Chương 1213: Thống khoái mà chết. (1)
Khai Hoang
09/10/2014
Đồng tử của Hiểu Nguyệt thiền sư kia co rút lại, rồi sau đó là trong đôi mắt kia vô số cảm xúc xẹt qua.
Hoảng hốt, ngộ ra, hối hận, bi thương.
Cuối cùng lại khôi phục trong vắt, trong đôi mắt có lệ quang thoáng hiện, thành kính quỳ mọp xuống đất, cúi đầu phủ phục.
- Đại từ đại bi, Vô Lượng Chung Thủy. Ngã Phật hàng lâm, thỉnh cứu chúng sinh của Nhạc Bình giới chúng ta.
Theo câu này, mấy triệu người ở dưới núi cũng ngạc nhiên nhìn lên thiên không, nghị luận ầm ĩ.
- Là Vô Lượng Chung Thủy.
- Vị lai Phật tổ, rõ ràng thật sự đã hàng lâm Nhạc Bình giới chúng ta!
- Chư thiên Phật tôn bồ tát, quả nhiên là chưa từng vứt bỏ chúng ta!
- Đại từ đại bi, cứu khổ cứu nạn. Chỉ nguyện những người ở Nhạc Bình giới chúng ta, ngày sau đều không còn thống khổ mất con.
Có ít người gào khóc, cũng có người đang điên cuồng cười to.
Tịnh Âm đang tụng kinh văn, dần dần lại cảm giác không đúng, vội vàng trợn mắt nhìn lên bầu trời kia.
Thần sắc nhất thời cứng đờ, thẳng đến một hồi lâu sau, mới rốt cục phản ứng lại.
Hai gã Thần cảnh kia, vì sao không thấy?
Vì sao những người Lục Viêm Thiên này, thân hình tựa hồ đều đang sợ phát run.
Còn có không trung, một vị Thần cảnh khác, tựa hồ là một điểm huyết sắc ở trên mặt cũng không có?
Vô Lượng Chung Thủy?
Tất cả cảnh tượng ở trước mắt, đều giống như trong Đại Vô Lượng Kỳ Ân kinh miêu tả, không bàn mà hợp.
Nói như vậy, bóng người trên không trung kia chính là Vô Lượng Chung Thủy, vị lai chi Phật?
Tịnh Âm chỉ cảm thấy là khát khô trong cổ, chật vật nuốt một ngụm nước bọt.
Nhớ rõ mười mấy ngày trước, nàng còn ngày ngày ở sát bên người Phật, còn vì Phật mà tắm cho vật kia.
Sắc mặt lập tức đỏ lên, trên đầu giống như cũng có hơi nước toát ra.
Tịnh Âm lại không dám suy nghĩ, vội vàng nhắm mắt lần nữa, miệng tiếp tục tụng kinh Phật.
Lục Vô Bệnh kia thất thần hồi lâu, lúc này cũng hồi phục xong, thần sắc bất đắc dĩ, khổ sở than khẽ, cúi đầu hành lễ.
- Nguyên lai là Phạm Thiên Như Lai ở trước mặt!
Hôm nay bại trận, phi chiến chi tội, hắn lại đem đầy đủ mọi thứ đều thua sạch sẽ.
Tịch tọa trên Đại Tu Di Lưu Ly bảo sơn, Thích Ca Mâu Ni mở mắt ra. Vốn là trong con ngươi yên tĩnh như giếng nước, tựa như kim cương sáng chói trong vắt.
Lúc này ở trước mắt hắn nhìn thấy, cũng là một thế giới dị thường thành tịnh, không có khổ não, không có bi thương, chỉ có đại hoan nhạc.
Chúng khổ giả, sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng hội, ái biệt ly, cầu bất đắc, ngũ âm sí thịnh, là tám nỗi khổ. Ở nơi này lại đều không thể nhìn thấy.
Chính là thời điểm hắn chứng đạo, phát ra 48 đại nguyện sở cảm trang nghiêm, thanh tịnh Phật quốc tịnh thổ.
Khiến cho chúng sinh ở giới này không có chúng khổ, chỉ có vui cười, cố danh là Cực lạc thanh tịnh thế giới.
Chỉ là lúc này, Thích Già Phật kia nhiều năm chưa có một chút tâm tình ba động, lúc này lại phảng phất như là khó có thể tự kiềm chế.
Cũng chiếu rọi khắp thế gian, khiến cho linh quang ở trong thiên địa nhộn nhạo.
Giới này chính là nguyện lực của hắn biết thành, vì vậy vui vẻ hay giận dữ, đều có thể hưởng ứng.
- Tất Đạt Đa, không biết ngươi có thể cảm ứng được không?
Theo thanh âm này, một đạo Phật quang xuất hiện ở Đại Tu Di sơn.
Bên trong là một thân ảnh quang huy sáng lạn, nhìn Thích Ca Mâu Ni một cái.
Sau đó nhịn không được cười lên:
- Đúng rồi! Động tĩnh như vậy, ngươi làm sao có thể không biết? Đã đợi mấy năm, Phạm Thiên Như Lai của chúng ta, vị lại Vô Lượng Chung Thủy Phật rốt cục cũng hiện thế.
- Tựa hồ không đi nhầm đường, chung kết cùng sơ khai đại đạo này, đã là có chút tạo nghệ. Khoảng cách với ngày đó vẫn là chưa tới mười năm mà thôi, thực không thể tưởng tượng nổi.
Thích Ca Mâu Ni cũng khẽ gật đầu nói:
- Nhưng vì sao ta lại có thể cảm giác khí tức của bản nguyên tam thiên đại đạo? Liền phảng phất vị lai Phật, chính là bản thân của đạo?
- Hùng tâm bừng bừng, như thế không phải là vừa vặn sao?
Bóng người trong Phật quang kia cười cười:
- Nhân vật như vậy, mới có thể chống khống Phật môn, mở ra một giới, thành tựu chân chính cực nhạc vô ưu thế giới. Cũng có thể khiến cho ta có thể có được cơ hội hợp chân. Chỉ là hổ thẹn, thực lực ta không đến, chỉ cảm ứng được nơi vị lai Phật hiện thân, là ở biên giới của vực này. Tất Đạt Đa, năng lực kiến tri của ngươi đã ở trên ta, có biết được tường tận?
Hai mắt của Thích Ca Mâu Ni hơi khép, rồi sau đó liền chần chờ nói:
- Chính là ở Nhạc Bình giới. Kỳ quái, giới này cách Thương Sinh giới chừng 2000 thế giới.
- Nhạc Bình giới? Ân, thế giới này đã là bị Lục gia cưỡng chiếm, hiện nay đổi tên thành Thương Linh giới?
Thanh âm của nhân ảnh kia cũng đồng dạng hơi có cảm giác ngoài ý muốn.
- Nhớ rõ ba năm trước, chúng ta theo lời của Cổ Phật, đều có pháp chỉ đánh xuống, muốn Phạm Thiên Như Lai chứng vị, tích súc nguyện lực, sao nhanh như vậy đã có động tĩnh? Thiên đạo vận mệnh này quả nhiên là khó có thể đoán biết, chẳng lẽ là Cổ Phật hắn sớm đã có dự liệu?
Ngừng nói, người nọ lại hỏi tiếp:
- Như vậy Tất Đạt Đa ngươi có biết, vị kia đến tột cùng là người phương nào?
Lần này Thích Ca Mâu Ni lại khẽ lắc đầu:
- Bất Động Định Quang, ngươi quá đề cao ta rồi. Nếu như có thể, Thích Ca Mâu Ni ta đã sớn có thể hợp chân rồi. Mấu chốt là vị này, đối với Phật môn ta giống như còn có ý bài xích! Mặc dù hiện ra pháp tướng, dùng Phạm Thiên Như Lai chi thân hiện thế, nhưng đã có ý ngăn cách. Tu vi của hắn mặc dù còn nông cạn, nhưng đã có thể chứng nhận Vô Lượng Chung Thủy, cùng Đạo hợp nhất, chỉ sợ là Cổ Phật hắn, cách khoảng 13000 thế giới cũng khó mà tường tận được.
- Là trong dự liệu!
Định Quang Phật im lặng cười cười, trên mặt không thấy hiện ra vẻ u sầu, mà ngược lại là vui mừng.
- Đã hiện thế ở Nhạc Bình giới, như vậy muốn tra ra thân phận của hắn cũng là dễ dàng. Còn nữa, một khi mượn lực lượng của Phật môn ta, liền là có nhân quả, đã có duyên phận. Tương lai như thế nào, chúng ta không thể nào đoán trước được, chỉ có thể hết sức mà làm. Liền ngay cả bản thân vị lai Phật, chỉ sợ cũng là thân bất do kỷ.
Tiếng nói được một nửa thì dừng lại, Bất Động Định Quang Phật bỗng nhiên là như có điều suy nghĩ, nhìn về phía dưới.
Dưới tòa Đại Tu Di sơn này là thập vạn tam thiên tòa Tu Di sơn khác.
Trên mỗi tòa lưu ly bảo sơn, đều có một vị bồ tát, một vị a la hán.
Giờ phút này đều liên tục thức tỉnh, gần như bản năng, cùng một lúc niệm kinh.
- Khẩn cầu vị lai Vô Lượng Chung Thủy Phật quy vị! Khiến cho chúng ta siêu thoát đau khổ, đoạn tận phiền não, chứng vô sinh quả nghiệp, thành tựu niết bàn!
Trận trận phạm âm tụ tập, chấn động cực lạc thanh tịnh thế giới.
Lại lan xa ra bên ngoài thế giới này, viễn truyền vào hư không vực ngoại.
Bất Động Như Lai cười cười:
- Xem ra cũng không cần đi thăm dò, những bồ tát, la hán ở chỗ này của ngươi, là người có tuệ căn cực chúng. Là may mắn của Phật môn ta!
Hoảng hốt, ngộ ra, hối hận, bi thương.
Cuối cùng lại khôi phục trong vắt, trong đôi mắt có lệ quang thoáng hiện, thành kính quỳ mọp xuống đất, cúi đầu phủ phục.
- Đại từ đại bi, Vô Lượng Chung Thủy. Ngã Phật hàng lâm, thỉnh cứu chúng sinh của Nhạc Bình giới chúng ta.
Theo câu này, mấy triệu người ở dưới núi cũng ngạc nhiên nhìn lên thiên không, nghị luận ầm ĩ.
- Là Vô Lượng Chung Thủy.
- Vị lai Phật tổ, rõ ràng thật sự đã hàng lâm Nhạc Bình giới chúng ta!
- Chư thiên Phật tôn bồ tát, quả nhiên là chưa từng vứt bỏ chúng ta!
- Đại từ đại bi, cứu khổ cứu nạn. Chỉ nguyện những người ở Nhạc Bình giới chúng ta, ngày sau đều không còn thống khổ mất con.
Có ít người gào khóc, cũng có người đang điên cuồng cười to.
Tịnh Âm đang tụng kinh văn, dần dần lại cảm giác không đúng, vội vàng trợn mắt nhìn lên bầu trời kia.
Thần sắc nhất thời cứng đờ, thẳng đến một hồi lâu sau, mới rốt cục phản ứng lại.
Hai gã Thần cảnh kia, vì sao không thấy?
Vì sao những người Lục Viêm Thiên này, thân hình tựa hồ đều đang sợ phát run.
Còn có không trung, một vị Thần cảnh khác, tựa hồ là một điểm huyết sắc ở trên mặt cũng không có?
Vô Lượng Chung Thủy?
Tất cả cảnh tượng ở trước mắt, đều giống như trong Đại Vô Lượng Kỳ Ân kinh miêu tả, không bàn mà hợp.
Nói như vậy, bóng người trên không trung kia chính là Vô Lượng Chung Thủy, vị lai chi Phật?
Tịnh Âm chỉ cảm thấy là khát khô trong cổ, chật vật nuốt một ngụm nước bọt.
Nhớ rõ mười mấy ngày trước, nàng còn ngày ngày ở sát bên người Phật, còn vì Phật mà tắm cho vật kia.
Sắc mặt lập tức đỏ lên, trên đầu giống như cũng có hơi nước toát ra.
Tịnh Âm lại không dám suy nghĩ, vội vàng nhắm mắt lần nữa, miệng tiếp tục tụng kinh Phật.
Lục Vô Bệnh kia thất thần hồi lâu, lúc này cũng hồi phục xong, thần sắc bất đắc dĩ, khổ sở than khẽ, cúi đầu hành lễ.
- Nguyên lai là Phạm Thiên Như Lai ở trước mặt!
Hôm nay bại trận, phi chiến chi tội, hắn lại đem đầy đủ mọi thứ đều thua sạch sẽ.
Tịch tọa trên Đại Tu Di Lưu Ly bảo sơn, Thích Ca Mâu Ni mở mắt ra. Vốn là trong con ngươi yên tĩnh như giếng nước, tựa như kim cương sáng chói trong vắt.
Lúc này ở trước mắt hắn nhìn thấy, cũng là một thế giới dị thường thành tịnh, không có khổ não, không có bi thương, chỉ có đại hoan nhạc.
Chúng khổ giả, sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng hội, ái biệt ly, cầu bất đắc, ngũ âm sí thịnh, là tám nỗi khổ. Ở nơi này lại đều không thể nhìn thấy.
Chính là thời điểm hắn chứng đạo, phát ra 48 đại nguyện sở cảm trang nghiêm, thanh tịnh Phật quốc tịnh thổ.
Khiến cho chúng sinh ở giới này không có chúng khổ, chỉ có vui cười, cố danh là Cực lạc thanh tịnh thế giới.
Chỉ là lúc này, Thích Già Phật kia nhiều năm chưa có một chút tâm tình ba động, lúc này lại phảng phất như là khó có thể tự kiềm chế.
Cũng chiếu rọi khắp thế gian, khiến cho linh quang ở trong thiên địa nhộn nhạo.
Giới này chính là nguyện lực của hắn biết thành, vì vậy vui vẻ hay giận dữ, đều có thể hưởng ứng.
- Tất Đạt Đa, không biết ngươi có thể cảm ứng được không?
Theo thanh âm này, một đạo Phật quang xuất hiện ở Đại Tu Di sơn.
Bên trong là một thân ảnh quang huy sáng lạn, nhìn Thích Ca Mâu Ni một cái.
Sau đó nhịn không được cười lên:
- Đúng rồi! Động tĩnh như vậy, ngươi làm sao có thể không biết? Đã đợi mấy năm, Phạm Thiên Như Lai của chúng ta, vị lại Vô Lượng Chung Thủy Phật rốt cục cũng hiện thế.
- Tựa hồ không đi nhầm đường, chung kết cùng sơ khai đại đạo này, đã là có chút tạo nghệ. Khoảng cách với ngày đó vẫn là chưa tới mười năm mà thôi, thực không thể tưởng tượng nổi.
Thích Ca Mâu Ni cũng khẽ gật đầu nói:
- Nhưng vì sao ta lại có thể cảm giác khí tức của bản nguyên tam thiên đại đạo? Liền phảng phất vị lai Phật, chính là bản thân của đạo?
- Hùng tâm bừng bừng, như thế không phải là vừa vặn sao?
Bóng người trong Phật quang kia cười cười:
- Nhân vật như vậy, mới có thể chống khống Phật môn, mở ra một giới, thành tựu chân chính cực nhạc vô ưu thế giới. Cũng có thể khiến cho ta có thể có được cơ hội hợp chân. Chỉ là hổ thẹn, thực lực ta không đến, chỉ cảm ứng được nơi vị lai Phật hiện thân, là ở biên giới của vực này. Tất Đạt Đa, năng lực kiến tri của ngươi đã ở trên ta, có biết được tường tận?
Hai mắt của Thích Ca Mâu Ni hơi khép, rồi sau đó liền chần chờ nói:
- Chính là ở Nhạc Bình giới. Kỳ quái, giới này cách Thương Sinh giới chừng 2000 thế giới.
- Nhạc Bình giới? Ân, thế giới này đã là bị Lục gia cưỡng chiếm, hiện nay đổi tên thành Thương Linh giới?
Thanh âm của nhân ảnh kia cũng đồng dạng hơi có cảm giác ngoài ý muốn.
- Nhớ rõ ba năm trước, chúng ta theo lời của Cổ Phật, đều có pháp chỉ đánh xuống, muốn Phạm Thiên Như Lai chứng vị, tích súc nguyện lực, sao nhanh như vậy đã có động tĩnh? Thiên đạo vận mệnh này quả nhiên là khó có thể đoán biết, chẳng lẽ là Cổ Phật hắn sớm đã có dự liệu?
Ngừng nói, người nọ lại hỏi tiếp:
- Như vậy Tất Đạt Đa ngươi có biết, vị kia đến tột cùng là người phương nào?
Lần này Thích Ca Mâu Ni lại khẽ lắc đầu:
- Bất Động Định Quang, ngươi quá đề cao ta rồi. Nếu như có thể, Thích Ca Mâu Ni ta đã sớn có thể hợp chân rồi. Mấu chốt là vị này, đối với Phật môn ta giống như còn có ý bài xích! Mặc dù hiện ra pháp tướng, dùng Phạm Thiên Như Lai chi thân hiện thế, nhưng đã có ý ngăn cách. Tu vi của hắn mặc dù còn nông cạn, nhưng đã có thể chứng nhận Vô Lượng Chung Thủy, cùng Đạo hợp nhất, chỉ sợ là Cổ Phật hắn, cách khoảng 13000 thế giới cũng khó mà tường tận được.
- Là trong dự liệu!
Định Quang Phật im lặng cười cười, trên mặt không thấy hiện ra vẻ u sầu, mà ngược lại là vui mừng.
- Đã hiện thế ở Nhạc Bình giới, như vậy muốn tra ra thân phận của hắn cũng là dễ dàng. Còn nữa, một khi mượn lực lượng của Phật môn ta, liền là có nhân quả, đã có duyên phận. Tương lai như thế nào, chúng ta không thể nào đoán trước được, chỉ có thể hết sức mà làm. Liền ngay cả bản thân vị lai Phật, chỉ sợ cũng là thân bất do kỷ.
Tiếng nói được một nửa thì dừng lại, Bất Động Định Quang Phật bỗng nhiên là như có điều suy nghĩ, nhìn về phía dưới.
Dưới tòa Đại Tu Di sơn này là thập vạn tam thiên tòa Tu Di sơn khác.
Trên mỗi tòa lưu ly bảo sơn, đều có một vị bồ tát, một vị a la hán.
Giờ phút này đều liên tục thức tỉnh, gần như bản năng, cùng một lúc niệm kinh.
- Khẩn cầu vị lai Vô Lượng Chung Thủy Phật quy vị! Khiến cho chúng ta siêu thoát đau khổ, đoạn tận phiền não, chứng vô sinh quả nghiệp, thành tựu niết bàn!
Trận trận phạm âm tụ tập, chấn động cực lạc thanh tịnh thế giới.
Lại lan xa ra bên ngoài thế giới này, viễn truyền vào hư không vực ngoại.
Bất Động Như Lai cười cười:
- Xem ra cũng không cần đi thăm dò, những bồ tát, la hán ở chỗ này của ngươi, là người có tuệ căn cực chúng. Là may mắn của Phật môn ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.