Chương 608: Tranh tài. (2)
Khai Hoang
11/07/2014
Phảng phất nguyên hồn đã sắp tụ thành chân hình, hình tượng cao cao tại thượng mắt nhìn xuống đám người.
Viên Phi chỉ cảm thấy tim đập mạnh và loạn nhịp, giảng kinh đường thứ bảy cách giáp viện thứ nhất hơn hai vạn trượng!
Khoảng cách xa xôi như thế có thể khiến thất giai đỉnh phong như hắn bị áp chế như thế thì có một khả năng.
Đó chính là bổn nguyên hạch tâm của Tông Thủ áp đảo phía trên Viên Phi.
- Một năm không minh, kết quả lại bỗng nhiên nổi tiếng sao?
- Cho dù còn không có chính thức bước vào Tố Thể bát giai nhưng đối với hắn thì bát giai, cửu giai chỉ sợ cũng không có chướng ngại. Chỉ cần ngưng tụ ra thiên phù là nước chảy thành sông.
- Không biết Đàm Thu đã làm như thế nào?
- Lần này vị trí thủ tịch sợ sẽ thuộc về hắn.
- Thật không biết bổn nguyên của kẻ này là gì mà bá đạo như thế?
Giảng sư tiên cảnh đồng dạng nhíu mày, giống như vì biến hóa xa xa mà khó giải thích được.
Theo thời gian trôi đi, thân ảnh giữa không trung bên trên sân nhỏ cũng càng ngày càng rõ ràng. Ngũ quan và áo bào càng thêm chân thực, rất sống động.
Sắc mặt Viên Phi nghiêm chỉnh tái nhợt, bên tai vang lên âm thanh trong trẻo hùng hồn, thanh âm này vang vọng bên trong bí cảnh:
- Đàm Thu! Ta Tuyệt Dục ôm vạn phần thành ý đến đây, chỉ muốn thỉnh giáo kiếm thuật, tôi luyện kiếm đạo. Ngươi không dám ứng chiến, thật hổ với hai từ kiếm tu.
Tuyệt Dục không biết thi triển pháp môn gì mà có thể xuyên thấu linh trận bên ngoài đem thanh âm xuyên vào không gian bí cảnh.
Tiếng vọng này chấn động thật lâu không dứt, sau một khắc chợt nghe hồn thể Đàm Thu bỗng nhiên truyền ra một tiếng cười khẽ.
- Nếu như thế, ta sẽ chiến với ngươi một trận.
Giống như còn chưa thích ứng lắm với chuyện dùng hồn thể phát âm, thanh âm hỗn tạp nhưng nửa câu sau đã khôi phục.
Toàn bộ Thương Sinh Đạo cung tức thì ồn ào, trong nội đường giảng kinh thứ bảy, tất cả đệ tử nghe giảng bài hoặc kinh hỉ hoặc chờ mong hoặc lo lắng.
Viên Phi cau mày khó hiểu cũng không biết là nên vui hay nên buồn.
Vui là phán nhiều ngày như vậy, Đàm Thu rốt cục xuất chiến. Lo chính là chỉ ngắn ngủn không đến mười ngày, Đàm Thu đã đột phá.
Chẳng những có thể hóa ra chân hình mà hồn lực mạnh không dưới bát giai Linh Sư!
Chẳng lẽ lúc này hắn ta thực sự có thể thắng Tuyệt Dục?
Làm sao có thể?
Cười tự an ủi mình, sắc mặt Viên Phi lại càng tái nhợt.
...
Giờ phút này Tông Thủ tâm vô tạp niệm. Ở giữa không trung phất phất tay, đá đá chân, chỉ cảm thấy là không như ý.
Nghe nói Linh Sư cửu giai sau khi hóa thành chân hình trừ không có huyết nhục ta thì tương đương với chân thân, không có quá nhiều khác biệt.
Hôm nay tự mình nhận thức, quả nhiên là như thế.
Chỉ là lực lượng kém võ tu cùng giai không chỉ một bậc.
Bất quá lúc này hắn có khoảng chừng bốn trăm ngàn cân lực lượng. Đồng thời thân mang hai cái Thiên Mạch, không kém cạnh thất giai trung kỳ võ tu.
Ứng phó trận chiến này, vậy là đủ rồi!
Thần niệm khẽ động, âm hỏa kiếm phía dưới keng một tiếng bỗng nhiên rút ra khỏi vỏ lăng không bay lên.
Tông Thủ nhìn thoáng qua Tông Nguyên Nhược Thủy bên dưới, Hàm Hi lúc này cũng từ trong tay áo bay ra, thần tình phức tạp nhìn lên.
Nói đến kỳ quái, thánh hỏa Nghĩ Hậu cũng có thể hiện ra biểu lộ phong phú như thế.
Kinh dị, không cam lòng, sợ phục, vài loại thần sắc hỗn hợp một chỗ hiện rõ trong mắt Tông Thủ.
Trừ điều đó ra còn có một tia cung kính và cẩn thận, từ trước tới giờ chưa có.
- Cẩn thận hộ pháp cho ta! Giữ vững vị trí thân thể ta!
Tông Thủ mỉm cười phân phó một câu rồi trực tiếp ngự kiếm bay lên, Mang theo một luồng kiếm quang ánh sáng chói lọi giống như sao băng bay ra ngoài Thương Sinh bí cảnh.
Một sát na này, vô luận là đệ tử cấp thấp hay là cấp cao như Hàn Phương, Vi Thiên đều không tự kìm hãm được nhao nhao chú mục.
Ra khỏi bí cảnh đến khe hở không gian, Tông Thủ chỉ thấy nơi này là một mảnh hắc ám. Hắn mang theo kiếm quang rơi xuống trước người Tuyệt Dục.
Cũng ở một sát na này, kiếm ý mênh mông bàng bạc bỗng nhiên lăng tứ phương giống như nguyên sơn hoành áp, vô cùng cường hãn, cũng cực kỳ bá đạo.
Trong chốc lát lục giai Linh Sư ở trong phạm vi hai mươi vạn trượng sắc mặt tái nhợt, Linh Khí phía trên lay động bất ổn từ phía trên rơi xuống đất.
Hơn phân nửa thất giai tu sĩ cũng cẩn thận hạ thấp thân hình thu hồi Linh Khí không dám ngự không, trên mặt toát ra mồ hôi lạnh, linh cũng không cách nào phát ra.
Rõ ràng chỉ là bát giai hồn lực mà đã triệt để ép tới gần 300 thất giai đỉnh phong gần như cúi đầu xưng thần!
Không chỉ là bởi vì kiếm ý mà hồn niệm gần như bổn nguyên áp bách.
Chỉ có những bát giai cửu giai võ tu Linh Sư, trực tiếp lựa chọn đối kháng. Một ít kẻ nóng nảy thì còn dùng hồn niệm phản công nhưng bóng người trên bầu trời không bị ảnh hưởng. Kiếm ý kia vẫn huy hoàng như rồng!
Sau khi rơi xuống, kiếm của Tông Thủ trực tiếp chỉ Tuyệt Dục phía xa.
- Thương Sinh Đàm Thu, Tuyệt huynh mời xuất kiếm.
Thân hình Tông Thủ đứng nghiêm, cả người dường như là triệt để sáp nhập vào mảnh không gian này nhưng phảng phất khống chế nó, kiếm trong tay hắn hợp lại làm một áp bách tới.
Khi lời nói vừa dứt thì tất cả tu sĩ ở chỗ này ồn ào một trận.
- Hắn chính là Đàm Thu? Như thế nào lại bước vào cảnh giới Tố Thể rồi?
- Nghe đồn người này không phải là chưa đột phá cả lục giai sao?
- Kiếm ý chi cực, quả nhiên là kiếm ý chi cực! Tương xứng Yêu Vương Tông Thủ Càn Thiên Sơn!
Trong mấy tức, sắc mặt của hơn phân nửa những người ở đây trắng bệch.
Vô luận là kết quả một trận chiến này như thế nào, lúc Tông Thủ xuất hiện đã áp bách mấy ngàn tu sĩ đã đủ khiến danh tiếng của hắn vang dội.
Uy danh Thương Sinh Đạo không hạ thấp, thiên tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
- Ngươi là Đàm Thu?
Tuyệt Dục nhìn Tông Thủ từ trên xuống dưới, cảm thấy ngũ quan đối phương rõ ràng, phong độ tư thái thanh nhã xuất trần. Nhưng vô luận hắn có suy nghĩ thế nào cũng không thể tổ hợp được tướng mạo người này.
Dứt khoát không nghĩ nữa, tâm thần Tuyệt Dục nhìn vào kiếm trong tay Tông Thủ. Kiếm ý cường hoành ngay cả hắn lúc này cũng chỉ có thể nỗ lực đối kháng.
Mạnh thật!!!
- Đây là kiếm ý gì?
Chỉ cả kinh giật mình chốc lát, Tuyệt Dục đã lấy lại tinh thần. Trong đôi mắt hiện lên chút vui mừng.
Hơn nữa còn là nghi hoặc, võ đạo ý niệm của Tông Thủ, hắn chưa bao giờ thấy qua. Nhưng mạnh còn hơn cả đại phá diệt kiếm của hắn.
- Nguyên Nhất Đại Vô Tướng Kiếm!
Tông Thủ thuận miệng đáp, lúc nói đến ba chữ Đại Vô Tướng thì hắn còn có chút tự đắc.
Trước đó, kiếm thuật này chỉ có chân thân hắn thi triển thì giờ phút này dùng nguyên thần thì danh mới xứng với thực.
Ngũ hành trong thần hồn có đủ, càn khôn đều tại, phong lôi quang ám không thiếu một cái nào. Vô luận kiếm thuật nào, dạng công pháp gì cũng có thể mô phỏng.
Hắn càng chờ mong kiếm thuật này vào hôm nay có thể thăng hoa.
- Đại Vô Tướng? Là ngươi tự nghĩ ra?
Viên Phi chỉ cảm thấy tim đập mạnh và loạn nhịp, giảng kinh đường thứ bảy cách giáp viện thứ nhất hơn hai vạn trượng!
Khoảng cách xa xôi như thế có thể khiến thất giai đỉnh phong như hắn bị áp chế như thế thì có một khả năng.
Đó chính là bổn nguyên hạch tâm của Tông Thủ áp đảo phía trên Viên Phi.
- Một năm không minh, kết quả lại bỗng nhiên nổi tiếng sao?
- Cho dù còn không có chính thức bước vào Tố Thể bát giai nhưng đối với hắn thì bát giai, cửu giai chỉ sợ cũng không có chướng ngại. Chỉ cần ngưng tụ ra thiên phù là nước chảy thành sông.
- Không biết Đàm Thu đã làm như thế nào?
- Lần này vị trí thủ tịch sợ sẽ thuộc về hắn.
- Thật không biết bổn nguyên của kẻ này là gì mà bá đạo như thế?
Giảng sư tiên cảnh đồng dạng nhíu mày, giống như vì biến hóa xa xa mà khó giải thích được.
Theo thời gian trôi đi, thân ảnh giữa không trung bên trên sân nhỏ cũng càng ngày càng rõ ràng. Ngũ quan và áo bào càng thêm chân thực, rất sống động.
Sắc mặt Viên Phi nghiêm chỉnh tái nhợt, bên tai vang lên âm thanh trong trẻo hùng hồn, thanh âm này vang vọng bên trong bí cảnh:
- Đàm Thu! Ta Tuyệt Dục ôm vạn phần thành ý đến đây, chỉ muốn thỉnh giáo kiếm thuật, tôi luyện kiếm đạo. Ngươi không dám ứng chiến, thật hổ với hai từ kiếm tu.
Tuyệt Dục không biết thi triển pháp môn gì mà có thể xuyên thấu linh trận bên ngoài đem thanh âm xuyên vào không gian bí cảnh.
Tiếng vọng này chấn động thật lâu không dứt, sau một khắc chợt nghe hồn thể Đàm Thu bỗng nhiên truyền ra một tiếng cười khẽ.
- Nếu như thế, ta sẽ chiến với ngươi một trận.
Giống như còn chưa thích ứng lắm với chuyện dùng hồn thể phát âm, thanh âm hỗn tạp nhưng nửa câu sau đã khôi phục.
Toàn bộ Thương Sinh Đạo cung tức thì ồn ào, trong nội đường giảng kinh thứ bảy, tất cả đệ tử nghe giảng bài hoặc kinh hỉ hoặc chờ mong hoặc lo lắng.
Viên Phi cau mày khó hiểu cũng không biết là nên vui hay nên buồn.
Vui là phán nhiều ngày như vậy, Đàm Thu rốt cục xuất chiến. Lo chính là chỉ ngắn ngủn không đến mười ngày, Đàm Thu đã đột phá.
Chẳng những có thể hóa ra chân hình mà hồn lực mạnh không dưới bát giai Linh Sư!
Chẳng lẽ lúc này hắn ta thực sự có thể thắng Tuyệt Dục?
Làm sao có thể?
Cười tự an ủi mình, sắc mặt Viên Phi lại càng tái nhợt.
...
Giờ phút này Tông Thủ tâm vô tạp niệm. Ở giữa không trung phất phất tay, đá đá chân, chỉ cảm thấy là không như ý.
Nghe nói Linh Sư cửu giai sau khi hóa thành chân hình trừ không có huyết nhục ta thì tương đương với chân thân, không có quá nhiều khác biệt.
Hôm nay tự mình nhận thức, quả nhiên là như thế.
Chỉ là lực lượng kém võ tu cùng giai không chỉ một bậc.
Bất quá lúc này hắn có khoảng chừng bốn trăm ngàn cân lực lượng. Đồng thời thân mang hai cái Thiên Mạch, không kém cạnh thất giai trung kỳ võ tu.
Ứng phó trận chiến này, vậy là đủ rồi!
Thần niệm khẽ động, âm hỏa kiếm phía dưới keng một tiếng bỗng nhiên rút ra khỏi vỏ lăng không bay lên.
Tông Thủ nhìn thoáng qua Tông Nguyên Nhược Thủy bên dưới, Hàm Hi lúc này cũng từ trong tay áo bay ra, thần tình phức tạp nhìn lên.
Nói đến kỳ quái, thánh hỏa Nghĩ Hậu cũng có thể hiện ra biểu lộ phong phú như thế.
Kinh dị, không cam lòng, sợ phục, vài loại thần sắc hỗn hợp một chỗ hiện rõ trong mắt Tông Thủ.
Trừ điều đó ra còn có một tia cung kính và cẩn thận, từ trước tới giờ chưa có.
- Cẩn thận hộ pháp cho ta! Giữ vững vị trí thân thể ta!
Tông Thủ mỉm cười phân phó một câu rồi trực tiếp ngự kiếm bay lên, Mang theo một luồng kiếm quang ánh sáng chói lọi giống như sao băng bay ra ngoài Thương Sinh bí cảnh.
Một sát na này, vô luận là đệ tử cấp thấp hay là cấp cao như Hàn Phương, Vi Thiên đều không tự kìm hãm được nhao nhao chú mục.
Ra khỏi bí cảnh đến khe hở không gian, Tông Thủ chỉ thấy nơi này là một mảnh hắc ám. Hắn mang theo kiếm quang rơi xuống trước người Tuyệt Dục.
Cũng ở một sát na này, kiếm ý mênh mông bàng bạc bỗng nhiên lăng tứ phương giống như nguyên sơn hoành áp, vô cùng cường hãn, cũng cực kỳ bá đạo.
Trong chốc lát lục giai Linh Sư ở trong phạm vi hai mươi vạn trượng sắc mặt tái nhợt, Linh Khí phía trên lay động bất ổn từ phía trên rơi xuống đất.
Hơn phân nửa thất giai tu sĩ cũng cẩn thận hạ thấp thân hình thu hồi Linh Khí không dám ngự không, trên mặt toát ra mồ hôi lạnh, linh cũng không cách nào phát ra.
Rõ ràng chỉ là bát giai hồn lực mà đã triệt để ép tới gần 300 thất giai đỉnh phong gần như cúi đầu xưng thần!
Không chỉ là bởi vì kiếm ý mà hồn niệm gần như bổn nguyên áp bách.
Chỉ có những bát giai cửu giai võ tu Linh Sư, trực tiếp lựa chọn đối kháng. Một ít kẻ nóng nảy thì còn dùng hồn niệm phản công nhưng bóng người trên bầu trời không bị ảnh hưởng. Kiếm ý kia vẫn huy hoàng như rồng!
Sau khi rơi xuống, kiếm của Tông Thủ trực tiếp chỉ Tuyệt Dục phía xa.
- Thương Sinh Đàm Thu, Tuyệt huynh mời xuất kiếm.
Thân hình Tông Thủ đứng nghiêm, cả người dường như là triệt để sáp nhập vào mảnh không gian này nhưng phảng phất khống chế nó, kiếm trong tay hắn hợp lại làm một áp bách tới.
Khi lời nói vừa dứt thì tất cả tu sĩ ở chỗ này ồn ào một trận.
- Hắn chính là Đàm Thu? Như thế nào lại bước vào cảnh giới Tố Thể rồi?
- Nghe đồn người này không phải là chưa đột phá cả lục giai sao?
- Kiếm ý chi cực, quả nhiên là kiếm ý chi cực! Tương xứng Yêu Vương Tông Thủ Càn Thiên Sơn!
Trong mấy tức, sắc mặt của hơn phân nửa những người ở đây trắng bệch.
Vô luận là kết quả một trận chiến này như thế nào, lúc Tông Thủ xuất hiện đã áp bách mấy ngàn tu sĩ đã đủ khiến danh tiếng của hắn vang dội.
Uy danh Thương Sinh Đạo không hạ thấp, thiên tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
- Ngươi là Đàm Thu?
Tuyệt Dục nhìn Tông Thủ từ trên xuống dưới, cảm thấy ngũ quan đối phương rõ ràng, phong độ tư thái thanh nhã xuất trần. Nhưng vô luận hắn có suy nghĩ thế nào cũng không thể tổ hợp được tướng mạo người này.
Dứt khoát không nghĩ nữa, tâm thần Tuyệt Dục nhìn vào kiếm trong tay Tông Thủ. Kiếm ý cường hoành ngay cả hắn lúc này cũng chỉ có thể nỗ lực đối kháng.
Mạnh thật!!!
- Đây là kiếm ý gì?
Chỉ cả kinh giật mình chốc lát, Tuyệt Dục đã lấy lại tinh thần. Trong đôi mắt hiện lên chút vui mừng.
Hơn nữa còn là nghi hoặc, võ đạo ý niệm của Tông Thủ, hắn chưa bao giờ thấy qua. Nhưng mạnh còn hơn cả đại phá diệt kiếm của hắn.
- Nguyên Nhất Đại Vô Tướng Kiếm!
Tông Thủ thuận miệng đáp, lúc nói đến ba chữ Đại Vô Tướng thì hắn còn có chút tự đắc.
Trước đó, kiếm thuật này chỉ có chân thân hắn thi triển thì giờ phút này dùng nguyên thần thì danh mới xứng với thực.
Ngũ hành trong thần hồn có đủ, càn khôn đều tại, phong lôi quang ám không thiếu một cái nào. Vô luận kiếm thuật nào, dạng công pháp gì cũng có thể mô phỏng.
Hắn càng chờ mong kiếm thuật này vào hôm nay có thể thăng hoa.
- Đại Vô Tướng? Là ngươi tự nghĩ ra?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.