Chương 297: Uống rượu tái chiến. (1)
Khai Hoang
13/05/2014
Thần sắc Ngụy Húc nhàn nhạt, lúc này thấy thế thì "ah" một tiếng nói:
- Thì ra là nhị giai, đã luyện thành Quỳ Linh Bí Độn. Trách không được lại bình tĩnh thế! Không ổn, lúc này đây, nhưng thật là có chút ngoài dự đoán.
Trong tâm niệm của Tông Thủ vô số ý thức giống như dòng sông lớn chảy qua, quan sát lĩnh ngộ cảnh tượng huyền ảo của đại thiên trong lòng,
Giờ phút này bị giọng nói của hai người này ngắt lời, rồi tiếp theo Tông Thủ không vui mở mắt ra, trong nháy mắt mới ý thức tới giờ phút này, không phải thời điểm tìm hiểu võ đạo.
Thân hình Tiểu Kim lần nữa chìm vào trong Cửu Lân Kiếm, hồn lực trong cơ thể cũng bắt đầu sôi trào kích động, một tia nhảy vào trong kiếm. Mà bản thân Tông Thủ hồi tưởng kiếm thế mới đoạt được.
- Đại Thiên Kiếm Ý! Thân Tức Đại Thiên, ánh sáng tứ hải.
Cửu Lân Kiếm màu vàng kim óng ánh còn chưa chờ Tông Thủ sinh niệm trong lòng cũng đã bay lên không trung.
Thái dương trên đỉnh đầu Tông Thủ tại thời khắc này, cũng giống như là một phân thành hai. Chỉ là đằng sau phân ra một ít luân, chẳng những là nhạt không thể nhận ra, lớn nhỏ cũng áp súc rất nhiều.
Nhưng khi ánh mặt trời chiếu xạ ở bên trên Cửu Lân Kiếm, khí tức của Tông Thủ giờ khắc này cùng liệt thiên trên bầu trời hòa làm một.
Tông Thủ toàn tâm toàn ý không có cảm giác, khi hai mắt của hắn mở ra, trong con ngươi bắn ra một đoàn thái dương sáng lạng.
Trước mắt cơ hồ không trông thấy thân ảnh Quỳ Khí nhưng Tông Thủ lại không thèm để ý chút nào, chỉ cần ý niệm của hắn còn khóa chặt là được.
Tay Tông Thủ cầm chuôi kiếm mang theo sát tâm, cả người hắn giống như là hóa thành một đám lưu quang đâm xuyên hướng ngoài năm mươi dặm.
So sánh với thanh ảnh thì nhanh hơn mấy lần, đại thiên là nguồn sáng, là quang mang, ánh sáng có tốc độ nhanh nhất trên thế gian này.
Chỉ trong chốc lát, Tông Thủ đã truy đến sau lưng Quỳ Khí.
- Làm sao có thể? Ngươi tu không phải Sơn Hà Kiếm Ý? Núi sông đại thiên là hai đạo khác đường. Thế gian này, làm sao có thể xuất hiện người như ngươi?
Hồn niệm Tông Thủ thậm chí có thể cảm ứng từ xa, Quỳ Khí trong chốc lát sinh ra cảm giác không dám tin và sát niệm.
Trong nháy mắt vô số kiếm ảnh từ sau xuyên thẳng qua, kiếm ảnh lợi hại cắt xé không khó phát ra những tiếng vang Xuy xuy liên tiếp. Quỳ Khí quyết đoán, thời điểm phản công cũng không hề do dự lăng lệ ác liệt đến cực điểm!
Tông Thủ cũng mặc kệ, cơ hồ tất cả hồn thức đều chỉ tụ vào một điểm. Kiếm của hắn cũng chỉ cần điểm này!
- Bốn mươi bảy dặm! Giết!
Kiếm quang màu vàng bỗng dưng chuyển hướng gia tốc, lọt vào bên trong kiếm ảnh trùng trùng điệp điệp, ngàn vạn kiếm ảnh không còn vật nào khác.
Sau đó kiếm khí y hệt như tơ xuyên thẳng qua, trong chốc lát sau, một tia tơ máu tung tóe ra, bóng người thình lình bị cắt thành trăm ngàn mảnh trong hư không.
Tông Thủ tra kiếm vào vỏ quay đầu lại nhìn Ngụy Húc, còn thanh niên mặc nho phục nhìn sang hắn với vẻ khác thường.
Ngụy Húc không có nửa phần ngại ngùng nhìn Tông Thủ từ trên xuống dưới, trong con ngươi chớp lên tinh mang.
Dựa thế! Rõ ràng thật sự làm được.
Từ lúc bắt đầu tới giờ chỉ mất hai mươi tức.
Gần kề hai mươi tức Tông Thủ từ không có trụ cột lĩnh ngộ đại thiên võ đại của hắn tới cấp độ ý.
Một trăm dặm đường, thậm chí không quá nửa!
Tốc độ này quả thực có thể nói khủng bố! Thật là kiếm đạo Thông Linh, tuyệt không có giả dối!
Không đúng, không chỉ như thế, đây không phải đơn giản mượn cùng bắt chước, mà là dung nhập Đại Thiên Đao Ý của hắn bên trong võ đạo bản thân của Tông Thủ.
Mình đã tìm được cho sư môn một quỷ tài như thế nào đây? Mặc dù không bằng Linh Võ song tu, nhưng ngày sau chưa hẳn bước đi tới Linh Võ nhị đạo.
Tu hành chi đồ giống như thi chạy đường dài. Phía trước chạy mau hơn nữa, nếu như trên đường mất dây xích hoặc nếu là về sau đuối sức thì vẫn sẽ thua trận.
Tông Thủ lại hừ lạnh một tiếng, hồi lâu sau, lệ ý trong mắt mới lần lượt biến mất.
- Sư huynh không biết là cấp cho sư đệ ta một cái công đạo không?
Kỳ thật trong lòng ước chừng đoán được, đây là Ngụy Húc một lần dò xét khảo thi đối với chính mình hoặc là kiểm hàng thì chuẩn hơn.
Bất quá nếu là tâm có bất mãn nên nói ra cho đối phương biết rõ. Bằng không thì người này nói không chừng còn có thể được nước lấn tới.
- Nói cái gì? Có thể tự tay tàn sát địch, chẳng phải càng hả giận sao?
Ngụy Húc không tức giận mà còn lộ ra ý tán thưởng. Sau khi cười to thì nhìn những khối thi thể rơi xuống, thoáng qua chỉ thấy huyết nhục toái tán còn chưa rớt xuống dất đã bắt đầu thiêu đốt, mắt hắn càng lộ vẻ dị sắc đậm hơn.
- Ta chỉ muốn cáo tri sư đệ, đệ tử Thương Sinh Đạo chúng ta làm việc tùy tâm. Ta nói bên trong chú ý nhất là một chữ "Độc", một chữ "Mặc kệ". . Độc tức thì độc lai độc vãng, tự lập sống. Mặc kệ tức thì mặc kệ mà làm, tự do tự tại, tùy tâm sở dục. Ngươi ngày sau nếu muốn dựa vào xu thế của tông môn, lực lượng của sư huynh đệ thì sợ là phải thất vọng, dựa vào người khác cũng không đáng tin cậy. Tối đa ngươi bị chém xong, Thương Sinh Đạo chúng ta sẽ chém cừu nhân cho ngươi, chết cũng không có di hận.
Tông Thủ khẽ giật mình, nhớ tới Thất Linh Tông cùng Khinh Âm Môn, đệ tử những tông phái này tựa hồ cũng không giống như Ngụy Húc nói. Gặp được sự tình gì còn không phải hô bằng gọi hữu, cả đàn cả lũ lấy thế ép người sao?
Hắn biết kiếm tông kia mạnh hơn Thương Sinh Đạo vô số.
- Chỉ riêng Thương Sinh Đạo mà thôi không quan hệ với tam tông khác.
Tựa hồ nhìn thấu tâm tư của Tông Thủ, Ngụy Húc lắc đầu giải thích:
- Trong đạo môn của ta, hôm nay ngay cả ngươi cũng không quá bảy người. Kỳ thật ta lúc này đây xuất thủ đã phá lệ, sư đệ ngươi lần này còn nợ ta một cái nhân tình.
Tông Thủ bị hung hăng chấn động tiếp theo thì lại tỉnh ngộ cả giận nói:
- Thiếu nợ ngươi nhân tình hay là ngươi gây họa cho ta? Nếu không phải Thương Sinh Đạo ngươi ngăn trở, Tông Thủ ta bái nhập Thái Linh Tông, thậm chí ngũ tuyệt sơn trang cũng được. Ma Sơn tông có thể làm khó dễ được ta sao?
Khí tức Ngụy Húc cứng lại biết được lừa dối không nổi, liền cởi mở cười to:
- Vậy ai cũng không nợ ai! Bất quá ngày hôm nay nếu không phải là Quỳ Khí, ta còn thật khó biết sư đệ lại có hùng tâm như thế, muốn dung hợp Bách gia kiếm đạo cho mình dùng.
Ánh mắt Tông Thủ lập tức co rụt lại, bất quá thực sự không ngoài ý. Kiếm đạo tâm quyết của hắn lấy một kiếm làm gốc truy tới căn nguyên của võ đạo. Mà Minh Tử Kiếm Ý, Sơn Hà Kiếm Ý, Đại Thiên Kiếm Ý, thậm chí Kinh Vân Thần Diệt Kiếm Ý đều chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi. Căn nguyên của hắn chỉ có một kiếm.
Kiếm đạo chi đồ vạn biến bất ly kỳ tông (dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi) chỉ cần giữ cái căn bản có thể diễn hóa vạn vật.
Một kiếm diễn Bách gia kiếm đạo, cũng có thể Bách gia chi kiếm, túy luyện bổn ta, trúc lũy căn cơ.
- Thì ra là nhị giai, đã luyện thành Quỳ Linh Bí Độn. Trách không được lại bình tĩnh thế! Không ổn, lúc này đây, nhưng thật là có chút ngoài dự đoán.
Trong tâm niệm của Tông Thủ vô số ý thức giống như dòng sông lớn chảy qua, quan sát lĩnh ngộ cảnh tượng huyền ảo của đại thiên trong lòng,
Giờ phút này bị giọng nói của hai người này ngắt lời, rồi tiếp theo Tông Thủ không vui mở mắt ra, trong nháy mắt mới ý thức tới giờ phút này, không phải thời điểm tìm hiểu võ đạo.
Thân hình Tiểu Kim lần nữa chìm vào trong Cửu Lân Kiếm, hồn lực trong cơ thể cũng bắt đầu sôi trào kích động, một tia nhảy vào trong kiếm. Mà bản thân Tông Thủ hồi tưởng kiếm thế mới đoạt được.
- Đại Thiên Kiếm Ý! Thân Tức Đại Thiên, ánh sáng tứ hải.
Cửu Lân Kiếm màu vàng kim óng ánh còn chưa chờ Tông Thủ sinh niệm trong lòng cũng đã bay lên không trung.
Thái dương trên đỉnh đầu Tông Thủ tại thời khắc này, cũng giống như là một phân thành hai. Chỉ là đằng sau phân ra một ít luân, chẳng những là nhạt không thể nhận ra, lớn nhỏ cũng áp súc rất nhiều.
Nhưng khi ánh mặt trời chiếu xạ ở bên trên Cửu Lân Kiếm, khí tức của Tông Thủ giờ khắc này cùng liệt thiên trên bầu trời hòa làm một.
Tông Thủ toàn tâm toàn ý không có cảm giác, khi hai mắt của hắn mở ra, trong con ngươi bắn ra một đoàn thái dương sáng lạng.
Trước mắt cơ hồ không trông thấy thân ảnh Quỳ Khí nhưng Tông Thủ lại không thèm để ý chút nào, chỉ cần ý niệm của hắn còn khóa chặt là được.
Tay Tông Thủ cầm chuôi kiếm mang theo sát tâm, cả người hắn giống như là hóa thành một đám lưu quang đâm xuyên hướng ngoài năm mươi dặm.
So sánh với thanh ảnh thì nhanh hơn mấy lần, đại thiên là nguồn sáng, là quang mang, ánh sáng có tốc độ nhanh nhất trên thế gian này.
Chỉ trong chốc lát, Tông Thủ đã truy đến sau lưng Quỳ Khí.
- Làm sao có thể? Ngươi tu không phải Sơn Hà Kiếm Ý? Núi sông đại thiên là hai đạo khác đường. Thế gian này, làm sao có thể xuất hiện người như ngươi?
Hồn niệm Tông Thủ thậm chí có thể cảm ứng từ xa, Quỳ Khí trong chốc lát sinh ra cảm giác không dám tin và sát niệm.
Trong nháy mắt vô số kiếm ảnh từ sau xuyên thẳng qua, kiếm ảnh lợi hại cắt xé không khó phát ra những tiếng vang Xuy xuy liên tiếp. Quỳ Khí quyết đoán, thời điểm phản công cũng không hề do dự lăng lệ ác liệt đến cực điểm!
Tông Thủ cũng mặc kệ, cơ hồ tất cả hồn thức đều chỉ tụ vào một điểm. Kiếm của hắn cũng chỉ cần điểm này!
- Bốn mươi bảy dặm! Giết!
Kiếm quang màu vàng bỗng dưng chuyển hướng gia tốc, lọt vào bên trong kiếm ảnh trùng trùng điệp điệp, ngàn vạn kiếm ảnh không còn vật nào khác.
Sau đó kiếm khí y hệt như tơ xuyên thẳng qua, trong chốc lát sau, một tia tơ máu tung tóe ra, bóng người thình lình bị cắt thành trăm ngàn mảnh trong hư không.
Tông Thủ tra kiếm vào vỏ quay đầu lại nhìn Ngụy Húc, còn thanh niên mặc nho phục nhìn sang hắn với vẻ khác thường.
Ngụy Húc không có nửa phần ngại ngùng nhìn Tông Thủ từ trên xuống dưới, trong con ngươi chớp lên tinh mang.
Dựa thế! Rõ ràng thật sự làm được.
Từ lúc bắt đầu tới giờ chỉ mất hai mươi tức.
Gần kề hai mươi tức Tông Thủ từ không có trụ cột lĩnh ngộ đại thiên võ đại của hắn tới cấp độ ý.
Một trăm dặm đường, thậm chí không quá nửa!
Tốc độ này quả thực có thể nói khủng bố! Thật là kiếm đạo Thông Linh, tuyệt không có giả dối!
Không đúng, không chỉ như thế, đây không phải đơn giản mượn cùng bắt chước, mà là dung nhập Đại Thiên Đao Ý của hắn bên trong võ đạo bản thân của Tông Thủ.
Mình đã tìm được cho sư môn một quỷ tài như thế nào đây? Mặc dù không bằng Linh Võ song tu, nhưng ngày sau chưa hẳn bước đi tới Linh Võ nhị đạo.
Tu hành chi đồ giống như thi chạy đường dài. Phía trước chạy mau hơn nữa, nếu như trên đường mất dây xích hoặc nếu là về sau đuối sức thì vẫn sẽ thua trận.
Tông Thủ lại hừ lạnh một tiếng, hồi lâu sau, lệ ý trong mắt mới lần lượt biến mất.
- Sư huynh không biết là cấp cho sư đệ ta một cái công đạo không?
Kỳ thật trong lòng ước chừng đoán được, đây là Ngụy Húc một lần dò xét khảo thi đối với chính mình hoặc là kiểm hàng thì chuẩn hơn.
Bất quá nếu là tâm có bất mãn nên nói ra cho đối phương biết rõ. Bằng không thì người này nói không chừng còn có thể được nước lấn tới.
- Nói cái gì? Có thể tự tay tàn sát địch, chẳng phải càng hả giận sao?
Ngụy Húc không tức giận mà còn lộ ra ý tán thưởng. Sau khi cười to thì nhìn những khối thi thể rơi xuống, thoáng qua chỉ thấy huyết nhục toái tán còn chưa rớt xuống dất đã bắt đầu thiêu đốt, mắt hắn càng lộ vẻ dị sắc đậm hơn.
- Ta chỉ muốn cáo tri sư đệ, đệ tử Thương Sinh Đạo chúng ta làm việc tùy tâm. Ta nói bên trong chú ý nhất là một chữ "Độc", một chữ "Mặc kệ". . Độc tức thì độc lai độc vãng, tự lập sống. Mặc kệ tức thì mặc kệ mà làm, tự do tự tại, tùy tâm sở dục. Ngươi ngày sau nếu muốn dựa vào xu thế của tông môn, lực lượng của sư huynh đệ thì sợ là phải thất vọng, dựa vào người khác cũng không đáng tin cậy. Tối đa ngươi bị chém xong, Thương Sinh Đạo chúng ta sẽ chém cừu nhân cho ngươi, chết cũng không có di hận.
Tông Thủ khẽ giật mình, nhớ tới Thất Linh Tông cùng Khinh Âm Môn, đệ tử những tông phái này tựa hồ cũng không giống như Ngụy Húc nói. Gặp được sự tình gì còn không phải hô bằng gọi hữu, cả đàn cả lũ lấy thế ép người sao?
Hắn biết kiếm tông kia mạnh hơn Thương Sinh Đạo vô số.
- Chỉ riêng Thương Sinh Đạo mà thôi không quan hệ với tam tông khác.
Tựa hồ nhìn thấu tâm tư của Tông Thủ, Ngụy Húc lắc đầu giải thích:
- Trong đạo môn của ta, hôm nay ngay cả ngươi cũng không quá bảy người. Kỳ thật ta lúc này đây xuất thủ đã phá lệ, sư đệ ngươi lần này còn nợ ta một cái nhân tình.
Tông Thủ bị hung hăng chấn động tiếp theo thì lại tỉnh ngộ cả giận nói:
- Thiếu nợ ngươi nhân tình hay là ngươi gây họa cho ta? Nếu không phải Thương Sinh Đạo ngươi ngăn trở, Tông Thủ ta bái nhập Thái Linh Tông, thậm chí ngũ tuyệt sơn trang cũng được. Ma Sơn tông có thể làm khó dễ được ta sao?
Khí tức Ngụy Húc cứng lại biết được lừa dối không nổi, liền cởi mở cười to:
- Vậy ai cũng không nợ ai! Bất quá ngày hôm nay nếu không phải là Quỳ Khí, ta còn thật khó biết sư đệ lại có hùng tâm như thế, muốn dung hợp Bách gia kiếm đạo cho mình dùng.
Ánh mắt Tông Thủ lập tức co rụt lại, bất quá thực sự không ngoài ý. Kiếm đạo tâm quyết của hắn lấy một kiếm làm gốc truy tới căn nguyên của võ đạo. Mà Minh Tử Kiếm Ý, Sơn Hà Kiếm Ý, Đại Thiên Kiếm Ý, thậm chí Kinh Vân Thần Diệt Kiếm Ý đều chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi. Căn nguyên của hắn chỉ có một kiếm.
Kiếm đạo chi đồ vạn biến bất ly kỳ tông (dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi) chỉ cần giữ cái căn bản có thể diễn hóa vạn vật.
Một kiếm diễn Bách gia kiếm đạo, cũng có thể Bách gia chi kiếm, túy luyện bổn ta, trúc lũy căn cơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.