Thần Hoàng

Chương 59: Thôn phệ Tông Thủ

Khai Hoang

03/03/2014

- Rèn luyện Thai Tức một mực dùng Thất Linh Luyện Thai Đan của Thất Linh Tông là nhất, chỉ thấp hơn Thần Cực đan, được thế nhân coi là thánh phẩm. Trước đó một mực không tin, hiện tại mới biết đồn đãi này không hề sai, một lần được ba viên, thật sự vận khí tốt. Về sau là luyện tủy, đã có hai mươi phần Hổ Tủy Long Cốt Tán chứa trong Tam Lục Tiền Trang của Huyết Cuồng Yêu Thánh để lại, chính là hổ tủy của Nhị Giai tinh thú, Nhị Giai đại xà chi cốt chế tạo. Bất quá nếu nói là đến luyện tủy luyện cốt, linh dược tốt nhất Đông Lâm Vân Giới là Vân La Đan của Lăng Vân Tông. Bất quá thứ này đoán chừng là không dùng được...

Tông Thủ Tự giễu cười cười, giờ phút này hắn ngoại trừ cảm thấy may mắn thì không hề biết cách đây mấy trăm dặm nữ tử thua Thai Tức đan cho hắn đã lấy được món hời gấp mười lần.

Điều tức thêm chút nữa để khí tức vững chắc. Tông Thủ lại lấy ra một viên đan hoàn màu xanh da trời nuốt vào trong bụng.

Tuyết Hồn Đan quả nhiên như kỳ danh, băng hàn vô cùng. Tông Thủ vừa mới nuốt vào thì toàn thân rùng mình một cái, so với lúc trước nuốt Luyện Thai Đan hoàn toàn là hai trạng thái cực đoan trái ngược nhau.

Cũng không cần hắn khống chế đã có một tia khí tức băng hàn thẳng lên Thần Tiêu Huyệt ở trong hồn hải.

Thiên Địa âm lực bỗng nhiên tụ tập bao phủ lấy nguyên hồn của đưa hắn, mà khi khí tức băng hàn rót vào bị vòng xoáy bên trong hồn hải cuốn vào hóa thành hồn lực tinh thuần từng chút một.

Thú vị chính là những dị vật cùng hồn lực không tinh khiết thường ngày không thể nhận ra khi bị lãnh ý quán thâu nhao nhao đông cứng lại rồi hiện hình.

- Tuyết Hồn Đan quả nhiên không tệ!

Tông Thủ lập tức chấn động tâm thần càng hết sức chuyên chú loại trừ chúng từng chút một.

Chỉ một lúc sau, toàn bộ hồn hải đã bị hắn thanh lý một lần. Đáng tiếc dược lực của Tuyết Hồn Đan cũng dần dần biến mất.

Mà giờ khắc này ở trong biến hóa ở trong thần hồn cũng làm cho Tông Thủ kinh hỉ một hồi.

- Tổng sản lượng hồn lực đại khái gia tăng lên một phần mười. Thần hồn cũng tinh thuần hơn. Ồ? không chỉ như vậy, ngay cả nội thương lưu lại trước đó dùng Thiên Kính Chiếu Hồn thuật thiêu rèn hồn lực rõ ràng cũng chữa trị. Không ngờ còn có kỳ hiệu bực này...

Chỉ tiếc thời gian dược vật có thể tạo được tác dụng thực sự quá ngắn ngủi. Tổng cộng thời gian sử dụng không tới nửa canh giờ.

Nhìn nhìn chai thuốc trong tay, Tông Thủ quyết đoán thu hồi lại.

Nếu chỉ có tác dụng gia tăng hồn lực, tinh túy thần hồn, hắn sẽ không chút do dự, liên tục sử dụng. Nhưng vật ấy còn có chữa trị thương thế nên không thể dễ dàng lãng phí như vậy.

Đúng vào lúc này, Tông Thủ chợt có cảm ứng nhìn phía phía trước. Chỉ cảm thấy càng xe vân xa nhấc lên, Linh Năng xao động cường lực một hồi ảnh hưởng đến đến phạm vi hơn mười trượng.

Giằng co ước chừng nửa khắc đồng hồ dần dần biến mất.

- Đáng tiếc, chỉ thiếu chút nữa sẽ tiến nhập tiên thiên.

Từ khi vùng thoát khỏi đàn sói, Doãn Dương thỉnh thoảng tiến vào loại trạng thái này. Không ngừng nhấc lên Linh Năng triều động thường thường sau một lát bình tĩnh.

Đúng là một thân tu vi của hắn đã có dấu hiệu tiếp xúc đến Tiên Thiên chi môn, linh pháp cấm chế trước đó của Doãn Dương tạo nên căn cơ quá mức cường hoành. Giờ phút này chỉ thiếu chút nữa sẽ bước vào Tiên Thiên chi cảnh, thành Tiên Thiên Võ Sư!

Bất quá việc này không vội, lần này không được qua chút ít ngày nữa sẽ có thể đột phá.

- Cũng không biết có hại mình hay không, nếu có thể trước bốn mươi tuổi bằng bản thân chi lực phá tan Tiên Thiên, giải khai linh pháp cấm chế. Thành tựu tương lai của Doãn Dương thật sự là bất khả hạn lượng. Hy vọng bình Huyết Vân Tủy có thể giúp được việc. Vật ấy, tráng bì mô, sinh huyết nhục hiệu quả cũng không kém...

Vừa nghĩ tới đó, Tông Thủ cảm giác một cỗ bối rối cùng mỏi mệt đột nhiên đánh úp lại.

Dùng ý chí của hắn rõ ràng không cách nào chống cự. Đầu nghiêng một cái sang bên cạnh tiến nhập mộng đẹp.

Mơ mơ màng màng tâm thần đi tới một chỗ vô cùng trống trải, vừa đen ám không ánh sáng, thấy chung quanh đều là một mảnh yên lặng hỗn độn, thấy không rõ lắm giới hạn.

- Cuối cùng là ở đâu?

Tông Thủ nhíu mày, bỗng nhiên là có chút hiểu được, sau đó trước mắt của hắn xuất hiện một đoàn ánh sáng nho nhỏ.

- Thì ra là thế giới ý niệm của mình, bất quá chỗ đó sao lại có ánh sáng.

Suy tư một chút, Tông Thủ cười đi tới, hiểu rõ thân thể của mình, hắn không hề do dự với chỗ này.

Thình lình ở chỗ này huyễn hóa ra một nhân hình, đúng là bộ dáng của hắn ở tiền thế, ý niệm khẽ động tới gần quang đoàn.

Chỉ thấy nơi này lại là một vầng sáng màu xanh ngọc cực lớn, bên trong cũng thấy không rõ rốt cuộc là vật gì, một tia chấn động tản mát ra khiến người cảm giác tim đập nhanh.

Mà Tông Thủ giờ phút này để ý nhất là một người cách đó không xa, tuổi chừng mười ba, diện mục đẹp hơn nữ tử tuyệt mỹ mấy phần. Đúng là bộ dáng của Tông Thủ hắn đang chiếm cứ thân thể.

Tông Thủ đứng ở trước vầng sáng nhìn sang, thần sắc bình thản thần kỳ:



- Ngươi đã đến rồi, cuối cùng cũng chờ được ngươi đến.

Tông Thủ cười cười, không ngoài ý mà đi tới trước mặt thiếu niên này, sau đó vung tay lên. Trước người xuất hiện một bàn trà, một bình rượu, mấy cái chén trà.

Đây chính là thế giới ý thức của hắn cũng xem như trong mộng, tự nhiên nhưng tùy tâm sở dục.

Cho tới khi ngồi xuống, Tông Thủ một bên châm lấy rượu, một bên thò tay làm một cái thủ hiệu mời, cười nói:

- Ngươi là Tông Thủ? Đừng đứng nữa, ngồi xuống nói chuyện đi...

Nói đến kỳ quái, rõ ràng thiếu niên kia mới là xuất thân vương tộc, vô luận dung mạo ăn mặc đều là tuyệt đỉnh. Mà Tông Thủ trước mặt xem như hơi có chút anh tuấn mà thôi, chỉ mặc một bộ thanh sam không thể bình thường hơn.

Nhưng mà giờ khắc này, so với thiếu niên kia, hắn càng giống một công tử, tuy ăn mặc bình thường nhưng quý khí bức nhân. Cử chỉ tùy ý đã có loại khí chất nhã quý nói không nên lời.

Rõ ràng kém hẳn so với thiếu niên kia nhưng thiếu niên kia lại như là đom đóm so sánh với trăng sáng, không cách nào bằng được.

Thiếu niên kia thấy vậy thì hơi thất thần, tiếp theo cũng không từ chối ngồi xuống trước mặt Tông Thủ cầm lấy chén uống một ngụm, chỉ cảm thấy là mỹ vị dị thường, cũng không biết Tông Thủ mô phỏng như thế nào.

Uống một hơi cạn sạch, thiếu niên chần chờ một lát, lúc này mới mở miệng lần nữa nói:

- Từ ngày hôn mê, ta một mực muốn gặp ngươi.

Tông Thủ gật đầu, tiếp tục rót rượu uống một mình, không thèm để ý chút nào nói:

- Muốn trở lại thân thể hả?

Nếu thiếu niên này muốn, hắn cũng không cảm thấy sao, thật ra cũng không phải của mình không cần phải đi cưỡng chiếm.

Dù là hắn giờ phút này còn có rất nhiều lưu luyến, rất muốn nhìn một chút, thập phương trăm vạn thế giới vạn năm trước rốt cuộc là bộ dáng gì...

Vốn cho là chủ nhân của thân thể này đã chết đi thì cũng thôi nhưng ý thức của hắn vẫn còn thì thực sự không có ý tứ.

Tự nhiên hắn cũng không đơn giản chấm dứt tính mạng, dù sao chỉ cần thần hồn vẫn còn thì sẽ có biện pháp sống sót. hacksideVnz ^^

Chương 59: Thôn phệ Tông Thủ. (Hạ)

Không ngờ thiếu niên kia, lại trực tiếp lắc đầu:

- Ngươi có thể đạt được tất cả ký ức mười ba năm của ta, ta tự nhiên cũng có thể xem kinh nghiệm kiếp trước của ngươi. Biết rõ ngươi là đến từ một vạn năm sau, thời điểm kiếp trước tên là Đàm Thu, được xưng kiếm hoàng trong trò chơi Thần Hoàng. Vô luận giả thuyết hay hiện thế đều làm chính ma chư tông phiền não vô cùng.

Tông Thủ không khỏi mỉm cười, hai chữ ‘phiền não’ quả nhiên là dùng rất hay.

Bất quá trong mắt cường giả đỉnh phong Võ Đạo hoặc linh pháp thì khi đó hắn cũng nhiều lắm là chỉ có thể khiến họ thoáng để ý bỗng chốc mà thôi, chẳng khác gì ruồi muỗi.

- Lúc mới bắt đầu ta muốn lấy lại thân thể nhưng mà càng về sau, cũng không nghĩ như vậy .

Thiếu niên kia lẳng lặng nói này, ngữ khí bình thản thật giống không có nói chuyện của mình.

- Ta biết rõ kiếp trước ngươi kỳ thật giống ta, thậm chí vất vả hơn cả ta, không có thân thế hiển hách cũng không có phụ thân che gió che mưa. Thân luân vỡ vụn, tu hành gian nan cũng không kém ta, nhưng mà kết quả cuối cùng thì hoàn toàn bất đồng. Ngươi mặc dù thân ở tuyệt cảnh cũng vẫn có thể ra sức phấn đấu, chính mình trưởng thành một cây đại thụ chống trời, ta lại chỉ biết oán trời trách đất, hận trời bất công. Ngươi nên biết sau hai năm ở Lâm Hải thư viện, kỳ thật ta sớm đã buông tha mà tuyệt vọng. Nếu không phải bị tin tưc phụ thân không biết tung tích hạ lạc kích thích, ta cũng sẽ không bí quá hoá liều.

Tông Thủ im lặng, kỳ thật người này tính tình cũng coi như cứng cỏi, chỉ là hai năm sau khiến hắn xem thường.

Nếu thân là nam nhi thì dù có dẫm trong bùn lầy cũng phải bò ra.

Bất quá thấy bộ dáng người này uể oải chán chường như thế, Tông Thủ cũng không có ý định mở miệng đả kích.

- Về sau lại biết rõ, nguyên lai lần này ta mặc dù không chết cũng sớm muộn bị chặt đầu, bị phơi thây mấy tháng. Nguyên lai phụ vương cũng sẽ bởi vì ta đắc tội Lăng Vân Tông, cuối cùng cũng sẽ chết. Biết chắc Yêu tộc chúng ta trong tương lai ngàn năm bị tàn sát tuyệt diệt.

Nói đến chỗ này, thiếu niên kia lại tự giễu cười cười:

- Cỗ thân thể này của ta có tặng cho ngươi thì sao? Ít nhất việc ngươi có thể làm được nhiều hơn ta nhiều lắm.

Trên mặt Tông Thủ không chút nào thấy được vẻ vui mừng, hắn biết lời của thiếu niên này như vậy vì không bao giờ có chuyện không dưng ai dễ mang phần đến cho.

- Ngươi đi Vân Thánh Thành, không chỉ muốn lấy linh dược, thật ra là muốn tránh đi Càn Thiên Sơn phân tranh đúng không? Yêu Vương vị đó vốn không ở trong mắt ngươi.



Thiếu niên khẽ cười khổ, âm thanh càng ngày càng yếu dần:

- Ta còn tính toán là có chút tự mình hiểu lấy, cho dù là ta hiện tại có thể có được trí nhớ của ngươi, cũng không dám nói có thể thay đổi vận mệnh, đột phá thân luân mạch.. Ta không cầu khác, Càn Thiên Sơn là cơ nghiệp cha ta vất vả chinh chiến mà có, tuyệt không nguyện nó rơi vào tay kẻ khác. Phụ vương ta và mẫu thân, Tông Thủ chỉ cầu hai người bọn họ, có thể sống bình an, đó là nguyện vọng của ta.

Lời nói trước đó, Tông Thủ không thèm để ý, an an ổn ổn uống. Mãi tới khi hai câu đằng sau khuôn mặt hắn mới có chút động.

Sau một khắc, hắn lại nhíu mày, ý thức của thiếu niên này đang dần dần tán đi, chủ động dung nhập thần hồn của hắn. Không chỉ là thanh âm nhỏ dần, thân hình cũng càng lúc càng nhạt, Tông Thủ muốn xuất thủ vãn hồi, giờ phút này cũng không có biện pháp.

Tông Thủ nhất thời cũng không biết giờ phút này nên nói cái gì cho phải.

Mục đích hắn đi Vân Thánh Thành đúng là muốn tránh đi, tuy là không định lúc này rời khỏi Đông Lâm Vân Giới nhưng thực sự không có ý định tham gia phân tranh ở Càn Thiên Sơn.

Tự do tự tại dạo chơi chư giới, thấy thiên hạ chi thư, chẳng phải rất tốt sao?

Thở dài một tiếng, Tông Thủ lại nhìn về phía bên kia, nơi có vầng sáng màu xanh ngọc cự đại.

- Này, ta hỏi một câu cuối cùng, bên trong quang đoàn đến cùng là vật gì? Như thế nào chỉ xem thôi cũng thấy sợ rồi?

- Cái này ah, ta cũng không rõ lắm. Chỉ biết chính mình thanh tỉnh, thứ này cũng đã ở chỗ này. Là đồ vật ngươi mang đến, sao lại hỏi ta?

Thiếu niên kia cười cười, thần sắc lại có chút cao thâm mạt trắc:

- Dù sao sớm muộn cũng có một ngày ngươi sẽ biết, ta tức là ngươi, ngươi tức là ta. Hai người vốn là một thể.

Lông mày Tông Thủ lập tức nhíu chặt.

Lúc thanh tỉnh thứ này đã ở đây, hai chữ thanh tỉnh là chỉ chính mình chiếm cứ thân thể này sao?

Đồ vật mình mang đến? Sao có thể?

Còn có cái gì ta tức là ngươi, ngươi tức là ta. Hai người, vốn là một thể. Ý này nghĩa là gì?

Lời nói này như thế nào có vẻ mập mờ vậy, Tông Thủ chỉ cảm thấy là toàn thân rùng mình một cái, lập tức nổi da gà.

Còn muốn hỏi thì thân ảnh của thiếu niên kia đã vô ảnh vô tung biến mất.

Mà sau một khắc, một luồng sóng oán hận không cam lòng, phẫn nộ, sợ hãi cùng vô số cảm tình như sóng lớn dũng mãnh vào trong lồng ngực hắn.

Trong lòng Tông Thủ biết đây là tất cả cảm tình của thiếu niên kia, rõ ràng không phải nguồn gốc với mình nhưng chẳng biết tại sao, giờ phút này lại cảm động tới hắn.

Rời khỏi không gian ý thức hắc ám, Tông Thủ lại hỗn loạn, qua một thời gian ngắn thì thần trí mới dần dần thức tỉnh.

Mắt nhìn ngoài cửa sổ, có lẽ đúng là lúc hừng sáng, ánh mặt trời xuyên thấu tầng mây xua tan hắc ám.

Nói cách khác, lần này hắn ‘ngủ’ trọn vẹn một ngày một đêm.

Lại nói tiếp, từ khi đi vào hắn thời đại này, ngoại trừ mấy ngày vừa bắt đầu, Tông Thủ chưa từng an an ổn ổn ngủ như thế. Mấy tháng này dù là hàng đêm đều có minh tưởng khôi phục nhưng vẫn tích lũy rất nhiều mệt mỏi.

- Cuối cùng đã tỉnh lại, lần này xem như bị yêu nữ kia hại thảm rồi!

Hắn lúc này có thể đi vào ý thức hơn phân nửa là di chứng Triệu Yên Nhiên thổi Hoàng Tuyền U Minh khúc mới có cơ hội gặp "Tông Thủ" chính thức.

Lại hoạt động tay chân một phen, cảm giác không chỉ là thân thể sảng khoái vô cùng, tinh thần cũng tràn đầy đến cực điểm.

Bất quá một khi nhớ tới thiếu niên đã tiêu tán tiêu tán trên đời này, Tông Thủ không khỏi lại một hồi ảm đạm.

- Càn Thiên Sơn Yêu Vương sao? Thật đúng là cho ta một vấn đề khó khăn không nhỏ, vị trí này không phải tranh giành dễ như thế đâu.

Cười khổ một hồi, trong con ngươi Tông Thủ nhưng dần hiện ra vẻ chăm chú.

Trong mộng cảnh, hắn mặc dù không có chính miệng đáp ứng, bất quá nếu là nguyện vọng cuối cùng của "Tông Thủ" thì vô luận thế nào hắn đều nghĩ biện pháp thực hiện cho được.

Đã chiếm cứ cỗ thân thể này có thể tiếp tục leo lên đỉnh phong thì hắn cũng nên vì thiếu niên làm mấy thứ gì đó.

Hơn nữa cũng không biết là nguyên nhân cắn nuốt thần hồn của "Tông Thủ" chính thức dung hợp ký ức gần mười ba năm của hắn hay không, mà vừa nghĩ tới phụ vương chính mình tự tay khai sáng Càn Thiên Sơn, tương lai khả năng rơi vào Tông Thế hoặc là Tông Dương, trong lòng của hắn cảm thấy không thoải mái. Hắn không tự giác mà đổi tình cảm của hắn sang của Tông Thủ chính thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook