Thần Hoàng

Chương 459: Trứng kiến. (1)

Khai Hoang

15/06/2014

Ý niệm khẽ động, lũ kiến sáu cánh bên người liền trực tiếp nghênh tiếp. Lại có hơn trăm con kiến lính bay sát quanh người của hắn, giống như một tấm chắn cực lớn vậy.

Mà ở phía xa và bên ngoài pháp đàn có mấy ngàn con kiến bắt đầu trùng kích, mà những con kiến bay kia lao tới không tiếc mạng.

Liền có những kiến lính sáu cánh cũng lao vào trong pháp đàn, cái miệng của nó mở ra cắn vào thân hình của Tông Thủ trên pháp đàn.

Nhưng mà trên mặt Nghĩ chân nhân lại hiện ra thần sắc vui mừng quá đỗi, thời điểm này dám kiến kia vượt qua bốn mươi chín thanh phi kiếm nhỏ kia.

Mà trong đám Ma Hỏa Tinh Nghĩ cho dù giai vị như thế nào cũng bắt đầu lung lay, giông như khí lực toàn thân đã biến mất.

Mà Lôi Đình Dực Giao ở gần pháp đàn thanh thế đại chấn, điện quang quanh người lập lòe bạo tăng hơn mười lần, một vòng xoáy hiện ra cuốn lấy đám kiến, toàn bộ quét rơi. Mà những con kiến có thân hình thoăn thoắt giờ phút này không cách nào tránh lui hoàn toàn. Cơ hồ là đang thế nào cũng dừng lại.

Ngay cả đám kiến ở ngay trước người Nghĩ chân nhân chẳng những không thể bay lượn được, một ít kiến lính càng trực tiếp rơi xuống, ngay cả tấm chắn cực lớn cũng vỡ vụn.

Nghĩ chân nhân lúc này có chút biến sắc, lại muốn đề tụ hồn lực thì chỉ cảm thấy lồng ngực xuất hiện dị thường, tâm thần lập tức cả kinh.

- Ngươi dụng độc?

- Ngươi dụng độc? Ngươi dụng độc lúc nào?

Âm thanh kia hồi hộp, lại có vẻ vô cùng suy yếu. Nghĩ chân nhân cũng đem hết toàn lực dùng hộ tráo bảo vệ bản thân, tuy nhiên hồn lực còn chưa mở ra đã rơi xuống đất rồi.

Tông Thủ chẳng muốn nói nhảm với người này làm cái gì, Hỏa Âm Kiếm chém ra một kiếm lập tức lấy đầu của Nghĩ chân nhân.

Lại có kiếm quang xoắn một cái đem nguyên hồn của hắn diệt sạch. Gọn gàng mà linh hoạt, kết thúc tính mạng của người này.

Trong chốc lát Nghĩ chân nhân vẫn lạc thì những con kiến bay này bắt đầu hỗn loạn.

Những con Ma Hỏa Tinh Nghĩ kia xông qua mọi nơi, nhưng mà do bị trúng độc nặng nên dù cuồng loạn vẫn hữu khí vô lực rơi xuống. Mà đám kiến khổng lồ thân thể nổ tung, huyết nhục tứ tán. Không có Nghĩ chân nhân ước thúc thì chúng không thể nào duy trì hình thể bản thân được.



Mà những con kiến bay còn lại nhao nhao rơi xuống đất.

Cơ hồ ngay sau đó, ở xa hơn mười dặm bên kia sắc mặt Lệ Hà lại trắng như tờ giấy.

- Trong khói này có độc!

Tay của hắn cầm cổ, cơ hồ là không tiếp tục hô hấp nữa, Lệ Hàm dốc sức liều mạng đem tất cả giải độc đan trong túi càn khôn lấp đầy miệng của mình.

Trên mặt Hùng Ngọc cũng phát xanh, hận không thể một cái tát quất vào mặt của Lệ Hàm. Không nhận ra trong khói có độc thì bỏ đi, còn muốn thể hiện. Lúc trước hít mấy hơi còn cố tình làm ra vẻ cao nhân hít thêm nữa. Không trúng độc mới là lạ!

Cũng trách bản thân mình ngu xuẩn cho rằng Lệ Hàm là người kiến thức rộng rãi, lại dùng tu vi Thiên Vị của hắn không có khả năng không nhận ra khói có độc, hết lần này tới lần khác lại đi tin.

Cũng may tình hình của nàng tốt hơn một chút, vừa phát hiện không đúng thì sinh ra ý đề phòng ngay, đem hô hấp triệt để đóng chặt.

Tuy trúng độc nhưng cũng không quá sâu. Giờ phút này lập tức lấy vài loại giải độc đan ăn vào bụng, lại điều động chân khí toàn thân khu trục độc tố.

Kết quả lại phát hiện là không thể dùng làm cái gì. Những độc kia lẫn vào trong chân khí của nàng. Triệt để hỗn hợp cùng một chỗ, không thể phân rõ đâu là độc đâu là chân khí, chúng quấn lại với nhau không tróc ra được. Mà hiệu quả của giải độc đan càng rải rác.

Chỉ cảm thấy trong đầu xuất hiện mê muội kịch liệt. Mà những khí tức không đúng kia mặc dù bị cương khí của nàng cưỡng ép bài xích cũng không khui trù được. Ngược lại rót vào trong lỗ chân lông toàn thân rồi sau đó không ngừng rót vào. Toàn thân nóng như lửa đốt, cơ hồ muốn tự cháy. Hận không thể lập tức xé nát toàn bộ quần áo.

- Là Đan Linh Tông Xích Kim Hạt Phấn? Không đúng, cái này là hỗn hợp độc...

Trong trí nhớ cũng chỉ có Xích Kim Hạt PHấn của Đan Linh Tông nổi tiếng mới có hiệu quả này. Nhưng mà còn lại là độc tố hỗn tạp, nàng không nhận ra được loại nào trong đó.

Nhìn qua bên cạnh thấy Lệ Hàm hữu khí vô lực, chỉ có thể xếp bằng ở đó ý đồ khu trục độc tố. Hùng Ngọc do dự một chút không chút do dự xoay người rời đi. Thân ảnh xuyên thẳng qua, giống như điện quang rời đi, nếu không rời khỏi chỗ của Lệ Hàm thì độc tố sẽ càng ngày càng ác liệt, ý thức của nàng càng mê muội hơn. Chỉ sợ hơi chút trì hoãn thì có khả năng chết ở chỗ này.

Mà trong đầu Hùng Ngọc giờ này khắc này cũng chỉ có một ý thức. Đó chính là phải ‘ trốn ’, trước khi nàng hôn mê thì phải thoát càng xa càng tốt.

Trên thân thể Nghĩ chân nhân, nguyên hồn của Tông Thủ đã lái kiếm trở lại thân thể của mình, sau đo lại nhìn qua chỗ Nghĩ chân nhân trên không, ánh mắt của hắn nghi hoặc nhìn qua phía nam, bên kia dường như có chút động tĩnh. Có hai chú chuột bị Bách Lý Thanh Tịnh Hương của hắn lan tới, hắn nhìn qua thì nhếch môi lên, Tông Thủ nhất thời cũng không có tâm tình đi để ý tới. Mà đợi đưa mắt nhìn qua thì nhìn thấy Tông Nguyên lòng còn sợ hãi nhìn chung quanh, nhìn qua bầy kiến khắp trên đất đều đang hấp hối cả, cách cái chết không xa.



- Quân thượng, nếu dùng loại độc này trên chiến trường, có thể không cần tốn nhiều sức mà quét sạch trăm vạn đại quân đấy, cho dù là cường giả Thiên Vị không biết nền tảng cũng phải tránh lui.

Tông Thủ khẽ lắc đầu:

- Bách Lý Thanh Tịnh Hương này mặc dù tốt, nhưng mà nó tổn thương thiên hòa.

Đời sau cũng có không ít điển hình dùng độc này đồ sát, nhưng mà kết cục của những người này không một ai được tốt cả.

Cho dù là ma môn sau mấy lần cũng gặp chính đạo liên thủ đả kích mấy lần.

Tông Thủ bản thân cũng không có ý định dùng loại thủ đoạn này. Hắn làm việc có khi không từ thủ đoạn, nhưng mà hắn lại có điểm mấu chốt của mình.

Tông Nguyên hiển nhiên cũng không muốn có loại vật độc như vậy xuất hiện trên chiến trường. Nghe vậy thì sắc mặt cũng buông lỏng. Lại nhíu mày nói:

- Con kiến chúa không biết bị Nghĩ chân nhân giấu ở nơi nào, ta đi tìm một chút...

- Đoán chừng là không cần, con kiến chúa hơn phân nửa là ở chỗ này.

Tông Thủ lại lắc đầu, sau đó trực tiếp đem quần áo Nghĩ chân nhân dùng kiếm xé rách.

Trong nháy mắt tiếp theo chỉ thấy phía sau lưng Nghĩ chân nhân xuất hiện quả trứng.

Ngược lại cũng không người biến thành trùng, mà là cả hai cùng kết hợp với nhau.

Mà cho dù kiến thức nhiều như Tông Nguyên lúc này cũng có cảm giác vô cùng buồn nôn.

Người mà hắn giết không tính là gì, người trên chiến trường chết trong tay hắn không dưới ngàn mấy, tràng cảnh huyết tinh gì cũng gặp qua rồi, cũng nhìn như bình thường mà thôi. Nhưng mà loại tình hình này mới thấy lần đầu tiên.

- Quả nhiên là cộng sinh chi thuật, khó trách có thể đem những con kiến lính này sai sử như hộ vệ. Nhưng mà người này thành bại cũng ở đây cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook