Chương 819: Trắng trợn tiêu xài
Khai Hoang
12/08/2014
Bất quá cách ăn mặc, đều có chút hoa lệ.
Nhìn lướt qua, Tông Thủ đã biết những oan hồn ở trước mắt này, nhất định là đã bị trói buộc bên trong A Tị hoàng tọa!
Là lục tộc hoàng thất bị vị Thủy Hoàng kia dùng để huyết tế.
Đáng tiếc lúc này đã vạn năm không có huyết thực, cũng không còn được cung ứng, đã là rất yếu rồi.
Tông Thủ không khỏi là vô lực cười cười, thời điểm hắn lúc này, dù là những thứ này suy yếu như thế nào, mình cũng không có khí lực gì đi ứng phó.
Bất quá cũng may, lúc này bên người hắn đã có Huyễn Tâm Kính, lại có Hỏa Kỳ Lân bảo vệ.
Lúc ứng chiến với tàn hồn Hạng vương kia, hắn không muốn mượn nửa phần ngoại lực. Nhưng đối với hoàng tộc lục quốc này, lại không có gì cố chấp, nhất định phải bằng sức một mình đem chém chết mới có thể.
Tính tình hắn chính là như thế, càng là cường giả, lại càng không muốn cúi đầu. Nhất định phải tự tay đánh ngã, khiến cho hắn bại dưới kiếm của mình, trong nội tâm mới thoải mái được. Còn đối với mấy cái gọi là hoàng tộc này, lại không có chút hứng thú gì.
- Bất quá chỉ là nô bộc vong quốc, cũng dám đến công kích ta, chiếm hồn thể của ta? Không biết tự lượng sức mình, đều cút trở về cho ta!
Ngọn lửa màu đỏ thắm bỗng dưng ở trong hư không thức hải thiêu đốt lên. Mà kính quang màu xanh cũng từ hư không chiếu xuống.
Khiến cho những oan hồn này đều là kêu lên thê lương, rối rít lui lại như thủy triều, lại tiếp tục lùi vòa trong cái A Tị hoàng tọa này, trốn trong cấm chế kín đáo, không thấy tăm hơi.
Tông Thủ cũng không có tâm tư truy kích, sau khi bức lui liền ngừng lại. Trong nội tâm vẫn đang suy nghĩ, nếu có cơ hội, tốt nhất là tìm hai vị cao tăng, hoặc là nhân vật như quốc sư Trọng Huyền của Đại Thương, đem những hồn phách trong A Tị hoàng tọa này siêu độ tịnh hóa cho thỏa đáng.
Về phần những người thuộc hoàng tộc của lục quốc này, liền để cho bọn họ có một cơ hội chuyển sinh.
Vị Thủy Hoàng kia muốn dùng những hồn phách máu huyết của những người này để bảo vệ Tần quốc thiên thu vạn tái, truyền thừa không dứt.
Tông Thủ hắn lại khinh thường, cũng không muốn mượn những lực lượng của người chết này.
Lúc này hắn tuy vẫn chỉ là ở một góc, chỉ có đất đai tương ứng với 50 tỉnh, chưa bằng 1% quốc thổ của vị Thủy Hoàng kia, lại vẫn có tự tin như vậy.
Nói đến cao tăng, bên cạnh mình không phải là có Tịnh Âm sao? Cô bé này tự nhiên không tính, nhưng nàng sinh ra trong Phật gia danh môn, nói không chừng có thể giúp hắn đi mới một hai vị.
Cứ suy tư như vậy, Tông Thủ đang muốn từ trong Huyễn Kính rời khỏi. Tiếp đó lại ‘Ài’ một tiếng, cảm giác một đám tin tức, bỗng nhiên nhảy vào trong đầu.
Cũng không đi xem xét, Tông Thủ mở mắt ra, rồi sau đó ở trong Sùng Chính điện, có vài đôi mắt đang lo lắng nhìn mình.
Hiên Viên Y Nhân và Nhược Thủy thì không ngoài dự liệu. Chuyện hôm nay, sợ là khiến cho càng nàng lo lắng.
Duy chỉ có ánh mắt của Khổng Dao, lại khiến cho hắn thoáng kinh dị, đó là trong hiếu kỳ mang theo một chút lo lắng.
Lúc nhìn thấy Tông Thủ trợn mắt, cùng hắn liếc một cái, rồi sau đó liền hơi có vẻ hốt hoảng quay đầu đi.
Tông Thủ chỉ đang cảm thấy kỳ quái, muốn xác thực chứng nhận mình không có nhìn lần. Chợt nghe một thanh âm của lão giả bên cạnh bỗng nhiên vang lên:
- Cám ơn trời đất, cuối cùng quân thượng cũng tỉnh lại, thật sự là không thể tốt hơn!
Tông Thủ lập tức nhíu chặt lông mày, Nhâm Bác? Lại là lão đầu này, đúng là phá hủy hết phong cảnh.
Chuyển mắt nhìn lại, quả nhiên thấy Nhâm Bác đang đứng ở nơi đó. Còn có mười mấy trọng thần của Càn Thiên Sơn, đang xếp thành hai hàng, đứng sang hai bên.
Nói đến hắn là quốc quân, thật đúng là thất trách đấy, mấy gương mặt trong đó, đều chưa bao giờ thấy qua. Một bộ phận người cũng chỉ là có một ít ấn tượng.
Nhớ mang máng, hắn là mấy người tham nghị trong Tham Nghị điện. Hôm nay trong lúc này đúng là kéo bè kết phái, khiến cho chướng khí mù mịt, mấy người kia đúng là thủ lĩnh trong các đảng phái đó.
Hiên Viên Y Nhân thấy sắc mặt của Tông Thủ trắng bệch một mảnh, bên cạnh khóe môi càng có một tia máu tươi tràn ra.
Mặc dù biết rõ Tông Thủ chỉ là nguyên thần bị suy yếu mà thôi, kỳ thật cũng không bị hao tổn, lúc này chỉ cần thoáng khôi phục là được, nhưng vẫn là đau lòng vô cùng. Đi đến bên cạnh Tông Thủ, nhíu mày lại bắt mạch cho hắn.
- Bổn vương không sao!
Tông Thủ cười cười, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Hiên Viên Y Nhân, tỏ vẻ an ủi. Rồi sau đó là giả mù sa mưa nhìn xem một đám thần tử.
- Sự tình ngoài ý muốn xảy ra, lại khiến cho các khanh lo lắng rồi!
Lại xem sắc trời ở ngoài điện, thời gian đã là ban đêm, trong mắt Tông Thủ lập tức lộ ra ý vui vẻ không hiểu:
- Bất quá hôm nay chư vị dắt tay nhau tới đây, là có duyên cớ khác đúng không? Không biết rốt cuộc là chuyện gì, dẫn đến chư thần đều đến tận đây?
Ở trong ảo cảnh kia, tuy là trải qua mười ngày đêm, nhưng đổi lại là trong thời gian ở hiện thực, cũng không quá bốn năm ngày mà thôi.
Hiên Viên Y Nhân là nữ nhân biết được nặng nhẹ, loại chuyện như quốc quân bị khốn ở A Tị hoàng tọa, tối đa cũng chỉ thông báo cho ba năm người biết mà thôi, tuyệt sẽ không để cho mỗi người đều biết.
Những người này đến đây, hẳn là có duyên cớ khác.
Về phần rốt cuộc là nguyên do gì, lúc này Tông Thủ nhưng lại biết rõ còn cố hỏi.
Nhâm Bác mở mắt ra, quan sát Tông Thủ tỉ mỉ. Chủ yếu là quan sát khí sắc của Hiên Viên Y Nhân, thấy vị ‘Vương hậu’ này tuy là thương tâm, nhưng mà vẻ sầu lo kia cũng đã giảm xuống, lúc này mới yên tâm.
- Quân thượng một thân quan hệ đến an nguy của Càn Thiên ta, ngày sau làm việc, phải càng cẩn thận mới tốt! nếu có cái gì ngoài ý muốn, vậy chúng thần làm sao có mặt mũi nào đi gặp tiên quân?
Kỳ thật lấy thể chế hôm nay của Càn Thiên Sơn, Tông Thủ có ở đây hay không đều không có quan hệ gì.
Chỉ cần trong mấy năm hai người này ở đây, lưu lại một đứa con nối dõi cho Càn Thiên Sơn, truyền thừa vương vị là được rồi.
Còn có linh triều, cũng cần uy vọng của vị điện hạ này đến ứng đối.
Đợi đến khi những việc này chấm dứt, khi đó hắn chẳng quản Tông Thủ này muốn như thế nào? Tùy tiện đi đến chỗ nào cũng được.
Nhâm Bác hắn mới sẽ là không phải gia hỏa lo lắng chuyện này, mỗi một lần biến cố, đều khiến cho người hãi hùng khiếp vía.
Chỉ là Hiên Viên Y Nhân với Tông Thủ mới lấy nhau, gần đây nghe nói ban đêm cũng làm việc chăm chỉ, cũng sẽ không tốt để mở miệng thúc giục.
Lúc này mọi người ở bên trong điện đều là thần sắc mong đợi, hướng hắn nhìn tới. Nhâm Bác nhíu nhíu mày, sau đó lấy ra một tờ danh sách.
- 600 khung thất giai Nguyên Diệt thần nỏ, còn có thêm 48 khung cửu giai Nguyên Diệt thần nỏ. Nếu Khí Tông có thể luyện chế ra pháp khí cung khí, cũng có thể mua sắm. Còn có từ Tuyết thị tịch thu được sáu chiếc thiên không hạm, cũng cần đại tu, sửa linh trận, mua sắm tám trăm ngàn cân Hắc Huyền thiết, trăm vạn Kim Hải Vân thần sa để tăng cường thân hạm.
Nhìn lướt qua, Tông Thủ đã biết những oan hồn ở trước mắt này, nhất định là đã bị trói buộc bên trong A Tị hoàng tọa!
Là lục tộc hoàng thất bị vị Thủy Hoàng kia dùng để huyết tế.
Đáng tiếc lúc này đã vạn năm không có huyết thực, cũng không còn được cung ứng, đã là rất yếu rồi.
Tông Thủ không khỏi là vô lực cười cười, thời điểm hắn lúc này, dù là những thứ này suy yếu như thế nào, mình cũng không có khí lực gì đi ứng phó.
Bất quá cũng may, lúc này bên người hắn đã có Huyễn Tâm Kính, lại có Hỏa Kỳ Lân bảo vệ.
Lúc ứng chiến với tàn hồn Hạng vương kia, hắn không muốn mượn nửa phần ngoại lực. Nhưng đối với hoàng tộc lục quốc này, lại không có gì cố chấp, nhất định phải bằng sức một mình đem chém chết mới có thể.
Tính tình hắn chính là như thế, càng là cường giả, lại càng không muốn cúi đầu. Nhất định phải tự tay đánh ngã, khiến cho hắn bại dưới kiếm của mình, trong nội tâm mới thoải mái được. Còn đối với mấy cái gọi là hoàng tộc này, lại không có chút hứng thú gì.
- Bất quá chỉ là nô bộc vong quốc, cũng dám đến công kích ta, chiếm hồn thể của ta? Không biết tự lượng sức mình, đều cút trở về cho ta!
Ngọn lửa màu đỏ thắm bỗng dưng ở trong hư không thức hải thiêu đốt lên. Mà kính quang màu xanh cũng từ hư không chiếu xuống.
Khiến cho những oan hồn này đều là kêu lên thê lương, rối rít lui lại như thủy triều, lại tiếp tục lùi vòa trong cái A Tị hoàng tọa này, trốn trong cấm chế kín đáo, không thấy tăm hơi.
Tông Thủ cũng không có tâm tư truy kích, sau khi bức lui liền ngừng lại. Trong nội tâm vẫn đang suy nghĩ, nếu có cơ hội, tốt nhất là tìm hai vị cao tăng, hoặc là nhân vật như quốc sư Trọng Huyền của Đại Thương, đem những hồn phách trong A Tị hoàng tọa này siêu độ tịnh hóa cho thỏa đáng.
Về phần những người thuộc hoàng tộc của lục quốc này, liền để cho bọn họ có một cơ hội chuyển sinh.
Vị Thủy Hoàng kia muốn dùng những hồn phách máu huyết của những người này để bảo vệ Tần quốc thiên thu vạn tái, truyền thừa không dứt.
Tông Thủ hắn lại khinh thường, cũng không muốn mượn những lực lượng của người chết này.
Lúc này hắn tuy vẫn chỉ là ở một góc, chỉ có đất đai tương ứng với 50 tỉnh, chưa bằng 1% quốc thổ của vị Thủy Hoàng kia, lại vẫn có tự tin như vậy.
Nói đến cao tăng, bên cạnh mình không phải là có Tịnh Âm sao? Cô bé này tự nhiên không tính, nhưng nàng sinh ra trong Phật gia danh môn, nói không chừng có thể giúp hắn đi mới một hai vị.
Cứ suy tư như vậy, Tông Thủ đang muốn từ trong Huyễn Kính rời khỏi. Tiếp đó lại ‘Ài’ một tiếng, cảm giác một đám tin tức, bỗng nhiên nhảy vào trong đầu.
Cũng không đi xem xét, Tông Thủ mở mắt ra, rồi sau đó ở trong Sùng Chính điện, có vài đôi mắt đang lo lắng nhìn mình.
Hiên Viên Y Nhân và Nhược Thủy thì không ngoài dự liệu. Chuyện hôm nay, sợ là khiến cho càng nàng lo lắng.
Duy chỉ có ánh mắt của Khổng Dao, lại khiến cho hắn thoáng kinh dị, đó là trong hiếu kỳ mang theo một chút lo lắng.
Lúc nhìn thấy Tông Thủ trợn mắt, cùng hắn liếc một cái, rồi sau đó liền hơi có vẻ hốt hoảng quay đầu đi.
Tông Thủ chỉ đang cảm thấy kỳ quái, muốn xác thực chứng nhận mình không có nhìn lần. Chợt nghe một thanh âm của lão giả bên cạnh bỗng nhiên vang lên:
- Cám ơn trời đất, cuối cùng quân thượng cũng tỉnh lại, thật sự là không thể tốt hơn!
Tông Thủ lập tức nhíu chặt lông mày, Nhâm Bác? Lại là lão đầu này, đúng là phá hủy hết phong cảnh.
Chuyển mắt nhìn lại, quả nhiên thấy Nhâm Bác đang đứng ở nơi đó. Còn có mười mấy trọng thần của Càn Thiên Sơn, đang xếp thành hai hàng, đứng sang hai bên.
Nói đến hắn là quốc quân, thật đúng là thất trách đấy, mấy gương mặt trong đó, đều chưa bao giờ thấy qua. Một bộ phận người cũng chỉ là có một ít ấn tượng.
Nhớ mang máng, hắn là mấy người tham nghị trong Tham Nghị điện. Hôm nay trong lúc này đúng là kéo bè kết phái, khiến cho chướng khí mù mịt, mấy người kia đúng là thủ lĩnh trong các đảng phái đó.
Hiên Viên Y Nhân thấy sắc mặt của Tông Thủ trắng bệch một mảnh, bên cạnh khóe môi càng có một tia máu tươi tràn ra.
Mặc dù biết rõ Tông Thủ chỉ là nguyên thần bị suy yếu mà thôi, kỳ thật cũng không bị hao tổn, lúc này chỉ cần thoáng khôi phục là được, nhưng vẫn là đau lòng vô cùng. Đi đến bên cạnh Tông Thủ, nhíu mày lại bắt mạch cho hắn.
- Bổn vương không sao!
Tông Thủ cười cười, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Hiên Viên Y Nhân, tỏ vẻ an ủi. Rồi sau đó là giả mù sa mưa nhìn xem một đám thần tử.
- Sự tình ngoài ý muốn xảy ra, lại khiến cho các khanh lo lắng rồi!
Lại xem sắc trời ở ngoài điện, thời gian đã là ban đêm, trong mắt Tông Thủ lập tức lộ ra ý vui vẻ không hiểu:
- Bất quá hôm nay chư vị dắt tay nhau tới đây, là có duyên cớ khác đúng không? Không biết rốt cuộc là chuyện gì, dẫn đến chư thần đều đến tận đây?
Ở trong ảo cảnh kia, tuy là trải qua mười ngày đêm, nhưng đổi lại là trong thời gian ở hiện thực, cũng không quá bốn năm ngày mà thôi.
Hiên Viên Y Nhân là nữ nhân biết được nặng nhẹ, loại chuyện như quốc quân bị khốn ở A Tị hoàng tọa, tối đa cũng chỉ thông báo cho ba năm người biết mà thôi, tuyệt sẽ không để cho mỗi người đều biết.
Những người này đến đây, hẳn là có duyên cớ khác.
Về phần rốt cuộc là nguyên do gì, lúc này Tông Thủ nhưng lại biết rõ còn cố hỏi.
Nhâm Bác mở mắt ra, quan sát Tông Thủ tỉ mỉ. Chủ yếu là quan sát khí sắc của Hiên Viên Y Nhân, thấy vị ‘Vương hậu’ này tuy là thương tâm, nhưng mà vẻ sầu lo kia cũng đã giảm xuống, lúc này mới yên tâm.
- Quân thượng một thân quan hệ đến an nguy của Càn Thiên ta, ngày sau làm việc, phải càng cẩn thận mới tốt! nếu có cái gì ngoài ý muốn, vậy chúng thần làm sao có mặt mũi nào đi gặp tiên quân?
Kỳ thật lấy thể chế hôm nay của Càn Thiên Sơn, Tông Thủ có ở đây hay không đều không có quan hệ gì.
Chỉ cần trong mấy năm hai người này ở đây, lưu lại một đứa con nối dõi cho Càn Thiên Sơn, truyền thừa vương vị là được rồi.
Còn có linh triều, cũng cần uy vọng của vị điện hạ này đến ứng đối.
Đợi đến khi những việc này chấm dứt, khi đó hắn chẳng quản Tông Thủ này muốn như thế nào? Tùy tiện đi đến chỗ nào cũng được.
Nhâm Bác hắn mới sẽ là không phải gia hỏa lo lắng chuyện này, mỗi một lần biến cố, đều khiến cho người hãi hùng khiếp vía.
Chỉ là Hiên Viên Y Nhân với Tông Thủ mới lấy nhau, gần đây nghe nói ban đêm cũng làm việc chăm chỉ, cũng sẽ không tốt để mở miệng thúc giục.
Lúc này mọi người ở bên trong điện đều là thần sắc mong đợi, hướng hắn nhìn tới. Nhâm Bác nhíu nhíu mày, sau đó lấy ra một tờ danh sách.
- 600 khung thất giai Nguyên Diệt thần nỏ, còn có thêm 48 khung cửu giai Nguyên Diệt thần nỏ. Nếu Khí Tông có thể luyện chế ra pháp khí cung khí, cũng có thể mua sắm. Còn có từ Tuyết thị tịch thu được sáu chiếc thiên không hạm, cũng cần đại tu, sửa linh trận, mua sắm tám trăm ngàn cân Hắc Huyền thiết, trăm vạn Kim Hải Vân thần sa để tăng cường thân hạm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.