Chương 775: Tính toán tất thắng
Khai Hoang
07/08/2014
- Cũng không biết là người phương nào mở ra nơi này? Trừ vị vừa rồi
cưỡng éo đánh sập nơi này, hình như sức người không thể làm được.
Tông Thủ cũng đang kỳ quái, nơi này là ai ra tay khiến nơi đây sụp đổ? Lúc này nghe tiếng mà cảm thấy kinh hãi.
- Tại sao không thấy thi thể của Hạng vương kia?
- Xác thực kỳ quái! Chẳng lẽ nơi này vẫn là mộ chôn quần áo và di vật sao?
- Tử Cực Đan cùng hoàng tọa nằm ở nơi nào?
Tông Thủ nghe vậy nhìn lại, nhìn qua phương hướng đài cao. Rồi sau đó thần sắc cũng khẽ giật mình, chỉ thấy trên ghế ngồi xác thực không phải người hoặc thi hài, chỉ là con rối mà thôi.
Về phần Tử Cực Đan cùng hoàng tọa thì không thấy bóng dáng.
Hắn nhiu mày lại, lại nhìn qua phía dưới một lát. Chỉ thấy ba bóng người từ trong hố dưới lòng đất lao ra ngoài.
Người cầm đầu chính là Thủy Lăng Ba. Hai người phía sau chinh là Lôi Động cùng Kim Bất Hối.
Tông Thủ nhìn qua thì cảm thấy kỳ quái, hai người sau lưng nhìn thấy hắn thì vui vẻ đi tới.
Người phía trước cười khổ khó giải thích, nói:
- Vận khí không tốt, bị Thủy Lăng Ba bắt lấy làm tráng đinh...
Trong lời nói còn mang theo tức giận.
Kim Bất Hối lại cười nhẹ nhàng:
- Nhưng mà Thái Nguyên Tiên Tử quả nhiên giống nhau đồn đãi, là người rất hào phóng.
Thời điểm này hiển nhiên đi theo Thủy Lăng Ba có được chỗ tốt không nhỏ.
Rốt cuộc Lôi Động phát giác tình huống nơi này khác thường, sắc mặt Phong Thái Cực bên kia vô cùng khó coi.
Nhưng mà Vũ Hiên cùng Tiêu Tương Tử hai người đều không nhìn thấy.
Chỉ có đạo linh khung cảnh cùng Thiên Ma khung cảnh là tu sĩ cửu giai lúc này thần sắc biến thành hơi khác thường.
- Có chuyện gì xảy ra?
Lôi Động có chút nhíu mày, hiếu kỳ hỏi:
- Vũ Hiên Tiêu Tương T lúc này ở nơi nào?
Lời này của hắn không kiêng kị, cũng không đè thấp âm thanh. Bọn người Vô Cực tử lúc này sắc mặt âm tình bất định.
Chỉ có Nguyên Vô Thương là cười lạnh một tiếng:
- Tự nhiên là chết! Làm thằng này tức giận bị chém đầu, đầu của bọn họ còn nằm trong túi của thằng này.
Trong nội tâm Lôi Động hơi kinh hãi, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn qua Tông Thủ. Lại thấy hắn gật đầu xem như đồng ý.
Lúc này mọi người hít sâu một hơi khí lạnh. Cũng mơ hồ đoán được Phong Thái Cực lúc này đã xảy ra chuyện gì.
Đơn giản là không thể thừa nhận nổi, chênh lệch quá lớn.
Nhân vật bị xem thường lúc này lại xa xa vượt qua bản thân, mạnh tới mức đủ sức nghiền áp bản thân hắn. Nếu đổi lại là hắn thì chỉ sợ cũng không cách nào chịu nổi.
Lúc này lại nghe Nguyên Vô Thươn kia nói ra, cười lạnh:
- Về phần sư đệ của ngươi ngăn không được một kiếm của Nguyên Vô Thương ta, thật sự khiến người ta thất vọng quá đi.
Lôi Động nhíu mày, có chút bất mãn. Nhưng mà sau đó lại cưỡng chế đè áp lại.
Lúc này đáp lời với Nguyên Vô Thương hiển nhiên là khiêu khích, hơn phân nửa sẽ không lỗ lả, nhất định có thể mượn xu thế của Tông Thủ, đây là chuyện Lôi Động hắn không muốn.
Mặc dù muốn vãn hồi thanh danh của Kiếm Tông cũng phải làm đường đường chính chính mới được.
Lúc này lại thở dài trong lòng, trong Kiếm Tông không biết nếu rõ thân phận của Tông Thủ cùng Đàm Thu là một người thì như thế nào?
Không ít trưởng bối đều là mấy năm trước không biết chủ nhân Kiếm Tông giao dịch với Thương Sinh Đạo.
Cơ hồ có thể đoán được nếu chuyện này truyền ra thì trong tông phia chỉ sợ sẽ hỗn loạn cực lớn.
Dùng Tông Thủ để đổi Phong Thái Cực, giao dịch này quá lỗ rồi.
Cuộc làm ăn này của kiếm chủ mất quá nhiều.
Lại âm thầm đáng thương cho Phong Thái Cực, vốn là thiên chi kiêu tử, hôm nay so sánh với Tông Thủ chỉ là đồ dỏm mà thôi.
Sau khi quay về vạn kiếm khung cảnh chỉ sợ thời gian của Phong Thái Cực không quá tốt rồi.
Rất nhiều người bất mãn, đều mượn cơ hội làm khó dễ.
Tông Thủ không muốn nhiều lời trên việc này, trực tiếp hỏi:
- Các ngươi từ chỗ nào tới? Ở trong hồ phát hiện ra cái gì?
- Là xuống tiêp chính là sông ngầm dưới mặt đất! Ở địa tầng này Thái Nguyên Tiên Tử nàng phá vỡ một bộ phận linh cấm ở đó! Về phần dưới hồ có gì thì chúng ta xem qua không có gì cả.
Lôi Động nói xong câu này lại lâm vào trầm ngâm, đang suy nghĩ sâu xa nhìn qua Thủy Lăng Ba. Lại cười khẩy nói:
- Hoặc là Thủy Tiên tử có đạt được thứ khác...
Thủy Lăng Ba quay đầu lại, hung hăng trừng măt nhìn qua Lôi Động. Trông thấy Tông Thủ thì có chút ngoài ý muốn. Nhẹ gật gật đầu, xem như thi lễ, lại quay đầu như có chuyện khó hiểu.
Mọi người lúc này đều nghi hoặc không thôi, hoặc là suy nghĩ hoặc là nghị luận.
Tông Thủ nhìn chung quanh, ý đồ ở chỗ này tìm ra dấu vết để lại..
Nơi này có rất nhiều vũ khí cổ, xếp đặt này thì hơn phân nửa là mộ chân chính.
Nhưng mà Tử Cực Đan cùng hoàng tọa nằm ở nơi nào?
Còn có nhiều loại trân bảo và vũ thư.
Không có đầu mối, ngược lại ở phía trên có hai ngươi đi tới, một lão hòa thượng, một thiếu nữ tóc ngắn.
Người phía trước là vạn phật khung cảnh Từ Phương, người thứ hai là Tĩnh Âm.
Làm cho người ta vô cùng cổ quái là Tĩnh Âm dĩ vãng thái độ với hắn xem như hiền lành. Không phải quá thân cận, cũng cũng không phải rất bài xích, chỉ là hữu ý vô ý vẫn duy trì một khoảng cách.
Lúc này chẳng biết tại sao ánh mắt nhìn qua hắn lại tức giận nhìn chằm chằm, giống như đang nhìn thấy cừu nhân của mình vậy.
Làm cho Tông Thủ không hiểu ra sao chính mình dường như chính mình chưa từng đắc tội tiểu ni cô hoàn tục này. Gần đây dường như cũng không có làm chuyện thương thiên hại lý, tại sao Tĩnh Âm lại như vậy?
Hai người liếc nhau, dường như Tĩnh Âm biết thái độ của mình là không ổn.
Nàng đang tức giận nhưng vẫn cúi đầu xuống, thấp giọng niệm kinh văn.
- Nếu như có Khung Vũ Sang Thế Lục, có thể nằm trong mộ của Hạng vương hoặc là giấu trong không gian Sang Thế Lục!
- Không có khả năng! Hạng vương sau khi chết mấy ngàn năm thì Khung Vũ Sang Thế Lục từng xuất hiện mấy lần, căn bản không phải cùng một thời đại. Làm sao có thể có chuyện Khung Vũ Sang Thế Lục dung nạp mộ của hắn? Thật sự là hoang đường!
- Chẳng lẽ thật sự bị tiền nhiệm yêu vương Kiền Thiên Sơn trước đây lấy đi.
- Nói bậy! Chớ có lên tiếng!
Mọi người đang nghị luận thì Triệu Yên Nhiên thực sự thấp giọng nỉ non.
- Kỳ quái! Nghe nói trong mộ của vương giả các vương triều phàm là chuyện gì đều có điển chương ghi lại. Ví dụ như cái bình đài này, tổng cộng nên có chín chín tám mươi mốt cấp. Nhưng mà tại sao ta lại nhìn thấy tám mươi hai cấp?
Lời vừa nói ra mọi người lập tức bừng tỉnh. Thủy Lăng Ba thủ xuất thủ trước, một chưởng đánh ra, cương kình lập tức áp thẳng ngàn trượng. đem đài cao và mộc nhân đánh nát.
Qua trong chốt lát đáy hồ xuất hiện biến hoa vi diệu.
- Quân của Tuyết thị tộc? Quả nhiên đều là tinh nhuệ!
Trong Kiền Thiên Sơn thành một lâu phòng thấp bé gần cổng thành. Nơi này nhìn qua bên ngoài có thể thấy được nhiều đội giáp sĩ chế thức của Kiền Thiên Sơn, lúc này đang lặng lẽ tiến vào cổng thành.
Trong Kiền Thiên Sơn có người phối hợp, cộng thêm ảo luật mông lung mờ ảo nên dù hai bên đường có không ít dân cư cũng không có phát hiện cái gì.
Tông Thủ cũng đang kỳ quái, nơi này là ai ra tay khiến nơi đây sụp đổ? Lúc này nghe tiếng mà cảm thấy kinh hãi.
- Tại sao không thấy thi thể của Hạng vương kia?
- Xác thực kỳ quái! Chẳng lẽ nơi này vẫn là mộ chôn quần áo và di vật sao?
- Tử Cực Đan cùng hoàng tọa nằm ở nơi nào?
Tông Thủ nghe vậy nhìn lại, nhìn qua phương hướng đài cao. Rồi sau đó thần sắc cũng khẽ giật mình, chỉ thấy trên ghế ngồi xác thực không phải người hoặc thi hài, chỉ là con rối mà thôi.
Về phần Tử Cực Đan cùng hoàng tọa thì không thấy bóng dáng.
Hắn nhiu mày lại, lại nhìn qua phía dưới một lát. Chỉ thấy ba bóng người từ trong hố dưới lòng đất lao ra ngoài.
Người cầm đầu chính là Thủy Lăng Ba. Hai người phía sau chinh là Lôi Động cùng Kim Bất Hối.
Tông Thủ nhìn qua thì cảm thấy kỳ quái, hai người sau lưng nhìn thấy hắn thì vui vẻ đi tới.
Người phía trước cười khổ khó giải thích, nói:
- Vận khí không tốt, bị Thủy Lăng Ba bắt lấy làm tráng đinh...
Trong lời nói còn mang theo tức giận.
Kim Bất Hối lại cười nhẹ nhàng:
- Nhưng mà Thái Nguyên Tiên Tử quả nhiên giống nhau đồn đãi, là người rất hào phóng.
Thời điểm này hiển nhiên đi theo Thủy Lăng Ba có được chỗ tốt không nhỏ.
Rốt cuộc Lôi Động phát giác tình huống nơi này khác thường, sắc mặt Phong Thái Cực bên kia vô cùng khó coi.
Nhưng mà Vũ Hiên cùng Tiêu Tương Tử hai người đều không nhìn thấy.
Chỉ có đạo linh khung cảnh cùng Thiên Ma khung cảnh là tu sĩ cửu giai lúc này thần sắc biến thành hơi khác thường.
- Có chuyện gì xảy ra?
Lôi Động có chút nhíu mày, hiếu kỳ hỏi:
- Vũ Hiên Tiêu Tương T lúc này ở nơi nào?
Lời này của hắn không kiêng kị, cũng không đè thấp âm thanh. Bọn người Vô Cực tử lúc này sắc mặt âm tình bất định.
Chỉ có Nguyên Vô Thương là cười lạnh một tiếng:
- Tự nhiên là chết! Làm thằng này tức giận bị chém đầu, đầu của bọn họ còn nằm trong túi của thằng này.
Trong nội tâm Lôi Động hơi kinh hãi, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn qua Tông Thủ. Lại thấy hắn gật đầu xem như đồng ý.
Lúc này mọi người hít sâu một hơi khí lạnh. Cũng mơ hồ đoán được Phong Thái Cực lúc này đã xảy ra chuyện gì.
Đơn giản là không thể thừa nhận nổi, chênh lệch quá lớn.
Nhân vật bị xem thường lúc này lại xa xa vượt qua bản thân, mạnh tới mức đủ sức nghiền áp bản thân hắn. Nếu đổi lại là hắn thì chỉ sợ cũng không cách nào chịu nổi.
Lúc này lại nghe Nguyên Vô Thươn kia nói ra, cười lạnh:
- Về phần sư đệ của ngươi ngăn không được một kiếm của Nguyên Vô Thương ta, thật sự khiến người ta thất vọng quá đi.
Lôi Động nhíu mày, có chút bất mãn. Nhưng mà sau đó lại cưỡng chế đè áp lại.
Lúc này đáp lời với Nguyên Vô Thương hiển nhiên là khiêu khích, hơn phân nửa sẽ không lỗ lả, nhất định có thể mượn xu thế của Tông Thủ, đây là chuyện Lôi Động hắn không muốn.
Mặc dù muốn vãn hồi thanh danh của Kiếm Tông cũng phải làm đường đường chính chính mới được.
Lúc này lại thở dài trong lòng, trong Kiếm Tông không biết nếu rõ thân phận của Tông Thủ cùng Đàm Thu là một người thì như thế nào?
Không ít trưởng bối đều là mấy năm trước không biết chủ nhân Kiếm Tông giao dịch với Thương Sinh Đạo.
Cơ hồ có thể đoán được nếu chuyện này truyền ra thì trong tông phia chỉ sợ sẽ hỗn loạn cực lớn.
Dùng Tông Thủ để đổi Phong Thái Cực, giao dịch này quá lỗ rồi.
Cuộc làm ăn này của kiếm chủ mất quá nhiều.
Lại âm thầm đáng thương cho Phong Thái Cực, vốn là thiên chi kiêu tử, hôm nay so sánh với Tông Thủ chỉ là đồ dỏm mà thôi.
Sau khi quay về vạn kiếm khung cảnh chỉ sợ thời gian của Phong Thái Cực không quá tốt rồi.
Rất nhiều người bất mãn, đều mượn cơ hội làm khó dễ.
Tông Thủ không muốn nhiều lời trên việc này, trực tiếp hỏi:
- Các ngươi từ chỗ nào tới? Ở trong hồ phát hiện ra cái gì?
- Là xuống tiêp chính là sông ngầm dưới mặt đất! Ở địa tầng này Thái Nguyên Tiên Tử nàng phá vỡ một bộ phận linh cấm ở đó! Về phần dưới hồ có gì thì chúng ta xem qua không có gì cả.
Lôi Động nói xong câu này lại lâm vào trầm ngâm, đang suy nghĩ sâu xa nhìn qua Thủy Lăng Ba. Lại cười khẩy nói:
- Hoặc là Thủy Tiên tử có đạt được thứ khác...
Thủy Lăng Ba quay đầu lại, hung hăng trừng măt nhìn qua Lôi Động. Trông thấy Tông Thủ thì có chút ngoài ý muốn. Nhẹ gật gật đầu, xem như thi lễ, lại quay đầu như có chuyện khó hiểu.
Mọi người lúc này đều nghi hoặc không thôi, hoặc là suy nghĩ hoặc là nghị luận.
Tông Thủ nhìn chung quanh, ý đồ ở chỗ này tìm ra dấu vết để lại..
Nơi này có rất nhiều vũ khí cổ, xếp đặt này thì hơn phân nửa là mộ chân chính.
Nhưng mà Tử Cực Đan cùng hoàng tọa nằm ở nơi nào?
Còn có nhiều loại trân bảo và vũ thư.
Không có đầu mối, ngược lại ở phía trên có hai ngươi đi tới, một lão hòa thượng, một thiếu nữ tóc ngắn.
Người phía trước là vạn phật khung cảnh Từ Phương, người thứ hai là Tĩnh Âm.
Làm cho người ta vô cùng cổ quái là Tĩnh Âm dĩ vãng thái độ với hắn xem như hiền lành. Không phải quá thân cận, cũng cũng không phải rất bài xích, chỉ là hữu ý vô ý vẫn duy trì một khoảng cách.
Lúc này chẳng biết tại sao ánh mắt nhìn qua hắn lại tức giận nhìn chằm chằm, giống như đang nhìn thấy cừu nhân của mình vậy.
Làm cho Tông Thủ không hiểu ra sao chính mình dường như chính mình chưa từng đắc tội tiểu ni cô hoàn tục này. Gần đây dường như cũng không có làm chuyện thương thiên hại lý, tại sao Tĩnh Âm lại như vậy?
Hai người liếc nhau, dường như Tĩnh Âm biết thái độ của mình là không ổn.
Nàng đang tức giận nhưng vẫn cúi đầu xuống, thấp giọng niệm kinh văn.
- Nếu như có Khung Vũ Sang Thế Lục, có thể nằm trong mộ của Hạng vương hoặc là giấu trong không gian Sang Thế Lục!
- Không có khả năng! Hạng vương sau khi chết mấy ngàn năm thì Khung Vũ Sang Thế Lục từng xuất hiện mấy lần, căn bản không phải cùng một thời đại. Làm sao có thể có chuyện Khung Vũ Sang Thế Lục dung nạp mộ của hắn? Thật sự là hoang đường!
- Chẳng lẽ thật sự bị tiền nhiệm yêu vương Kiền Thiên Sơn trước đây lấy đi.
- Nói bậy! Chớ có lên tiếng!
Mọi người đang nghị luận thì Triệu Yên Nhiên thực sự thấp giọng nỉ non.
- Kỳ quái! Nghe nói trong mộ của vương giả các vương triều phàm là chuyện gì đều có điển chương ghi lại. Ví dụ như cái bình đài này, tổng cộng nên có chín chín tám mươi mốt cấp. Nhưng mà tại sao ta lại nhìn thấy tám mươi hai cấp?
Lời vừa nói ra mọi người lập tức bừng tỉnh. Thủy Lăng Ba thủ xuất thủ trước, một chưởng đánh ra, cương kình lập tức áp thẳng ngàn trượng. đem đài cao và mộc nhân đánh nát.
Qua trong chốt lát đáy hồ xuất hiện biến hoa vi diệu.
- Quân của Tuyết thị tộc? Quả nhiên đều là tinh nhuệ!
Trong Kiền Thiên Sơn thành một lâu phòng thấp bé gần cổng thành. Nơi này nhìn qua bên ngoài có thể thấy được nhiều đội giáp sĩ chế thức của Kiền Thiên Sơn, lúc này đang lặng lẽ tiến vào cổng thành.
Trong Kiền Thiên Sơn có người phối hợp, cộng thêm ảo luật mông lung mờ ảo nên dù hai bên đường có không ít dân cư cũng không có phát hiện cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.