Chương 573: Tuyệt đối không thể! (1)
Khai Hoang
11/07/2014
Cũng được! Lần này không nếm thử một phen sẽ không cam tâm. Ha ha,
Tông thành chủ cũng biết, các hạ ngày hôm nay không nên làm là ở trong
điện phủ bóc trần thân phận của Dương Phàm ta. Cổ nhân có nói, gần trong gang tấc, người tận địch quốc, thất phu giận dữ, năm bước đổ máu! Ta
cùng với tông thành chủ, hôm nay cách xa nhau không quá 60 trượng, cũng
muốn thử xem có thể lấy tính mạng thành chủ không.
Tông Thủ còn đang nhướn mày thì thân ảnh Dương Phàm bỗng nhiên bắn ra, sau đó thân ảnh ngân giáp lớn nhỏ bỗng nhiên từ trong sương mù dày đặc xuyên thẳng qua tập kích vào bên trong điện.
Nhìn kỹ không phải là người mặc giáp, mà toàn thân cao thấp là những lá bùa màu bạc, bên trên vẽ huyết sắc phù văn phảng phất huyết dịch kinh mạch, Linh Năng mênh mông cuồn cuộn dọc theo phù tuyến lưu động tuôn ra.
Tuy là người giấy nhưng khí tức không kém bát giai Âm Giao Tông Thủ trước đó từng gặp ở trong Tà Linh Câu.
Một quyền đánh ra mang theo cương phong khiến toàn bộ ghế dựa Hồng Huyền Mộc bị đánh nát bấy.
Tông Lăng nhíu mày vung tay ra một vầng sáng, lục giai linh khí kim thuẫn ngăn tại trước mặt người giấy ngân giáp.
Trong nháy mắt người giấy đấm mạnh một quyền làm nát bấy, miệng Tông Lăng phun ra một ngụm máu tươi, cả người lùi lại mấy bước.
Khí thế của người giấy ngân giáp không giảm tiếp tục phi độn về phía trước.
Khổng Dao nhíu lông mày, tay đè bên hông do dự xuất thủ cứu giúp hay không thì thấy sắc mặt Tông Thủ từ đầu đến cuối bình thản không một chút kinh hoảng.
Tâm thần định lại, nàng nhớ tới Càn Thiên Yêu Vương một năm rưỡi trước đó đã là đệ tử thân truyền nhập thất của ảnh lão nhân, sao có thể không có nửa phần thủ đoạn bảo vệ tánh mạng?
Càn Thiên Sơn hùng cứ mười ba tỉnh, không thể không có cường giả đầu nhập.
Việc này không cần ngoại nhân như nàng nhúng tay cũng có thể phân ra thắng bại, đối với nàng sứ mạng lần này cũng là chuyện tốt.
Tay đè kiếm, ánh mắt Tông Thủ như giếng cổ hàn đàm u lãnh mát lạnh không thấy một chút chấn động.
Đã lâu rồi hắn chưa từng vận dụng Nguyên Nhất Kiếm, lặng yên không phát ra khí tức lẻn vào trong kiếm.
Kiếm này hắn dùng thần hồn nuôi dưỡng, sớm đã không phải thô phôi như trước, bên trong dần có long vân lưu động.
Người giấy ngân giáp tới gần mười trượng, Hỏa Âm Kiếm trong tay Tông Thủ bỗng dưng ra khỏi vỏ.
Khí tức cả người hắn bỗng nhiên biến hóa, ổn như núi sông, mạnh như thiên địa.
Kiếm quang màu vàng chém xuống mang theo một cỗ gió nhẹ khiến tâm thần người ta chấn động, tiếp theo giây lát chợt nghe "keng!" một tiếng nổ to. Kiếm khí mênh mông cuồn cuộn trực tiếp chém người giấy ngân giáp một phân thành hai.
Theo thanh âm nổ tung, mười cái lôi cầu bên trong bỗng dưng bay vút lên.
- Cửu âm tử mẫu lôi? Hắc, thì ra là thế!
Hừ lạnh một tiếng, kiếm cầm trong tay Tông Thủ cắm trở lại vỏ, sau đó đưa ta ra nắm lấy lôi cầu vào trong tay, khiến lôi cầu nổ bung nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
Giờ phút này Khổng Dao bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, không phải sợ hãi thán phục kiếm thuật cùng linh pháp của Tông Thủ mà là vì kiếm khí xích hoàng.
Kiếm khí xích vàng, thuần bạch long ảnh. Đây chính là Thánh Vương chi khí!
Trong chốc lát, Khổng Dao mới khôi phục ý thức. Trước tiên nàng cảm thấy là hoang đường, đây là chuyện không có khả năng.
Mà khi cẩn thận hồi tưởng lại, một kiếm kia chắc chắn không phải giả.
Nàng là chân chân chính chính thấy được xích hoàng kiếm khí không tỳ vết, thuần bạch long ảnh tinh khiết nhất!
Đế vương võ đạo là do nhân thế mà thành, cũng nhân thế mà tụ. Chỉ là bởi vì nhân tâm lộn xộn mượn xu thế một quốc gia mà thành kiếm khí, thường thường cũng hỗn loạn vô cùng. Dùng xích hoàng làm chủ, tạp sắc xung quanh, chỉ có minh quân đặc biệt anh minh đầy hứa hẹn mới khiến phẩm chất của kiếm khí bất đồng.
Nhưng tinh khiết đến trình độ như Tông Thủ thì từ thượng cổ Vân Hoang tới giờ, nàng chưa từng nghe nói qua.
Chỉ biết giai đoạn trước thượng cổ Vân Hoang có một ít Thánh Hoàng mới có đế vương chi khí tinh khiết như vậy.
Đó là phẩm đức thanh giới của quân vương, biểu tượng của thành tâm thành ý cao lễ, hoàn mỹ không tỳ vết. Chẳng những là rất được con dân kính yêu, thuật trị quốc cũng không bàn mà hợp ý thiên địa chi đạo.
Nhất thời nàng cảm thấy Thiên Đạo bất công, bệ hạ thức khuya dậy sớm cần chính không tha. Ở bên trong bảy mươi năm đề bạt vô số chi sĩ đầy hứa hẹn, chính nhân quân tử tiến vào triều đình. Sau khi kế vị đem một đại thương từ bên bờ sụp đổ vực dậy.
Hôm nay trị hạ 24 châu, hơn ba trăm hành tỉnh, không thể nói là đại trị thế gian nhưng cũng là quốc thái dân an, con dân không buồn áo cơm, được vô số Đại Nho xưng là Trung Hưng chi đế, minh quân một đời.
Nhưng dù vậy, đế vương võ đạo của bệ hạ cũng chỉ tinh khiết hơn trước một chút thôi.
Nàng từng gặp một lần kiếm khí xích hoàng có rất nhiều tạp sắc, kém qua xa Tông Thủ này.
Không biết người này dựa vào cái gì có được đế vương chi khí tinh khiết như thế?
Cảnh nội Càn Thiên nhân tâm ủng hộ cũng không phải giả. Nhưng trong mắt nàng cũng chỉ là dư trạch một năm rưỡi trước đó mà thôi.
Nếu nàng đoán không lầm, ở trong vài năm này Tông Thủ nhất định là có một ngày mất hết dân tâm.
Nhưng nàng chưa từng nghĩ tới, nhân tâm Càn Thiên Sơn dĩ nhiên là ngưng tụ đến trình độ này. Đối với vị Yêu Vương một năm nửa năm mới ngẫu nhiên lộ mặt cũng không có nửa phần bất mãn.
Chẳng lẽ Tam Hoàng Thất Đế trị thế trong truyền thuyết thượng cổ nho gia, cái gọi là Thánh Hoàng chính là đức hạnh như Tông Thủ?
Tuyệt đối không thể nhất định là nghĩ sai ở đâu rồi hoặc là truyền thuyết có chỗ sai sót.
Đem tất cả sự vụ phó thác hạ thần, mỗi ngày không để ý tới chính vụ, xây dựng tham nghị điện dung túng thuộc hạ ẩu đả, không ra thể thống gì, tuyệt không hợp nho gia chi đạo.
Còn có đủ loại chính lệnh hoang đường, xa hoa vô độ, không biết tiết kiệm. Người như vậy sao xứng danh xưng là Thánh Vương?
Ông trời quả nhiên mù mắt rồi!
Nhưng nàng cẩn thận hồi tưởng một kiếm kia bao hàm thần uy tuy giấu mà không phát lại chắc chắn cường thịnh, ở đâu lại nửa điểm suy diệt?
Màu trắng là kim khí chủ sát phạt, tương lai Càn Thiên cùng Tông Thủ nhất định là chinh chiến vô số.
Tông Thủ lại hồn nhiên chưa phát giác ra sự khác thường của Khổng Dao, kiếp trước hắn xem qua rất nhiều đế vương võ đạo, nhưng cái gì đế vương chi khí còn có phẩm giai thì không biết, không có bí thuật Linh Nhãn đặc thù cũng không cách nào nhìn được.
Thu hồi toàn bộ cửu âm tử mẫu lôi, sau đó Tông Thủ lại nhìn về phía mặt đất.
Chỉ thấy một tấm phù bị trảm dôi im lặng nằng trên sàn nhà bằng gạch vàng.
- Khôi lỗi hàng linh, lục giai pháp phù? Trách không được có thể giấu diếm linh giác của ta !
Hắn lấy tay phất một cái thu lá phù vào tay, Tông Thủ dùng linh thức phân biệt chỉ chốc lát thì thất vọng lắc đầu.
Ngươi giấy là do linh phù biến thành mà Dương Phàm có lẽ cũng chỉ là dùng một tia nguyên hồn dựa vào nó, mặc dù hủy cũng chỉ làm cho nguyên khí của hắn hơi tổn hại, không tổn thương căn bản.
Tông Thủ còn đang nhướn mày thì thân ảnh Dương Phàm bỗng nhiên bắn ra, sau đó thân ảnh ngân giáp lớn nhỏ bỗng nhiên từ trong sương mù dày đặc xuyên thẳng qua tập kích vào bên trong điện.
Nhìn kỹ không phải là người mặc giáp, mà toàn thân cao thấp là những lá bùa màu bạc, bên trên vẽ huyết sắc phù văn phảng phất huyết dịch kinh mạch, Linh Năng mênh mông cuồn cuộn dọc theo phù tuyến lưu động tuôn ra.
Tuy là người giấy nhưng khí tức không kém bát giai Âm Giao Tông Thủ trước đó từng gặp ở trong Tà Linh Câu.
Một quyền đánh ra mang theo cương phong khiến toàn bộ ghế dựa Hồng Huyền Mộc bị đánh nát bấy.
Tông Lăng nhíu mày vung tay ra một vầng sáng, lục giai linh khí kim thuẫn ngăn tại trước mặt người giấy ngân giáp.
Trong nháy mắt người giấy đấm mạnh một quyền làm nát bấy, miệng Tông Lăng phun ra một ngụm máu tươi, cả người lùi lại mấy bước.
Khí thế của người giấy ngân giáp không giảm tiếp tục phi độn về phía trước.
Khổng Dao nhíu lông mày, tay đè bên hông do dự xuất thủ cứu giúp hay không thì thấy sắc mặt Tông Thủ từ đầu đến cuối bình thản không một chút kinh hoảng.
Tâm thần định lại, nàng nhớ tới Càn Thiên Yêu Vương một năm rưỡi trước đó đã là đệ tử thân truyền nhập thất của ảnh lão nhân, sao có thể không có nửa phần thủ đoạn bảo vệ tánh mạng?
Càn Thiên Sơn hùng cứ mười ba tỉnh, không thể không có cường giả đầu nhập.
Việc này không cần ngoại nhân như nàng nhúng tay cũng có thể phân ra thắng bại, đối với nàng sứ mạng lần này cũng là chuyện tốt.
Tay đè kiếm, ánh mắt Tông Thủ như giếng cổ hàn đàm u lãnh mát lạnh không thấy một chút chấn động.
Đã lâu rồi hắn chưa từng vận dụng Nguyên Nhất Kiếm, lặng yên không phát ra khí tức lẻn vào trong kiếm.
Kiếm này hắn dùng thần hồn nuôi dưỡng, sớm đã không phải thô phôi như trước, bên trong dần có long vân lưu động.
Người giấy ngân giáp tới gần mười trượng, Hỏa Âm Kiếm trong tay Tông Thủ bỗng dưng ra khỏi vỏ.
Khí tức cả người hắn bỗng nhiên biến hóa, ổn như núi sông, mạnh như thiên địa.
Kiếm quang màu vàng chém xuống mang theo một cỗ gió nhẹ khiến tâm thần người ta chấn động, tiếp theo giây lát chợt nghe "keng!" một tiếng nổ to. Kiếm khí mênh mông cuồn cuộn trực tiếp chém người giấy ngân giáp một phân thành hai.
Theo thanh âm nổ tung, mười cái lôi cầu bên trong bỗng dưng bay vút lên.
- Cửu âm tử mẫu lôi? Hắc, thì ra là thế!
Hừ lạnh một tiếng, kiếm cầm trong tay Tông Thủ cắm trở lại vỏ, sau đó đưa ta ra nắm lấy lôi cầu vào trong tay, khiến lôi cầu nổ bung nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
Giờ phút này Khổng Dao bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, không phải sợ hãi thán phục kiếm thuật cùng linh pháp của Tông Thủ mà là vì kiếm khí xích hoàng.
Kiếm khí xích vàng, thuần bạch long ảnh. Đây chính là Thánh Vương chi khí!
Trong chốc lát, Khổng Dao mới khôi phục ý thức. Trước tiên nàng cảm thấy là hoang đường, đây là chuyện không có khả năng.
Mà khi cẩn thận hồi tưởng lại, một kiếm kia chắc chắn không phải giả.
Nàng là chân chân chính chính thấy được xích hoàng kiếm khí không tỳ vết, thuần bạch long ảnh tinh khiết nhất!
Đế vương võ đạo là do nhân thế mà thành, cũng nhân thế mà tụ. Chỉ là bởi vì nhân tâm lộn xộn mượn xu thế một quốc gia mà thành kiếm khí, thường thường cũng hỗn loạn vô cùng. Dùng xích hoàng làm chủ, tạp sắc xung quanh, chỉ có minh quân đặc biệt anh minh đầy hứa hẹn mới khiến phẩm chất của kiếm khí bất đồng.
Nhưng tinh khiết đến trình độ như Tông Thủ thì từ thượng cổ Vân Hoang tới giờ, nàng chưa từng nghe nói qua.
Chỉ biết giai đoạn trước thượng cổ Vân Hoang có một ít Thánh Hoàng mới có đế vương chi khí tinh khiết như vậy.
Đó là phẩm đức thanh giới của quân vương, biểu tượng của thành tâm thành ý cao lễ, hoàn mỹ không tỳ vết. Chẳng những là rất được con dân kính yêu, thuật trị quốc cũng không bàn mà hợp ý thiên địa chi đạo.
Nhất thời nàng cảm thấy Thiên Đạo bất công, bệ hạ thức khuya dậy sớm cần chính không tha. Ở bên trong bảy mươi năm đề bạt vô số chi sĩ đầy hứa hẹn, chính nhân quân tử tiến vào triều đình. Sau khi kế vị đem một đại thương từ bên bờ sụp đổ vực dậy.
Hôm nay trị hạ 24 châu, hơn ba trăm hành tỉnh, không thể nói là đại trị thế gian nhưng cũng là quốc thái dân an, con dân không buồn áo cơm, được vô số Đại Nho xưng là Trung Hưng chi đế, minh quân một đời.
Nhưng dù vậy, đế vương võ đạo của bệ hạ cũng chỉ tinh khiết hơn trước một chút thôi.
Nàng từng gặp một lần kiếm khí xích hoàng có rất nhiều tạp sắc, kém qua xa Tông Thủ này.
Không biết người này dựa vào cái gì có được đế vương chi khí tinh khiết như thế?
Cảnh nội Càn Thiên nhân tâm ủng hộ cũng không phải giả. Nhưng trong mắt nàng cũng chỉ là dư trạch một năm rưỡi trước đó mà thôi.
Nếu nàng đoán không lầm, ở trong vài năm này Tông Thủ nhất định là có một ngày mất hết dân tâm.
Nhưng nàng chưa từng nghĩ tới, nhân tâm Càn Thiên Sơn dĩ nhiên là ngưng tụ đến trình độ này. Đối với vị Yêu Vương một năm nửa năm mới ngẫu nhiên lộ mặt cũng không có nửa phần bất mãn.
Chẳng lẽ Tam Hoàng Thất Đế trị thế trong truyền thuyết thượng cổ nho gia, cái gọi là Thánh Hoàng chính là đức hạnh như Tông Thủ?
Tuyệt đối không thể nhất định là nghĩ sai ở đâu rồi hoặc là truyền thuyết có chỗ sai sót.
Đem tất cả sự vụ phó thác hạ thần, mỗi ngày không để ý tới chính vụ, xây dựng tham nghị điện dung túng thuộc hạ ẩu đả, không ra thể thống gì, tuyệt không hợp nho gia chi đạo.
Còn có đủ loại chính lệnh hoang đường, xa hoa vô độ, không biết tiết kiệm. Người như vậy sao xứng danh xưng là Thánh Vương?
Ông trời quả nhiên mù mắt rồi!
Nhưng nàng cẩn thận hồi tưởng một kiếm kia bao hàm thần uy tuy giấu mà không phát lại chắc chắn cường thịnh, ở đâu lại nửa điểm suy diệt?
Màu trắng là kim khí chủ sát phạt, tương lai Càn Thiên cùng Tông Thủ nhất định là chinh chiến vô số.
Tông Thủ lại hồn nhiên chưa phát giác ra sự khác thường của Khổng Dao, kiếp trước hắn xem qua rất nhiều đế vương võ đạo, nhưng cái gì đế vương chi khí còn có phẩm giai thì không biết, không có bí thuật Linh Nhãn đặc thù cũng không cách nào nhìn được.
Thu hồi toàn bộ cửu âm tử mẫu lôi, sau đó Tông Thủ lại nhìn về phía mặt đất.
Chỉ thấy một tấm phù bị trảm dôi im lặng nằng trên sàn nhà bằng gạch vàng.
- Khôi lỗi hàng linh, lục giai pháp phù? Trách không được có thể giấu diếm linh giác của ta !
Hắn lấy tay phất một cái thu lá phù vào tay, Tông Thủ dùng linh thức phân biệt chỉ chốc lát thì thất vọng lắc đầu.
Ngươi giấy là do linh phù biến thành mà Dương Phàm có lẽ cũng chỉ là dùng một tia nguyên hồn dựa vào nó, mặc dù hủy cũng chỉ làm cho nguyên khí của hắn hơi tổn hại, không tổn thương căn bản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.