Chương 1226: Tự mình động thủ. (2)
Khai Hoang
09/10/2014
Một con kiến, ôm chí bảo như Trụ Thư nhảy vào trong đám người.
Có thể nghĩ đến kết quả của hắn sẽ thế nào.
Trừ phi là Long Ảnh tự mình ở đây, mới có thể triệt để tuyệt tham niệm của đám người kia --
Hắn thân có Trụ Thư, tuy là đã không sợ người biết được không sai, nhưng thế cục càng hỗn loạn, đối với hắn mà nói lại càng bất lợi --
Vốn tính toán của hắn là chờ ở chỗ này, xem thử có vị sư môn trưởng bối nào gần đây trở về không.
Nhưng lúc này, dù ngốc thêm nhất thời nửa khắc đều sẽ gặp nguy hiểm.
Suy nghĩ một chút, Tông Thủ đã có quyết đoán. Lắc mình một cái, ra khỏi Quân Thiên Tiên Phủ.
Tiến vào Tiên giai, thuấn không chi thuật của hắn đã có tiến triển không nhỏ. Mấy cái lách mình, đã đến trong Thương Sinh khung cảnh.
Trực tiếp đi vào trong tổ từ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Huyền Mệnh Kim Sách.
Đã mấy đường kia đều đi không thông, vậy cũng chỉ đành thân lập thân vi.
Tông Thủ hơi hơi do dự, liền bỗng dưng vươn tay ra, xé xuống một từ trên Huyền Mệnh Kim Sách.
Giây lát sau, lại xuất hiện trên Cực Quang Độ Ách Châu, trong Quân Thiên Tiên Phủ.
Nhìn qua trang Huyền Mệnh Kim Thư trong tay, tâm niệm Tông Thủ lại mờ mịt.
- Cũng không biết cuối cùng, có thể như ta mong muốn không?
Chợt lại khẽ thở dài, vô luận có thể thành công hay không, Huyền Sương chân nhân lại không phải chí cảnh. Có cơ hội có thể khiến sư tôn trên danh nghĩa của mình phục sinh, người làm đệ tử như hắn tuyệt đối không thể bỏ qua.
Chỉ tiếc, mình mới trở về Vân Giới không đến bốn canh giờ đã phải vội vàng rời đi rồi.
Bất quá rước khi đi, vô luận như thế nào, cũng phải gặp Y Nhân các nàng một lần.
Tiếp theo lại nghĩ tới Lãnh Đại Ngọc
Lúc trước bởi vì khiếp sợ quá mức nên không chú ý. Lúc này cẩn thận nhớ lại, mới phát giác trên người nàng, lại có vô số mảnh phù lục khó thấy, cùng với vết sẹo còn chưa hoàn toàn biến mất.
Cẩn thận suy diễn, Tông Thủ lại càng không nhịn được hít một hơi hàn khí.
Đây là xem người như Linh Bảo mà luyện chế sao?
Trách không được tốc độ tu hành của nàng còn hơn cả Tông Thủ hắn?
Đây rốt cuộc là ai, làm ra chuyện tàn khốc như thế? Lại mấy ngày sau, một chiếc phi châu màu vàng đang lao nhanh.
Hóa thành kim quang quang đoàn, phá vỡ từng đợt năng lượng hư không nặng nề bạo ngược kia.
Tựa hồ đang tìm kiếm vật gì đó, lại thật lâu không thể tìm được.
Mà giờ khắc này trong phi châu, Tông Thủ đang phát ngốc, trì độn mà cười cười. Mà ngay cả Cực Quang Độ Ách Châu, cũng do Hàm Hi, thay khống chế.
Vẫn nghĩ đến, mấy ngày trước gặp mặt Y Nhân Khổng Dao.
Không thể thuyết phục hai nữ chăn lớn cùng ngủ, đại chiến hôn thiên ám địa một hồi, quả nhiên đáng tiếc.
Bất quá khi tay ôm con mình thì Tông Thủ lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Mềm mãi, phảng phất thoáng dùng sức sẽ khiến nó bị thương ngay.
Y Nhân đã đặt nhủ danh cho nó, gọi là Tiểu Đan.
Về phần danh tự, lại cần sau ba tuổi mới lấy.
Tông Thủ bản thân rất không thích, bất quá chuyện đã thành, ai bảo cái kia lúc không ở đó. Vậy nên cũng chỉ có thể thừa nhận.
Nói lại thì lúc hai nữ phát giác Tịnh Âm này không phải Tịnh Âm kia cũng vô cùng kinh ngạc.
Suy nghĩ miên man, sắc mặt Tông Thủ lại dần dần ảm đạm.
Cũng ngay sau đó liền có tiếng nói vang lên.
- Nơi ngươi muốn tìm là ở đây sao?
Tông Thủ nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy trước cự thuyền, môt nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn đang đứng đó.
Ăn mặc áo bào trắng, sau lưng là sáu đôi cánh chim lưu động lấy ánh sáng chói lọi màu bạc.
- Nơi này chính là nơi Huyền Sương chân nhân vẫn lạc sao?
Lục Vô Bệnh lúc này đứng trên một mảnh vỡ trôi nổi, bao quát nơi đây.
Cũng là một thế giới thiên phương địa viên, nhưng trong giới này đã vỡ thành mảnh nhỏ.
Không chỉ lục địa, mà ngay cả không gian nơi này cũng không hề nguyên vẹn.
Các loại quy tắc cấu thành thế giới cũng đã tan vỡ không ít.
Theo hắn xem ra, nhiều nhất chỉ sau mấy năm nữa sẽ triệt để tan rã.
- Cũng là nơi cuối cùng mà nàng độ kiếp--
Tông Thủ tay cầm trang Huyền Mệnh Kim Sách kia cũng thổn thức không thôi.
Các loại điển tịch trong tông môn đều không ghi lại kĩ càng nơi cuối cùng Lâm Huyền Sương vẫn lạc.
Hắn có thể tìm được nơi đây, hoàn toàn là dựa vào hồn dẫn lưu lại trên trang sách kia, sau đó hao hết tâm cơ mới tìm được.
Cũng may cách Vân Giới cũng không quá xa, chỉ dùng mấy ngày đã tìm đến được.
Thế giới này ẩn sâu trong Hư Vọng Hải.
Tân sinh thành có lẽ còn không đến mười vạn năm, xem địa vực rộng kia, ít nhất cũng là Trung Thiên thế giới. Nhưng ngay cả sinh linh còn chưa kịp sinh ra đã phải biến mất.
Cũng không bởi vì diễn biến tự nhiên, mà là bởi vì ngoại lực.
Hơn nữa hơn phân nửa là do một hồi hạo kiếp trước nay chưa từng có hàng lâm vào vài ngàn năm trước.
Bất quá, cũng chỉ có lực phá hủy thế giới bực này mới có thể hiển lộ rõ ràng chí cảnh kiếp uy.
Cũng chỉ thế giới ẩn nấp sâu trong Hư Vọng Hải, triệt để ngăn cách với ngoại vực mới có thể khiến Tôn Giả Thánh Cảnh đỉnh phong an tâm độ kiếp, không sợ bên ngoài quấy nhiễu.
Không sai biệt lắm có thể để xác định, đây là nơi mà Huyền Sương chân nhân đã vẫn lạc.
- A.... Chỗ này tựa hồ có chút cổ quái --
Từ khi tiến vào trong giới này Tông Thủ đã có loại cảm giác này.
Phảng phất có một đạo ánh mắt loáng thoáng đang nhìn lấy mình, đến từ bốn phương tám hướng.
Khiến cho người lông tơ đứng thẳng, sởn hết cả gai ốc.
Mà khi Tông Thủ tìm khắp mọi nơi lại không hề phát hiện ra được người nào.
Cho dù là vận dụng chí bảo như Trụ Thư cũng không phát giác ra gì.
Mà thôi!
Sâu trong tâm linh hắn cũng không cảm giác được nguy triệu, mà dù thật sự có người ở dây, có thể tránh thoát khỏi Linh Giác của hắn thì chỉ sợ cảnh giới cũng hơn xa Tông Thủ hắn.
Nếu có ác ý quả thật có thể đánh chết hắn dễ dàng.
Cũng không cần phải như thế--
- Thời gian không nhiều, có thể bắt đầu!
Tông Thủ tâm niệm vừa động, bên kia Hàm Hi đã có cảm ứng.
Lạnh lùng nhìn hắn một cái, đã mở ra sáu đôi Ngân Dực, bay trên không trung 300 trượng.
Ở chung quanh nàng có mấy chục đoàn ngân huy sáng lạn. Tổng số bốn mươi tám con, đều là hình người. Có ba cặp Ngân Dực, so sánh với Hàm Hi thì nhỏ hơn một chút..
Cắn nuốt miếng giao xà nội đan kia, Hàm Hi là biến hóa lớn nhất, ngoại trừ thân hình ra đã cơ hồ không khác gì con người rồi.
Số lượng Binh Nghĩ cũng bỗng nhiên bạo tăng.
Còn có thánh bạch hỏa diễm màu bạc kia nữa, trước kia chỉ là bài trí, cũng không có nhiều lực sát thương.
Nhưng giờ nếu toàn lực thiêu đốt, ngay cả hắn nắm giữ Khởi Nguyên Chung Mạt chi pháp cũng kiêng kị thật sâu.
Quan trọng nhất, là Hàm Hi mượn giao xà nội đan huyết nhục chi lực, một bước bước chân vào tiên cảnh, giờ đã biết mở miệng nói chuyện rồi --
Muốn phục sinh Tôn Giả Thánh Cảnh, đầu tiên cần vẽ một cái linh trận khổng lồ.
Đoạt Thiên Hoàn Dịch, đối với địa điểm cũng không yêu cầu. Chỉ cần một chút huyết nhục, một chút hồn niệm. Thậm chí một sợi tóc cũng được.
Cod
Có thể nghĩ đến kết quả của hắn sẽ thế nào.
Trừ phi là Long Ảnh tự mình ở đây, mới có thể triệt để tuyệt tham niệm của đám người kia --
Hắn thân có Trụ Thư, tuy là đã không sợ người biết được không sai, nhưng thế cục càng hỗn loạn, đối với hắn mà nói lại càng bất lợi --
Vốn tính toán của hắn là chờ ở chỗ này, xem thử có vị sư môn trưởng bối nào gần đây trở về không.
Nhưng lúc này, dù ngốc thêm nhất thời nửa khắc đều sẽ gặp nguy hiểm.
Suy nghĩ một chút, Tông Thủ đã có quyết đoán. Lắc mình một cái, ra khỏi Quân Thiên Tiên Phủ.
Tiến vào Tiên giai, thuấn không chi thuật của hắn đã có tiến triển không nhỏ. Mấy cái lách mình, đã đến trong Thương Sinh khung cảnh.
Trực tiếp đi vào trong tổ từ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Huyền Mệnh Kim Sách.
Đã mấy đường kia đều đi không thông, vậy cũng chỉ đành thân lập thân vi.
Tông Thủ hơi hơi do dự, liền bỗng dưng vươn tay ra, xé xuống một từ trên Huyền Mệnh Kim Sách.
Giây lát sau, lại xuất hiện trên Cực Quang Độ Ách Châu, trong Quân Thiên Tiên Phủ.
Nhìn qua trang Huyền Mệnh Kim Thư trong tay, tâm niệm Tông Thủ lại mờ mịt.
- Cũng không biết cuối cùng, có thể như ta mong muốn không?
Chợt lại khẽ thở dài, vô luận có thể thành công hay không, Huyền Sương chân nhân lại không phải chí cảnh. Có cơ hội có thể khiến sư tôn trên danh nghĩa của mình phục sinh, người làm đệ tử như hắn tuyệt đối không thể bỏ qua.
Chỉ tiếc, mình mới trở về Vân Giới không đến bốn canh giờ đã phải vội vàng rời đi rồi.
Bất quá rước khi đi, vô luận như thế nào, cũng phải gặp Y Nhân các nàng một lần.
Tiếp theo lại nghĩ tới Lãnh Đại Ngọc
Lúc trước bởi vì khiếp sợ quá mức nên không chú ý. Lúc này cẩn thận nhớ lại, mới phát giác trên người nàng, lại có vô số mảnh phù lục khó thấy, cùng với vết sẹo còn chưa hoàn toàn biến mất.
Cẩn thận suy diễn, Tông Thủ lại càng không nhịn được hít một hơi hàn khí.
Đây là xem người như Linh Bảo mà luyện chế sao?
Trách không được tốc độ tu hành của nàng còn hơn cả Tông Thủ hắn?
Đây rốt cuộc là ai, làm ra chuyện tàn khốc như thế? Lại mấy ngày sau, một chiếc phi châu màu vàng đang lao nhanh.
Hóa thành kim quang quang đoàn, phá vỡ từng đợt năng lượng hư không nặng nề bạo ngược kia.
Tựa hồ đang tìm kiếm vật gì đó, lại thật lâu không thể tìm được.
Mà giờ khắc này trong phi châu, Tông Thủ đang phát ngốc, trì độn mà cười cười. Mà ngay cả Cực Quang Độ Ách Châu, cũng do Hàm Hi, thay khống chế.
Vẫn nghĩ đến, mấy ngày trước gặp mặt Y Nhân Khổng Dao.
Không thể thuyết phục hai nữ chăn lớn cùng ngủ, đại chiến hôn thiên ám địa một hồi, quả nhiên đáng tiếc.
Bất quá khi tay ôm con mình thì Tông Thủ lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Mềm mãi, phảng phất thoáng dùng sức sẽ khiến nó bị thương ngay.
Y Nhân đã đặt nhủ danh cho nó, gọi là Tiểu Đan.
Về phần danh tự, lại cần sau ba tuổi mới lấy.
Tông Thủ bản thân rất không thích, bất quá chuyện đã thành, ai bảo cái kia lúc không ở đó. Vậy nên cũng chỉ có thể thừa nhận.
Nói lại thì lúc hai nữ phát giác Tịnh Âm này không phải Tịnh Âm kia cũng vô cùng kinh ngạc.
Suy nghĩ miên man, sắc mặt Tông Thủ lại dần dần ảm đạm.
Cũng ngay sau đó liền có tiếng nói vang lên.
- Nơi ngươi muốn tìm là ở đây sao?
Tông Thủ nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy trước cự thuyền, môt nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn đang đứng đó.
Ăn mặc áo bào trắng, sau lưng là sáu đôi cánh chim lưu động lấy ánh sáng chói lọi màu bạc.
- Nơi này chính là nơi Huyền Sương chân nhân vẫn lạc sao?
Lục Vô Bệnh lúc này đứng trên một mảnh vỡ trôi nổi, bao quát nơi đây.
Cũng là một thế giới thiên phương địa viên, nhưng trong giới này đã vỡ thành mảnh nhỏ.
Không chỉ lục địa, mà ngay cả không gian nơi này cũng không hề nguyên vẹn.
Các loại quy tắc cấu thành thế giới cũng đã tan vỡ không ít.
Theo hắn xem ra, nhiều nhất chỉ sau mấy năm nữa sẽ triệt để tan rã.
- Cũng là nơi cuối cùng mà nàng độ kiếp--
Tông Thủ tay cầm trang Huyền Mệnh Kim Sách kia cũng thổn thức không thôi.
Các loại điển tịch trong tông môn đều không ghi lại kĩ càng nơi cuối cùng Lâm Huyền Sương vẫn lạc.
Hắn có thể tìm được nơi đây, hoàn toàn là dựa vào hồn dẫn lưu lại trên trang sách kia, sau đó hao hết tâm cơ mới tìm được.
Cũng may cách Vân Giới cũng không quá xa, chỉ dùng mấy ngày đã tìm đến được.
Thế giới này ẩn sâu trong Hư Vọng Hải.
Tân sinh thành có lẽ còn không đến mười vạn năm, xem địa vực rộng kia, ít nhất cũng là Trung Thiên thế giới. Nhưng ngay cả sinh linh còn chưa kịp sinh ra đã phải biến mất.
Cũng không bởi vì diễn biến tự nhiên, mà là bởi vì ngoại lực.
Hơn nữa hơn phân nửa là do một hồi hạo kiếp trước nay chưa từng có hàng lâm vào vài ngàn năm trước.
Bất quá, cũng chỉ có lực phá hủy thế giới bực này mới có thể hiển lộ rõ ràng chí cảnh kiếp uy.
Cũng chỉ thế giới ẩn nấp sâu trong Hư Vọng Hải, triệt để ngăn cách với ngoại vực mới có thể khiến Tôn Giả Thánh Cảnh đỉnh phong an tâm độ kiếp, không sợ bên ngoài quấy nhiễu.
Không sai biệt lắm có thể để xác định, đây là nơi mà Huyền Sương chân nhân đã vẫn lạc.
- A.... Chỗ này tựa hồ có chút cổ quái --
Từ khi tiến vào trong giới này Tông Thủ đã có loại cảm giác này.
Phảng phất có một đạo ánh mắt loáng thoáng đang nhìn lấy mình, đến từ bốn phương tám hướng.
Khiến cho người lông tơ đứng thẳng, sởn hết cả gai ốc.
Mà khi Tông Thủ tìm khắp mọi nơi lại không hề phát hiện ra được người nào.
Cho dù là vận dụng chí bảo như Trụ Thư cũng không phát giác ra gì.
Mà thôi!
Sâu trong tâm linh hắn cũng không cảm giác được nguy triệu, mà dù thật sự có người ở dây, có thể tránh thoát khỏi Linh Giác của hắn thì chỉ sợ cảnh giới cũng hơn xa Tông Thủ hắn.
Nếu có ác ý quả thật có thể đánh chết hắn dễ dàng.
Cũng không cần phải như thế--
- Thời gian không nhiều, có thể bắt đầu!
Tông Thủ tâm niệm vừa động, bên kia Hàm Hi đã có cảm ứng.
Lạnh lùng nhìn hắn một cái, đã mở ra sáu đôi Ngân Dực, bay trên không trung 300 trượng.
Ở chung quanh nàng có mấy chục đoàn ngân huy sáng lạn. Tổng số bốn mươi tám con, đều là hình người. Có ba cặp Ngân Dực, so sánh với Hàm Hi thì nhỏ hơn một chút..
Cắn nuốt miếng giao xà nội đan kia, Hàm Hi là biến hóa lớn nhất, ngoại trừ thân hình ra đã cơ hồ không khác gì con người rồi.
Số lượng Binh Nghĩ cũng bỗng nhiên bạo tăng.
Còn có thánh bạch hỏa diễm màu bạc kia nữa, trước kia chỉ là bài trí, cũng không có nhiều lực sát thương.
Nhưng giờ nếu toàn lực thiêu đốt, ngay cả hắn nắm giữ Khởi Nguyên Chung Mạt chi pháp cũng kiêng kị thật sâu.
Quan trọng nhất, là Hàm Hi mượn giao xà nội đan huyết nhục chi lực, một bước bước chân vào tiên cảnh, giờ đã biết mở miệng nói chuyện rồi --
Muốn phục sinh Tôn Giả Thánh Cảnh, đầu tiên cần vẽ một cái linh trận khổng lồ.
Đoạt Thiên Hoàn Dịch, đối với địa điểm cũng không yêu cầu. Chỉ cần một chút huyết nhục, một chút hồn niệm. Thậm chí một sợi tóc cũng được.
Cod
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.