Chương 441: Tố Thể ra tay. (1)
Khai Hoang
13/06/2014
- Thời điểm người ta cần thì tìm các ngươi thì các ngươi cũng đạp một cước, bỏ đá xuống giếng. Thấy
người khác không có bái vào Lăng Vân Tông thì không cho sống khá giả,
nhìn không vừa mắt thì động thủ giết người. Phong phạm bực này thì
Thương Sinh Đạo tam tông tứ môn đúng là sâu sắc không bằng.
Vừa nói thì đang nghĩ ngợi xem nên nói như vậy có đủ ác chưa, lần này đúng là không chừa chút mặt mũi cho ai.
Da mặt Linh Liệt chân nhân lúc này xuất hiện dấu vết đỏ ửng, là vô cùng khó coi. Hai đấm nắm niết lại vang lên âm thanh đùng đùng.
Hận không thể một quyền đánh ra, đánh vào mặt Thủy Lăng Ba để hắn triệt để câm miệng! Nhưng lại biết mình không phải đối thủ của thằng này.
Thủy Lăng Ba nhìn vào trong mắt, cười lạnh một tiếng khoan thai đi lên:
- Như thế nào? Muốn động thủ, ngươi làm ra chuyện như vậy không cho người khác nói sao? Thật đáng tiếc, mười bốn tuổi kiếm đạo thông linh, dùng sức một mình đột phá nhân chướng. Nhân vật như vậy chẳng những không thu còn trở mặt thành thù...
Càng nói thì nội tâm càng cao hứng, ánh tài như vậy đã rơi vào trong túi Thương Sinh Đạo rồi.
Thủy Lăng Ba nhíu mày một cái, nhìn qua thân ảnh của Tông Thủ, hắn đã động thủ.
Hơn mười hô hấp Tông Thủ đã bình phục khí lưu trong lòng của mình. Kỳ thật trong mạch luân loạn tượng vẫn như trước, song mạch đinh ốc, thủy hỏa xung khắc không dứt. Linh Năng bên ngoài đan vào nhau, càng không ít đi.
Nhưng mà với hắn mà noi đây là chuyện bình thường, tập mãi thành quen, không đáng nhắc tới.
Cho dù thân thể có như bị ngàn đao cắt qua cũng không nhíu mày.
Hắn lại rót chân khí vào trong Lôi Dực Kiếm chốc lát, Tông Thủ lại rút kiếm đi lên trước, đạp vào đống loạn thạch đi tới trước mặt ba người đang vội vàng thoái lui kia.
Một đóa hoa quỳnh hắc ám trong nguyên hồn cũng bỗng dưng nở ra.
- Ta nhìn ngươi đúng là điên rồi! Thật sự phải đem kinh mạch của mình phế sạch mới cam lòng sao? Thân phận của Tông Thủ ngươi cao quý bực nào, dùng một đầu ngón tay cũng mạnh hơn bọn họ cả trăm lần. Giống như dùng đồ sứ quý giá đi liều mạng với đồng rác rưởi, thực sự cần thiết sao? Ta thấy đầu người này đã bị vô nước.
Long Ảnh lão nhân thì chửi ầm lên, lúc này lại có chút kinh dị.
- Hắc ám quỳnh hoa? Trong thần hồn của người này có dị bảo này?
Hồn lực mênh mông rót vào cơ thể, trong giây lát loạn mạch trong người đã bình ổn lại, càng đem nhiều thiên địa nguyên khí dẫn động vào người.
Chung quanh người Tông Thủ lúc này xuất hiện nhiều lôi xà màu tím, tràn ngập phạm vi ngàn trượng.
Lôi Đình Long Kiếm, Sát!
Một kiếm chém ra vô số to điện xà tụ vũ mà đến. Cuồng mãnh nhanh chóng và kiếm quang được lôi lực thúc dục, kiếm nhanh chóng căn bản không cần gia tốc, đã nhanh tới mức tận cùng.
Bóng kiếm ngàn trượng, đem cả phiến không gian đều bao phủ vào trong.
Thần sắc ba người đối diện biến đổi. Con mắt Hàn Nghịch Thủy cơ hồ híp lại thành châm, tay áo vung lên ném ra ba tiểu nhân màu bạc, hóa thành nhân giáp lực sĩ cao hai mươi trượng đánh tới.
Long Nhược vào lúc này thần hồn cắn trả căn bản là vô lực ngăn cản, hắn tìm trong túi càn khôn một tấm chắn màu đồng, ngăn cản trước người. Tuy Lật Nguyên Đan hối hận nhưng giờ phút này biết rõ không thể tránh lui, cũng lưu thủ không được. Vội vàng đem mấy cây kim châm cắm vào trong cơ thể. Cánh tay cụt huy kiếm và vô số ánh lửa lần nữa tràn ngập. Đao ảnh bay tán loạn giấu ở trong ngọn lửa, giống như trăng tròn, tiếp qua giây lát thì âm thanh kim loại ầm ầm vang lên không dứt bên tai.
Những cường giả trên không nhìn thấy rất rõ. Người dưới sườn núi dùng linh thức dò xét đều bị lôi đình ánh lửa ngăn trở, đều mờ mờ không thấy rõ.
Chỉ nghe âm thanh nổ tung không ngừng.
Trong mấy hô hấp tiếp theo thì ánh lửa đầy trời cuối cùng thu liễm. Chỉ thấy Hàn Nghịch Thủy ném ba ngân giáp lực sĩ đều bị kia kiếm quang xuyên thủng hơn mười lỗ. Đặc biệt đầu gối cánh tay bị chém đứt tận gốc.
Về phần Lật Nguyên Đan đã lui ra ngoài ngàn trượng. Trên người vết thương khắp nơi, tuy không nguy hiểm đến tánh mạng nhưng toàn thân máu tươi đầm đìa, trên mặt và toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Một kiếm cuối cùng hóa thành lôi long chém thẳng vào đầu.
- Oanh!
Một tiếng kim loại vang lên, trước người Long Nhược xuất hiện tấm chắn màu đồng bắn ra tung tóe. Âm thanh cực lớn làm màng tai đau nhức. Chỗ biên giới bị chặt đứt và linh quang ảm đạm, mà hắn cũng chấn động manh.
Cơ hồ tất cả mọi người đều dùng thần sắc không dám tin. Trong đám người hơn phân nửa là tới từ bên ngoài Đông Lâm Vân Giới, đều ngạc nhiên rốt cuộc thanh niên này là ai, có thể đem ba vị cường giả thất giai thành danh đè đánh như vậy, chiếm hết thượng phong?
Mà người quen Tông Thủ thì càng kinh hãi.
Ngay cả hơn mười cường giả thất giai trên không trung cũng đồng dạng hai mắt nhìn nhau đầy kinh ngạc.
- Hàm Trụ Cột Thuẫn linh khí bát giai cũng không ngăn được, một kiếm này quá khủng bố. Cửu Cửu Long ảnh kiếm sao? Quả nhiên là kiếm quyết linh cấp cấp mười trong truyền thuyết.
- Cũng không phải tất cả đều là kiếm thuật tinh diệu tấn công, kẻ này dùng kiếm ý cơ hồ đã thông linh. Long Nhược trọng thương ngự sủ Hàm Trụ Cột Thuẫn chỉ sợ không dùng ra bảy thành phòng ngự. Hảo hảo, đây chính là kiếm tu sao?
- Sao không nói kẻ này lấy một địch ba? Trước khi phá Hàm Trụ Cột Thuẫn thì trảm ba kiện linh khí của Hàn Nghịch Thủy. Ta nhìn Lật Nguyên Đan chiến ý đã mất. Hàn Nghịch Thủy thì không còn linh khí ứng đối, một trận chiến này ba người bọn họ thua chắc rồi.
- Tông Thủ này cũng chỉ có tu vi Địa Luân Vũ Tông, nếu đổi lại là bình thường một kiếm đã bị đánh bay, chỉ sợ là Long ảnh Võ Thánh duy trì thân hình của hắn...
- Cái này thì như thế nào? Cho dù là kiếm thuật hay kiếm ý đều là từ bản thân. Thậm chí có ngoại lực tương trợ cũng cần tu vi đầy đủ để chịu tải. Yêu Vương Càn Thiên Sơn này quả thật như Huyền sư huynh nói, là kinh tài tuyệt diễm! Đông Lâm Vân Giới lại xuất hiện nhân vật siêu tuyệt...
- Nghe nói người này liên tục chém giết hung thú, bức lui Âm Long có vài phần đáng tin đấy.
- Dường như Long Nhược nói người này không thể tu hành mà? Rốt cuộc nên tin ai? Nếu như hai năm trước thì Tông Thủ có thể bức lui Âm Long, như vậy vị Càn Thiên Yêu Vương này đúng là kinh tài tuyệt diễm. Nếu như trong vòng một năm vượt qua nhân chướng thì đúng là yêu nghiệt.
Thần sắc Huyền Thái Cực yên lặng nghe nghị luận đằng sau không nói một câu.
Chợt nheo mắt nhìn qua Linh Liệt chân nhân, bỗng nhiên thân hình khẽ nhúc nhích bay lên hướng đỉnh núi.
Trong nháy mắt tiếp theo chợt nghe được Thủy Lăng Ba hừ lạnh một tiếng. Trực tiếp một chưởng đánh ra, hướng Linh Liệt chân nhân bắt lại, dịu dàng cười nói:
- Linh Liệt chân nhân, chuẩn bị đi nơi nào? Tiểu nhi tranh chấp mà ngươi tính nhúng tay vào sao?
Một cái cầm này dùng chân lực hùng hậu, xa xa bắt lại, dùng tu vi Tố Thể Cảnh của Linh Liệt chân nhân thì không có khả năng phản khnags, đã bị hấp nhiếp trở về.
Thủy Lăng Ba ám cảm giác kỳ quái, cẩn thận nhìn lại thì thấy thể xác này hai mắt nhắm nghiền, mặt không biểu tình, ngay cả thân hình cũng không có.
Vừa nói thì đang nghĩ ngợi xem nên nói như vậy có đủ ác chưa, lần này đúng là không chừa chút mặt mũi cho ai.
Da mặt Linh Liệt chân nhân lúc này xuất hiện dấu vết đỏ ửng, là vô cùng khó coi. Hai đấm nắm niết lại vang lên âm thanh đùng đùng.
Hận không thể một quyền đánh ra, đánh vào mặt Thủy Lăng Ba để hắn triệt để câm miệng! Nhưng lại biết mình không phải đối thủ của thằng này.
Thủy Lăng Ba nhìn vào trong mắt, cười lạnh một tiếng khoan thai đi lên:
- Như thế nào? Muốn động thủ, ngươi làm ra chuyện như vậy không cho người khác nói sao? Thật đáng tiếc, mười bốn tuổi kiếm đạo thông linh, dùng sức một mình đột phá nhân chướng. Nhân vật như vậy chẳng những không thu còn trở mặt thành thù...
Càng nói thì nội tâm càng cao hứng, ánh tài như vậy đã rơi vào trong túi Thương Sinh Đạo rồi.
Thủy Lăng Ba nhíu mày một cái, nhìn qua thân ảnh của Tông Thủ, hắn đã động thủ.
Hơn mười hô hấp Tông Thủ đã bình phục khí lưu trong lòng của mình. Kỳ thật trong mạch luân loạn tượng vẫn như trước, song mạch đinh ốc, thủy hỏa xung khắc không dứt. Linh Năng bên ngoài đan vào nhau, càng không ít đi.
Nhưng mà với hắn mà noi đây là chuyện bình thường, tập mãi thành quen, không đáng nhắc tới.
Cho dù thân thể có như bị ngàn đao cắt qua cũng không nhíu mày.
Hắn lại rót chân khí vào trong Lôi Dực Kiếm chốc lát, Tông Thủ lại rút kiếm đi lên trước, đạp vào đống loạn thạch đi tới trước mặt ba người đang vội vàng thoái lui kia.
Một đóa hoa quỳnh hắc ám trong nguyên hồn cũng bỗng dưng nở ra.
- Ta nhìn ngươi đúng là điên rồi! Thật sự phải đem kinh mạch của mình phế sạch mới cam lòng sao? Thân phận của Tông Thủ ngươi cao quý bực nào, dùng một đầu ngón tay cũng mạnh hơn bọn họ cả trăm lần. Giống như dùng đồ sứ quý giá đi liều mạng với đồng rác rưởi, thực sự cần thiết sao? Ta thấy đầu người này đã bị vô nước.
Long Ảnh lão nhân thì chửi ầm lên, lúc này lại có chút kinh dị.
- Hắc ám quỳnh hoa? Trong thần hồn của người này có dị bảo này?
Hồn lực mênh mông rót vào cơ thể, trong giây lát loạn mạch trong người đã bình ổn lại, càng đem nhiều thiên địa nguyên khí dẫn động vào người.
Chung quanh người Tông Thủ lúc này xuất hiện nhiều lôi xà màu tím, tràn ngập phạm vi ngàn trượng.
Lôi Đình Long Kiếm, Sát!
Một kiếm chém ra vô số to điện xà tụ vũ mà đến. Cuồng mãnh nhanh chóng và kiếm quang được lôi lực thúc dục, kiếm nhanh chóng căn bản không cần gia tốc, đã nhanh tới mức tận cùng.
Bóng kiếm ngàn trượng, đem cả phiến không gian đều bao phủ vào trong.
Thần sắc ba người đối diện biến đổi. Con mắt Hàn Nghịch Thủy cơ hồ híp lại thành châm, tay áo vung lên ném ra ba tiểu nhân màu bạc, hóa thành nhân giáp lực sĩ cao hai mươi trượng đánh tới.
Long Nhược vào lúc này thần hồn cắn trả căn bản là vô lực ngăn cản, hắn tìm trong túi càn khôn một tấm chắn màu đồng, ngăn cản trước người. Tuy Lật Nguyên Đan hối hận nhưng giờ phút này biết rõ không thể tránh lui, cũng lưu thủ không được. Vội vàng đem mấy cây kim châm cắm vào trong cơ thể. Cánh tay cụt huy kiếm và vô số ánh lửa lần nữa tràn ngập. Đao ảnh bay tán loạn giấu ở trong ngọn lửa, giống như trăng tròn, tiếp qua giây lát thì âm thanh kim loại ầm ầm vang lên không dứt bên tai.
Những cường giả trên không nhìn thấy rất rõ. Người dưới sườn núi dùng linh thức dò xét đều bị lôi đình ánh lửa ngăn trở, đều mờ mờ không thấy rõ.
Chỉ nghe âm thanh nổ tung không ngừng.
Trong mấy hô hấp tiếp theo thì ánh lửa đầy trời cuối cùng thu liễm. Chỉ thấy Hàn Nghịch Thủy ném ba ngân giáp lực sĩ đều bị kia kiếm quang xuyên thủng hơn mười lỗ. Đặc biệt đầu gối cánh tay bị chém đứt tận gốc.
Về phần Lật Nguyên Đan đã lui ra ngoài ngàn trượng. Trên người vết thương khắp nơi, tuy không nguy hiểm đến tánh mạng nhưng toàn thân máu tươi đầm đìa, trên mặt và toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Một kiếm cuối cùng hóa thành lôi long chém thẳng vào đầu.
- Oanh!
Một tiếng kim loại vang lên, trước người Long Nhược xuất hiện tấm chắn màu đồng bắn ra tung tóe. Âm thanh cực lớn làm màng tai đau nhức. Chỗ biên giới bị chặt đứt và linh quang ảm đạm, mà hắn cũng chấn động manh.
Cơ hồ tất cả mọi người đều dùng thần sắc không dám tin. Trong đám người hơn phân nửa là tới từ bên ngoài Đông Lâm Vân Giới, đều ngạc nhiên rốt cuộc thanh niên này là ai, có thể đem ba vị cường giả thất giai thành danh đè đánh như vậy, chiếm hết thượng phong?
Mà người quen Tông Thủ thì càng kinh hãi.
Ngay cả hơn mười cường giả thất giai trên không trung cũng đồng dạng hai mắt nhìn nhau đầy kinh ngạc.
- Hàm Trụ Cột Thuẫn linh khí bát giai cũng không ngăn được, một kiếm này quá khủng bố. Cửu Cửu Long ảnh kiếm sao? Quả nhiên là kiếm quyết linh cấp cấp mười trong truyền thuyết.
- Cũng không phải tất cả đều là kiếm thuật tinh diệu tấn công, kẻ này dùng kiếm ý cơ hồ đã thông linh. Long Nhược trọng thương ngự sủ Hàm Trụ Cột Thuẫn chỉ sợ không dùng ra bảy thành phòng ngự. Hảo hảo, đây chính là kiếm tu sao?
- Sao không nói kẻ này lấy một địch ba? Trước khi phá Hàm Trụ Cột Thuẫn thì trảm ba kiện linh khí của Hàn Nghịch Thủy. Ta nhìn Lật Nguyên Đan chiến ý đã mất. Hàn Nghịch Thủy thì không còn linh khí ứng đối, một trận chiến này ba người bọn họ thua chắc rồi.
- Tông Thủ này cũng chỉ có tu vi Địa Luân Vũ Tông, nếu đổi lại là bình thường một kiếm đã bị đánh bay, chỉ sợ là Long ảnh Võ Thánh duy trì thân hình của hắn...
- Cái này thì như thế nào? Cho dù là kiếm thuật hay kiếm ý đều là từ bản thân. Thậm chí có ngoại lực tương trợ cũng cần tu vi đầy đủ để chịu tải. Yêu Vương Càn Thiên Sơn này quả thật như Huyền sư huynh nói, là kinh tài tuyệt diễm! Đông Lâm Vân Giới lại xuất hiện nhân vật siêu tuyệt...
- Nghe nói người này liên tục chém giết hung thú, bức lui Âm Long có vài phần đáng tin đấy.
- Dường như Long Nhược nói người này không thể tu hành mà? Rốt cuộc nên tin ai? Nếu như hai năm trước thì Tông Thủ có thể bức lui Âm Long, như vậy vị Càn Thiên Yêu Vương này đúng là kinh tài tuyệt diễm. Nếu như trong vòng một năm vượt qua nhân chướng thì đúng là yêu nghiệt.
Thần sắc Huyền Thái Cực yên lặng nghe nghị luận đằng sau không nói một câu.
Chợt nheo mắt nhìn qua Linh Liệt chân nhân, bỗng nhiên thân hình khẽ nhúc nhích bay lên hướng đỉnh núi.
Trong nháy mắt tiếp theo chợt nghe được Thủy Lăng Ba hừ lạnh một tiếng. Trực tiếp một chưởng đánh ra, hướng Linh Liệt chân nhân bắt lại, dịu dàng cười nói:
- Linh Liệt chân nhân, chuẩn bị đi nơi nào? Tiểu nhi tranh chấp mà ngươi tính nhúng tay vào sao?
Một cái cầm này dùng chân lực hùng hậu, xa xa bắt lại, dùng tu vi Tố Thể Cảnh của Linh Liệt chân nhân thì không có khả năng phản khnags, đã bị hấp nhiếp trở về.
Thủy Lăng Ba ám cảm giác kỳ quái, cẩn thận nhìn lại thì thấy thể xác này hai mắt nhắm nghiền, mặt không biểu tình, ngay cả thân hình cũng không có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.