Chương 787: Tiểu thổ cẩu
Khai Hoang
08/08/2014
- Khung Vũ Sang Thế Lục là đồ giả?
- Hẳn là bẩy rập! Cũng không biết là người phương nào bố cục, cực kỳ âm độc.
- Ta nói Vũ Thư này tuyệt đối không thể xuất hiện ở loại địa phương này. Trong truyền thuyết Vân Mộng đầm lầy tuy linh vật vô số, có thể có chút ít linh dược tinh thú trước thượng cổ Vân Hoang. NHưng mà chưa từng nghe nói qua tung tích của Vũ Thư.
- Chỉ cần dính vào sách này chỉ sợ hậu quả khó dò, thiết tưởng không chịu nổi. Nhưng mà yêu vương này có dự cảm nguy hiểm. Lấy hay bỏ quả quyết, quả nhiên là nhân vật phi phàm.
Tâm thần Tông Thủ hoảng hốt, nỗ lực chèo chống thân thể và hơi điều tức một chút, mới dần dần khôi phục như thường.
Trước tiên hắn đưa mắt nhìn qua phía trước. Rồi sau đó trong đôi mắt lại sáng ngời. Tay trái lại lần nữa bắt lấy mảnh vỡ Vũ Thư, bắt lấy nó. Tuy Khung Vũ Sang Thế Lục này là do người nào đó giả mạo ra, nhưng mà tinh tế trong đó làm cho người ta sợ hãi thán phục.
Nhưng mà trong một lát hắn ra tay thì không gian trước người bị xé mở.
Lại có một bàn tay từ hư không xa xôi mở rộng ra, vừa lúc đem toàn bộ mảnh vỡ ‘ Vũ Thư ’ nắm vào trong tay.
Mắt của Tông Thủ nheo lại. Người này thực sự lớn mật, dám đoạt thức ăn trong miệng hổ.
Hắn cũng không có thu hồi tay trái, tay hóa thành trảo đánh tới, mà bàn tay lớn khó khăn lắm muốn thu hồi tay ra khỏi phiến không gian này, thì trảo đã tới. Cử trọng nhược khinh, nhìn như không hề lực đạo nhưng lại ẩn chứa lực lượng lay động núi sông.
Lúc này âm thanh quyền kinh giao phong, hai người cách hư không giao phong hơn mười lần. Hai cánh tay hoặc xông, hoặc đập, hoặc cầm.
Tông Thủ không chút nóng nảy, linh niệm dao cảm, toàn lực tìm kiếm đầu nguồn của cánh tay này.
Người nọ dường như cũng biết không ổn, cũng không có dây dưa với Tông Thủ nữa. Sau mấy kích thì quyết đoán dứt bỏ bộ phận tàn trang. Mang theo ước chừng một nửa rời xa phiến không gian này.
Qua giây lát trước người của Tông Thủ đã khôi phục bình tĩnh lại. Giống như chưa có chuyện gì diễn ra. Chỉ có mấy chục tàn trang của Vũ Thư đang ở đây.
Tông Thủ hơi cảm giác tiếc nuối, vừa rồi kém một chút nữa là có thể biết được chân thân của người này đang ở đâu rồi.
Đáng tiếc người bên kia đúng là qua cảnh giác.
Tiện tay phẩy tay áo một cái, đem những tàn trang toàn bộ thu vào trong tay. Thoáng sửa sang lại một phen thì khóe môi Tông Thủ nhếch lên..
Trong tay mình cầm rõ ràng cho thây là nửa bản trước của ‘ Vũ Thư ’. mà người nọ cầm lấy chính là nửa bản sau.
Lúc này Thủy Lăng Ba cũng tới bên cạnh hắn, trên nét mặt hơi cười lạnh:
- Ta nói cuốn sách này vì sao không phải Vũ Thư chính thức. Quả nhiên không sai, cũng không biết là người phương nào bố cục, quả nhiên là âm độc!
- Pháp thuật gia trì trên quyển sách hẳn là có hiệu dụng không chế tâm thần. Nhưng mà dường như không phải nhắm vào ta và ngươi, mà là nhắm vào người khác...
Thời điểm nói ra những lời này Tông Thủ lại nhớ tới bàn tay rong hư không.
Thực lực hẳn là ngang nhau với hắn, khả năng hơn kém nửa trù, cũng có thể có chỗ thua kém.
Hôm nay hôm nay không tới đây thì quyển sách này hơn phân nửa rơi vào trong tay của người khác.
Nói không chừng quyển sách này tính toán kẻ nào đó. Nhưng mà người bố cục hiển nhiên không ngờ có hắn tồn tại.
Cũng chưa từng nghĩ chính mình có Trụ Thư, có thể xem thấu thật giả của quyển sách này.
Phụ thân nói ‘ Trụ Cực Mệnh Thế Thư' có thể cải biến vận mệnh. Chẳng những khiến cho Tông Thủ cải biến vận mệnh. Vận mệnh của người bên cạnh cũng có thể cải biến.
Người ở bên cạnh mình, từ khi Hiên Viên không có ‘ mất tích ’. Hổ Thiên Thu cùng Hiên Viên Thông vẫn sống trên đời như cũ.
Kiền Thiên Sơn cùng Huyền Sơn Thành càng không bị diệt, ngược lại còn liên thủ quét ngang Đông Lâm Vân Lục, khiến số mệnh của rất nhiều người không có thay đổi.
Suy nghĩ một chút thì trong đầu Tông Thủ hiện ra vô số ý niệm. Lúc này tâm thần yên tĩnh, trong nội tâm chợt có một loại hiểu ra.
Đối với hai chữ ‘ mệnh ’‘ vận ’ cũng càng hiểu thêm vài phần.
Mỉm cười, Tông Thủ lại lật tay một cái, nhìn bản tàn thư trong tay này. Rồi sau đó tâm niệm vừa động hiện ra nụ cười xảo trá.
- Tuy Vũ Thư này là đồ giả, nhưng mà có thể nói Khung Vũ Sang Thế Lục chính thức hơn phân nửa đã hiện thế!
Một câu nói khiến cho mọi người trong hồ nước này nhìn chằm chằm vào hắn.
Lúc trước biết Vũ Thư là giả thì đã làm bọn họ thất vọng, mất hứng, không có ý ở lại lâu..
Nhưng mà thời điểm này Tông Thủ nói ra một câu này làm bọn họ hiếu kỳ.
Vũ Thư đã hiện thế? Rốt cuộc nằm ở nơi nào?
Sau một khắc cũng chỉ nghe Tông Thủ cười nhạt nói ra.
- Hơn nữa hơn phân nửa là người chế tạo ‘ Vũ Thư ’ này. Nếu không có tận mắt nhìn thấy thì dù có tưởng tượng thế nào cũng không làm được, cũng không thể phỏng chế Vũ Thư giống như đúc thế này.
Nghe được lời này thì Vô Cực cùng rất nhiều tu sĩ cửu giai giật mình.
Đối với miêu tả ‘ Vũ Thư ’ thì bọn họ nhìn thấy trong một it kinh điển. Nhưng mà Vũ Thư rốt cuộc có bộ dáng gì thì không có ấn tượng gì cả.
Nhưng mà nghe Tông Thủ nói điểm này thì không ai hoài nghi.
Trong nội tâm của bọn họ hiểu rằng Vũ Thư vốn nên như thê, hoàn toàn không nghi kị thiệt giả.
Lúc này nhớ tới chẳng phải khả nghi?
Lúc này thấy Tông Thủ đưa nửa trang giấy ra, nhẹ giọng cười:
- Quyển sách này mặc dù giả, nhưng mà bên trong ghi lại không gian chi đạo thật sự là bất phàm. Hẳn là là xuất ra từ cao thú. Nói đến Âm Long Cốc hiện thế sớm ba tháng đúng là có kỳ quái.
Tuy nói người này tính toán không phải nhắm vào hắn nhưng mà Tông Thủ vẫn vô cùng khó chịu, người tính toán ai thì tính toán đi, ngươi dám bố cục thì phải chấp nhận bị người ta đáp trả, đây là chuyện đương nhiên.
Người chung quanh không ai nói lời nào. Tuy trầm mặc nhưng cũng hiểu rõ ý của Tông Thủ nói là gì.
Muốn cho người ta cam tâm tình nguyện mắc lừa, như vậy cái gọi là Vũ Thư nhất định phải có đủ tiền vốn, không để cho người đạt được nó sinh nghi.
Mà người giả tạo cuốn sách này hoặc là tu vi cực cao, đã đến thánh cảnh, hiểu ra thời không chi pháp.
Nhưng mà dạng nhân vật này vì sao hao tâm tổn trí dùng loại thủ pháp này tính toán những tiểu nhân vật như bọn họ?
Dù đối tượng là Tông Thủ thì tình hình có chút quái dị.
Vậy chỉ có một khả năng thôi, người này đạt được Vũ Thư hoặc ít nhất ‘ từng ’ xem qua mới có thể phỏng chế theo.
Như vậy Vũ Thư quả nhiên đã hiện thế.
Lúc đó trên không nước sông, tiếng kim rơi có thể nghe được.
Tất cả mọi người lâm vào trầm tư, ánh mắt Vô Cực lập lòe, bình tĩnh nhìn qua sách trong tay Tông Thủ.
Đã không phải chân chánh Vũ Thư thì lực hấp dẫn tự nhiên mất đi. Nếu là cường giả thánh cấp thì có thể truy tìm căn nguyên mà tìm hiểu ngược lại.
Nếu như có nửa quyển sách này thì có thể ngược dòng tìm hiểu nửa kia là ai cầm.
Trừ bị người ta đoạt đi nửa quyển sách, nửa trong tay của Tông Thủ lại thành con đường duy nhất tìm được ‘ Khung Vũ Sang Thế Lục ’.
- Hẳn là bẩy rập! Cũng không biết là người phương nào bố cục, cực kỳ âm độc.
- Ta nói Vũ Thư này tuyệt đối không thể xuất hiện ở loại địa phương này. Trong truyền thuyết Vân Mộng đầm lầy tuy linh vật vô số, có thể có chút ít linh dược tinh thú trước thượng cổ Vân Hoang. NHưng mà chưa từng nghe nói qua tung tích của Vũ Thư.
- Chỉ cần dính vào sách này chỉ sợ hậu quả khó dò, thiết tưởng không chịu nổi. Nhưng mà yêu vương này có dự cảm nguy hiểm. Lấy hay bỏ quả quyết, quả nhiên là nhân vật phi phàm.
Tâm thần Tông Thủ hoảng hốt, nỗ lực chèo chống thân thể và hơi điều tức một chút, mới dần dần khôi phục như thường.
Trước tiên hắn đưa mắt nhìn qua phía trước. Rồi sau đó trong đôi mắt lại sáng ngời. Tay trái lại lần nữa bắt lấy mảnh vỡ Vũ Thư, bắt lấy nó. Tuy Khung Vũ Sang Thế Lục này là do người nào đó giả mạo ra, nhưng mà tinh tế trong đó làm cho người ta sợ hãi thán phục.
Nhưng mà trong một lát hắn ra tay thì không gian trước người bị xé mở.
Lại có một bàn tay từ hư không xa xôi mở rộng ra, vừa lúc đem toàn bộ mảnh vỡ ‘ Vũ Thư ’ nắm vào trong tay.
Mắt của Tông Thủ nheo lại. Người này thực sự lớn mật, dám đoạt thức ăn trong miệng hổ.
Hắn cũng không có thu hồi tay trái, tay hóa thành trảo đánh tới, mà bàn tay lớn khó khăn lắm muốn thu hồi tay ra khỏi phiến không gian này, thì trảo đã tới. Cử trọng nhược khinh, nhìn như không hề lực đạo nhưng lại ẩn chứa lực lượng lay động núi sông.
Lúc này âm thanh quyền kinh giao phong, hai người cách hư không giao phong hơn mười lần. Hai cánh tay hoặc xông, hoặc đập, hoặc cầm.
Tông Thủ không chút nóng nảy, linh niệm dao cảm, toàn lực tìm kiếm đầu nguồn của cánh tay này.
Người nọ dường như cũng biết không ổn, cũng không có dây dưa với Tông Thủ nữa. Sau mấy kích thì quyết đoán dứt bỏ bộ phận tàn trang. Mang theo ước chừng một nửa rời xa phiến không gian này.
Qua giây lát trước người của Tông Thủ đã khôi phục bình tĩnh lại. Giống như chưa có chuyện gì diễn ra. Chỉ có mấy chục tàn trang của Vũ Thư đang ở đây.
Tông Thủ hơi cảm giác tiếc nuối, vừa rồi kém một chút nữa là có thể biết được chân thân của người này đang ở đâu rồi.
Đáng tiếc người bên kia đúng là qua cảnh giác.
Tiện tay phẩy tay áo một cái, đem những tàn trang toàn bộ thu vào trong tay. Thoáng sửa sang lại một phen thì khóe môi Tông Thủ nhếch lên..
Trong tay mình cầm rõ ràng cho thây là nửa bản trước của ‘ Vũ Thư ’. mà người nọ cầm lấy chính là nửa bản sau.
Lúc này Thủy Lăng Ba cũng tới bên cạnh hắn, trên nét mặt hơi cười lạnh:
- Ta nói cuốn sách này vì sao không phải Vũ Thư chính thức. Quả nhiên không sai, cũng không biết là người phương nào bố cục, quả nhiên là âm độc!
- Pháp thuật gia trì trên quyển sách hẳn là có hiệu dụng không chế tâm thần. Nhưng mà dường như không phải nhắm vào ta và ngươi, mà là nhắm vào người khác...
Thời điểm nói ra những lời này Tông Thủ lại nhớ tới bàn tay rong hư không.
Thực lực hẳn là ngang nhau với hắn, khả năng hơn kém nửa trù, cũng có thể có chỗ thua kém.
Hôm nay hôm nay không tới đây thì quyển sách này hơn phân nửa rơi vào trong tay của người khác.
Nói không chừng quyển sách này tính toán kẻ nào đó. Nhưng mà người bố cục hiển nhiên không ngờ có hắn tồn tại.
Cũng chưa từng nghĩ chính mình có Trụ Thư, có thể xem thấu thật giả của quyển sách này.
Phụ thân nói ‘ Trụ Cực Mệnh Thế Thư' có thể cải biến vận mệnh. Chẳng những khiến cho Tông Thủ cải biến vận mệnh. Vận mệnh của người bên cạnh cũng có thể cải biến.
Người ở bên cạnh mình, từ khi Hiên Viên không có ‘ mất tích ’. Hổ Thiên Thu cùng Hiên Viên Thông vẫn sống trên đời như cũ.
Kiền Thiên Sơn cùng Huyền Sơn Thành càng không bị diệt, ngược lại còn liên thủ quét ngang Đông Lâm Vân Lục, khiến số mệnh của rất nhiều người không có thay đổi.
Suy nghĩ một chút thì trong đầu Tông Thủ hiện ra vô số ý niệm. Lúc này tâm thần yên tĩnh, trong nội tâm chợt có một loại hiểu ra.
Đối với hai chữ ‘ mệnh ’‘ vận ’ cũng càng hiểu thêm vài phần.
Mỉm cười, Tông Thủ lại lật tay một cái, nhìn bản tàn thư trong tay này. Rồi sau đó tâm niệm vừa động hiện ra nụ cười xảo trá.
- Tuy Vũ Thư này là đồ giả, nhưng mà có thể nói Khung Vũ Sang Thế Lục chính thức hơn phân nửa đã hiện thế!
Một câu nói khiến cho mọi người trong hồ nước này nhìn chằm chằm vào hắn.
Lúc trước biết Vũ Thư là giả thì đã làm bọn họ thất vọng, mất hứng, không có ý ở lại lâu..
Nhưng mà thời điểm này Tông Thủ nói ra một câu này làm bọn họ hiếu kỳ.
Vũ Thư đã hiện thế? Rốt cuộc nằm ở nơi nào?
Sau một khắc cũng chỉ nghe Tông Thủ cười nhạt nói ra.
- Hơn nữa hơn phân nửa là người chế tạo ‘ Vũ Thư ’ này. Nếu không có tận mắt nhìn thấy thì dù có tưởng tượng thế nào cũng không làm được, cũng không thể phỏng chế Vũ Thư giống như đúc thế này.
Nghe được lời này thì Vô Cực cùng rất nhiều tu sĩ cửu giai giật mình.
Đối với miêu tả ‘ Vũ Thư ’ thì bọn họ nhìn thấy trong một it kinh điển. Nhưng mà Vũ Thư rốt cuộc có bộ dáng gì thì không có ấn tượng gì cả.
Nhưng mà nghe Tông Thủ nói điểm này thì không ai hoài nghi.
Trong nội tâm của bọn họ hiểu rằng Vũ Thư vốn nên như thê, hoàn toàn không nghi kị thiệt giả.
Lúc này nhớ tới chẳng phải khả nghi?
Lúc này thấy Tông Thủ đưa nửa trang giấy ra, nhẹ giọng cười:
- Quyển sách này mặc dù giả, nhưng mà bên trong ghi lại không gian chi đạo thật sự là bất phàm. Hẳn là là xuất ra từ cao thú. Nói đến Âm Long Cốc hiện thế sớm ba tháng đúng là có kỳ quái.
Tuy nói người này tính toán không phải nhắm vào hắn nhưng mà Tông Thủ vẫn vô cùng khó chịu, người tính toán ai thì tính toán đi, ngươi dám bố cục thì phải chấp nhận bị người ta đáp trả, đây là chuyện đương nhiên.
Người chung quanh không ai nói lời nào. Tuy trầm mặc nhưng cũng hiểu rõ ý của Tông Thủ nói là gì.
Muốn cho người ta cam tâm tình nguyện mắc lừa, như vậy cái gọi là Vũ Thư nhất định phải có đủ tiền vốn, không để cho người đạt được nó sinh nghi.
Mà người giả tạo cuốn sách này hoặc là tu vi cực cao, đã đến thánh cảnh, hiểu ra thời không chi pháp.
Nhưng mà dạng nhân vật này vì sao hao tâm tổn trí dùng loại thủ pháp này tính toán những tiểu nhân vật như bọn họ?
Dù đối tượng là Tông Thủ thì tình hình có chút quái dị.
Vậy chỉ có một khả năng thôi, người này đạt được Vũ Thư hoặc ít nhất ‘ từng ’ xem qua mới có thể phỏng chế theo.
Như vậy Vũ Thư quả nhiên đã hiện thế.
Lúc đó trên không nước sông, tiếng kim rơi có thể nghe được.
Tất cả mọi người lâm vào trầm tư, ánh mắt Vô Cực lập lòe, bình tĩnh nhìn qua sách trong tay Tông Thủ.
Đã không phải chân chánh Vũ Thư thì lực hấp dẫn tự nhiên mất đi. Nếu là cường giả thánh cấp thì có thể truy tìm căn nguyên mà tìm hiểu ngược lại.
Nếu như có nửa quyển sách này thì có thể ngược dòng tìm hiểu nửa kia là ai cầm.
Trừ bị người ta đoạt đi nửa quyển sách, nửa trong tay của Tông Thủ lại thành con đường duy nhất tìm được ‘ Khung Vũ Sang Thế Lục ’.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.