cũng không biết tình hình cụ thể của Đông Lâm Vân Lục lúc này.
Ân Ngự cũng không để ý, tin phù từ phía đông tới chỉ có một mình hắn xem qua mới vô thức nói ra lời này.
Thổn thức một tiếng, ánh mắt Ân Ngự nheo lại tràn ngập vẻ cảm khái:
- Long Tượng Sơn Thành vừa bị phá, Đông Lâm xem như rơi vào tay tiểu nhi này. Đáng tiếc hắn còn chưa tới lễ đội mũ (*) kế vị chưa tới bốn năm. Nếu Lân nhi của Ân Ngự ta được như thế thì sau khi chết không cần phải lo. Vận mệnh quốc gia Đại Thương sẽ càng cường thịnh.
Ngữ khí của hắn rất hâm mộ, bất quá sau đó đổi giọng, hắn nói cùng sát ý.
- Quốc thư tứ hôn , Càn Thiên Sơn Tông Thủ có chịu hay không?
Cao Nhược lúc này mới cúi người nói:
- Quốc thư đã trình, Càn Thiên Sơn hình như không có ý cự tuyệt.
- Hừ! Sợ là cầu còn không được!
Ân Ngự mỉm cười một tiếng lộ ra ý mỉa mai:
- Tông Thủ rõ ràng đánh chủ ý tới ái tướng của trẫm . Hủy lương tướng của ta thật đúng đáng hận
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.