Chương 1367: Trong nháy mắt tám năm. (1)
Khai Hoang
28/10/2014
Ẩn ẩn hiện lên hình đinh ốc, vừa xuất hiện, đã cơ hồ ép khô tất cả chân lực hồn năng trong cơ thể Tông Thủ.
Ngay khi chống đỡ hết nổi thì Ngao Khôn Ngao Di bên người cũng từng người đánh ra một cổ lực lượng, dũng mãnh tiến vào.
Tông Thủ cười cười, bắt đầu miệng niệm chân ngôn.
- Vạn! Đạo! Quy! Nghi! Huyền! Pháp! Không!
Bảy chân ngôn, bảy ấn quyết, lập tức khiến thuật pháp này lại tăng vụt lên một cấp đọ.
Trong Nguyên Hồn của Tông Thủ cũng bỗng nhiên nổ vang như lôi minh. Bị một cổ lực lượng cường đại hấp nhiếp, cuốn vào một nơi không hiểu.
Chỉ thấy một mảnh Hỗn Độn sơ khai, chính là cảnh trí hắn từng thấy qua trên Quan Giới Nghi vào mấy năm trước.
-- Thái Sơ chi cảnh!
Vài năm sau, lần nữa được thấy, trong nội tâm Tông Thủ vẫn rung động khó nói lên lời.
Càng khiếp sợ công năng của Trụ Thư.
Bản Trụ Cực Mệnh Thế Thư này thật sự hồi tưởng thời gian, dẫn hồn phách của hắn tới vài năm trước kia, khi hắn dùng Quan Giới Nghi quan sát Thái Sơ mở.
Lại âm thầm bật cười, bản Trụ Thư này nếu có thể kéo hắn ra khỏi vận mệnh vốn nên bị chém đầu răn chúng, vậy thì có gì mà nó không làm được? Chỉ hồi tưởng thời gian kỳ thật cũng không coi là gì.
Chỉ là lúc này, hắn chỉ thi triển thuật này đã hao phí trọn vẹn năm trăm năm thọ nguyên.
Lại không biết Tông Vị Nhiên khi đó phải trả cái giá chừng nào.
Vốn có thể một bước trèo lên thánh, tu vị lại lạc đến dưới Linh Cảnh, cuối cùng càng bị người vây giết mà chết, khi nghĩ đều hắn đều cảm thấy mình thiếu phụ thân quá nhiều.
Bên cạnh một đạo Linh niệm, chợt truyền đến, cắt đứt suy nghĩ của Tông Thủ .
- Đây hẳn là cảnh tượng Thái Sơ khai mở sao? Là lần lúc trước ngươi ở đệ tam long điện cơ duyên xảo hợp, phát hiện Quan Giới Nghi?
Giờ phút này bên cạnh Tông Thủ đang đứng một "Tông Thủ" khác, bất quá lại đang suy nghĩ xuất thần, nhìn phương xa. Hiển nhiên cũng cực lực ghi nhớ, cực lực cảm ngộ tất cả những thứ hắn chứng kiến.
Tông Thủ chỉ cảm thấy quanh người có sức mạnh to lớn không hiểu đang ước thúc hắn.
Tựa hồ có một tầng ngăn cách với sự vật chung quanh, không thể tiếp xúc, tự nhiên cũng không thể ảnh hưởng.
Trong nội tâm vô cùng tiếc nuối, thầm nghĩ nếu lúc này, mình có thể hiện thân chỉ điểm "Tông Thủ" mấy năm trước một phen, vậy thì mình hiện giờ không phải sẽ càng mạnh thêm sao?
Mặc dù chỉ truyền một câu, nhắc nhở Ngụy Húc một chút, như vậy Thương Sinh Đạo cũng sẽ không rơi vào quẫn cảnh như hiện giờ. Bất quá tầng ngăn cách này hắn lại không phá được.
Nếu vậy nhất định phải dùng dùng vạn năm tuổi thọ, cả ngàn vạn tiên thạch làm đại giá mới được.
Tông Thủ hắn không có tài lực này, cũng không có nhiều thọ nguyên như vậy để tiêu sài. Quả thực đáng tiếc.
Ngay khi hắn thổn thức, đạo tâm niệm kia tựa hồ đã cực kỳ bất mãn.
Một luồng sóng hồn áp nghiền áp qua. Tông Thủ bất đắc dĩ, cũng dùng ý niệm trả lời.
- Lúc này Ngao Khôn ngươi còn có tâm tư nói lời đó với ta sao? Bỏ lỡ một phần một hào, đều là lãng phía thọ nguyên của ta. Không cảm thấy sẽ phụ một phen ý tốt của ta sao?
Trụ Cực Mệnh Thế Thư, lần này không chỉ đẫn thần hồn của hắn tới vài năm trước.
Cùng nhau tới, còn có Ngao Khôn Ngao Di. Càn Thiên Hạm có vài chục không hạm, đại quân nghiêm chỉnh thủ hộ, có Diệp Hiên tọa trấn không cần lo lắng an toàn.
Cái gọi là hộ pháp, chính là vào lúc nguy cơ, kéo Nguyên Hồn của hắn từ vài năm trước kia an toàn quay về hiện thế.
Không phải nửa bước Chí Cảnh như Ngao Di thì không cách nào làm được. Ngao Khôn tu vị kém chút ít, nhưng đầu Long này lại có thuấn không long huyết.
- Tông Thủ ngươi tên vô liêm sỉ này! Rõ ràng chỉ cần mình Di nhi là được rồi! Sợ ta thiếu ngươi chưa đủ nhiều sao? Sớm muộn ta cũng phải tính sổ với tên hỗn đản ngươi.
Ngao Khôn cơ hồ chửi ầm lên, sau đó vẫn im lặng lại.
Đúng như Tông Thủ nói, lúc này bỏ qua dù chỉ một chút cũng rất đáng tiếc.
Thái Sơ Sáng Thế, đối với Ngao Khôn mà nói, thật sự rất quan trọng!
Chỗ thiếu hụt duy nhất trong tồn tại tiêu vong chi pháp của hắn chính là sáng tạo pháp tắc vẫn không được đầy đủ.
Mà Thái Sơ chi cảnh này, so sánh với Sáng Thế dị tượng của bản thân Tông Thủ mạnh hơn rất nhiều..
Được lợi tự nhiên cũng không cách nào đánh giá. Tông Thủ cười mà không nói, mang Ngao Khôn tới, có phần vì thêm một phần bảo hiếm, cũng là vì có tư tâm khác.
Nghĩ đến nếu Ngao Khôn có thể bổ toàn bộ đại pháp kia, nói không chừng có thể trợ Nguyên Tịnh tổ sư, chính thức bổ toàn đạo cơ.
Khi đó Thương Sinh Đạo ba vị Chí Cảnh, dựa vào Thương Sinh khung cảnh có lẽ còn có lực đnáh một trận với Đạo Môn.
Nói đến hắn còn có Hàm Hi, đầu thiên sinh dị chủng kia lúc này cũng vượt liên hai cảnh giới, tuổi thọ cũng thêm rất nhiều.
Lúc này may mắn nhất chính là sinh tử tương hệ chi khế kia. Bất quá ý niệm này nếu bị đầu Nghĩ Vương kia biết được, không chừng sẽ trực tiếp chém hắn cũng nên.
Ngao Di bên kia lại chưa từng nói chuyện. Từ đầu đến cuối, đều bảo trì trầm tĩnh.
Cơ hồ tất cả lực chú ý đều đang nhìn đối diện, tình cảnh lúc nguyên điểm bộc phát. Nàng không cần xem toàn cục, chỉ cần nhìn Hàn Băng pháp tắc sinh ra thế nào. Lại làm sao cùng đồng thời tồn tại với các thiên lý quy tắc khác là được.
Tông Thủ cũng kịp thời bài trừ tất cả tạp niệm.
Vô tận chi năng từ trong điểm đen kia xông bừng lên.
Nhanh chóng khuếch trương ra bên ngoài, một mảnh "tuyến" dài hẹp, nguyên một đám "điểm" dây dưa đan vào nhau.
Vô số vật chất, lục tục thành hình, rồi sau đó lại bị đẩy ra xa xa.
Một thế giới mới sinh đã thấy được hình thức ban đầu.
Mấy năm trước, Tông Thủ đã xem qua một lần. Nhưng lúc này lại hoàn toàn có cảm xúc khác.
Cùng một chi tiết, hắn có thể lĩnh ngộ càng nhiều đạo lý hơn nữa, có thể sửa chữa những sai lầm trước kia, cũng càng có thể quan lãm toàn cục, nhét toàn bộ cảnh nguyên điểm bộc phát vào trong hồn niệm
Năm đó hắn tu vị chưa đủ, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí. Mặc dù toàn lực ghi nhớ nhưng cũng chỉ có hạn.
Càng cần tận lực xem nhẹ rất nhiều thứ để tránh tánh mạng Chân Nguyên của mình tiêu hao quá nhiều.
Nhưng Tông Thủ lúc này lại không cố kỵ. Như một bọt biển không thấy đáy, tham lam hấp thu lấy tất cả trước mắt.
Có thể lĩnh ngộ thì tận lực lĩnh ngộ, không thể lĩnh ngộ thì gắt gao nhớ kỹ trong lòng, tạm gác lại ngày sau.
Tất cả biến hóa, tất cả pháp tắc tạo ra, cũng chưa từng có.
Dù là một hạt hơi bụi, quỹ tích, nhiệt độ v... v... cũng đều ghi nhớ trong lòng.
Từ nhỏ có thể thấy lớn, dòm đốm thấy được toàn bộ sự vật.
Những đồ vật nhìn như không có ý nghĩa lại có thể thôi diễn ra vô số tin tức, vô số đạo lý.
Về phần dùng Nguyên Hồn chi thân, tồn tại ở đây có bị sức mạnh to lớn của Thái Sơ Sáng Thế tách ra không thì Tông Thủ đã hoàn toàn không đặt trong lòng rồi.
※※※※
Trong Càn Thiên cự hạm, trong phòng chuyên dùng để tu hành, thời gian lặng yên trôi qua.
Lúc này cách khi Tông Thủ thi triển thời gian nghịch tố chi pháp đã hơn một tháng. Nhưng thời gian chính thức chỉ mới qua một canh giờ thôi.
Ngay khi chống đỡ hết nổi thì Ngao Khôn Ngao Di bên người cũng từng người đánh ra một cổ lực lượng, dũng mãnh tiến vào.
Tông Thủ cười cười, bắt đầu miệng niệm chân ngôn.
- Vạn! Đạo! Quy! Nghi! Huyền! Pháp! Không!
Bảy chân ngôn, bảy ấn quyết, lập tức khiến thuật pháp này lại tăng vụt lên một cấp đọ.
Trong Nguyên Hồn của Tông Thủ cũng bỗng nhiên nổ vang như lôi minh. Bị một cổ lực lượng cường đại hấp nhiếp, cuốn vào một nơi không hiểu.
Chỉ thấy một mảnh Hỗn Độn sơ khai, chính là cảnh trí hắn từng thấy qua trên Quan Giới Nghi vào mấy năm trước.
-- Thái Sơ chi cảnh!
Vài năm sau, lần nữa được thấy, trong nội tâm Tông Thủ vẫn rung động khó nói lên lời.
Càng khiếp sợ công năng của Trụ Thư.
Bản Trụ Cực Mệnh Thế Thư này thật sự hồi tưởng thời gian, dẫn hồn phách của hắn tới vài năm trước kia, khi hắn dùng Quan Giới Nghi quan sát Thái Sơ mở.
Lại âm thầm bật cười, bản Trụ Thư này nếu có thể kéo hắn ra khỏi vận mệnh vốn nên bị chém đầu răn chúng, vậy thì có gì mà nó không làm được? Chỉ hồi tưởng thời gian kỳ thật cũng không coi là gì.
Chỉ là lúc này, hắn chỉ thi triển thuật này đã hao phí trọn vẹn năm trăm năm thọ nguyên.
Lại không biết Tông Vị Nhiên khi đó phải trả cái giá chừng nào.
Vốn có thể một bước trèo lên thánh, tu vị lại lạc đến dưới Linh Cảnh, cuối cùng càng bị người vây giết mà chết, khi nghĩ đều hắn đều cảm thấy mình thiếu phụ thân quá nhiều.
Bên cạnh một đạo Linh niệm, chợt truyền đến, cắt đứt suy nghĩ của Tông Thủ .
- Đây hẳn là cảnh tượng Thái Sơ khai mở sao? Là lần lúc trước ngươi ở đệ tam long điện cơ duyên xảo hợp, phát hiện Quan Giới Nghi?
Giờ phút này bên cạnh Tông Thủ đang đứng một "Tông Thủ" khác, bất quá lại đang suy nghĩ xuất thần, nhìn phương xa. Hiển nhiên cũng cực lực ghi nhớ, cực lực cảm ngộ tất cả những thứ hắn chứng kiến.
Tông Thủ chỉ cảm thấy quanh người có sức mạnh to lớn không hiểu đang ước thúc hắn.
Tựa hồ có một tầng ngăn cách với sự vật chung quanh, không thể tiếp xúc, tự nhiên cũng không thể ảnh hưởng.
Trong nội tâm vô cùng tiếc nuối, thầm nghĩ nếu lúc này, mình có thể hiện thân chỉ điểm "Tông Thủ" mấy năm trước một phen, vậy thì mình hiện giờ không phải sẽ càng mạnh thêm sao?
Mặc dù chỉ truyền một câu, nhắc nhở Ngụy Húc một chút, như vậy Thương Sinh Đạo cũng sẽ không rơi vào quẫn cảnh như hiện giờ. Bất quá tầng ngăn cách này hắn lại không phá được.
Nếu vậy nhất định phải dùng dùng vạn năm tuổi thọ, cả ngàn vạn tiên thạch làm đại giá mới được.
Tông Thủ hắn không có tài lực này, cũng không có nhiều thọ nguyên như vậy để tiêu sài. Quả thực đáng tiếc.
Ngay khi hắn thổn thức, đạo tâm niệm kia tựa hồ đã cực kỳ bất mãn.
Một luồng sóng hồn áp nghiền áp qua. Tông Thủ bất đắc dĩ, cũng dùng ý niệm trả lời.
- Lúc này Ngao Khôn ngươi còn có tâm tư nói lời đó với ta sao? Bỏ lỡ một phần một hào, đều là lãng phía thọ nguyên của ta. Không cảm thấy sẽ phụ một phen ý tốt của ta sao?
Trụ Cực Mệnh Thế Thư, lần này không chỉ đẫn thần hồn của hắn tới vài năm trước.
Cùng nhau tới, còn có Ngao Khôn Ngao Di. Càn Thiên Hạm có vài chục không hạm, đại quân nghiêm chỉnh thủ hộ, có Diệp Hiên tọa trấn không cần lo lắng an toàn.
Cái gọi là hộ pháp, chính là vào lúc nguy cơ, kéo Nguyên Hồn của hắn từ vài năm trước kia an toàn quay về hiện thế.
Không phải nửa bước Chí Cảnh như Ngao Di thì không cách nào làm được. Ngao Khôn tu vị kém chút ít, nhưng đầu Long này lại có thuấn không long huyết.
- Tông Thủ ngươi tên vô liêm sỉ này! Rõ ràng chỉ cần mình Di nhi là được rồi! Sợ ta thiếu ngươi chưa đủ nhiều sao? Sớm muộn ta cũng phải tính sổ với tên hỗn đản ngươi.
Ngao Khôn cơ hồ chửi ầm lên, sau đó vẫn im lặng lại.
Đúng như Tông Thủ nói, lúc này bỏ qua dù chỉ một chút cũng rất đáng tiếc.
Thái Sơ Sáng Thế, đối với Ngao Khôn mà nói, thật sự rất quan trọng!
Chỗ thiếu hụt duy nhất trong tồn tại tiêu vong chi pháp của hắn chính là sáng tạo pháp tắc vẫn không được đầy đủ.
Mà Thái Sơ chi cảnh này, so sánh với Sáng Thế dị tượng của bản thân Tông Thủ mạnh hơn rất nhiều..
Được lợi tự nhiên cũng không cách nào đánh giá. Tông Thủ cười mà không nói, mang Ngao Khôn tới, có phần vì thêm một phần bảo hiếm, cũng là vì có tư tâm khác.
Nghĩ đến nếu Ngao Khôn có thể bổ toàn bộ đại pháp kia, nói không chừng có thể trợ Nguyên Tịnh tổ sư, chính thức bổ toàn đạo cơ.
Khi đó Thương Sinh Đạo ba vị Chí Cảnh, dựa vào Thương Sinh khung cảnh có lẽ còn có lực đnáh một trận với Đạo Môn.
Nói đến hắn còn có Hàm Hi, đầu thiên sinh dị chủng kia lúc này cũng vượt liên hai cảnh giới, tuổi thọ cũng thêm rất nhiều.
Lúc này may mắn nhất chính là sinh tử tương hệ chi khế kia. Bất quá ý niệm này nếu bị đầu Nghĩ Vương kia biết được, không chừng sẽ trực tiếp chém hắn cũng nên.
Ngao Di bên kia lại chưa từng nói chuyện. Từ đầu đến cuối, đều bảo trì trầm tĩnh.
Cơ hồ tất cả lực chú ý đều đang nhìn đối diện, tình cảnh lúc nguyên điểm bộc phát. Nàng không cần xem toàn cục, chỉ cần nhìn Hàn Băng pháp tắc sinh ra thế nào. Lại làm sao cùng đồng thời tồn tại với các thiên lý quy tắc khác là được.
Tông Thủ cũng kịp thời bài trừ tất cả tạp niệm.
Vô tận chi năng từ trong điểm đen kia xông bừng lên.
Nhanh chóng khuếch trương ra bên ngoài, một mảnh "tuyến" dài hẹp, nguyên một đám "điểm" dây dưa đan vào nhau.
Vô số vật chất, lục tục thành hình, rồi sau đó lại bị đẩy ra xa xa.
Một thế giới mới sinh đã thấy được hình thức ban đầu.
Mấy năm trước, Tông Thủ đã xem qua một lần. Nhưng lúc này lại hoàn toàn có cảm xúc khác.
Cùng một chi tiết, hắn có thể lĩnh ngộ càng nhiều đạo lý hơn nữa, có thể sửa chữa những sai lầm trước kia, cũng càng có thể quan lãm toàn cục, nhét toàn bộ cảnh nguyên điểm bộc phát vào trong hồn niệm
Năm đó hắn tu vị chưa đủ, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí. Mặc dù toàn lực ghi nhớ nhưng cũng chỉ có hạn.
Càng cần tận lực xem nhẹ rất nhiều thứ để tránh tánh mạng Chân Nguyên của mình tiêu hao quá nhiều.
Nhưng Tông Thủ lúc này lại không cố kỵ. Như một bọt biển không thấy đáy, tham lam hấp thu lấy tất cả trước mắt.
Có thể lĩnh ngộ thì tận lực lĩnh ngộ, không thể lĩnh ngộ thì gắt gao nhớ kỹ trong lòng, tạm gác lại ngày sau.
Tất cả biến hóa, tất cả pháp tắc tạo ra, cũng chưa từng có.
Dù là một hạt hơi bụi, quỹ tích, nhiệt độ v... v... cũng đều ghi nhớ trong lòng.
Từ nhỏ có thể thấy lớn, dòm đốm thấy được toàn bộ sự vật.
Những đồ vật nhìn như không có ý nghĩa lại có thể thôi diễn ra vô số tin tức, vô số đạo lý.
Về phần dùng Nguyên Hồn chi thân, tồn tại ở đây có bị sức mạnh to lớn của Thái Sơ Sáng Thế tách ra không thì Tông Thủ đã hoàn toàn không đặt trong lòng rồi.
※※※※
Trong Càn Thiên cự hạm, trong phòng chuyên dùng để tu hành, thời gian lặng yên trôi qua.
Lúc này cách khi Tông Thủ thi triển thời gian nghịch tố chi pháp đã hơn một tháng. Nhưng thời gian chính thức chỉ mới qua một canh giờ thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.